_ Chỉ còn vài phút nữa… trận chiến cuối cùng sẽ định đoạt ai là người thắng cuộc… Tsubaki Minamiya…
Một mình trong căn phòng tối không đèn. Chỉ duy nhất vầng sáng nhẹ từ mặt trăng tròn bên ngoài bầu trời đêm xuyên qua cánh cửa kéo giấy, rọi rõ gương mặt nghiêm nghị của vị thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi khi cậu ấy đứng trước tấm gương. Toàn thân Hajima được băng bó đầy không chừa một chỗ. Quả nhiên sau trận với Tsukusa, Hajima vẫn chưa thể bình phục hẳn. Nay lại phải tiếp tục chuẩn bị cho trận chiến sắp đến… cũng là trận cuối cùng kết thúc Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm năm nay… Quyết tâm thì Hajima không thiếu, chỉ lo là không biết với cơ thể hiện tại, thì cậu ấy sẽ cầm cự được trong bao lâu
_ Hajima – dono, sắp bắt đầu rồi ạ!
Phía sau còn có Nanami, vệ sĩ thân cận dưới thiếu chủ nhà Kurahashi. Cô ấy cũng góp phần chuẩn bị cho thiếu chủ sao cho cậu ấy có thể chiến đấu trong điều kiện tốt nhất. Nanami cũng đã cố hết sức mình rồi. Việc còn lại thì phụ thuộc vào thống lĩnh của cô ấy
_ Thiếu chủ - dono, về thứ đó… ngài thật sự muốn dùng đến nó ư?
_ Ừ, chắc chắn phải dùng… tôi không muốn cô vất vả từ Yamanashi đến Yokohama một cách uổng phí… Hơn nữa, để phó với tên chết tiệt kia… tôi không thể không cần đến nó!
Bên góc phải của căn phòng có một chiếc giá bằng gỗ mà người ta thường dùng treo Katana. Nhưng chiếc giá này lại để một thứ gì đó có chiều dài hơn hẳn Katana, phần thân sau thì nhỏ, phần đầu hơi phình ra đôi chút. Và ta chẳng thể nhìn rõ đó là vật gì khi ngay phía bên trên được bao phủ bằng một mảnh vải trắng… Giống như thứ này chính là món vũ khí cuối cùng của Hajima dùng để đối phó với Tsubaki không bằng
_ Nanami, theo cô thì năm nay, ai sẽ trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư?
_ Nếu theo ước tính ban đầu thì người có khả năng nhất mang ngôi vị Đệ Nhất chỉ có thể là Tsubaru – sama. Nhưng từ khi mặt nạ Kitsune xuất hiện thì con số đó đã thay đổi hoàn toàn độ. Tôi thiết nghĩ… Kitsune – san là ứng cử viên sáng giá nhất năm nay!
_ Tên đó ư? Ứng cử viên sáng giá nhất hả? Nanami, nghe có vẻ như cô không tin rằng tôi sẽ thắng nhỉ?
_ Ngài thật sự cho phép tôi nói thẳng được chứ thưa Hajima – dono?
Hajima khẽ gật đầu
_ Vậy tôi xin phép được nêu quan điểm của mình. Hajima – dono, ngài là một vị thống lĩnh trẻ, kỹ năng kiếm thuật của ngài không ai có thể xem thường. Nhưng nhiêu đó chưa đủ yếu tố để ngài trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… Ngài vẫn còn thiếu một thứ gì đó cực kỳ quan trọng lắm!
Hajima làm bộ mặt đăm chiêu suy tư đầy tâm trạng
_ Ngay cả cô cũng cảm nhận được. Quả thật tôi vẫn còn thiếu một thứ gì đó nên Akifusa – sama không hề nhìn sang tôi với đôi mắt chọn lựa. Tôi không có tố chất trở thành Đệ Nhất… sự thật là như thế… suốt năm nay…
Thoáng trong tâm trí Hajima chợt hiện lên hình ảnh Tsubaki lạnh lùng liếc nhìn mình vài giây rồi ung dung quay lưng bỏ đi như không thèm để tâm đến khi xung quanh là lửa xanh phập phừng cháy rụi. Hajima tự cho rằng: dù mình có cố gắng đến bao nhiêu thì vẫn chỉ ở phía sau để nhìn Tsubaki bước đi phía trước… không có cách nào vượt mặt được hắn vì ngay khoảnh khắc mình tiến được một thì hắn đã bỏ xa đến mười… Sự khác biệt giữa người thường và thiên tài…
_ Nanami, cô biết không? Cách đây vài ngày, tôi đã mơ thấy kẻ mà mình ghét cay ghét đắng nhất. Hắn ta đứng phía trước, quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng khinh thường khi xung quanh đều chìm trong biển lửa… Giấc mơ đó… muốn nhắn nhủ cho tôi điều gì?
_ Nằm mơ thấy cố nhân, dù có là người mình thích hay ghét… thì đấy cũng được xem là sự hội ngộ. Hajima – dono, tuy tôi không phải người lý giải vận mệnh qua những giấc mơ. Nhưng với trực giác phụ nữ… tôi cảm thấy trận đấu này không chỉ đơn thuần là thắng thua… mà nó còn thay đổi số phận cho rất nhiều người. Hajima – dono, xin thận trọng!
Hajima thở phào một hơi… dường như chàng thiếu chủ trẻ đã trút bỏ được gánh nặng trên vai xuống được một ít. Tinh thần cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều
_ Có lẽ tôi không nên suy nghĩ quá nhiều làm gì cho mệt óc nhỉ. Trực giác của cô từ trước đến nay chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng… Tôi sẽ đặt lòng tin ở vệ sĩ thân cận nhất của mình!
Hajima nhẹ nhàng đưa tay lên xoa mái tóc xanh lơ bồng bềnh của Nanami. Không biết đây là một hình thức khen thưởng từ các lãnh chúa đối với Samurai của họ hay không. Chỉ biết hiện giờ, nét mặt Hajima đang lột tả được một sự thoải mái nhẹ nhàng trong tâm hồn khi cậu ta nở một nụ cười hiền hòa
Và trong cái xoa đầu ấy, chính Nanami cũng cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay thật dễ chịu. Cô ấy khẽ nhắm mắt lại, để có thể cảm nhận rõ sự ấm áp đó nhiều hơn
_ Vâng, cảm ơn Hajima – dono vì đã luôn tin tưởng ở tôi!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Oh my oh my Kazuto – kun, tôi biết thể nào cậu cũng sẽ thắng mà. Thường thì những kẻ điên điên khùng khùng chẳng giống ai hay tung ra mấy chiêu dứt điểm đáng sợ lắm. Quả nhiên người xưa nói chẳng bao giờ sai ha… uh hế hế hế hê hê hêy!
Nằm dưỡng bệnh trên giường, chàng trai tóc nửa Tây nửa ta phá lên cười một cách thích thú. Trông anh ấy khá thoải mái phấn khởi… chắc là do có Tsubaki và Chisaki đang ngồi ngay bên cạnh… có bạn để giết đi cái bầu không khí chán ngắt những lúc phải ở một mình
Tsubaki ngồi yên để Chisaki băng bó vết thương chi chít trên cơ thể. Nhìn hắn bây giờ tương đương như con xác ướp vừa được khai quật ở Ai cập… Mà nói đúng hơn thì tình trạng thương tật cũng chẳng tốt hơn Hajima là bao. Bị thống lĩnh Tsubaru đánh cho bầm dập tơi tả mà còn đứng được là còn may
_ Im đi William, người xưa nào nói cái quan điểm đó vậy? Ai là kẻ điên điên khùng khùng hả?
_ Oh my, để ý tiểu tiết làm gì… ai bị khùng thì tự người đó khắc biết. Mà này, Tsukusa cung chủ đang nằm ở khoa cấp cứu đấy, đã đến thăm chị ấy chưa mà sang tôi thế?
_ Ờ, có đến thăm… xem ra chị ấy đã qua được cơn nguy hiểm khi phẫu thuật thành công mỹ mãn. Sắp tới, có thể Tsukusa nee sẽ được chuyển sang phòng điều dưỡng chung với cậu đấy… Hết buồn chán nhé!
Sau khi băng bó vết thương cho Tsubaki xong hết, Chisaki bắt đầu tham gia cuộc trò chuyện hai người họ
_ Bác sĩ nói rằng Tsukusa nee không bị chấn thương lục phủ ngũ tạng, không bị vỡ động mạch hay tim. Kể ra thì đó cũng là một sự may mắn… Nhưng trong quá trình chụp tia X, các bác sĩ nhận thấy rằng, Tsukusa nee…
_ Đứt dây chằng đúng không?
Tsubaki bất ngờ cắt ngang, khiến Chisaki và William đều quay sang nhìn hắn với vẻ trầm ngâm chút đỉnh
_ Dây chằng hai bên đầu gối giữa các khớp chân và các bó cơ ở hai cánh tay đều đứt hết rồi đúng không?
_ Phải… các bó cơ và dây chằng đều bị đứt hết. Các bác sĩ phải tiến hành phẫu thuật để nối các bó sợi lại với nhau. Cho nên, chị ấy mới thuộc dạng bệnh nhân ưu tiên cấp cứu!
Tsubaki chợt cất tiếng thở dài uể oải
_ Baka, đúng là ngốc hết chỗ nói… đánh với Hajima mà phải dùng đến Ngũ Hành Song Toàn Kiếm, chưa bị đứt dây thần kinh là còn may chán… Mình bắt đầu cảm thấy hối hận khi chỉ cho bà chị ngu ngốc kia bí thuật kiếm pháp Ngũ Hành Song Toàn Kiếm rồi đây… Mai mốt có xảy ra chuyện gì lại đè đầu thằng này ra giải quyết… phiền toái thật!
_ Tsu – kun, mình cứ thắc mắc mãi… Ngũ Hành Song Toàn Kiếm… là như thế nào vậy? Nó cũng thuộc bộ kiếm pháp của Tsukusa nee ư?
_ Ừ, về cơ bản thì đúng là nó nằm trong bộ kiếm pháp của Tsukusa. Nhưng thực chất, tớ đã nghĩ ra tuyệt kiếm ấy dựa trên nguyên lý của Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ nhà Kurahashi và kiếm thuật hai tay. Nếu để ý kỹ thì cậu cũng sẽ thấy nó phần nào tương tự như kiếm pháp Kurahashi, sử dụng tốc độ, linh hoạt vờn qua vờn lại xung quanh đối phương, rồi dùng thanh Katana tạo thành điểm chốt. Sau đó chỉ việc thực hiện lại mấy cú nhảy đến nhảy lui, đồng thời cũng dùng mấy thanh kiếm đó công kích đối phương đứng bên trong. Nhìn thì nó hơi màu mè không cần thiết… nhưng sẽ khiến kẻ thù mất tập trung và trở nên hoang mang khi bị chém trúng. Một chiêu thức như thế dùng để dứt điểm chí mạng thì vô cùng hiệu quả… Nhưng như tớ đã nói, Ngũ Hành Song Toàn Kiếm là dựa vào Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ… Nữ Samurai nhà Minamiya không được đào tạo về tốc độ lẫn sức chịu đựng bản thân… nên khi sử dụng nó, sẽ gây nên một lực ép không ngừng tác động vào các bó cơ vì ta phải tăng tốc không ngừng. Cuối cùng… người nào không chịu nổi thì đứt hết như Tsukusa ấy. Chiêu đó mạnh, nhưng đồng thời cũng là con dao hai lưỡi buộc người dùng phải cân nhắc thật kỹ trước khi tung ra… Không là hối hận cả đời!
William gật gà gật gù
_ Úi chà, nghe khủng khiếp thật nhỉ. Mạnh nhưng cũng chưa chắc còn nguyên vẹn khi sử dụng xong. Đúng là không phải cái gì cũng được ngon ơ như húp cháo!
_ Hừm, cháo mà không nấu lên sau khi lấy từ ngăn đá thì còn lâu mới ăn được… năm trước, khi luyện tập Ngũ Hành Song Toàn Kiếm, do tốc độ không đồng đều, nên kết quả là các bó cơ bên tay trái tôi bị đứt phựt nghe rõ cả tiếng. Để hồi phục lại, tôi đã phải trải qua ít nhất là lần phẫu thuật để nối các sợi cơ với nhau… nhưng sau đó cũng không thể dùng tay trái thuần thục từ đó đến nay. Một đứa thuận hai tay mà giờ trở thành thuận mỗi tay phải… nghe nhọ thật!
_ Đúng là chuyện không ai muốn… Mà thôi, bỏ qua chuyện này đi, Tsukusa hime đã bình yên vô sự, cậu cũng không cần phải sử dụng đến Ngũ Hành Song Toàn Kiếm là tốt rồi… Điều quan trọng hiện tại là trận đấu sắp đến, trận đấu cuối cùng đặt dấu chấm hết cho Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm năm nay… Cậu tính sao đây? Kazuto – kun!
Tsubaki trở nên suy tư hẳn đi. Trông hai bàn tay cứ đan xen ngón tay vào nhau là đủ biết hắn cũng đang trong tình trạng hoang mang không biết phải tính thế nào
_ Đối thủ cuối cùng của cậu là thiếu chủ nhà Kurahashi, là thống lĩnh tối cao đã lĩnh hội hoàn toàn kiếm pháp nhà Kurahashi và còn biết cách nâng cấp kiếm pháp lên bậc nữa. Cậu nghĩ bản thân mình đấu lại cậu ta không?
_ Tsu – kun, không phải là mình có ý không tin cậu sẽ thắng… nhưng so với tình trạng hiện nay thì cậu không thể trụ được quá tiếng đồng hồ. Vết thương sẽ rách ra ngay nếu cậu cử động mạnh… Đó là chưa kể đến việc rất có thể sẽ bị nhiễm trùng thì còn nguy hiểm gấp bội… Cậu cần phải tính toán thật kỹ trước khi đấu đó!
Một lần nữa, hắn lại cất tiếng thở dài ngán ngẫm
_ Hiện giờ, Hajima cũng đang gặp phải tình trạng giống tớ… tên đó cũng bị bầm dập te tua sau khi ăn phải Ngũ Hành Song Toàn Kiếm của Tsukusa nee. Đây chính là cơ hội tốt nhất để tớ đấu với hắn nếu muốn dùng chiến lược đánh nhanh thắng nhanh!
_ Oh my oh my, so sánh tương quan lực lượng hả? Chính cậu cũng đâu tốt hơn khi ăn Lôi Minh Tàn Nguyệt Trảm của thống lĩnh tiền nhiệm nhà Minamiya. Và cũng có khi Hajima thiếu chủ bên kia cũng có chung suy nghĩ với cậu ấy. Đánh nhanh thắng nhanh, ai hết hơi trước sẽ thua… Hầy, cứ cho rằng cậu sức trâu hơn đi… vậy cậu tính dùng gì để đối phó với Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ danh bất hư truyền? Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ hay Lôi Minh Tàn Nguyệt Trảm?
_ Tùy cơ ứng biến… cứ đấu một hồi rồi tình tiếp… nếu chỉ là mấy món như Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ hay Ỷ Thiên Kiếm thì Hajima thừa biết tôi đã tìm ra cách phá giải từ lần đầu tiên chiêm ngưỡng. Chắc chắn cậu ta còn giấu một con bài trùm cuối cùng… và sẽ sử dụng nó ở trận này để tôi trở tay không kịp. Chính vì thế mà tôi mới nói là tùy cơ ứng biến!
…………………..
Tsubaki thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ trên bàn một chút rồi từ từ nhấc cơ thể nặng nề như đá khỏi ghế. Hắn đưa tay lấy chiếc mặt nạ cáo trắng gần đó đeo lên mặt và giắt thanh Katana vào phần thắt lưng của chiếc áo Haori đỏ chót mà mình đang mặc trên người
_ Đến giờ rồi, tôi sẽ xem xem… liệu định mệnh của mình có thật sự là trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư hay không… Nếu tất cả đều là sai sót, thì tôi sẽ có cớ để lớn tiếng với ngài Akifusa loli kia một trận ra trò!
_ Tsu – kun, đừng liều lĩnh quá nhé… thắng thua không quan trọng. Quan trọng là ta học được những gì qua từng trận chiến. Cậu đã nói với mình như thế thì đương nhiên cũng không thể không tự nhắc nhở bản thân giống y như vậy!
Hắn chợt ngoái cổ lại nhìn Chisaki một hồi lâu
_ Chisaki… cậu lo cho tớ… nhưng đồng thời cũng lo lắng cho Hajima phải không?
Chisaki rụt rè trong phút chốc
_ Mình cũng không biết phải nói sao cho cậu hiểu nữa. Chỉ là mình cảm giác như Hajima – kun đang có nỗi khổ tâm riêng nên mới hành động hằn học phẫn nộ. Mình có cảm giác như chúng ta… không thể quay trở lại như xưa… không thể cùng nhau vui cười và làm những chuyện mà chúng ta muốn… Ôi không, tự dưng lại nói những lời ích kỷ như vậy… mình thật sự xin…
Bất ngờ, Tsubaki dùng ngón tay cái nhấn nhẹ vào đôi môi xinh như cánh hoa anh đào kia, hòng ngăn không cho Chisaki nói ra chữ tiếp theo
_ Cậu không có lỗi gì cả, trái lại, đó là ước mơ rất thú vị đấy chứ. Xem ra, cậu đã bắt đầu biết ích kỷ một chút rồi nhỉ… Hajima mà thấy được cảnh này, chắc mừng đến phát khóc đó!
_ Tsu – kun…
Thấy cảnh mùi mẫn giữa hai người bạn trẻ, sao tự nhiên William lại thấy ngứa gan vô cùng
_ Excuse me, time’s up, I will be grateful if you join the battle now Kazuto – kun. I still sleepy and want to sleep more ok?
Bị đuổi thẳng thừng, Tsubaki không còn cách nào khác ngoài sự lựa chọn ra ngoài đối đầu với Hajima
_ Hey Kazuto – kun. Thử đặt trường hợp Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ trục trặc dẫn đến Minh Minh Bạch Hổ Liêm Vũ không thể sử dụng. Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ phản bội cậu… hay Lôi Minh Tàn Nguyệt Trảm trở nên bất lực… thì đừng ngại ngùng sử dụng đến thứ đó!
_ Thứ đó… Illusion Moonlight hả!
_ Oh my, nói trước mất thiêng… đáng lý nên ra đấu trường hẵng nói chứ, đúng là chẳng kiêng cử gì hết!
_ Cậu không cần nhắc thì tôi cũng thừa biết khi khẩn cấp, thì phải dùng đến nó dù bất tiện hay không. Chìa khóa dẫn đến sự chiến thắng trong “nó” chính là Bushido của gia tộc Saotome!
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Chủ nhật h sáng, địa điểm là Thiên Chiếu Gia Trang tại Yokohama. Đã đến lúc tìm ra người mạnh nhất dành ngôi vị Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư, hoàn thành sứ mệnh các vị thần đã giao. Và người xứng đáng sẽ được đánh giá qua kỹ kiếm, Bushido và nhiều lý do khác nữa
_ Được rồi, hôm nay, chính ta sẽ đích thân nói luật cho hai ngươi biết. Ở vòng này, các ngươi có thể đấu với nhau với bất cứ hình thức gì mình muốn, Kenjutsu, Aikido, Taichi, Karatedo, Takewondo… bất cứ môn võ nào các ngươi muốn. Về vũ khí, không có giới hạn… nhưng tuyệt đối không được quên tinh thần của các Samurai, Katana vẫn được ưu tiên hàng đầu. Địa điểm, là toàn bộ Thiên Chiếu Gia Trang… các ngươi có thể tự do di chuyển, hay lẫn trốn đâu đó tùy thích, miễn sao có lợi cho bản thân. Trong vòng cuối này, ta cũng không gây khó dễ cho hai ngươi… thời gian, khi nào một bên gục xuống thì người còn đứng sẽ chiến thắng. Lưu ý, giới hạn sát thương… %!
Nếu giới hạn sát thương lên đến % thì tình hình không hay rồi. %, đồng nghĩa với việc khả năng tử vong cũng tương đương con số %. Như thế thì chẳng khác chi đang trên chiến trường thật… Nói một cách dễ hiểu nhất thì điều này đồng nghĩa với việc ngài Akifusa chấp nhận để họ tự do mặc sức giết hại lẫn nhau. Kẻ còn trụ lại cuối cùng… không, kẻ còn sống sót sau khi đã giết được người kia… sẽ là kẻ chiến thắng… Thế thì chắc chắn sẽ có một người dùng trận đấu này để xả hết bao nhiêu sự ức chế từ trước đến nay
_ Đó là tất cả những gì ta muốn nói trước khi trận đấu bắt đầu. Cả hai tên tiểu tử các ngươi có ý kiến ý cò gì không?
_ Vậy thần xin được nói lên quan điểm của mình trước! Hajima đưa tay _ Chẳng cần biết quy luật ngài đặt ra như thế nào, thần cũng sẽ dành chiến thắng và dành lấy ngôi vị Đệ Nhất trước hắn ta. Thần sẽ cho những kẻ còn giữ khư khư cái suy nghĩ “chỉ duy nhất hắn mới có thể trở thành Đệ Nhất” phải hiểu ra một điều rằng: thiên tài cũng có lúc mắc phải sai lầm. Trên đời này không ai là hoàn hảo cả… mà nếu có cũng không phải là trường tồn vĩnh cửu!
_ Hừm hừm nói hay lắm… nếu thế thì…
Tsubaki trong lốt mặt nạ cáo Kitsune bỗng nhiên đặt tay cái bộp lên vai Hajima
_ Tôi xin đầu hàng, nhường lại chức Đệ Nhất cho cậu đấy Hajima thiếu chủ!
Đứng hình trong một… hai… ba… n giây. Ngay sau đó, cả khu vực đều tràn ngập trong một tiếng thất thanh duy nhất
_ EHHHH… KHÔNG ĐÙA ĐÓ CHỨ?????
Tsubaki kịp thời bịt chặt hai tai nếu không muốn tiếng hét đồng loạt từ mấy người theo dõi trận đấu làm thủng màng nhĩ
_ Như những gì thần vừa nói, thần xin rút lui để Hajima thiếu chủ trở thành Đệ Nhất. Quyết định như thế nhé, thần về đây!
Trong cơn khủng hoảng của sự tức giận, cơ thể loli ngài Akifusa vừa run run vừa nổi lên một luồng ám khí ngùn ngụt phản ứng lại với cái vẻ thờ ơ hết sức ngạo mạn của hắn.
_ CÁI TÊN TIỂU TỬ CHẾT TIỆT KIA!
Thoắt cái, ngài dùng hai chân quặp vào cổ tên tự kỷ, hai tay ôm gọn lấy đầu hắn từ phía sau khi miệng không khỏi càm ràm
_ Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám làm ta bẽ mặt hả thằng đầu đất!
_ Thần nói gì sai ư? Hajima thiếu chủ muốn trở thành Đệ Nhất để nhận lấy vinh dự bảo vệ cháu gái thần biển. Thần ủng hộ tinh thần lẫn ý chí quyết tâm của ngài ấy nên đồng lòng giúp đỡ, âm thầm lặng lẽ rút lui, chấp nhận thất bại thì có gì không tốt?
_ Ngươi đúng là đang giỡn mặt với ta, tên tự kỷ, biến thái, đê tiện, đồ lolicon!
Đột nhiên, có thứ gì đó vừa sắc vừa nhọn vừa kèm theo chút oán hận xẹt ngang qua khiến Tsubaki phải lùi ngược lại để tránh. Chính vì quá bất ngờ nên ngài Akifusa loli mất chỗ dựa, ngã chổng xuống đất… Bất kính với một vị thần, nhưng nhờ đó mà hắn giữ được cái mạng vì thứ sắc nhọn xẹt ngang qua đó chính là một thanh Katana choeng chiếu dưới ánh trăng
_ Này này Hajima – bou, ngươi tính làm gì vậy hả?
Hajima hiện tại đang rất phẫn nộ, thanh kiếm trên tay chàng thiếu chủ trẻ có thể vút thêm một đường nữa ngang cổ Tsubaki nếu anh ta muốn. Đôi mắt hình viên đạn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thủ chỉ có duy nhất hình ảnh mặt nạ con cáo trắng trong đó
_ Cậu đang bỡn cợt với tôi sao? Cái gì mà chấp nhận thất bại để thiếu chủ nhà Kurahashi trở thành kẻ chiến thắng… Cậu thật sự nghĩ làm thế thì thuận tiện cả đôi bên à? Hay là cậu cho rằng… tôi sẽ bị kích động bởi trò khiêu khích rẻ mạt này? Nếu thế thì xin chúc mừng, cậu thành công rồi đấy!
Kình nhau trong phút chốc, Tsubaki đang nghĩ xem mình nên nói gì tiếp theo đây. Bây giờ Hajima đang bị kích động bởi thái độ của hắn. Cậu ta có thể tấn công bất cứ lúc nào vì đơn giản Hajima là người rất dễ nổi nóng. Cần phải cẩn thận lời ăn tiếng nói… trận đấu chưa bắt đầu mà để bị thương thì phiền toái lắm
Tsubaki đưa tay gạt phăng lưỡi kiếm đang kề cổ mình sang một bên một cách ung dung chẳng sợ hãi nao núng gì sất
_ Đành chịu, cứ tưởng sẽ được rút êm đẹp… nhưng xem ra không đánh thì không được nhỉ… Vậy thần xin được rút lại lời rút lui vừa nãy, thần sẽ đấu với Hajima thiếu chủ cho đến khi nào tìm ra kẻ thắng cuộc cuối cùng!
Ngài Akifusa đứng dậy, hai tay đưa xuống đôi đầu gối dễ thương đáng yêu nhằm phủi đi cát bụi
_ Dù ngươi có rút thì ta cũng bắt ngươi quay đầu lại để đấu. Ngươi đúng là rắc rối hết chỗ nói, Baka Kitsune!
_ Trước khi bắt đầu, cho thần hỏi Akifusa – sama một câu đơn giản: Ngài vẫn cho rằng định mệnh đã sắp đặt cho người đó trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư ư?
_ Không phải ý của ta, mà là ý của Amaterasu – sama. Phải, định mệnh đã sắp đặt nó làm Đệ Nhất… chắc chắn là như vậy!
_ Thế thì thần xin được nói lên quan điểm của mình: Thần sẽ cho ngài thấy con người tự quyết định số mệnh của mình như thế nào. Không cần dùng đến kéo, vẫn có thể nối sợi dây số phận đến một điểm cột khác!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Ta tuyên bố, vòng của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm: Hajima Kurahashi và Kazuto Tsuchimikaido… bắt đầu!
Ngay khi vòng được bắt đầu, Hajima thiếu chủ đã đưa tay vung kiếm chém ngang một đường. Giả đặt trường hợp Tsubaki không nhanh chóng hụp đầu xuống tránh thì không chỉ mất mỗi vài cọng tóc thôi đâu. Đánh bất ngờ để người đó trở tay không kịp… dường như Hajima thiếu chủ dồn hết căm phẫn đối với tên này lắm
Tsubaki chống tay xuống đất, dùng chân đá văng thanh Katana của Hajima sang một bên, đồng thời cũng bật người ra phía sau và kết thúc bằng việc rút kiếm chĩa về phía đối phương
Đầu tiên là bước từng bước chậm chậm, dần dần nhanh hơn, cuối cùng là chạy. Cả hai người họ dùng tốc độ chạy song song với nhau, từ từ áp sát thu hẹp khoảng cách. Cứ mỗi lần gần nhau là một lần dùng kiếm chém nhau liên tục… làm cho không gian ở đây ngập tràn tiếng leng keng của kim loại
Hajima và Tsubaki đồng thời bị đánh bật lùi ra sau một đoạn dài, vậy thì có thể nghỉ ngơi được một chút vì cả hai thiết nghĩ nếu cứ ăn thua đủ kiểu này cũng không phải là cách triệt để. Khi đó, Hajima chợt để ý thấy chiếc bông tai bên phải mình tự động đứt một cách đơn giản như vừa bị chém trúng. Còn Tsubaki cũng để ý thấy một góc chiếc mặt nạ của mình mẻ mất một mảnh. Điều này chứng tỏ trong tích tắc, nhát kiểm của họ đã chạm đến đối phương mà không ai bên họ ngờ đến việc mình bị chém
_ Khá đấy chứ, sau ba năm con mèo cũng có thể trở thành một con cọp dữ. Mình không thể xem thường Hajima được nữa rồi. Nhất là khi bây giờ cậu ta đang cực kỳ nghiêm túc… Vớ vẩn là mất đầu chứ chẳng phải chơi… Đành vậy!
Tsubaki đột nhiên quay lưng bỏ chạy khỏi trận đấu, khiến cho các ứng cử viên hết bất ngờ này đến bất ngờ khác… trong đó có cả Hajima, người chẳng thể lý giải được ý định của tên dở người kia
_ Lại chạy trốn sao? Tên chết dẫm… lần này thì có mà chạy đằng trời!
Ngay cả Hajima thiếu chủ cũng chủ động rời khỏi nơi thi đấu để đuổi theo Tsubaki. Thế là cả hai tên đần độn ấy vô tình gây nên một nỗi tò mò hoang mang cho khắp khán giả theo dõi. Nhưng vượt trên cả sự tò mò khó hiểu, thì Chisaki, cung chủ nhà Tsuchimikaido lại có phần lo lắng nhiều hơn. Sâu trong đôi mắt yêu kiều thướt tha đó hiện lên một nỗi niềm ái ngại đầy tâm trạng bồn chồn không khỏi sự đắn đo… Chisaki như nhận thấy điều gì đó không tốt sẽ xảy đến với hai người họ
_ Tsu – kun, Hajima – kun…
………………………………………………
Có chạy đâu xa, Tsubaki chỉ rút lui đến khu vực nuôi ngựa của Thiên Chiếu Gia Trang thôi. Chẳng là vào một ngày đẹp trời mây mưa nắng chiếu… nhầm, đẹp trời nắng chiếu thì làm gì có mưa, nhưng nói chung là một ngày không gió không bão, ngài Akifusa loli nằm bên góc nhà miệng nhai bánh, chân bấm điều khiển tivi và phát hiện ra một thông tin vô cùng thú vị trên thời sự: Một số nông trại đang tiến hành dự án nuôi ngựa bán cho các bậc quý tộc bên Anh. Nhận thấy có thể kiếm tiền bằng cách bán ngựa, nên ngài quyết định dành một phần đất rộng lớn trong Thiên Chiếu Gia Trang trồng cỏ trồng cây xây hàng rào và nhập lô một hàng ngựa cỡ vài chục con về nuôi. Năm đầu tiên thì ngựa lớn nhanh, khỏe mạnh, sức đề kháng tốt, không bệnh tật ốm đau, lại có màu lông đẹp bắt mắt, nên bán được giá không chỉ ngoài nước mà còn trong nước. Mới gần đây, một công ty thể thao môn đấu ngựa bên Pháp vừa đặt hàng khoảng con… thành ra số lượng ngựa trong Thiên Chiếu Gia Trang đã tăng lên đáng kể. Ngài Akifusa phát tài lớn trong việc nuôi bán ngựa thu được về cả vốn lẫn lãi, mang đến một bước nhảy vọt cho nền kinh tế Nhật Bản… khiến chính thủ tướng chính phủ Nhật phải đến tận Thiên Chiếu Gia Trang gửi lời cảm ơn sâu sắc và sẽ cố gắng hợp tác trong việc phát triển nuôi ngựa…
Đó là tóm tắt tiểu sử ra đời cũng như giải thích vì sao trong Thiên Chiếu Gia Trang lại có nguyên một trang trại nuôi ngựa chẳng giống ai. Tất cả đều bắt nguồn từ sự ngẫu hứng đúng thời đúng lúc của ngài Akifusa thôi… Mà chuyện đó giờ chẳng quan trọng. Quan trọng lúc này là Tsubaki tự ý mở cổng chuồng, cho đám ngựa ồ ạt chạy ra như vườn bách thú. Chẳng mấy chốc, cả Amaterasu no Mori yên tĩnh tràn ngập tiếng ngựa hí tiếng chân chạy rầm rập
Khổ thân nhất vẫn là Hajima, chỉ vừa mới rượt đến nơi đã bị hù dọa một phen bởi đàn ngựa. Nếu Hajima không nhanh chóng nhảy sang một bên thì bị chúng đè bẹp lâu rồi
_ Tên chết tiệt đó lại tính bày trò gì nữa đây?
Thêm lần nữa Hajima phải nhanh chóng hụp đầu xuống nếu không muốn bị chém bởi một nhát kiếm ngang mặt. Chàng thiếu chủ trẻ nhảy ra phía sau tạo khoảng cách an toàn thì phát hiện ra người vừa chém mình có mang chiếc mặt nạ cáo trắng quá đỗi quen thuộc
_ Chậc, xém trúng… không chỉ có kỹ kiếm, mà cả thân pháp cũng giỏi lên nhiều. Thiếu chủ nhà Kurahashi có khác!
Tsubaki chậc lưỡi một cái rồi nắm dây cương thúc cho con ngựa trắng có mấy dải ruy băng đỏ buộc ở chân và cổ quay đầu chạy đi mất
Sau đòn tấn công vừa rồi, Hajima càng nghiến răng điên tiết vì giống như hắn vừa mang mình ra làm trò đùa
_ Tên khốn đó, dám chơi bẩn như vậy sao? Đúng là không chém hắn một nhát, không thể chịu nổi mà!
Trong sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, Hajima chẳng quan tâm đến gì nữa hết, cả vết thương mình được dặn dò không nên kích động mạnh. Chàng thiếu chủ trẻ làm một pha liều lĩnh, đưa tay nắm lấy dây cương của một con ngựa đen chạy ngang qua và lộn một vòng định vị trên yên. Hajima điều khiển cho ngựa chạy theo Tsubaki
…………………………
_ Mở cổng Thiên Chiếu Gia Trang!
Không biết lệnh từ ai nhưng bảo vệ gác cổng hớt ha hớt hải nhanh chóng mở cổng. Ngay lập tức, hai con ngựa dẫn theo hai người chạy vụt qua như cơn gió, làm cho ông bác bảo vệ bị hãi một phen… Chà, xem ra cuộc chiến giữa Hajima và Tsubaki sẽ được tiếp tục bên ngoài Thiên Chiếu Gia Trang… giờ muốn theo dõi cũng khó
_ Akifusa – sama, chúng ta có cần…
_ Chẳng cần đâu… hai tên tiểu tử ngu ngốc đần độn đó sẽ quay về đây sau vài tiếng đồng hồ thôi. Đuổi theo chúng lúc này chỉ tổ mệt thân chứ chẳng được gì hết, chi bằng cứ ngồi yên chờ đợi ăn bánh uống trà còn khỏe hơn… Hanabi – bou, kêu người trong Thiên Chiếu Gia Trang đi giải quyết hậu quả do hai thằng ngố đó nhé… trước tiên đi bắt ngựa đi. Ta chuẩn bị giao dịch đống ngựa đó cho một đối tác nước ngoài đó, tuyệt đối không được để thiếu mất một con!
_ Vâ… vâng, thưa Akifusa – sama – desu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tiếp tục diễn biến giữa hai tên dở hơi xem thế nào. Sẽ chẳng có ai điên đến mức cưỡi ngựa chạy khắp phố Yokohama như hai gã này. Thật may là đang một giờ sáng, khoảng thời gian ít người giao thông trên đường nhất, xe cộ hầu như chẳng còn cái nào… nhưng không có nghĩa là vắng người hoàn toàn… thỉnh thoảng vẫn còn vài anh nhậu nhẹt ở các hàng quán sau giờ làm việc căng thẳng hay vừa bị sếp đuổi việc nên chè chén bê tha thả cửa quên đường về nhà với vợ con. Chính những người đó đã có cơ hội được thấy cảnh hai con ngựa phóng ngang qua, kèm theo tiếng kim loại va vào nhau loang choang
Đúng là hai tên đần kia vừa cho ngựa chạy rông trên phố, vừa quay sang dùng kiếm chém nhau loạn xạ chẳng biết đâu vào đâu, giống hệt như những samurai cưỡi ngựa ngoài mặt trận quyết đánh cho đến khi nào đối phương té ngựa thì thôi
_ Heh, thiếu chủ Hajima, trình độ cưỡi ngựa của ngài giỏi quá nhể. Điều này lại càng khiến tôi cảm thấy may mắn khi được đối đầu tay đôi với một thiếu chủ trẻ tuổi tài năng như ngài!
_ Tốt hơn hết là ngậm cái miệng cậu lại… vì mỗi lần cậu phát ngôn câu nào, y như rằng chẳng có gì tốt đẹp hết!
Đẩy nhau ra, Tsubaki thúc cho con ngựa chạy nhanh hơn. Phóng ngang qua một cửa hàng chuyên bán những món hàng lưu niệm về truyền thống Samurai xa xưa đang chuẩn bị đóng cửa, Tsubaki chẳng ngại ngần giựt mất thứ gì đó được treo sẵn trên giá nhân lúc ông chủ tiệm vừa quay lưng đi. Khi phát hiện có kẻ trộm, ông ta không khỏi nổi giận đùng đùng
_ Này, cung và tên đó đáng giá tổng cộng hết thảy . yên đấy!
Tsubaki nhanh chóng ném một xấp tiền chẳng biết bao nhiêu trả cho ông ta
_ Oh, cảm ơn vì đã mua hàng… Ê này, cậu quên lấy tiền thừa rồi!
………………………………..
………………………………..
Hắn mua cung và tên từ cửa hàng lưu niệm… chắc chắn phải có lý do hắn mới làm như thế. Mà cung tên chỉ được dùng vào một việc duy nhất, đó là bắn
Tsubaki kéo cung bắn… mũi tên phóng như cơn gió sượt ngang qua Hajima đang cố gắng đuổi theo. May mắn thế nào nó chỉ khiến mặt thiếu chủ trẻ một vệt máu nhỏ hoàn toàn vô hại
_ Thì ra, hắn dụ mình rời khỏi Thiên Chiếu Gia Trang là để tự do chơi mấy trò mèo này… Không giới hạn số lượng vũ khí… tên đó quả nhiên biết cách tận dụng mọi điều kiện đến mức triệt để!
Gương cung bắn tiếp mũi tên thứ hai, trông Tsubaki thật giống những vị Samurai cung thủ chinh chiến trên mặt trận. Vừa tìm cách giữ thăng bằng trên yên ngựa, vừa nhắm bắn sao cho thật chính xác khi mình đang di chuyển… không phải ai cũng có thể làm theo trừ khi được huấn luyện đặc biệt
_ Bên Anh, mình đã từng theo dõi những trận bắn cung đua ngựa kiểu này, nên cũng học tập được chút bí quyết. Ai mà ngờ khi trở về Nhật, lại có cơ hội dụng võ chứ. Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn!
Để không bị trúng, Hajima dùng kiếm chém văng mũi tên sang một bên, hoặc có thể chuyển hướng tên sang chỗ khác. Tsubaki bắn đến đâu, Hajima phản công đến đấy… những mũi tên của tên mặt nạ cáo kia lạc hướng bay véo véo vào những hàng quán, nhà cửa xung quanh, làm vỡ gương vỡ chậu hoa, thậm chính là cả kính xe hơi xoảng xoảng hay mém trúng vào người dân đi trên đường… gây nên một cuộc náo loạn nho nhỏ nhưng hậu quả nghiêm trọng lại lơn lớn… Chỉ trong vài phút, mà cả con đường trở nên nhộn nhịp
_ Này, làm gì thế hả? Bộ muốn giết người hay sao?
_ Alo, đồn cảnh sát phải không? Có hai tên điên mặc Hakama đang cưỡi ngựa tay cầm kiếm chém loạn xạ nhau long nhong trong thành phố. Phiền các anh đưa một đội… không một trung đoàn đến tóm chúng đi… phá làng phá xóm quá, gây mất an ninh trật tự!
Dù người dân có phản đối thế nào, hai tên kia vẫn mặc kệ như chẳng nghe thấy gì hết. Trong mắt và đôi tai họ chỉ còn duy nhất hình ảnh của đối phương lẫn tiếng vó ngựa phi nước đại. Hajima cùng Tsubaki mặc sức phá hoại làm mưa làm gió, gây náo động khôn lường khi cho ngựa chạy ra khỏi mặt đường lớn. Con ngựa trắng mang theo Tsubaki tự động nhảy phốc lên khi có một chiếc xe taxi đi ngược chiều làm xanh mặt bác tài. Nó đáp xuống nóc của một chiếc xe khác bằng sức nặng của nó… khiến xe của người dân bị hư hại không hề nhẹ
_ Nè nè, làm gì xe của người ta thế hả? Có cosplay thì đi chỗ khác chớ!
………………….
Bị trì triết dữ quá, Tsubaki đổi kế hoạch, cho ngựa chạy vào trong một con hẻm gần đó… làm như thế thì sẽ bớt cảnh bị người ta nói này nói nọ. Nhưng ngoài đường có khung cảnh ngoài đường, trong hẻm ngõ cũng có những quy luật thảm cảnh riêng. Điển hình nhất vẫn là những vụ bọn đầu đường xó chợ chuyên rình rập những cô gái hay đi bên ngoài vào khoảng thời gian này. Chúng đưa họ vào nơi ít người, giở thói côn đồ cướp giật hay những trò mà ai cũng biết
Hầy hầy… vừa nói xong đã xuất hiện ngay. Có thằng cướp giựt lấy túi đồ của một bà cụ đi ngang qua. Nó chạy về phía đầu ra của con hẻm, vừa chạy vừa lục trong túi kiểm tra có gì đáng giá hay không… chi bằng người khác cứ lo chạy đi, khi nào đến nơi an toàn thì hẵng mở ra xem
_ Hề hề, mãi có miếng bỏ vào mồm, ngày hôm nay chưa đến nỗi xui mạt rệp!
Lo cười với thành quả mình đạt được, không lo để ý đằng trước, nên tên cướp cạn bị con ngựa trắng dùng hai chân trước đá bốp vào ngực khi đang chạy ngược chiều. Đó ắt hẳn phải là một cú đá chí hiểm nên mới tạo lực bắn tên cướp xấu số ấy bay thẳng vào thùng rác lớn công cộng gần đó
Tsubaki chợt ngoảnh mặt lại
_ Hình như mình mới vừa giẫm phải cái gì thì phải… Chắc là do mình tưởng tượng thôi!
Theo sau Tsubaki có thể là ai ngoài chàng thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi. Cậu ta vẫn tức tốc điều khiển con ngựa phi qua ngõ chật hẹp, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa mình và tên đó. Đấu với Tsubaki mà cứ cái kiểu rượt đuổi thế này đúng là mệt mỏi
Con ngựa đen của Hajima chạy ngang qua vô tình quắp trúng lấy chiếc túi mà thằng cướp kia vừa trộm được. Nó phóng đến chỗ bà cụ đang loay hoay không biết tính thế nào với món đồ bị mất thì chiếc túi rơi bụp vào tay bà ấy một cách đơn giản nhưng đầy may mắn
_ Ô ra, cảm ơn vì đã giúp đỡ, chàng trai trẻ!
Hajima khẽ ngoái cổ lại
_ Hửm, hình như ai đó vừa nói lời cảm ơn với mình thì phải… Chắc là do mình tưởng tượng thôi!
…………………………………….
…………………………………….
_ Tất cả chú ý, theo tình hình được thông báo thì có hai kẻ mặc Hakama đang cưỡi ngựa chạy khắp thành phố với Katana trong tay. Chúng đang đi qua con hẻm này, nên nếu thấy động tĩnh thì lập tức ra lệnh cho chúng đầu hàng… Rõ chưa?
_ Yes sir!
Tình hình hiện giờ rất là tình hình, khi tập trung trước đầu bên kia của con hẻm là hàng chục chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ cùng hơn chục viên cảnh sát lẫn lực lượng cảnh vệ có mang theo đồ bảo hộ và khiên kính chống đạn. Theo lời dân chúng, việc có hai tên điên cưỡi ngựa múa kiếm chém nhau loạn xạ ngầu gây mất trật tự an ninh khu phố, đe dọa tính mạng người đi đường. Họ đã thẳng thừng yêu cầu một đội đến giải quyết hậu quả do hai tên ngố kia gây ra… nên kết quả là mấy chục người đứng trực bên ngoài giữa đêm khuya thế này
_ Chết tiệt, đang nhậu nhẹt hưng phấn thì phải phắn về sở làm việc ngoài giờ. Mấy thằng đầu đường xó chợ này… thật không thể tha thứ!
_ Đội trưởng, phát hiện có tiếng chân ngựa đang chạy ra khỏi con hẻm!
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần hơn. Điều này chứng tỏ hai tên điên kia chuẩn bị phóng ra từ con hẻm. Và họ sẽ phải đối mặt với lực lượng cảnh sát Nhật Bản ngay khi vừa thò mặt xuất hiện
_ Tất cả vào vị trí, chuẩn bị chiến đấu. Đối phương có Katana nên trận chiến sẽ khó khăn vô cùng. Tuyệt đối phải nâng cao cảnh giác không được lơ là dù chỉ một phút!
_ Ok sir!
Đúng là tiếng bước chân ngựa chạy càng lúc càng rõ hơn. Và chỉ sau vài phút tiếp theo, con ngựa trắng chở con cáo trắng trên lưng chạy đến, cùng với con ngựa màu đen chở chàng trai mái tóc bạch kim nối gót. Đúng như kế hoạch dự tính, chỉ cần chặn đầu ở ngõ hẻm là sẽ bắt gặp được hai tên điên phá hoại tài sản công cộng
Viên đội trưởng đội lực lượng cảnh vệ bắc loa
_ A hem, nhân danh pháp luật, tôi bắt các anh… Mau đưa tay chịu trói theo chúng tôi về… Are…
Hình như có chút gì đó sai sót trong bảng báo cáo mà không được đề cập trước đó. Chiếc huy hiệu được cột trên dây cương hai con ngựa là biểu tượng đặc biệt chỉ thuộc sở hữu của một nhóm người hay còn được biết đến là một tổ chức duy nhất
Nhìn thấy huy hiệu đó, đội trưởng đội cảnh sát mới làm bộ mặt ngạc nhiên hãi hùng như thể đang nhìn thấy một điều kinh hoàng
_ Toàn quân chú ý, tránh đường cho hai người họ nhanh!
Tuy không hiểu nguyên nhân vì đâu mà đội trưởng đưa ra quyết định đó. Nhưng đây là mệnh lệnh từ người nắm giữ chức vụ cao, phận làm cấp dưới thì phải tuân theo miễn bàn luận. Đội quân khiên chống đạn dàn hàng ngang từ đầu nay phải rẽ sang hai bên, tạo thành con đường chính giữa, mời hai tên đần độn phá hoại vượt qua
Tsubaki còn thẳng thừng cho ngựa nhảy lên nóc xe cảnh sát, làm kính xe vỡ vụn, bánh xe vỡ lốp, hay động cơ xì khói… gây nên một số thiệt hại không hề nhỏ về mặt trang thiết bị. Nếu quy thành tiền bồi thường tính từ lúc rời Thiên Chiếu Gia Trang đến giờ chắc cũng được một nửa con số mà Tsubaki dành dụm để mua một căn biệt thự kính ngoài vịnh Kyuushi. Phen này có lẽ trả nợ mệt nghỉ
………………………
Không những chỉ vượt mặt cảnh sát, tên tự kỷ mặt nạ cáo vẫn tiếp tục hiên ngang gương cung bắn phầm phập vào con ngựa đen đang rượt theo sau. Hajima thiếu chủ tiếp tục dùng Katana và kỹ năng kiếm thuật đánh bật hết… khiến cho mấy mũi tên đó văng tứ lung tung vào biệt đội cảnh sát kia. May mắn là do họ được trang bị đồ bảo hộ và khiên nên không ai bị thương
_ Đội trưởng, chúng thật sự quá làm càn rồi. Tại sao lại không ra lệnh tóm gô hết cả bọn vào lồng sắt vậy?
_ Ôi trời! Anh đội trưởng thở dài ngán ngẫm _ Bắt họ vào tù thì không phải chuyện khó khăn. Nhưng chắc chắn sẽ chẳng có ai đứng ra giải quyết mà sẽ họ ra ngay tức thì. Đơn giản chỉ là vì hai người đó… không phải người bình thường!
_ Không phải người bình thường? Ý anh là sao cơ?
_ Hầy hầy, không có gì… nhiệm vụ chúng ta kết thúc tại đây. Mọi người có thể về nhà ngủ ngon được rồi. Tôi sẽ báo cáo với cấp trên sau… thế nhé!