Chương : Chạy Trốn
Ánh trăng lờ lững treo mình giữa màn đêm rộng lớn, trong căn nhà vùng ngoại ô, Hoàng Phong giận dữ hất đổ tất cả những thứ trên bàn, đôi mắt anh ta vằn những tia máu, điên tiết nhìn trợ lý thân cận quát to: “Khốn kiếp! Mau bắt hắn về đây, còn không mang đầu cậu đến trước mặt tôi!”
Trợ lý Vũ vóc người gầy gò mang dáng dấp thư sinh, anh ta không có điểm gì nổi bật ngoài cặp mắt kính dày cộm trên mắt. Trước mặt anh là một con mãnh thú đang giận dữ, anh ta có thể rút súng cướp đi mạng sống của anh bất cứ lúc nào. Tinh thần có hơi hoảng loạn nhưng anh vẫn cố gắng trấn an bản thân, hứa với Hoàng Phong.
Trợ lý này biết rõ, muốn bắt được một tên trùm quỷ huyệt, gian xảo như Khánh Minh hoàn toàn là điều không thể. Là người thông minh, anh biết rõ Hoàng Phong không bao giờ bắt được Khánh Minh, hắn ta có thể dồn anh vào ngõ cụt, nhưng hoàn toàn không thể chạm vào được anh. Cùng lắm chỉ làm anh khuynh gia bại sản.
Trợ Lý Vũ quay người gọi điện thoại, một lúc sau, anh ta quay về chỗ Hoàng Phong, trong lòng cảm thấy vui mừng: “ Chủ tịch, hắn vẫn còn đang ở Việt Nam, và định sang Châu Phi, tiếp theo phải làm sao đây ạ!”
Nét mặt của Hoàng Phong đanh lại, còn ở Việt Nam sao? Vỗn dĩ hắn muốn phanh thây Khánh Minh ra thành hàng trăm mãnh để trút cơn giận, nhưng mà, một khi muốn đẩy ai đó xuống địa ngục, thì trước tiên hãy để hắn bay trong lưng chừng thiên đường: “ Cứ để hắn thuận lợi đi đi.”
Trợ lý Vũ có chút không hiểu, mấy phút trước, Hoàng Phong như một con hổ đói muốn lập tức ăn tươi nuốt sống Khánh Minh, vậy mà thái độ hiện giờ lại hoàn toàn khác hẳn, nhưng anh ta luôn hành sự kính đáo, cẩn thận cho nên trợ lý Vũ không suy nghĩ nhiều, dặn dò người dưới trướng hắn để Khánh Minh thuận lợi sang Châu Phi.
Hàn Ngọc trở về nhà đã là nữa đêm, thành phố bắt đầu lên đèn, không gian nhộn nhịp, dòng người đưa đẩy nhau len lõi qua con đường chật hẹp. Tâm tình cô có chút không ổn định. Cảm giác lúc ở nhà hát với cô thực sự rất chân thật, vậy mà trong nó bỗng vụt mất trong gang tất. Nếu như lúc đó, cô không nhu nhược bật khóc, có lẽ bây giờ, cô không phải ray rứt như thế này.
Chiếc xe đang thuận lợi chạy trên tuyến đường thì bị một nhóm xe mô tô chặn lại, họ rất đông, đứng la ó xô đẩy nhau. Hàn Ngọc lạnh nhạt ngồi trong xe, hướng mắt nhìn ra ngòai đám người lộn xộn đang nhao nhao ngoài kia mà lòng không khỏi khinh miệt, chỉ là chiêu trò cướp bóc rẻ tiền, cô không cần bận tâm, đợi chúng diễn chán thì sẽ bỏ đi.
Nào ngờ, một tên trong số đó tiến lại gõ cửa xe, cô hơi hạ kính cửa xuống, cất giọng lãnh đạm khiến người ta rợn gáy: “Biến!”- Cho dù là tai nạn thật đi chăng nữa thì với họ, cô không có đủ sự thánh thiện và lòng bao dung lớn để đứng ra giải quyết, kết cục cũng chỉ chuốt họa vào thân.
Bỗng từ trong đám đông đang nhoi lên, một cụ già chừng tám mươi tuổi bị đẩy ngã ra giữa, tay cụ run run nhặt chiếc nón lá rách rưới đựng những tấm tiền lẽ. Cho dù là vô tình đi chăn nữa thì cô cũng không thể nhẫn nhịn trước hành động vô nhân đạo của những kẻ này, cô bước xuống xe, đỡ bà cụ dậy nhưng chưa kịp định hình những sự việc sẽ xảy ra tiếp theo thì cô cảm giác, có một lực vô cùng lớn tấn công trực diện vào đầu mình, dòng móng đỏ tươi ươn ướt, tanh tưởi loang dài trên mặt, cổ, trong phút chốc, cả người cô hoàn toàn mất đi tri giác, rơi vào trạng thái hôn mê.
Cô tỉnh dậy đã là sáng của ngày hôm sau, mùi ẩm móc của căn phòng lâu ngày không có người ở xộc vào mũi khiến cô nôn mửa. Sờ lên đầu mình, cơn đau vẫn âm ỉ, máu vẫn còn bết trên tóc, khô cứng trên gương mặt trắng nõn của cô. Vết thương không quá nặng nhưng từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được xử lý, vả lại bị ném vào một nơi quỷ quái thế này, cả người cô nóng rừng rực lên, vô cùng khó chịu. Vết thương nhiễm trùng rồi, cô đã phát sốt.
Tiếng động cơ xe máy ngày một lớn, rồi dừng lại hẳn, không lâu sau đó, cánh cửa phòng mở tung, năm, sáu người đàn ông vest đen phẳng phiu bước vào, một người trong số họ liếc qua đầu cô, anh ta khuỵa người xuống sờ lên trán, khẽ cau mày: “Cô ta đang sốt.”
Một người đàn ông vóc dáng gầy gò, diện sơ mi màu xanh dương bước vào, đứng trước mặt cô, ánh mắt con người này lạnh lùng mang đầy sát khí, hắn nhìn cô có chút ngạo đời, có chút khinh miệt, cuối cùng hắn cũng nhuếch môi: “Cô với Trần Khánh Minh, rốt cục là quan hệ gì?”
Quan hệ gì? Trần Khánh Minh?
Cô cho dù đầu óc mụ mị cũng đủ nhận ra sự căm phẫn từ con người này khi thốt ra tên anh. Khánh Minh sao? Rốt cục cô cũng có chút tin tức của anh, nếu như hắn biết mối quan hệ giữa cô và Khánh Minh liệu hắn có giết cô để uy hiếp anh, con người này ra tay tàn độc như vậy, việc dùng cô uy hiếp không thể loại trừ được. Cứ tùy cơ ứng biến, xem sự việc diễn ra thế nào rồi hẳn định đoạt: “Tôi không hiểu anh nói cái gì!”
Cô không lộ một biểu cảm, thái độ kiên quyết cứng rắn nhìn hắn, gương mặt trầm tĩnh không mảy may lay động. Cô thiết nghĩ, nếu hắn thích dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, thì cô có thể lợi dụng sự cao ngạo của con người này để moi tin tức về anh. Sáu năm, thật sự cô sắp không chờ được nữa rồi, huống hồ lúc này, đang đang rơi vào tình thế nguy hiểm.
“Cô biết hắn định sang Châu Phi chứ, kế hoạch là gì?”
Hắn không quanh co, nói vào vấn đề chính. Đột nhiên cô có cảm giác, hắn dường như đã biết rõ quá khứ giữa cô và anh.
“Các người nói nhiều cũng bằng thừa, tôi thật sự không biết gì hết!”
Bọn người Hoàng Phong đương nhiên tức giận với thái độ của cô, hắn cho rằng phụ nữ, càng dồn họ vào đường cùng họ càng cứng rắn, hiện tại không thể giết cô vì cô còn giá trị lợi dụng rất cao. Rốt cục hắn phải làm thế nào để tóm được Trần Khánh Minh?
“Chủ tịch, giữ cô ta lại, giăng bẫy chờ Trần Khánh Minh!” Một người trong đám thủ hạ e dè nhìn Hoàng Phong, hắn ta lập tức đồng ý, Trần Khánh Minh không ngốc nghếch nhưng đây là người anh yêu thương, anh tuyệt nhiên không để cô gặp nguy hiểm, cho dù là bất chấp cả sinh mạng của mình.
Cô rơi vào tuyệt vọng, “sai một li, đi một dặm”. Giờ thì tất cả đã sụp đổ, không những cô không thoát khỏi tên ác ma trước mặt mà ngay cả anh cũng bị liên lụy, cô làm sao có thể cho phép mình làm gánh nặng của anh, có lẽ… cô chỉ cần biết anh còn sống, biết anh bình an là đã vui rồi, mọi chuyện với cô nên kết thúc sớm.
Người đàn ông mặc vest đen thẳng tấp đứng cạnh Hoàng Phong là Nam Phương, hắn ta cuối người lấy hợp sơ cứu xử lí vết thương trên trán Hàn Ngọc. Một lúc sau, tất cả rời khỏi phòng. Khi tiếng động cơ xa hẳn, rồi biến mất trong không trung, Hàn Ngọc lặng lẽ nhìn hộp sơ cứu, trong lòng bỗng thấy có gì đó không ổn.
Vết thương của cô cũng không đến nỗi phải chết, nhưng con người tàn độc như Hoàng Phong tại sao lại chăm sóc tù binh mình như vậy, vả lại, nếu cô bị thương, cô la liệt thảm hại, chẳng phải Khánh Minh đau lòng, tức giận, chẳng phải dễ dàng rơi vào bẫy của hắn hơn sao. Hay đây chỉ là lòng trắc ẩn của con người đối với con người?
Cô mở hộp sơ cứu, lục lội trong tất cả vải, bông băng, cả những hộp thuốc, tiếng va chạm kim loại với mặt sàn rơi vào không gian, đánh mạnh vào tiềm thức đang tuyệt vọng của cô, là một chùm chìa khóa lớn nhỏ khác nhau. Cô ngây người không biết làm thế nào, đây là cái bẫy hay là có người muốn giải thoát cho cô. Cô không thể đứng đây chờ chết, cho dù một cơ hội, cho dù là mỏng manh đi chăng nữa thì cô cũng muốn thử.