Nó đứng lì ở đó, mặc kệ hắn mắng mỏ, nói nhiều lời động chạm đến lòng tự trọng của ngân, hắn thấy thế quát:
- Tôi nói đúng quá nên cô không nói được chứ gì, haha đúng là một lũ nhà nghèo bần tiện đáng khinh, à quên hồi cô đi học còn dám lấy bản thảo của tôi đi bán kiếm tiền mà bây giờ còn việc gì nữa cô không dám làm nhỉ? thật đáng kinh tởm.
- Anh đừng có chuyện không mà nói có, tại sao anh không nghe tôi giải thích ? , mà thôi bây giờ giải thích chắc anh cũng không tin, chưa lần nào anh đặt niềm tin ở tôi cả.
- Qua chuyện hồi đi học kia thì cũng đủ hiểu rồi, cần gì nghe cô giải thích, tốn thời gian, cô đúng là cáo già mà cứ tỏ ra bộ mặt đáng thương để người ta xót, cô thù hằng gì với tôi thì nói ra chứ đừng ảnh hưởng đến cả công ty , tôi nghĩ cô nên xem lại cô có thích hợp làm công việc ở đây không, sau việc này xảy ra.
- Được , tôi nghỉ việc là được chứ gì .
- Muốn nghỉ việc thì hãy chịu trách nhiệm chuyện này trước đã.
- Tôi nói rồi, tôi không làm việc đó, có lợi lộc gì cho tôi đâu, mà chịu trách nhiệm tôi không có tiền.
Nói rồi nó bỏ đi , hết chịu những lời khiển trách của hắn thì về với nơi nó làm việc lại chịu những lời cợt nhả từ các đồng nghiệp. Nó cũng tự hỏi rằng: “ tại sao , tại sao không ai tin mình cả , buồn thật, mà thôi mày có làm gì có lỗi đâu nên vui lên đi “ mặt ngân người ta mắng mỏ , chửi vả giờ thì nó chả quan tâm nữa rồi nên người ta chửi nó cười khúc khích , thấy thế một bà chị hỏi :
- ngân người ta nói mà em không thấy gì hả?
- dạ,em không chú ý.
- chứ hồi nãy giờ em cười gì?
- à em nghĩ đến phim hoạt hình hồi hôm đi coi , hài lắm chị à, chị biết phim “ chim điên nổi loạn” không ạ?
Bà chị này lắc đầu, ngán ngẫm với cô bé này luôn , nó vẫn thế cười một mình như kẻ điên người ta nhìn vào ngân thì hóa ra là đang khinh thường lời nói của họ.
Còn hắn thì bực tức , bắt đầu soi mói lỗi lầm của nhân viên và chửi , không khí nặng nề bao trùm cả công ty , tuyết rơi giữa mùa hạ, còn một ai đó đang đắc ý với những việc của mình gây ra:
- Đây là cái giá phải trả cho cô đó bạn thân của tôi à, tuấn là của tôi, tôi đã cảnh báo trước rồi còn gì.
Nó đi lên sân thượng để hít thở cái không khí trong lành một tí, quá ngột ngạt , ngân đã tuổi rồi đâu còn bé gì nữa thế mà bây giờ cô lại đang mò mẫm chơi ô chuông để hy vọng cho tinh thần tươi tỉnh một tí
- Tức chết đi được, còn một chút xíu nữa là qua sông an toàn rồi, thế mà cái hòn đá chết tiệt nó lại lao xuống sông uống nước.ức chế quá đi mà
luật chơi: khu chơi là một hình chữ nhật có tỉ lệ : , tính từ đường biên dài chia làm khu vực có kích thước bằng nhau, tính theo chiều rộng chia làm ô ,gồm ô lớn có kích thước bằng nhau và ô nhỏ ( ở giữa gọi là sông) khu vực chơi toàn hình chữ nhật ngoại trừ khu vực sông và các đường giới hạn, người chơi phải đặt một viên đá vào ô bắt đầu, được đánh số từ -> và di chuyển bằng một chân- nhảy lò cò một cách khéo léo sao cho viên đá quay về vị trí xuất phát , và cứ thế bạn sẽ được lên chuông , và bắt đầu với cuộc săn lùng may rủi , nếu bạn ném viên đá rơi trúng vào một trong số được đánh số thì từ đó ô đó sẽ trở thành nhà của bạn và đương nhiên sẽ có một số quyền trong nhà của bạn nếu bạn điều khiển viên đá vào khu vực cấm lượt đi sẽ thuộc về đối phương.