Sau một thời gian kết hôn, vợ chồng trẻ sinh được thiên thần nhí rất đang yêu đặt tên là “ hoài thu” - hoài niệm lại mùa thu,có lẽ nó gắn liền với sự rung động đầu đời của ngân và tuấn năm lớp. Cô bé thửa hưởng nét đẹp từ cha, sự dịu dàng, rụt rè từ mẹ. Ai cũng cưng chiều bé cả, nên đôi lúc làm nũng, khóc nhè. Một lần bé hỏi vu vơ:
- Ba ba, bạn cường con chú đạt nói hồi đi học ba bắt nạt mẹ nhiều lắm phải không ạ?
Tuấn xoa đầu con gái yêu mình nói:
- Trời sao thế được, ba thương mẹ còn không hết nói chi là bắt nạt, à mà ba nói nhỏ nghe nè, hồi ấy mẹ con đanh đá lắm ai dám bắt nạt đâu
Ngân từ sau bước tới nghe cuộc đối thoại mật từ ba con, cô lườm tuấn một cái
- ừm đúng rồi hồi đó em đanh đá lắm.-_-
Thu ngửi thấy mùi thiếu an toàn nên liền quấy lấy mẹ.
- Mẹ ơi, bế bế
Ngân mỉm cười liền bế thu:
- Hôm nay con ở lớp có ngoan không nè?
- Dạ, ngoan lắm ạ. Con còn được cô giáo khen nữa là đằng khác.
- Ưmf con giỏi lắm.
Tuấn cảm giác thật lạc lõng:“ tại sao không chú ý đến mình”
- hừm, người nói chuyện vui vẻ gớm nhỉ, có con là quên mất tiêu chồng luôn.
thu cười tủm tỉm lại quấn cổ ba hôn một cái chụt...
- Không ai giành mẹ với bố đâu ạ.
ngân nói:
- Anh thật xấu tính lớn to cái đầu con ghen với con.
- Cô giáo con hôm nay nói rằng bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau, không được bắt nạt những bạn thấp cổ bé họng
Tuấn gật đầu lia lịa:
- Đúng rồi, cô giáo dạy con rất đúng, hồi đi học ba hay giúp đỡ bạn bè lắm.
Ngân:
- Um đúng rồi anh giúp họ chơi game với tán gái chứ gì.
- Em cũng phải giữ một chút hình tượng anh trong con chứ.
- Thế là ba hại bạn chứ không phải giúp bạn rồi.
Mặt tuấn đen thui:
- Con đi ngủ, mai còn đi học.
Ngân mỉm cười hạnh phúc. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi có một gia đình ấm cúng, hạnh phúc. Một chuyện tình đẹp theo đúng cái nghĩa của nó, tình yêu của họ đã vượt qua thử thách khắc nghiệt của thời gian càng thử thách lại càng ngời sáng.
Vài lời tâm sự của tôi:
Một chặng đường dài đã khép lại. Đây là lần đầu tiên mình viết truyện nên còn rất nhiều thiếu sót, lời văn không được trau chuốt, mình không phải là một học sinh giỏi văn hay một người có tâm hồn bay bổng mình đơn giản chỉ là một cô bé bình thường trong cái xã hộ thắm thiết tươi này. Mình thích đọc truyện ngôn tình, ngưỡng mộ những tác giả tài năng đã sáng tác ra chúng nên mình cũng muốn thử dù chỉ một lần đọc câu chuyện do chính mình sáng tác ra dù nó thô sơ, mộc mạc đi chăng nữa. Cảm hứng sác tác nên câu chuyện vào một dịp tình cờ -_- do có một đêm rớt mạng, chả làm được gì nên mới bật word ra phá, tình tiết trong câu chuyện là kết tinh của sự tưởng tượng hư ảo, chuyện tình giữa hoàng tử và lọ lem Để hoàn thành xong câu chuyện này đôi lúc rất nản vì thiếu ý tưởng, thời gian không có nhưng đã viết rồi thì phải có trách nhiệm với đứa con tinh thần của mình. Để rồi mỗi khi đọc nó mình lại cảm thấy vô cùng vui vì chính mình chứ không ai khác viết nên câu chuyện này, dù chủ để nó không hề mới. Nếu có gì thiếu sót thì mọi người hay bỏ qua cho học muội mới tập tành chập chững viết truyện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~COME TO AN END~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-