Lâm Tử Mạn dọn dẹp phòng mình xong lại đi tới phòng làm việc của Trương Văn Trọng, cùng hắn trò chuyện về tai nạn giao thông tối hôm qua gặp phải.
Tuy rằng lúc nàng còng trong thời gian thực tập đã từng làm việc tại khoa cấp cứu, nhưng cũng chưa bao giờ chạy tới hiện trường tai nạn gần như vậy.
Tuy nhiên, khiến Lâm Tử Mạn càng thêm hiếu kỳ chính là bàn tay của Trương Văn Trọng.
Bởi vì đêm qua, đôi bàn tay của Trương Văn Trọng nhuộm đầy máu tươi, nhưng hiện tại đều đã khôi phục bình thường, thậm chí không hề nhìn ra được chút dấu vết nào.
“Tôi nhớ, đêm qua khi anh sát trùng băng bó, thương thế trên hai bàn tay của anh đều rất nặng, thế nào chỉ mới qua một buổi tối lại có thể khôi phục như lúc ban đầu vậy? Lâm Tử Mạn cau đôi mày, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của Trương Văn Trọng, không sao giải thích được.
Trương Văn Trọng tự nhiên không thể nói thật được, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói dối: “Lúc đó trời tối mịt, cho nên cô nhìn lầm thôi, thương thế của hai bàn tay tôi kỳ thực cũng không nặng, chỉ bị trầy da một chút.
Nhưng vì lây dính quá nhiều máu của Tôn Nguy cho nên nhìn qua thấy rất nghiêm trọng.”
“Thật sao?” Lâm Tử Mạn có chút hoài nghi, nhưng đúng thật lúc đó ánh đèn pha quá mờ, hơn nữa tâm tình nàng cũng rất khẩn trương, cho nên nàng không dám xác định, lúc đó thương thế hai tay Trương Văn Trọng đến tột cùng là nặng hay nhẹ.
Cuối cùng nàng đành tin vào cách nói của Trương Văn Trọng, dù sao Trương Văn Trọng dĩ nhiên phải rõ ràng thương thế của mình hơn nàng, hơn nữa nếu thương thế của Trương Văn Trọng đúng thật quá nặng, cũng không có khả năng chỉ qua một đêm lại có thể triệt để khôi phục như lúc ban đầu được.
Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng y tế cũng đều lục tục đến làm.
Mắt thấy thời gian cũng sắp tới giờ hành chính, Lâm Tử Mạn cũng không tiện ở lại trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng nên xoay người trở về phòng của mình.
Trương Văn Trọng liền bắt đầu công việc thường ngày của mình.
Khi gần tới lúc tan ca buổi trưa, Vưu Giai xuất hiện ở bên trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng.
Ngày hôm nay Vưu Giai đã tận lực trang điểm và chuẩn bị kỹ lưỡng.
Toàn thân nàng trên dưới đều tràn đầy khí chất cao quý thanh nhã, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, trông vô cùng mỹ lệ, dọc theo đường đi không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của cánh đàn ông.
Tay phải Vưu Giai cầm theo một túi xách, tay trái cầm bức Bách Thọ Đồ được gói kỹ càng.
Sau khi vào phòng làm việc của Trương Văn Trọng, Vưu Giai cười hỏi: “Hài, Trương tiên sinh, tôi đã tới, chừng nào anh mới tan sở?”
Trương Văn Trọng mỉm cười chào nàng, mới lấy ra điện thoại di động trong túi quần nhìn thời gian rồi nói: “Nhanh, còn khoảng nửa tiếng nữa là tan ca.”
Vưu Giai chỉ chiếc ghế bên trong phòng nói: “Tôi ngồi đây chờ anh được chứ?”
Trương Văn Trọng lấy xâu chìa khoá của chiếc BMW đưa cho Vưu Giai, cười khổ nói: “Cô lái xe ra trước, ở trên xe chờ tôi.”
“Vì sao?” Vưu Giai thật sự không giải thích được.
Trương Văn Trọng chỉ chỉ nam sinh viên đang đỏ mặt lén lút ngắm nhìn Vưu Giai, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói: “Nếu cô còn ở đây, tôi nghĩ bọn họ sẽ ở mãi đây không chịu rời đi nữa.”
“Hì hì …” Vưu Giai không khỏi bật cười run rẩy cả người, bởi vì câu nói của Trương Văn Trọng là một cách biến tướng khen ngợi nàng xinh đẹp, dù một cô gái xinh đẹp thế nào cũng vẫn thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, Vưu Giai cũng không ngoại lệ: “Tốt lắm, tôi chờ anh ngoài cửa, tan tầm nhớ nhanh ra nhé.”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Lúc Vưu Giai vừa đi, nam sinh viên vẻ mặt đỏ bừng lập tức dò hỏi: “Ai, bác sĩ, vị ngự tỷ cực phẩm vừa rồi là ai vậy? Không phải là bạn gái cảu anh đó chứ? Anh thật đúng là làm kẻ khác vô cùng ước ao!”
“Ngự cái đầu cậu!” Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, xé đơn thuốc đưa cho hắn: “Nhanh đi lấy thuốc đi.”
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Trương Văn Trọng thu thập bàn làm việc một chút, đóng cửa phòng rời đi.
Mà đúng lúc này Lâm Tử Mạn cũng đang rời khỏi phòng, nhìn thấy Trương Văn Trọng, cười hì hì trêu ghẹo nói: “Văn Trọng, anh không thành thật chút nào!”
“Sao tôi không thành thật?” Trương Văn Trọng khó hiểu hỏi.
Lâm Tử Mạn làm vẻ mặt như “tôi đã biết hết rồi”, cười hì hì nói: “Anh đừng giả vờ nữa, vừa rồi tôi nghe thấy hết rồi, buổi trưa hôm nay anh có hẹn với giai nhân nha, ài, đáng tiếc cho tôi còn định giới thiệu bạn thận cho anh quen nữa.
Xem ra, không cần phải làm điều dư thừa này rồi.”
Trương Văn Trọng bây giờ mới biết Lâm Tử Mạn muốn nói chuyện gì, không khỏi bật bười lắc đầu nói: “Tôi và Vưu tiểu thư thật sự chỉ là bạn bè bình thường, lần này tôi chỉ đi giúp cô ấy một chuyện, cũng giống như hôm qua đã giúp cô thôi.”
“Được rồi, anh cũng không cần giải thích với tôi, nhanh đi đi, Vưu tiểu thư còn đang chờ anh bên ngoài cửa đó.” Nói đến đây, Lâm Tử Mạn lại nhịn không được nở nụ cười.
“Vì sao khi tôi nói thật, thì không ai chịu tin tưởng vậy chứ?” Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, cũng lười giải thích thêm điều gì, cất bước đi ra ngoài cửa phòng y tế.
Chiếc BMW màu hồng rượu lúc này đang đỗ trước cửa đại học Ung Thành.
Một chiếc BMW số cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt, huống chi ở bên cạnh xe lúc này còn đang có một vị mỹ nữ khí chất cao quý trang nhã, vóc người thướt tha đang đứng dựa bên xe.
Tuy rằng lúc này Vưu Giai đeo kính râm, làm cho người ta nhìn không thấy rõ gương mặt, nhưng vẫn khó che lấp được mị lực của nàng, trái lại càng làm tăng thêm vài phần mông lung thần bí.
Xe đắt tiền phối hợp với mỹ nữ, vô luận là ở lúc nào hay ở nơi đâu, đều sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ánh mắt của những ai ở trong đại học Ung Thành cùng bên ngoài trường đại học trong lúc nhất thời đều bị Vưu Giai và chiếc xe BMW số hấp dẫn cả.
Thậm chí còn có không ít học sinh lấy máy hình ra chụp ảnh Vưu Giai.
Đồng thời còn đang khe khẽ nhỏ giọng suy đoán, một mỹ nữ vừa đẹp lại vừa có tiền chạy đến trước cửa đại học Ung Thành làm gì?
Trước đây chỉ nghe nói có đàn ông lái xe nổi tiếng chạy đến trước cửa các trường đại học để theo đuổi mỹ nữ.
Lẽ nào nói hiện tại hướng gió đã thay đổi, mỹ nữ muốn tiền có tiền, muốn sắc đẹp có sắc đẹp không ngờ cũng muốn lái xe nổi tiếng chạy đến trước trường đại học để theo đuổi suất ca (anh đẹp trai) hay sao?
Đây thật đúng là kỳ sự chưa từng nghe qua!
Trong lúc mọi người còn đang khe khẽ nhỏ giọng suy đoán thì Trương Văn Trọng mặc một bộ quần áo bình thường từ bên tỏng đại học Ung Thành đi ra.
“Cuối cùng anh cũng đã ra rồi.” Vưu Giai đang đứng dựa vào xe nhìn thấy Trương Văn Trọng, nhất thời mỉm cười nhìn hắn vẫy tay như muốn cho hắn thấy mình đang ở nơi này.
[/QUOTE]