Ngày hôm sau, Paul đi sang Thụy Sĩ. Tại Brigaud ông đón một chiếc taxi, và sau khoảng hơn một giờ ông đến được thị trấn nhỏ, Albinus đang sống phía trên thị trấn đó. Paul dừng lại trước bưu điện, một phụ nữ trẻ lắm lời đang trông quầy bưu điện chỉ cho ông đường đến ngôi nhà gỗ và nói thêm rằng Albinus đang ở đó với cô cháu gái và một ông bác sĩ. Paul cho xe đi ngay lập tức. Ông đã biết ai là cô cháu gái. Nhưng sự hiện diện của ông bác sĩ làm ông ngạc nhiên. Điều đó dường như nói lên rằng biết đâu Albinus lại đang được chăm sóc tốt hơn ông tưởng.
“Có lẽ rốt cuộc mình đến đây chỉ hoài công,” Paul khó chịu nghĩ. “Anh ta có thể đang rất hài lòng. Nhưng giờ mình đã ở đây thì… Hừm, dù sao mình cũng sẽ nói chuyện với ông bác sĩ này. Tội nghiệp anh ta, một cuộc đời tan nát… Ai mà tưởng tượng nổi…”
Buổi sáng đó Margot đi xuống làng với bà Emilia. Cô không để ý đến chiếc taxi của Paul, nhưng tại bưu điện người ta bảo cô rằng một người đàn ông béo mập vừa hỏi thăm Albinus và đã lái xe đi gặp ông.
Lúc này Albinus và Rex đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách nhỏ có nắng rọi vào qua cánh cửa kính dẫn ra sân hiên. Rex ngồi trên một chiếc ghế gấp. Người hắn trần như nhộng. Nhờ những buổi tắm nắng hằng ngày mà cơ thể hắn, tuy gầy nhưng mạnh mẽ với đám lông đen trên ngực hình đại bàng dang cánh, giờ đã rám một màu nâu sẫm. Ngậm một cọng cỏ dài giữa đôi môi đầy đặn màu đỏ, vắt tréo cặp chân lông lá, cằm tựa trong tay (khá là giống trong tư thế bức tượng Người suy tưởng của Rodin[]), hắn nhìn đăm đăm vào Albinus, trong khi Albinus, để đáp lại, dường như cũng đang nhìn đăm đăm vào hắn chăm chú gần y như thế.
[. Auguste Rodin ( – ): họa sĩ và nhà điêu khắc người Pháp.]
Ông mù mặc chiếc áo choàng ở nhà rộng thùng thình màu xám lông chuột và khuôn mặt để râu quai nón của ông thể hiện nỗi dằn vặt căng thẳng. Ông đang lắng nghe – gần đây, ông không làm gì khác ngoài lắng nghe. Rex biết điều này và hắn quan sát tâm tư ông phản ánh trên khuôn mặt, như thể khuôn mặt đã trở thành một con mắt lớn, kể từ khi đôi mắt thật của ông bị hỏng. Một hay hai thử nghiệm sẽ tăng thêm niềm vui thú: hắn khẽ đập vào đầu gối mình, và Albinus, vừa mới giơ tay lên đôi mày nhíu lại, sững người bất động với cánh tay vẫn đang giơ lên. Sau đó, Rex từ từ cúi người về phía trước và chạm rất khẽ vào trán Albinus bằng đầu có hoa của cọng cỏ hắn vừa mút. Albinus thở một hơi dài lạ lùng và phẩy đi con ruồi tưởng tượng. Rex quết cọng cỏ lên môi ông và một lần nữa Albinus lại bất lực thực hiện cử động đó. Trò này quả là rất thú.
Đột nhiên, lão mù ngóc mạnh đầu lên. Rex cũng quay lại và qua cánh cửa kính hắn nhìn thấy một người đàn ông béo mập đội mũ ca rô, hắn nhận ra ngay tức thì khuôn mặt đỏ gay của ông ta. Ông ta đứng đó trên sân hiên, đang kinh ngạc nhìn.
Rex đưa ngón tay lên môi làm dấu để ông ta hiểu hắn sẽ ra gặp ông trong chốc lát. Nhưng ông ta đẩy tung cửa bước vào phòng.
“Tất nhiên, tôi biết ông. Tên ông là Rex,” Paul vừa nói vừa hít một hơi sâu và nhìn gườm gườm vào người đàn ông trần truồng vẫn đang mỉm cười và giữ ngón tay trên môi mình.
Trong lúc đó Albinus đứng dậy. Màu đo đỏ của vết sẹo dường như lan ra khắp trán ông. Đột nhiên, ông bắt đầu la hét, nói liến thoắng, và chỉ dần dần các từ mới thành hình từ những âm thanh lắp bắp này.
“Paul, tôi đang ở đây một mình,” ông hét lên. “Paul, hãy nói rằng tôi đang ở một mình. Gã đó đang ở Mỹ. Hắn ta không ở đây. Paul, tôi cầu xin cậu. Tôi đã mù rồi.”
“Tiếc là ông bạn đã làm hỏng mọi việc,” Rex nói, rồi hắn chạy khỏi phòng và bắt đầu leo lên cầu thang.
Paul tóm lấy gậy của ông mù, đuổi kịp Rex lúc này đang quay lại và giơ tay lên tự vệ; còn Paul, ông Paul tốt bụng vốn chưa bao giờ đánh một sinh linh nào trong đời, giáng mạnh gậy vào đầu Rex và đánh trúng đích với một tiếng bum vang dội. Rex nhảy lùi lại, mặt hắn vẫn nhăn nhó cười – và đột nhiên một điều gì đó rất đặc biệt xảy ra: như Adam sau sự Sa ngã[], Rex thu người lại bên bức tường trắng và uể oải nhe răng cười, lấy tay che thân thể trần trụi của mình.
[. Trong Kinh Cựu Ước, sự Sa ngã của Adam nói đến việc Adam không vâng lời Chúa.]
Paul lại đuổi theo hắn, nhưng hắn tránh được đòn và chạy lên cầu thang.
Đúng lúc này ai đó ngã lên người Paul từ phía sau. Đó là Albinus – ông bám chặt vào Paul, miệng rên rỉ, tay cầm phiến đá cẩm thạch để chặn giấy.
“Paul,” ông rên lên, “Paul, tôi hiểu tất cả mọi chuyện rồi. Đưa cho tôi chiếc áo choàng, nhanh lên. Nó treo trong tủ áo quần ở kia.”
“Cái nào – cái màu vàng phải không?” Paul vừa hỏi vừa cố thở.
Albinus lập tức sờ thấy thứ ông muốn trong túi áo, và ông ngưng thổn thức.
“Tôi sẽ đưa anh đi khỏi đây ngay lập tức,” Paul hổn hển nói. “Cởi áo choàng ở nhà ra và mặc áo choàng này vào. Đưa cho tôi cái chặn giấy đó. Đưa đây nào. Tôi sẽ giúp anh… Nào, đội mũ của tôi. Anh vẫn đi dép trong nhà thì cũng chẳng sao. Chúng ta đi khỏi đây nào, đi thôi, anh Albert. Tôi có taxi phía dưới kia. Điều đầu tiên phải làm ngay bây giờ là đưa anh ra khỏi cái phòng tra tấn này.”
“Chờ một chút,” Albinus nói. “Trước hết tôi phải nói chuyện với cô ta đã. Chốc nữa thôi cô ta sẽ trở lại. Tôi phải nói chuyện, Paul à. Sẽ không lâu đâu.”
Nhưng Paul đẩy ông ra ngoài vườn, đoạn hét lên và ra hiệu cho tài xế.
“Tôi phải nói chuyện với cô ta,” Albinus nhắc lại. “Cô ta sắp về rồi. Vì Chúa, Paul, cậu hãy cho tôi biết, có khi cô ta đang ở nhà rồi chăng? Có khi cô ta đã trở lại?”
“Chưa đâu, bình tĩnh lại nào. Ta phải đi thôi. Không có ai ở đây cả. Chỉ có cái tên trần truồng khốn kiếp đang nhìn qua cửa sổ. Nào, anh Albert, đi thôi nào!”
“Ừ, chúng ta đi,” Albinus nói, “nhưng nếu nhìn thấy cô ta cậu phải báo cho tôi. Chúng ta có thể gặp cô ta trên đường đi. Chừng ấy tôi phải nói chuyện với cô ta. Sắp rồi, sắp rồi mà.”
Họ xuống bằng lối đi bộ, nhưng đi được vài bước thì Albinus đột nhiên dang tay ra và ngã bất tỉnh. Tài xế taxi vội chạy lên và cùng Paul nâng Albinus vào xe. Một chiếc dép đi trong nhà của ông rớt lại trên lối đi.
Đúng lúc đó một chiếc xe kéo đi lên và Margot nhảy ra khỏi xe. Cô vừa chạy về phía họ vừa hét câu gì đó, nhưng chiếc xe đã rẽ lên đường cái, lúc lùi lại nó gần như đâm ngã cô, rồi ngoằn ngoèo lao về phía trước và biến mất sau chỗ ngoặt.