_ Chuyện này thật sự ổn không đấy hả?
_ Hử, cậu đang muốn nói điều gì vậy Tsu – kun?
_ Do cậu cố tình đúng không? Làm sao có thể bình thường khi ngay sau xe mình là hơn chục chiếc đang lườm lườm bám theo sát đuôi đây?
Chiếc xe hơi của Tsubaki không đến nỗi sang trọng như những bậc đại gia khác. Nó đơn thuần chỉ là một chiếc Jaguar C-X…… Một chiếc Jaguar C-X bạch kim được trang bị hệ thống động cơ điện cực mạnh gồm mô-tơ điện công suất mã lực lắp ở từng bánh xe, cùng với hai turbin nhỏ chạy bằng khí để sạc pin.Với trái tim đặc biệt có tổng công suất mã lực và mô-men xoắn .Nm, Jaguar C-X có khả năng đạt vận tốc cực đại km/h, tăng tốc từ lên km/h trong , giây. Chiếc xe sử dụng hệ dẫn động bánh này có thể chạy quãng đường dự kiến là km khi được sạc đầy pin……. Giới thiệu nhiêu đó là đủ để chứng minh chiếc xe của Tsubaki “ tầm thường” đến mức nào
Điều quan trọng là ngay đằng sau chiếc Jaguar, là hơn chục chiếc xe hơi đen xì khác được cầm lái bởi những tay vệ sĩ của nhà Tsuchimikaido cũng kính đen vest đen từ đầu đến chân tuốt, cùng nhau di chuyển trên tuyến đường hệt như đi hộ tống của thủ tướng chính phủ Nhật. Những gã vai u thịt bắp đó rượt sát theo sau Tsubaki, mặt mày cứ hầm hầm như loài lợn rừng vừa bị thọc tiết cho đến điên…. Lý do đơn giản vì họ không tài nào chấp nhận chuyện cung chủ cao quý nhà Tsuchimikaido lại ngồi chung xe với tên tội đồ của Amaterasu – sama tối cao. Họ còn nghĩ chắc hẳn Tsubaki đã giở trò đe dọa, ép Chisaki đi theo mình nên cô cung chủ không còn cách nào khác ( Trong khi chính Chisaki là người chủ động đề nghị Tsubaki chở mình về)
Cũng chính vì hành động bảo vệ cung chủ quá mức đến nỗi bám tận theo sau mà khoảng cách xe trước với xe sau chỉ cách một mét thôi. Gần đến mức nếu xe của Tsubaki dừng lại đột ngột thì các xe sau cũng sẽ đâm vào mất. Thế mà họ cũng chẳng quan tâm đến sự an nguy của mình………. Tsubaki không ngừng cảm thấy khó chịu. Hắn khó chịu vì một kẻ tự do tự tại như mình lại phải chịu sự dòm ngó của hơn chục người
_ Chisaki, tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu có thể gọi cho lũ đó quay về trước đi….. Còn không thì làm ơn cách xa xe tớ ít nhất mét!
_ Mình đã gửi tin nhắn cho họ cả chục cuộc nhưng không lấy một hồi âm. Xem chừng, họ chỉ quan tâm đến sự an toàn của mình thôi thì phải!
Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm. Không ngờ những thứ tồi tệ, tàn nhẫn lại dồn xuống vai mình cùng một lúc chỉ trong vòng một ngày duy nhất. Hôm nay quả thật không phải ngày may mắn của mình tí nào
Bên phải là Chisaki, cô bạn thân nối khố từ nhỏ của mình. Đằng sau là Mikazuki vẫn còn trong giấc ngủ ngon với chiếc chăn bông ấm áp chưa tỉnh. Số chẳng là rất muốn đi về chung với Tsubaki, nhưng Chisaki cũng không cảm thấy yên tâm khi để Mikazuki một mình với các vệ sĩ của mình. Nên cung chủ thiên tài đã nghĩ ra kế hợp nhất hai thứ lại. Đó là chuyển Mikazuki qua xe của Tsubaki rồi cùng hắn ta về tư trang. Chisaki cũng đã xin lỗi Tsubaki trước vì hành động này chắc chắn sẽ gây thêm phiền hà cho hắn….. Và xem như lời cảm ơn vì Chisaki đã không phản bội mình ( Ý là Tsubaki sống yên ổn ở vịnh Kyuushi đến thời điểm này là do Chisaki đã giữ đúng lời hứa, không tiết lộ nơi ở hiện giờ cho người nhà Minamiya trừ phu nhân Minamiya). Tsubaki đành cắn răng chấp nhận…….. chỉ đưa hai người họ về thôi….. chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra
_ Chisaki, có phiền không nếu tớ đưa cậu về tư trang Tsuchimikaido trễ hơn một chút. Dù sao với tình hình của cái đầu tím phía sau thì vẫn chưa thể đi học vào ngày mai. Về trễ khoảng tầm một tiếng đồng hồ chắc không sao chứ hả?
Chisaki cứ tròn mắt nhìn hắn không chớp. Bởi rằng cô không nghĩ Tsubaki sẽ nói những câu như thế. Chủ động mời con gái đi chơi đã là một hiện tượng lẽ ra không hề có. Vậy mà mới tối hôm qua, Chisaki đã đồng ý lời mời cùng thăm quan lễ hội trường nhưng sau cùng phải dời lại vì chuyện gia đình. Và hôm nay, cung chủ nhà Tsuchimikaido một lần nữa nhận được lời đi dạo cùng hắn
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt chán chường hiện giờ của Tsubaki, Chisaki thừa hiểu do hắn muốn rút trốn khỏi mấy tay đeo bám kia càng nhanh càng tốt. Thế là, Chisaki đành gật đầu
_ Thêm một giờ đồng hồ chắc ổn thôi…… Tùy cậu, Tsu - kun!
Được phép đưa cung chủ nhà Tsuchimikaido về trễ một chút. Giống như diều gặp gió, cá gặp nước, Tsubaki không nói không rằng đưa tay kéo cần gạt về phía trước. Chân trái buông lơi thắng, chân phải đạp mạnh ga khiến cho kim chỉ số từ km/h vọt thẳng lên hoặc thậm chí là km/h
Con báo gấm của Tsubaki ( Ý nói chiếc Jaguar) bất ngờ phóng thẳng lên phía trước, bỏ quãng xa đám vệ sĩ theo sau một đoạn khá xa
_ Tên phản đồ đã giở trò. Nhanh chóng bám theo hắn nhanh nhất có thể. Bằng mọi giá phải cứu cung chủ khỏi nanh vuốt của tên phản tặc!
Thế là những chiếc xe hơi đen chở theo hơn chục tên vệ sĩ cùng những thanh Katana chất hàng đống theo hiên xe đồng loạt tăng tốc theo sau Tsubaki. Đây là một bài học dành cho những vệ sĩ của nhà Tsuchimikaidom lần sau nếu muốn mục tiêu không có cơ may trốn thoát thì hãy chia lực lượng thành hai phần trước sau. Chứ cứ tò tò làm cái đuôi theo sau thì chắc chắn không bắt kịp khi mục tiêu giở trò đâu
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Có ai tự hỏi tại sao một tên nhóc cao trung……. À không, một tên đáng tuổi sinh viên đại học năm nhất lại phải chui đầu vào một ngôi trường trung học với thân phận là học sinh năm nhất cao trung lại được phép mua và tự do điều khiển chiếc xe hơi khi chưa đủ tuổi thi bằng lái chưa? Câu trả lời đơn giản vì hắn đã thi lấy bằng lái ở Anh và đậu với số điểm rất cao. Người giám sát Tsubaki không còn cách nào khác ngoài việc cấp giấy phép cho hắn ngay khi chưa đủ tuổi. Nên bây giờ dù có long nhong lái xe hơi giữa phố rồi bị công an tra hỏi thì hắn cũng không phạm luật… miễn sao đừng vướng vào mấy lỗi như lấn làn, vượt đèn đỏ hay chạy quá tốc độ là được
Nhưng không bàn thêm về vấn đề này nữa. Điều quan trọng là Tsubaki đã cắt đuôi được lũ phiền phức kia ngay khi hắn rẽ vào một ngã ba với tốc độ nhanh chóng. Một phần cũng do trời tối nên các vệ sĩ nhìn nhầm, cứ tưởng rằng Tsubaki đi thẳng nên cứ phi đầu mà theo thôi. Ai ngờ rằng họ đã để mất dấu cung chủ lẫn tên tội đồ
Nói là đi chơi thêm một tiếng đồng hồ nữa, nhưng thực chất nơi mà Tsubaki dẫn Chisaki và Mikazuki không đâu xa chính là cảng biển vịnh Kyuushi, chỉ cách tư trang nhà Tsuchimikaido phút đi xe thôi. Tsubaki đã tính toán, lựa chọn một vị trí vừa nhìn thấy được tòa nhà cao to cổ kính của phân gia Tsuchimikaido, vừa tránh không để bọn bám đuôi kia phát hiện
Hiện giờ, cả Chisaki lẫn Tsubaki đều đứng đằng trước mui xe, cùng tận hưởng âm thanh của tiếng sóng biển vỗ bờ và hương thơm mặn của biển khi cơn gió lạnh thoáng thổi qua mái tóc của cả hai người. Thật là một địa điểm thích hợp để chiêm ngưỡng khung cảnh của biển khơi vào ban đêm….. Chỉ có điều nó hơi lạnh chút đỉnh
Bản thân Chisaki lúc này chỉ đơn độc mỗi một bộ Yukata chỉ dành khi mặc vào mùa hè. Trong tình hình thế này thì chính chiếc Yukata ấy đã hại Chisaki vì độ mỏng của nó chỉ để khắc chế của mùa hè mà thôi. Cũng do bất ngờ đi cùng Tsubaki, nên Chisaki không kịp nói với mấy tay vệ sĩ đưa cho mình áo khoác. Cho nên cô ấy chỉ có thể đưa hai tay tự ôm lấy cơ thể mình trước cái rét của gió biển
_ Đây, cẩn thận, không khéo để bị cảm thì tớ sẽ là người phải hứng chịu mọi thứ phiền phức đến từ nhà Tsuchimikaido mất!
Tsubaki chợt quăng lên đầu Chisaki một chiếc áo lạnh vừa dày vừa nặng. Nhưng ít ra nó cũng sẽ bảo vệ cho Chisaki trước cơn gió lạnh vô tình kia trong chốc lát
_ Mình cảm ơn!
Sau đó, Tsubaki tiếp tựa vào mui xe để có thể hướng mắt về nơi biển cả vẫy gọi. Cứ mỗi lần ngắm biển, thì tâm hồn Tsubaki lại trở nên thanh thản, nhẹ nhàng biết nhường nào. Dần dần hắn cảm thấy dường như chỉ duy nhất biển là nơi hắn thuộc về
_ Tsu – kun, cảnh tượng hiện giờ làm mình nhớ đến chuyện cách đây năm, khi chúng ta cũng đứng ngắm biển vào ban đêm thế này nhỉ!
_ Ừ, tớ còn nhớ rất rõ……… khi cả bốn chúng ta cùng trốn nhà lén ra để ngắm cảnh biển vào ban đêm. Mặc dù chẳng thể nhìn rõ được gì…. nhưng ai cũng cảm thấy phấn chấn khi được nghe tiếng sóng và hương vị mặn của nó!
_ Phải nhỉ……. chúng ta đã từng rất hân hoan khi được nghe tiếng sóng tràn bờ vào mỗi tối. Nhưng kể từ ngày cậu từ bỏ nhà Minamiya, cùng Lumina đến một mái ấm khác để chung sống, thì chúng ta cũng không thể thường xuyên cùng nhau làm những việc như vậy. Thời gian thoáng một cái đã trôi qua ròng rã năm nhanh thật…… Đến bây giờ, mình cứ nghĩ nó chỉ là một giấc mơ thôi!
Đôi mắt Tsubaki trở nên xa xăm phiền muộn hơn khi cả hai cùng nhắc về quá khứ. Và đặc biệt là về Lumina, người không khiến cho trái tim hắn đau khổ suốt năm dài không hy vọng. Tsubaki vẫn luôn câu trả lời vì sao….. mình muốn quên đi Lumina….. nhưng lại không thể quên đi cô ấy…… Một người đã chết thì không thể sống lại…… vậy thì lý do gì bản thân mình vẫn luôn giữ mãi hình bóng của cô ấy trong trái tim
_ Nếu như…….. ngay từ đầu…… tất cả chỉ là một giấc mơ…… cậu, Hajima, Tsuchimikaido, Kurahashi, Minamiya và cả Lumina…….. tất cả chỉ là một giấc mơ, và tớ chỉ là một kẻ đang mơ…… thì không biết khi nào……. Tớ mới có thể tỉnh dậy. Chisaki, tớ không muốn tiếp tục mơ nữa…….. tớ muốn khi mình mở mắt, sẽ có Lumina ngay bên cạnh. Khi rời khỏi nhà, sẽ được gặp cậu và Hajima. đứa sẽ cùng nhau cười vui như trước, cùng làm những chuyện trên trời dưới đất. Cùng kể cho nhau nghe những thước chuyện hài hước để rồi chúng ta ai ai cũng đều mỉm cười….. Nhưng sau cùng, chính điều mà tớ mong mỏi mới là thứ hiện hữu trong giấc mơ mà mình đã thức dậy quá sớm…… Chisaki, tớ không biết bản thân mình phải tin vào điều gì lúc này nữa!
Ước mơ của Tsubaki đã từng là hiện thực. Nó đã xảy ra vào khoảng thời gian năm trước khi cả người bạn nhỏ đều thân với nhau như anh em cùng nhà. Nhưng rồi số phận khắc nghiệt đã làm thay đổi mọi thứ. Cơn giận dữ của thần Susanoo đã giáng xuống vịnh Kyuushi, lấy đi sinh mạng của Lumina trước khi cô ấy trở về biển. Từ đó, Tsubaki hoàn toàn mất lòng tin vào chính bản thân mình…. Mất lòng tin vào cái danh Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư mà mình từng đạt được
Tsubaki sinh ra thật thiếu may mắn……… đến tận thời điểm này hắn ta vẫn chưa thể có được thứ hạnh phúc thật sự. Phải chăng, đây chính là một lời nguyền…….. một lời nguyền chỉ dành riêng cho mình Tsubaki……. Nếu chuyện đó là thật, thì Susanoo – sama thật quá tàn nhẫn
_ Tin vào gì nhỉ……. mình không dám chắc…… nhưng Tsu – kun này, không phải bên cạnh cậu vẫn còn “cây cọ” sao?
Tsubaki chợt ngoái cổ quay sang nhìn nhìn Chisaki với ánh mắt to tròn đỗi ngạc nhiên
_ Tsu – kun, trước đây, khi Lumina còn bên cạnh chúng ta. Cậu ấy đã từng nói, thứ quý giá nhất của một đời người chính là niềm tin. Tin vào người thân, tin vào bạn bè, tin vào số phận…… tin vào chính mình. Lumina đã truyền đạt lại điều đó bằng cách nâng cọ lên để vẽ những điều mình tin tưởng. Lumina còn nói khi cậu ấy cảm thấy hụt hẫng hay mất niềm tin….. thì cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục vẽ, bởi vì Lumina đã đặt niềm tin của mình vào cây cọ. Dù cho điều tệ hại gì có xảy ra thì cây cọ cũng sẽ không bao giờ phản bội cậu ấy……. Tsu – kun, nếu như cậu mất đi lý do để vẽ….. mất đi lý do vì sao mình lại sống….. thì hãy tiếp tục tin vào cây cọ mình nắm trong tay. Làm như thế, cũng giống như cậu đặt niềm tin vào những lời sau cùng của Lumina…. Hiểu không?
Tsubaki chợt đưa một tay lên con mắt trái. Hắn che đi con mắt đó chỉ để lại con mắt phải nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Rồi bỗng dưng, hắn lại nở một nụ cười nhẹ mang chút sự đượm buồn xa xăm phiền não
_ Một kiểu so sánh giữa “ cọ” và “ kiếm” ư?...... Chisaki, tớ không biết lý do vì sao cậu lại nói những điều như vậy. Nhưng cứ cho điều đấy hoàn toàn là sự thật… thì tớ cũng không thể làm được gì khác…. Bởi chính tớ đã để lạc mất “ cậy cọ” của bản thân, đánh mất “cây cọ” mà Lumina đã từng đặt niềm tin vào đó. Tớ không có đủ dũng khí để quay đầu lại tìm nó thất lạc trong cái bóng tối trải dài kia….. Suy cho cùng, mọi thứ vẫn là vô ích!
_ Tsu – kun!
Bỗng nhiên, Chisaki rời khỏi vị trí của mình. Cô cung chủ nhỏ khẽ bước đến đối diện Tsubaki và nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán hắn. Bằng hành động này, Chisaki có thể truyền hơi ấm, niềm tin lẫn hy vọng của bản thân cho Tsubaki. Để hắn cảm thấy mình không cô đơn, lẻ loi một mình
_ Sẽ ổn thôi mà….. cậu là Tsubaki Minamiya, con trai duy nhất của nhà Minamiya nắm giữ thanh Katana mạnh nhất của cả ba gia tộc. Cậu còn lại là một thiên tài từng tốt nghiệp ở đại học mỹ thuật nổi tiếng ở Anh quốc khi tuổi đời còn rất trẻ. Sẽ không có gì làm khó được cậu hết…….. không gì có thể cản bước chân trừ khi đó là chính bản thân cậu. Tsu – kun, kẻ thù lớn nhất của cậu chỉ là cậu thôi. Chỉ cần vượt qua được nó…… cậu sẽ hoàn toàn trở thành Tsubaki Minamiya. Đừng quên điều này Tsu – kun, cậu không cô đơn…… vẫn còn mình, còn Hajima, còn Tsukusa – nee và……. Lumina nữa!
Những lời nói dịu dàng nồng nàn khiến trái tim se lạnh của Tsubaki phần nào không còn đau đớn nữa. Giống như nó đã được sưởng ấm trong phút chốc để không phải thao thức, dằn vặt hay hối hận day dứt
Tsubaki không biết phải nói gì lúc này đây. Những gì hắn muốn chỉ là ngồi yên để Chisaki có thể tiếp tục truyền hơi ấm, niềm tin lẫn sự hy vọng vào mình. Hắn biết mình thật ích kỷ vô dụng khi hết lần này đến lần khác cứ phải nhờ đến sự giúp đỡ của Chisaki……Bị gọi là ích kỷ cũng không sao, mặc ai nghĩ gì thì nghĩ, chỉ cần có thể tìm thấy một phút một giây giúp cho con tim mình thanh thản thì hắn không màng gì hết
_ Cậu biết không Chisaki, có lẽ đến bây giờ tớ mới hiểu tại sao ông già cứ nghiêm cấm tớ đến với Lumina, nhưng lại cực kỳ tán thành muốn tớ đến với cậu. Ông ấy còn nói, nếu như ta thành một đôi, thì không chỉ hai bên phân gia trở nên thân thiết, mà ngay cả tớ cũng sẽ tìm được hạnh phúc thật sự!
_ Hử? Tsubaru – san đã nói với cậu những lời như thế thật à?
_ Phải, khi ấy, tớ đã có một trận cãi nhau không nhẫn nhịn với ông già. Tớ cứ nghĩ dây thần kinh não của ông ta bị đứt mất một sợi nên mới ăn nói hàm hồ không suy nghĩ như thế. Nhưng xem ra tớ đã nhầm…… Chisaki, nếu như Lumina chưa từng xuất hiện…. nếu như cô ấy không hề tồn tại trong trái tim tớ…… thì có lẽ tớ sẽ chọn cậu….. Chisaki!
Nghe như thế, Chisaki chợt nở nụ cười dịu dàng
_ Nhưng bây giờ, trong trái tim cậu chỉ có mỗi hình ảnh của Lumina thôi đúng không? Cậu ấy bất ngờ xuất hiện đến bên chúng ta, và cũng bất ngờ rời xa chúng ta. Dù không muốn thì Lumina luôn sống trong tim tất cả mọi người!
Chisaki thôi áp trán mình vào trán hắn. Cô cung chủ nhỏ quay lưng bước đến gần hơn nơi biển cả gợn sóng ban đêm. Ánh sáng từ những cây cột đèn giúp cho Tsubaki có thể nhìn thấy rõ nụ cười của Chisaki ngay khi cô ấy ngoái cổ lại với mình
_ Nhưng biết sao không Tsu – kun? Nếu như Lumina không xuất hiện, nếu như Lumina chưa từng tồn tại trong trái tim cậu, thì làm sao mình có dịp được làm những điều vừa xong với cậu? Suy cho cùng, cả mình, cả cậu, cả Hajima….. cả ba phân gia môn đệ của Amaterasu – sama đều yêu quý Lumina. Vậy thì làm thế nào, cậu ấy có thể biến mất được…. đúng không?
Chisaki quả nhiên là người bạn thân nhất mà mình có từ trước đến nay. Có thể hiểu những gì mình đang nghĩ trong lòng và tìm cách hóa giải những nỗi lo lắng ấy chỉ qua vài câu nói. Trước đây, Tsubaki còn phải ra sức bảo vệ Chisaki vì cô ấy quá nhút nhát….. còn bây giờ, Chisaki đã ra dáng một cung chủ quyền uy nhất gia tộc Tsuchimikaido
Tsubaki biết nói gì bây giờ đây, ngoài việc cứ trương con mắt to tròn để ngắm nhìn nụ cười tuyệt đẹp của cô ấy đang ngay phía trước
_ Tsu – kun, hãy can đảm quay đầu lại tìm “cây cọ” mà cậu vẫn đang mong mỏi gặp lại nó. Mình tin rằng chỉ cần tìm thấy nó…. Cậu sẽ biết ngay mình đã đánh mất thứ gì, đang có cái gì, nên trân trọng những gì và tiếc nuối điều gì. Mình biết có thể cậu sẽ bị tổn thương lần nữa, nhưng những cảm xúc ấy vô cùng quý giá. Bởi chính những cảm xúc ấy sẽ quyết định cậu có phải là Tsubaki Minamiya không….. hay đơn thuần chỉ là một cái bóng mang tên Kazuto Minamiya…… Tsu – kun, mình biết cậu sẽ làm được thôi…. Mạnh mẽ lên!
Có lẽ hắn tiếp thu được những lời của Chisaki. Đó không hẳn là những lời sáo rỗng, mà sẽ là ánh sáng dẫn Tsubaki đi trên con đường của mình
Hắn bắt đầu rời nhấc mông khỏi đầu chiếc Jaguar, hai tay nhét vào túi quần lững thững bước đến để mở cánh cửa xe
_ Được một tiếng đồng hồ rồi. Có lẽ ta nên về thôi Chisaki, không thì người Tsuchimikaido sẽ giết tớ mất!
_ Ừ, về thôi!
Chisaki khẽ nở nụ cười xinh như bông hoa nở rực và từ tốn đến gần chiếc xe hơi của Tsubaki
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Bỏ ra thêm phút để về đến tư trang Tsuchimikaido. Khi cả hai còn đứng trên đỉnh đồi kia thì nhìn tư trang nhỏ như mô hình đồ chơi. Để bây giờ lái xe đến trước cửa thì tòa thành cổ kính gắn biển hiệu “ Nhà Tsuchimikaido” sừng sững như một tập đoàn công ti nào đó trong thành phố
Tsubaki không dại gì đậu xe trước cổng chính của gia trang, bởi hắn thừa biết chỉ cần dừng ở đó thôi thì sẽ đụng mặt ngay các tay vệ sĩ nhà Tsuchimikaido vốn dĩ không ưa mình. Rất có thể mấy tên vai u thịt bắp đó sẽ lấy cớ bắt cóc cung chủ để kiếm chuyện. Với khả năng kiếm thuật của mình thì không bao giờ có chuyện hắn thua họ….. nhưng một phần đây là tư trang nhà Tsuchimikaido, hắn cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên rùm beng hơn. Nên đã chọn cách cho xe vòng ra phía sau gia trang, tức là chịu khó đi đường rừng đường hẹp một chút…. Tuy hơi cực nhưng chắc chắn mấy gã trí thông minh bắt nguồn từ bắp đùi kia sẽ không nghĩ đến
_ Chisaki – sama!
Vì không muốn để vệ sĩ nhà Tsuchimikaido phát hiện. Chisaki chỉ dám nhờ một vài người hầu nữ thân tín bí mật ra đón mình với Mikazuki ở cửa sau. Thành thử khi Tsubaki cho xe đến gần, thì họ nhanh chóng chạy đến xem tình hình thế nào
_ Chisaki – sama, Tsubaki – dono. Mừng hai người trở về!
Tsubaki tắt máy xe, mở cửa bước xuống và ga lăng mở cửa bên kia để Chisaki có thể bước xuống một cách sang trọng lịch lãm
_ Thế là tớ đã hoàn thành xong nghĩa vụ hộ tống cậu về tận nơi rồi. Mãn nguyện rồi phải không?
_ Ừ, ngồi xe cậu êm lắm, cảm ơn cậu vì đã đưa mình và Mikazuki về an toàn!
Sau đó, Chisaki chợt quay sang tất cả các cô hầu đứng bên cạnh mình
_ Đưa Mikazuki về phòng đi. Cẩn thận, đừng làm cho cậu ấy thức giấc!
_ Vâng, thưa Chisaki – sama!
Theo lệnh cung chủ tối cao, các cô người hầu được phép của Tsubaki, tự động mở cửa ghế sau của chiếc Jaguar màu bạc để đưa Mikazuki về phòng. Tình hình là một cô cao khỏe trong đó sẽ nhận trách nhiệm cõng Mikazuki, các nữ Maid còn lại sẽ mang đồ đạc, những dụng của Mikazuki theo sau
Bình thường thì những việc thế này để con trai làm thì thích hợp nhất. Nhưng ai cũng hiểu với hoàn cảnh của Tsubaki hiện nay thì không thể đặt chân vào nhà Tsuchimikaido được. Ngộ nhỡ đang cõng Mikazuki bước đi mà đụng độ ngay mấy tên vệ sĩ thì tay đâu mà cầm kiếm đỡ đòn. Nên thôi cứ giao mọi thứ lại cho nhà Tsuchimikaido, Tsubaki chỉ biết là mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao
_ Phải rồi Tsu – kun, trên đường về mình cũng chưa kịp hỏi. Tính tình của Mikazuki thì mình biết rất rõ. Cậu ấy khi đã tập trung vào việc gì thì sẽ dành hết thời gian tâm huyết để hoàn thành nó một cách hoàn hảo nhất. Sự việc xảy ra hôm nay thật sự là một cú shock rất lớn đối với cậu ấy…….. Mikazuki có làm gì cậu không Tsu – kun?
_ Làm gì ấy hả?
Tsubaki chợt nhớ lại khoảng khắc Mikazuki đưa tay tát mình một cái ngay mặt. Là do nhất thời không kiềm chế được bản thân, nên cô ấy đã không suy xét thấu đáo. Mikazuki đã nghĩ Tsubaki là thủ phạm phá hoại bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” mà mình đã gây không ít công sức, thời gian để vẽ nên đã tặng hắn một cái bạt tai vừa đau vừa thấm. Chỉ là chẳng hiểu sao, trái tim Tsubaki trong phút chốc quặn đau hơn nhiều khi chứng kiến những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt ấy…… So với cái tát đó, thì hình ảnh Mikazuki khóc còn khiến hắn xót xa hơn trăm lần
Mọi chuyện chỉ có thế, nhưng Tsubaki tự nhủ trong lòng rằng nếu kể với Chisaki điều này, thì chắc chắn cậu ấy sẽ lại cúi đầu xin lỗi thay cho Mikazuki. Thành thử, hắn cũng quyết định sẽ xem sự việc lúc đó như một bí mật cho riêng mình
_ Cũng không hẳn…… chẳng có gì quan trọng hết!
_ Uhm, nếu cậu nói thế thì mình cũng không còn gì vướng bận nữa. Những việc còn lại thì phải dựa vào Mikazuki thôi!
_ Chisaki…… tớ sẽ đặt ra một giả dụ thế này. Nếu như…… nếu như người phá hoại bức tranh của cô ta là tớ…… Thì cậu sẽ nghĩ thế nào?
Một câu hỏi khá đỗi bất ngờ khiến Chisaki không khỏi tròn mắt ngạc nhiên trong vài phút đầu. Cô cung chủ nhỏ tự hỏi, tại sao Tsubaki lại lấy chính bản thân mình đặt vào vị trí của kẻ phá hoại. Và lý do vì sao trông Tsubaki như rất muốn biết câu trả lời từ chính Chisaki? Phải chăng….. Tsubaki đang suy diễn một điều gì đó trong tâm trí…… một điều gì đó không thể tiết lộ cho người bạn thân thiết thuở nhỏ là Chisaki?
Và rồi Chisaki khẽ nở một nụ cười dịu dàng ấm áp
_ Làm thế nào đây Tsu – kun, mình chưa từng và không bao giờ nghĩ rằng cậu là người đã hủy hoại những cố gắng của Mikazuki!
_ Tại sao? Tại sao cậu không nghi ngờ tớ? Tại sao cậu không nghĩ tớ là thủ phạm thực hiện những việc đê hèn như vậy?
_ Cậu hỏi mình tại sao ư? Đơn giản lắm Tsu – kun…… vì cậu không giỏi nói dối. Hơn nữa, mình biết cậu là ai, mình biết chính “ cây cọ” và “ thanh Katana” trong tim cậu sẽ không bao giờ cám dỗ cậu làm những chuyện như vậy. Một người đã che giấu đi thân phận của mình để giúp đỡ cho Mikazuki. Một người tên là Tsubaki Minamiya sẽ không bao giờ làm như thế. Đó là niềm tin của mình!
Dù cho Tsubaki có gục ngã trăm lần hay nghìn lần. Hắn sẽ không bao giờ cô đơn vì bên cạnh hắn luôn có sự hiện diện của Chisaki. Chỉ cần hắn cảm thấy lẻ loi trống vắng, thì chắc chắn, Chisaki sẽ đến bên hắn, sẽ trở thành chỗ dựa cho hắn…… nhưng dường như chưa đủ để có thể xoa dịu đi cái bóng đêm trong trái tim Tsubaki một cách toàn diện. Hắn chưa từng nghĩ đến việc xem Chisaki như người mình sẽ đi cùng suốt phần đời còn lại….. vì Tsubaki tự biết: nếu dính đến với một kẻ như mình…. Chắc chắn Chisaki sẽ không bao giờ có được hạnh phúc
_ Ngủ ngon nhé Tsu – kun, chúc cậu có những giấc mơ đẹp!
_ Ừ, cậu cũng vậy….. có những giấc mơ đẹp, Chisaki!
Chisaki khẽ cúi đầu chào Tsubaki theo đúng như cung cách của một cung chủ quyền quý. Sau đó, cô ấy quay lưng bước từng bước vào tư trang cho đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại
Tsubaki ngước cổ nhìn lên bầu trời đêm kia như thể muốn tìm xem có một vì sao sáng nào đó không. Trời hôm nay mây nhiều nên chẳng thể thấy được gì hết, tất cả chỉ là một màu đen vĩnh hằng vô tận và cơn gió lạnh thổi vi vu từ ngoài mặt biển gợn sóng vào đất liền. Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm rồi quay lưng về phía chiếc Jaguar của mình
_ Có lẽ mình cũng nên về ngay thôi!
…………………………
“Furitsumoru konayuki ga mau
Akirame kaketa yume ga mata
Nami utsu ano hi no mama de
Kawaranai egao mitsumeta……
“ Những hạt tuyết rơi dầy cả mặt đất
Em đã từng từ bỏ nhưng giấc mơ ấy lại tiếp tục
Còn sót lại ngày hôm ấy……..♪”
Đây là âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại di động trong túi Tsubaki. Hắn đã sử dụng đoạn nhạc trong một bộ phim ưa thích cài làm nhạc chuông điện thoại. Nhưng điều ấy không quan trọng. Chủ yếu là sau khi nhìn vào cái tên xuất hiện trên màn hình, thì Tsubaki lại thở dài chán nản nhiều hơn
Hắn cứ lưỡng lự giống kiểu không muốn trả lời. Thậm chí còn nghĩ hay là cứ để mặc nó reo đến khi nào ngừng thì thôi, xem như chưa từng có cuộc gọi này…. Nhưng với tính khí của kẻ có tên hiện lên màn hình này. Chắc chắn hắn sẽ còn réo làm phiền nếu Tsubaki vẫn lì lợm không bắt máy. Thôi thì đành xuống nước một bậc vậy
_ Gì đây tên đầu đất….. cậu muốn gì ở tôi?
Không biết người ở đầu dây bên kia là ai, đã nói những gì với Tsubaki mà vẻ mặt của hắn bỗng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết
_ Hả? Đến rồi sao? Nhanh dữ vậy?........ Hiểu rồi, cứ ở đó đi!
Không rõ là đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi ngắt điện thoại, thì Tsubaki lại trở về với con người thờ ơ chán nản một cách rõ rệt. Hắn lên chiếc Jaguar của mình và quay đầu cho con xe rời khỏi tư trang nhà Tsuchimikaido
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
( Con báo gấm) của Tsubaki không đi ngang qua và nghỉ ngơi tại biệt thự Tsubaki cách tư trang Tsuchimikaido vài phút. Mà nó dừng lại ở một nơi vừa sáng, vừa ồn ào, vừa đông người
Địa điểm Tsubaki đến không đâu xa chính là sân bay quốc tế Haneda tại trung tâm Tokyo Nhật Bản. Haneda được biết đến là một trong năm sân bay cấp một, chuyên phục vụ các chuyến bay giữa các đất nước lẫn châu lục khác nhau
Tsubaki đứng tựa lưng ở một bảng giới thiệu các đường bay quốc tế đến Nhật Bản. Hắn chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh như người ngoại quốc hay các cửa hàng đang rao bán đồ ăn cho khách. Tất cả những gì hắn quan tâm là tập trung nghe những bản nhạc yêu thích trong con dế màn hình cảm ứng qua chiếc tai phone lủng lẳng ở hai bên tai. Hắn đang chờ đợi….. chờ đợi một ai đó sắp sửa đến Nhật thì phải
Thi thoảng, Tsubaki còn đảo mắt ngó xuống chiếc đồng hồ đeo tay để canh chừng thời gian thế nào. Bởi có một số chuyến bay sẽ gặp chút trục trặc khi cho khách xuống hoặc nhận hành lý từ băng chuyền…. nên nhiều khi thời gian gặp mặt sẽ bất ngờ thay đổi. Chỉ mong mọi thứ vẫn suôn sẻ không gặp phải trở ngại gì đối với người mà Tsubaki đang đợi
_ Hầy, tên chết dẫm đó, làm gì mà lâu dữ vậy? Đừng nói là làm mất passport hay hộ chiếu gì rồi nhé. Đi xin lại mấy thứ đó phiền phức khối thứ!
_ Hey, Kazuto – kun!
Một giọng nói nửa Tây nửa ta lạ lẫm nhưng đối với Tsubaki thì khá đỗi quen thuộc được phát ra từ cửa số đường bay quốc tế. Chỉ cần nghe giọng là mặt mày Tsubaki dường như tối sầm lại muốn đào một cái lỗ chui xuống trốn tiệt cho xong
_ Hey young man, long time no see, you’re seem very well right? Kazuto? ( Này cộng sự, lâu ngày không gặp, cậu vẫn khỏe đúng không Kazuto?)
Một chàng trai tóc tài tử nửa vàng nửa đen bỗng dưng xách hành lý đến và thản nhiên nhảy vào choàng tay qua ngoắc cổ Tsubaki sát về phía mình với nụ cười nhe răng thích chí trên môi. Trông anh bạn ngoại quốc ấy dường như rất thân thiết với Tsubaki thì phải
Trái với vẻ mừng rỡ khi gặp được bạn bè, Tsubaki thì không khỏi chán chường khi phải chịu cái cảnh này
_ I live well until you appeared. I wonder what reason you always keep haunting to me? ( Tôi vẫn sống tốt cho đến khi cậu xuất hiện. Tôi tự hỏi tại sao cậu cứ thích ám lấy tôi như vậy?)
_ Too bad, I always miss you and always want to meet you Kazuto! ( Nói nghe đau lòng quá, tôi luôn nhớ và luôn muốn được gặp cậu đó Kazuto!)
_ Neither I. I don’t want to see your face, William! ( Nhưng tôi thì không muốn nhìn thấy mặt cậu, William)
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Giờ đây, chiếc Jaguar của Tsubaki sẽ nhận trách nhiệm chở thêm một vị khách nữa. Ghế ngồi mà Chisaki đã từng ngồi trước đó nay trở thành vị trí của chàng trai tóc nửa vàng nửa đen kia. Bây giờ, chàng trai mang tên William đã bỏ cặp mắt kính đen của mình xuống, để lộ được đôi mắt đen tuyền cũng giống như Tsubaki và những người dân Nhật Bản khác…….. Anh ta là người Châu Á??? Một người Châu Á sang nước ngoài để du học nên bây giờ về nước chăng? Nhưng tên cậu ta là William….. tên của một người phương Tây chính gốc……. Rút cuộc là thế nào nhỉ?
_ Hey Kazuto, không khí bên Nhật công nhận tuyệt thật đấy. Mặc dù bên Anh thì trong lành hơn….. nhưng kể ra Nhật Bản cũng không đến nỗi tệ!
_ Tuyệt cái gì mà tuyệt, vẫn chán chường như thường ngày…… Nhưng mà này, đi du lịch một mình kiểu đó, ông bà già không nói gì sao?
_ Nói gì được giờ? Tôi hiện đã tốt nghiệp xong đại học mỹ thuật và đang chờ cấp bằng. Trong khoảng thời gian đó chẳng lẽ cứ ở nhà ngồi gặm hạt dưa qua ngày sao? Chi bằng cứ làm một chuyến du lịch cho thỏa thích….. xem như giải tỏa căng thẳng sau kỳ thi cũng được!
_ Ông bà già cậu là còn dễ dãi với con. Tôi cứ nghĩ một kẻ có bố làm trong viện hàn lâm nghệ thuật Anh, còn mẹ là tổng giám đốc tập đoàn môi giới bất động sản Anh như cậu thì sẽ phải tù túng trong cái danh công tử kia chứ? Thật không ngờ họ lại để cậu con trai bột đi long nhong khắp nơi thế này!
Trước những lời có chút sự mỉa mai của Tsubaki, William chợt phì cười nhẹ
_ Ôi dào, tôi biết cậu đang xỉa xói tôi. Nhưng mà này, nhắc đến bất động sản, mẹ tôi có gửi lời cảm ơn đến cậu đó. Cũng nhờ vào sự giúp đỡ của cậu trong thời gian qua mà công ty mẹ tôi đạt được bước tiến vượt bậc. Và hiện giờ đang trong giai đoạn hai của dự án!
_ Là cái dự án thay đổi sự biến động của tầng chứng khoáng mà lý ra phải mất thêm chục năm nữa mới thực hiện được chứ gì….. Mà thôi, không nhắc đến chuyện đó nữa. Tôi quên mất….. ông già cậu là người Anh, bà già cậu là người Nhật %, sinh ra cậu mang hai dòng máu. Nên dù có đi du lịch sang Nhật một mình thì bà già cậu cũng xem như bình thường không có gì phải lo lắng!
Thì ra, chàng thanh niên William này là con lai giữa một người Anh và một người Nhật. Mang hai dòng máu trong người nên đó là câu trả lời tốt nhất giải thích vì sao một người tóc vàng, tên Anh nhưng lại có đôi mắt đen của người phương Đông và trình độ tiếng Nhật rất chuyên nghiệp. Có thể nói, quê hương thứ hai của William chính là đất nước mặt trời mọc
_ Bay một chặng đường dài từ nửa kia thế giới đến Nhật Bản mà vẫn còn sung sức bắng nhắng kiểu này. Tôi đang tự hỏi tại sao mấy tên người Anh lại khỏe đến như thế!
_ Khỏe đâu mà khỏe. Tôi bắt chuyến bay từ Edinburgh phải quá cảnh sang hai trạm Amsterdam Schiphol Hà Lan và Paris Charles de Gaulle của Pháp rồi mới dừng ở Haneda Tokyo Nhật Bản. Tôi còn giữ được sức thế này là phải dùng thuốc để ngủ nhiều lắm đấy. Cậu nghĩ đi, khởi hành giờ chiều hôm qua mà giờ này mới đến Nhật. Mất gần như cả một ngày!
_ Ờ, nếu như cậu dùng thuốc để ngủ lâu hơn một chút thì chiếc máy bay đó sẽ thêm một vòng đưa cậu về nơi xuất phát thì tốt quá!
_ Hầy, đừng nói mấy câu vô tình thế chứ Kazuto - kun……. Tôi biết cậu cũng lo lắng cho tôi, nên sau khi tôi gọi điện thoại thì cậu đã phóng đến sân bay đón tôi….. Kazuto – kun thật là một chàng trai tốt bụng đáng yêu!
Giọng lưỡi của William mang đầy hàm ý đùa với Tsubaki thôi. Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cho Tsubaki cảm thấy khó chịu sởn gai ốc. Dù biết tên đó chỉ châm chọc mình như khi xưa hai đứa còn chung phòng trong chung cư bên Anh, nhưng quả thật, đến bây giờ Tsubaki vẫn không thể chịu đựng nổi
Hắn bất ngờ đạp ga trái khiến cho chiếc Jaguar phóng nhanh với vận tốc là km/h
_ Ế ế Kazuto – kun, phóng nhanh kiểu đó nguy hiểm lắm!
Đến khúc vòng cua nguy hiểm dể gây tai nạn, Tsubaki rời chân trái, đạp chân phải vào bên thắng xe, tay bẻ vô lăng sang trái để rẽ khúc một cách ngoạn mục giống như những vận động viên đua ô tô trên kênh truyền hình thể thao nước ngoài. Cú rẽ liều lĩnh sát sườn khiến cho William ngồi sát bên cửa sổ kính còn thấy được cả cánh rừng rậm của con dốc bên dưới. Chỉ cần trật một cái thôi thì xác định cả người cả xe lao xuống như sung rụng ngay
Với tài lạng lách chuyên nghiệp của Tsubaki, chẳng mấy chốc, chiếc Jaguar quay trở lại đúng tuyến đường của nó, trở về với tốc độ km/h bình thường
Sau chuyện vừa diễn ra, William hai tay vịn chặt lấy thành ghế, mặt mày tím tái đến vắt kiệt cả máu. Toàn thân thể cứ run run như chú chó đứng trước máy lạnh khi vừa mới được tắm mát xong
Ấy vậy mà Tsubaki vẫn làm gương mặt lạnh lùng vô cảm, kèm theo cả cái liếc không khỏi rùng mình
_ Xin lỗi, tôi sơ ý đạp nhầm chân ga. Hy vọng là không có điều gì khiến tôi sơ ý thêm lần nữa!
_ Vâng……… không dám!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Mang hết đống hành lý của cậu theo tôi nhanh!
_ Rồi rồi, đợi chút!
Về được đến căn biệt thự ngoài biển Kyuushi, Tsubaki bắt đầu sắp xếp cho William ở tạm một căn phòng kế bên phòng mình. Bạn từ phương xa đến chơi nhà thì phải tiếp đón sao cho tử tế. Đó là một trong những nguyên tắc hàng đầu để giữ mối quan hệ xung quanh một cách lâu dài bền vững. Ấy thế mà Tsubaki vẫn tỉnh bơ như không. Thay vì giúp cậu bạn từng chung phòng chung cư hồi bên Anh mang vài cái hành lý lên lầu thì lại ung dung bỏ đi trước, mặc cho William không khỏi khổ sở với mấy thùng đồ chất như núi
Tsubaki dùng chìa khóa mở cánh cửa phòng, điều đầu tiên đổ ập vào cả hai người chính là hương vị mặn từ ngoài biển tràn ngập vào căn phòng. Âm thanh sóng biển hòa nguyện cùng tiếng mòng biển cũng tạo nên một vẻ dịu dàng thanh tao của ban đêm Kyuushi. Chiếc rèm trắng khẽ tung bay ngoài khung cửa kính kết nối ngoài hành lang là bằng chứng thuyết phục nhất cho việc cơn gió biển đang hiện hữu trong căn phòng này
Đặt hết đống hành lý xuống, William phi người nhảy ụp lên chiếc giường mềm ấm và không ngừng nhún nhảy hệt như những đứa trẻ thích thú với việc chơi trò “kiểm tra độ nảy của chiếc giường”
_ Hey, Kazuto – kun, có thật là tôi được phép sử dụng căn phòng này không? Quá sang trọng, quá hiện đại….. lại thêm một view nhìn thẳng ra biển vô cùng lộng lẫy nữa!
_ Còn một phòng khác nếu muốn thì cậu có thể chuyển sang đó. Nhưng nó cũng tương tự như cái này thôi. Có chuyển cũng vậy!
Nhún nhảy chán chê rồi, William bỗng dưng chạy ra hành lang bên ngoài để có thể tận hưởng những món quà từ biển xa mang lại. Thật là một cảm giác ở chốn phiêu bồng khi cơn gió lạnh mang theo vị mặn của biển thoáng thổi qua mái tóc và gương mặt, Đó là chưa kể đến bản hòa ca tuyệt vời của tiếng hải âu mòng biển và âm thanh sóng tràn bờ. Một món quà từ biển dành cho vị khách với câu nói “ chào mừng đến với vịnh Kyuushi”
_ Cậu nói đúng Kazuto – kun, biển Kyuushi sau cùng vẫn là nơi tuyệt vời nhất ở đất nước mặt trời mọc này!
_ Nói cứ như cậu đã từng đặt chân đến đây rồi. Nhưng quả thật là tôi không thể phủ nhận rằng vịnh biển Kyuushi là điểm dừng lý tưởng dành cho những tên yêu thiên nhiên như cậu. Nhiều câu chuyện bắt đầu từ đây, và nhiều câu chuyện cũng kết thúc ngay tại đây. Sống với biển Kyuushi….. giống như ta đang được sống với cái thế giới lý tưởng của riêng mình vậy!
_ Thế giới lý tưởng của riêng mình hả…… cậu chẳng thay đổi gì mặc dù đã về Nhật Kazuto – kun!
William quay lưng bước vào căn phòng ấm cúng. Anh ta đến chỗ hành lý của mình để lấy một thứ gì đó đưa cho Tsubaki
_ Tôi nghĩ cậu không thể sống thiếu thứ này nên đã mang nó theo. Làm gì thì làm, nhưng cũng đừng để quên vật bất li thân thế này!
Lúc đầu Tsubaki cứ nghĩ chắc trong lúc quá cảnh ở Hà Lan và Pháp, William có mua cho mình một món quà như gói bánh hay gói kẹo gì đó. Nhưng khi nghe hắn nói “vật bất li thân” thì suy nghĩ của Tsubaki bỗng dưng thay đổi hẳn. Tsubaki cũng đoán lờ mờ được trong cái gói quà này là thứ gì. Nhưng hắn vẫn không thể không tròn mắt ngạc nhiên sau khi thò tay lấy được một “cây cọ” đã được dùng lâu năm
_ Cái này…………
_ Kazuto – kun, tôi không biết lý do tại sao cậu lại thôi vẽ tranh. Cũng càng không biết vì sao cậu lại không muốn nhìn thấy cây cọ này. Nhưng trong những phút lầm lạc, thì nó lại chính là kim chỉ đường cho những họa sĩ như chúng ta tìm thấy ánh sáng. Cho nên, hãy thành thật với bản thân và tôn trọng “ cây cọ” một chút đi. Đối với họa sĩ, một người vẽ nên cái đẹp của nhân loại, thì “ cây cọ” chính là một chiến hữu đắc lực đáng tin cậy nhất đó!
Nắm chặt cây cọ trong tay, Tsubaki quay mặt sang hướng khác cùng ánh mắt pha đậm sự buồn bã sầu muộn. Cây cọ này đã từng cùng Tsubaki rời khỏi Nhật Bản sang Úc và dừng lại ở Anh suốt năm trời. Nó đã gắn bó với Tsubaki trong thời gian lâu như thế, đương nhiên là nó đã trở thành một người bạn tri kỷ cực kỳ quan trọng với hắn. Nhưng chỉ vì một phút lầm lạc trong bóng tối của sự dằn vặt hối hận. Hắn đã vô tình vứt bỏ người bạn thân sang một bên để một mình chạy trốn khỏi quá khứ……. Và giờ đây, người bạn ấy lại quay trở về bên Tsubaki như một phép nhiệm màu
_ Cần thứ này làm gì nữa, khi tôi không còn thiết nghĩ đến việc sẽ quay trở lại con đường của một họa sĩ. Một người vẽ nên cái đẹp, nhưng lại để mất ý nghĩa của việc phác họa, đánh mất niềm tin vào bản thân….. đánh mất lý do vì sao mình lại vẽ….. thì những vật thế này giờ đây chỉ còn là những hoài niệm mong manh. Về một khía cạnh nào đó….. tôi đã không cần đến thứ này nữa!
_ Có thể cậu không còn cần đến nó……. Nhưng tôi nghĩ nó vẫn luôn được ở bên cậu và sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi cậu cần. Kazuto – kun, cậu đã từng nói với tôi, một thanh Katana được rèn lên nhưng lại không được sử dụng thì cũng trở thành một cục sắt gỉ vô ích. Nhưng nếu có một ngày, người chủ gặp phải nguy hiểm, thì thanh Katana ấy sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho ông ta. Điều này nghĩa là thanh kiếm vẫn luôn có lòng tin chờ đợi….. chờ đợi một ngày mình sẽ được dùng đến….. Tôi nghĩ cây cọ của cậu cũng như thế. Thử tưởng tượng xem Kazuto – kun, trong đời, cậu đã không ít lần quăng quật nó mỗi khi rơi vào hố sâu của tuyệt vọng. Nếu thật sự nó không muốn ở với cậu, muốn rời bỏ cậu…… thì nó sẽ không tồn tại cho đến hôm nay để tương phùng với cậu đâu. Mọi vạn vật trên thế giới dù là cục đá nhỏ nhất cũng có linh hồn. Tôi tin….. cây cọ này cũng tồn tại suy nghĩ riêng của mình…. Có khi, lúc này nó đang khóc vì mừng gặp lại cậu không biết chừng!
Đồ vật cũng có linh hồn và suy nghĩ riêng. Đây chỉ là những lời nói ảo tưởng không bao giờ có thể tồn tại. Nhưng tại sao……. Tsubaki lại chăm chú để ý một hiện tượng lạ….. Tại sao cây cọ đã không được dùng đến từ lâu…… lại có thể nhỏ một giọt màu ở phần đầu được kia chứ….. Giống như nó đang khóc….. đang khóc mình vì mình có thể quay trở về cùng chủ nhân và tiếp tục chờ đợi ngày được dùng đến
Từ đây Tsubaki nhận ra, phép so sánh ẩn dụ giữa “ cây cọ” và “ thanh kiếm” đã rõ ràng hơn. Mặc dù chưa thể chứng minh nó chính xác là gì, nhưng Tsubaki có thể cảm nhận được rằng mình đã tìm lại được “cây cọ” của bản thân theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Chỉ cần tìm thấy “cây cọ” thì nó sẽ cho biết mình đã đánh mất thứ gì, đang có thứ gì, nên trân trọng điều gì, và tiếc nuối thứ gì….. Để rồi những cảm xúc đó…..sẽ quyết định hắn là Tsubaki Minamiya hay là Kazuto Minamiya
_ William, tôi hỏi cậu điều này…… Trong mắt cậu, thì tôi là ai?
_ Là ai à? Để xem……. Người đã ở chung phòng với tôi suốt thời gian ở bên Anh Quốc là Kazuto Minamiya…… Người đã vẽ nên “ Hoa anh đào đỏ” là Tsubaki Minamiya. Người đã đón tôi ở phi trường và cho tôi ở nhờ nhà là Kazuto Minamiya…… Người đã tìm lại được cây cọ của chính mình là Tsubaki Minamiya……. Còn cậu…… cậu nghĩ bản thân cậu có thể là ai?
Nắm chặt cây cọ trong tay, sự u uất phiền muộn trong đôi mắt Tsubaki biến đổi thành một tia hy vọng đầy sự quyết tâm và thể hiện được rằng “mình biết sẽ phải làm gì tiếp theo”
Tsubaki lạnh lùng bước ra khỏi căn phòng này với lời nói sau cùng
_ Tôi là Kazuto Minamiya, nhưng đồng thời cũng là Tsubaki Minamiya. Nếu như tôi không phải là Tsubaki Minamiya, thì tôi cũng sẽ không bao giờ có thể là Kazuto Minamiya……. William, ở đây tuy không có giờ giới nghiêm, nhưng nếu cậu chịu khó dậy sớm vào sáng mai. Tôi sẽ cho cậu thấy biển thật sự ở Kyuushi đẹp đến nhường nào!
_ Hầy hây, tôi hiểu rồi!
…………………………………………………….
…………………………………………………….
Không biết Tsubaki đang suy nghĩ điều gì trong đầu sau khi đàm đạo vài câu với William. Nhưng chỉ tầm vài phút tiếp theo, William nghe thấy âm thanh động cơ xe hơi phát ra từ ngoài cổng căn biệt thự. Chiếc Jaguar bật đèn pha thắp sáng trong đêm và từ từ rời xa khỏi vịnh biển Kyuushi
_ Kazuto – kun….. cậu không không đơn thuần chỉ là Kazuto – kun, mà còn là Tsubaki……. Tsubaki của gia tộc Minamiya!