Chương
Bình minh dần hiện lên trên những dãy nhà cao tầng phía xa ngoài thành phố, ánh ban mai ấm áp chan hòa khắp căn phòng, sáng hôm nay, cũng như những buổi sáng trước kia, Khánh Minh vẫn ngồi cạnh giường cô, ánh mắt đâm chiêu nhìn về phía xa xâm. Đã một tuần cô hôn mê bất tỉnh, anh vô cùng đau lòng, lo lắng cho cô nhưng không thể làm gì được ngoại trừ túc trực bên cạnh, chăm sóc thật tốt cho Hàn Ngọc, để bù đắp những tháng ngày cô phải chịu khổ nhọc.
Lại nghĩ đến sáu năm qua, anh chưa ngày nào là chưa nhớ đến cô, mặc dù đã nhủ rằng sẽ từ bỏ, nhưng không thể nào dứt khoát được. Quyết định sai lầm lần này là do sự ích kỷ chôn chặt trong đáy lòng anh, bỗng nhiên vì nghịch cảnh mà bọc phát, là do anh không cam tâm nên mới kéo cô cùng ngã xuống như vậy. Bây giờ, họ đã rõ, anh là người con gái suốt đời cô yêu thương, một lần để cô vụt khỏi tầm tay, thì liệu, lần sau cô có còn sinh mệnh để về bên cạnh anh nữa không?
Vì vậy, lần này, anh quyết định không từ bỏ, quyết định giữ cô bên cạnh mình mãi mãi, bởi có thể thấy cô bình an, mỗi giây, mỗi phút luôn bên cạnh anh, thì anh mới an tâm, mới cho rằng sẽ không có mối nguy hiểm nào có thể đe dọa cuộc sống của cô nữa, bất chấp sao này, có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cho dù cô có hận hay chán ghét anh, thì anh vẫn luôn bên cạnh, luôn bảo vệ hạnh phúc và sinh mạng cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Khánh Minh, anh đứng lên đến cạnh cửa số, bên kia là một giọng nói trầm ấm, giọng điệu vừa vui mừng, vừa khẩn trương: “Anh!, em đã tìm ra chứng cứ giao cho cảnh sát chứng minh anh vô tội, lệnh truy nã đã gỡ, anh có thể về Pháp được rồi!”
Anh có thể về Pháp rồi sao? Trong lòng Khánh Minh nhẹ nhõm, vì vụ án này mà anh suýt khuynh gia bại sản, phải trốn chui trốn nhũi suốt những ngày qua, đã vậy còn liên lụy đến Hàn Ngọc, đợi khi mọi chuyện khôi phục lại như trước, anh sẽ bắt kẻ đã gây nên sóng gió như ngày hôm nay, phải nhận một cái giá rất đắt mà hắn đáng phải có.
Nhưng mà, anh đi rồi, ai chăm sóc cho cô, nhỡ nhưng những ngày không có anh, cô tỉnh dậy, người đầu tiên trong mắt cô là một người nào đó xa lạ, không phải anh thì sao. Trong lòng bất chợt nhói đau, nhưng dưới tay anh, còn mấy chục anh em cùng vào sinh ra tử trong suốt thời gian qua. Anh không quay lại giải quyết nhanh không được, mang cô theo càng không được
Rạng sáng ngày thứ ba sau đó, anh đặt chân đến thủ đô Paris xinh đẹp, cảm giác có phần xúc động hơn rất nhiều, không giống như lần trước, lần này anh đường đường chính chính đi trên con đường thân quen, không cần phải lầm lũi đề cao cảnh giác sợ sa vào lưới cảnh sát nữa.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, anh ngồi trầm ngâm, giọng điệu có phần lười nhác, mệt mỏi thấy rõ “Lưu Vân, cậu xem tên đó nên xử lí thế nào?”
Tên đó, hiển nhiên là tên nội gián làm kế hoạch chạy trốn của anh bị trì hoãn.
Lưu Vân ngồi cạnh, dời mắt khỏi màn hình vi tính, anh ta nâng cao gọng kính, liếc qua gương mặt tĩnh lặng không chút biểu cảm của anh. Những ngày qua, Khánh Minh đã rất mệt mỏi, quầng mắt sậm màu thấy rõ, gương mặt anh càng nhìn càng gầy gò hốc hác, trên cầm lung phúng râu.
Còn nhớ ngày đó, người vốn dĩ phải chịu án giết người là Lưu Vân chứ không phải Khánh Minh.
Buổi tối hôm ấy, Trần Khánh Minh do có buổi tọa đàm với một số người trong ngành nên bào Lưu Vân dùng xe của anh về biệt thự trước. Trước khi đi, anh còn dặn dò kỹ càng một số công việc mà Lưu Vân cần chuẩn bị: “Vali tiền nằm trong cốp xe, sau khi về biệt thự, lập tức “rữa” nó ngay, nhớ gọn gàng một chút!”
Trời nhá nhem tối, chiếc xe màu đen lặng lẽ lăn bánh đều đều trên con đường. Khánh Minh bảo anh “rữa” tiền, anh đương nhiên sẽ dùng nó cho những đứa trẻ mồ côi, những hoàn cảnh cơ nhỡ. Nghĩ tới Khánh Minh, anh đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày Hoàng Phong sẽ bán số vũ khí lần một, theo đúng lịch trình thì lúc này, mọi việc đã gần như hoàn tất, anh gọi điện thoại, hỏi han tình hình tỉ mĩ rồi báo tin cho Khánh Minh.
Chiếc xe dừng lại, anh ra phía sau mở cốp xe, Lưu Vân hoảng sợ đến mức rơi chiếc túi đang cầm trên tay. Mãi một lúc anh mới hoàng hồn, lập tức gọi điện thoại cho Khánh Minh: “Chủ tịch, tiền biến mất rồi, trong xe là xác chết….của Hoàng My!” Anh tưởng Khánh Minh sẽ ngạc nhiên khi mình thông báo cái tin mà anh cho là động trời, nhưng trái lại, chủ tịch của anh dường như rất bình tĩnh, chỉ là trong giọng nói có chút lạnh lẽo hơn: “Tối biết rồi, tôi đang trên đường về đây!”
Chiếc xe vừa vặn tới nơi, Khánh Minh liền cho người âm thầm mang cái xác đi tiêu hủy, nhưng vừa lái xe ra đường, cảnh sát giao thông như biết trước, túc trực ở mọi nẽo đường, anh giống như bị giam lỏng, mọi nhất cử, nhất động của anh dù sai sót một chút sẽ xảy ra hậu quả khó lường. Lưu Vân nhắn tin, một lúc sau, anh bảo họ quay về biệt thự, tìm cách giấu xác.
Nhưng khi vừa đặt xuống, một loạt xe cảnh sát ập đến khiến tất cả mọi người trở tay không kịp. Lúc đó, hai bên hòa bình nói chuyện không được, Hoàng Phong thấy em gái chết tức tửi trong nhà kẻ thù là Khánh Minh, trong lòng như lửa đốt, hắn bất chấp cảnh sát lao vào ẩu đả.
Cục diện hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, hai bên nóng nảy lập tức rút súng xã đạn vào đối phương. Lúc đó, vốn dĩ Khánh Minh đã thoát ra ngoài thành công, nhưng nhìn lại, Lưu Vân biến mất, anh không thể bỏ hắn ở lại gánh tội một mình. Lúc anh trở lại, cục diện đã yên ắng đi một chút, mùi thuốc súng không còn nữa, hiện tại đám người Hoàng Phong đã ra về, chỉ còn một vài tên cảnh sát ở lại điều tra hiện trường.
Hai tên cánh sát áp giải Lưu Vân ra xe, trên vai anh ta trúng một phát đạn, máu không ngừng rỉ ra, nhưng ánh mắt, gương mặt vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm. Khánh Minh liền lập tức rút súng, bắn chết hai tên cảnh sát. Lúc hỗn loạn như thế này, muốn di chuyển từ căn biệt thự rộng lớn của anh ra đường có lẽ mất khoảng phút, trong khi đó, chỉ cần hai phút là anh có thể cứu người và rời khỏi hiện trường.
Khẩu súng vừa giết người của anh lập tức được phi tang, ngày đó, họ bắt đầu sống những ngày tháng lang bạc, chờ đợi thời cơ phản kích.
Càng nghĩ, Lưu Vân càng xót xa, trên đời này, thứ mà con người trân trọng nhất, ngoài tình thân, tình yêu, còn có tình bằng hữu sâu đậm. Từ lúc theo Khánh Minh, anh chưa ngày nào phải chịu khổ, chưa bao giờ bị xem là kẻ điên loạn như trước, mà tài năng của anh được Khánh Minh trọng dụng và hết sức trân trọng, điều này làm anh vô cùng biết ơn, cũng kể từ lúc đó, anh luôn hứa với lòng, chết cùng chết, sống cùng sống với Trần Khánh Minh.