_ Hôm nay trời đẹp quá nhỉ, chị cũng muốn được ra vườn để ngắm những bông hoa mà mình từng trồng cách đây năm gì ấy!
Trong một gian phòng rộng lớn, chỉ cómỗi một mình Tsukusa phải nghỉ dưỡng trong một căn phòng như thế này thì quả thật có chút cô đơn hiu quạnh. Bên phải là cửa kính nối thông với khu vườn bên ngoài… Nằm ở đây, Tsukusa cũng thấy được khung cảnh bên ngoài nhưng chỉ qua lớp cửa kính lúc nào cũng đóng ấy… Chị ấy không thể bước chân lên thảm cỏ xanh, không thể hít khí trời thiên nhiên, cũng như không thể cảm nhận thế giới bên ngoài bằng toàn bộ các giác quan của mình… Tsukusa chỉ tạm thời nghỉ ngơi ở đây trong một khoảng thời gian ngắn, cho đến khi chị ấy bình phục hẳn thôi… mà cảm giác như bị cầm tù một chỗ cả một thời gian dài ấy. Ngay cả Tsubaki là người không thích ra đường… nhưng hắn tự nhủ chắc mình cũng chẳng thể chịu đựng được cái không gian ngột ngạt nếu mình thay thế cho vị trí của Tsukusa.
Tsubaki hiểu rằng Tsukusa muốn ra ngoài lắm. Một người năng động như Tsukusa mà phải kìm chân một chỗ thì có khác chi con ngựa bị thương hết bốn chân không được chạy nhảy. Nhìn tình trạng người chị ruột mình bây giờ, bỗng dưng Tsubaki lại nhớ đến một châm ngôn khi mình còn sống trong tư trang nhà Minamiya “ Đây giống như một cái lồng vô hình, tôi không thể sải rộng đôi cánh để bay ra thế giới bên ngoài”.
_ Nè nè Tsu – kun, em có nhớ cách đây năm, chị em mình có trồng mấy bông hoa ngoài vườn không? Chẳng biết giờ chúng ra sao rồi nhỉ?
_ Tsukusa nee… trước khi nói đến chuyện đó, chị hiện tại cũng như một bông hoa bị úa tàn theo thời gian đó. Từng cánh hoa cứ rụng dần cho đến khi không còn gì hết… Lúc đó, ta chỉ biết đến bông hoa ấy với cái tên “bông hoa đã chết thôi”!
_ Độc miệng quá Tsu – kun, chị đâu có chết đâu, chẳng qua là đang trong quá trình điều trị thôi mà. Các bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì các dây cơ trong cơ thể sẽ hồi phục trở lại… Rồi chị sẽ đi đứng sinh hoạt bình thường lại ngay thôi!
_ Em cũng chả lạ lẫm gì trước tình trạng của chị… Có gan sử dụng Ngũ Hành Song Toàn Kiếm thì có gan chịu hậu quả. May mắn cho chị là chưa ảnh hưởng đến những sợi thần kinh trên não… Cẩn thận, không là phải vào viện tâm thần học chứ chẳng phải đùa đâu!
Tsubaki từ từ nhấc người đứng dậy. Hắn lững thững bước ra chỗ cửa kính, dùng tay kéo nó sang một bên cho thoáng. Quả nhiên, mới mở một khẽ hở đã có gió thoáng mát thổi vù vù qua gương mặt thẳng vào căn phòng ngột ngạt oi bức. Có thằng điên nào đi chăm sóc cho cung chủ mà lại bắt ngài ấy nằm lỳ trong một căn phòng kín bưng như phòng cách ly. Không mở nổi một cánh cửa… chẳng lẽ bọn người nhà Minamiya đầu đất đến mức lo sợ cả những con vi khuẩn vào làm hại cung chủ… Đúng là hết thuốc chữa.
_ Cái lũ đó thộn thật đấy… bộ chúng sợ cung chủ của mình bị muỗi cắn chết hay sao mà cứ bít bùng như cái nhà giam thế này? Là người cũng cần có oxy để mà thở chứ… Là ý tưởng của đứa dở hơi nào thế hả?
Tsukusa chợt đưa tay lên che miệng khi mình cất tiếng cười khúc khích.
_ Họ chỉ quá lo lắng cho chị thôi chứ không có ý gì đâu… Mà này, một thời gian không gặp lại… trông em có vẻ thay đổi nhiều quá. Em không còn tự giam mình trong cái thế giới quan của chính mình nữa thì phải… Bắt đầu biết cởi mở với thế giới xung quanh rồi!
_ Hiểu nhầm tai hại rất dễ gây ra những kết luận sai sót đáng kể đó Tsukusa nee… Em không có tốt như chị nghĩ đâu!
_ Ừ, dù rằng là thế… nhưng chị vẫn rất vui khi thấy em chững chạc nhiều hơn Tsu – kun!
Tsubaki thở phào một hơi. Hắn trông sang khu vườn bên ngoài tràn ngập trong màu xanh thơm ngát, trong cơn gió thoáng dịu dàng xóa tan đi nỗi phiền muộn trong lòng. Nếu cứ để không như vậy thì thật phí phạm món quả mà thiên nhiên ban tặng. Chính vì lý do đó, Tsubaki khẽ ngoái cổ lại nhìn chị mình, ngón tay chỉ ra bên ngoài.
_ Trời hôm nay công nhận rất đẹp, nằm mãi một chỗ cũng chán nhỉ… Chị có muốn ra ngoài hóng gió chút không?
…………………………………………………
…………………………………………………
Không gian bên ngoài quả thật tuyệt vời hơn bên trong căn phòng trống vắng lạnh lẽo cô đơn ấy gấp trăm lần. Chỉ cần bước chân ra bầu không khí êm dịu này, nhìn Tsukusa như trẻ hơn chục tuổi với tinh thần cực kỳ phấn chấn. Đúng là chỉ mấy đứa dở hơi có não mà không biết dùng mới bắt Tsukusa ở lì trong phòng như thế… Bọn nữ Samurai trong nhà Minamiya chỉ biết to ra về tay chân chứ chẳng khá hơn mấy tay vệ sĩ nhà Tsuchimikaido là bao. Tất cả đều thuộc dạng tứ chi phát triển mà não thì như hột nho… Đó là suy nghĩ của Tsubaki về tất cả các vệ sĩ của hai nhà.
Hắn để Tsukusa lên một chiếc xe lăn không biết có sẵn từ đâu rồi đẩy chị ấy dạo một vòng khắp nơi trong vườn. Tsukusa hiện được ưu tiên như bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt. Và chị ấy cảm thấy mình thật may mắn vì không phải lúc nào cũng được đứa em trai tự kỷ ám thị yêu dấu này quan tâm tình hình sức khỏe… Mặt khác, điều tuyệt vời hơn bao giờ hết là Tsubaki không cảm thấy khó chịu vì phải dính đến Tsukusa. Trái lại, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình thật tệ bạc khi tự ý bỏ nhà ra đi, để Tsukusa ở lại một mình. Việc Tsukusa thực hiện Ngũ Hành Song Toàn Kiếm dẫn đến cơ thể không được phép cử động trong một khoảng thời gian là do chị ấy tự quyết định… nhưng sau cùng cũng là vì Tsubaki… nên hắn cũng có chút đắn đo, thậm chí là ân hận.
Được Tsubaki đẩy mình đi khắp vườn. Mảnh vườn tuy nhỏ nhưng trong mắt Tsukusa thì nó thật lớn và chứa đầy ý nghĩa. Chị ấy thích thú vô cùng khi được nhìn những bông hoa đủ sắc màu nở rực rỡ, tạo nên một bức họa tuyệt vời về hoa.
_ A Tsu – kun, em có nhìn thấy cái cây đằng kia không… Nó là cây táo lúc trước mà hai chị em mình cùng trồng khi em mới có tuổi đấy. Giờ đã thành một cái cây trưởng thành cho ra trái rời này!
Từ tuổi đến nay là đã trải qua tổng cộng là năm. Chừng đó thời gian cũng đủ để một mầm cây nhỏ trở thành cây trưởng thành. Tsubaki lặng lẽ ngước cổ lên nhìn nó. Trước đây nó còn chưa tới đầu gối, vậy mà bây giờ đã có thể dùng tán lá che đi những tia nắng chiếu xuống mặt mình rồi. Nhìn vào cây táo, Tsubaki dường như thấy được hình ảnh mình lúc nhỏ cho đến lúc lớn… thấy được trong khoảng thời gian đó mình đã làm gì, được gì và mất gì… Đến khi ngẫm lại thì năm trôi qua cứ như một giấc mơ ngày hôm trước… Thời gian trôi qua nhanh thật.
_ Em còn nhớ không Tsu – kun? Hai chị em mình đã mang phần chồi cây táo từ trường mẫu giáo về nhà trồng thử. Ngày nào cũng ra tưới nước và chơi đùa cùng nó… Cho đến một ngày bỗng nhiên em không còn quan tâm đến nó nữa, để chị cùng Chisaki – chan thỉnh thoảng phải ra chăm sóc… Và đến khi chị tốt nghiệp cao trung xong thì cũng từ bỏ nó mà đi… Thời gian sau này, nó đã phải tự mình bươn trải, tự mình tồn tại để có được ngày nó đơm hoa ra trái như chúng ta thấy… Cây táo này thật kiên cường phải không?
_ Ừ, kiên cường hơn con người chúng ta nhiều… Chúng ta chỉ cần một chút dao động sẽ có thể mất đi niềm tin ở chính mình. Trong khi cái cây vẫn tiếp tục vươn cao, tiếp tục phân nhánh, tiếp tục ra hoa ra trái… giống như chẳng thèm để ý những lời lẽ xung quanh dù ai nói tốt nói xấu về nó… Chúng ta đã trồng nó… nhưng lại phải học hỏi ở nó nhiều điều lắm!
Tsukusa khẽ siết chặt hai bàn tay vào nhau.
_ Chị ấy nhé… có rất nhiều thứ muốn làm sau khi tốt nghiệp. Chị thừa biết khả năng của mình không thể nối tiếp bố trở thành thống lĩnh đời tiếp theo của nhà Minamiya… Và chị cũng biết em có tài năng, tố chất, cũng như trí thông minh để dẫn dắt gia tộc ta trở nên thịnh vượng không thua gì hai nhà Tsuchimikaido và Kurahashi. Đó là lý do vì sao chị quyết định rời khỏi gia tộc Minamiya ngay khi vừa tốt nghiệp xong trung học. Chị cứ nghĩ rằng mình không nên ở lại để ngáng chân em trở thành thống lĩnh… Nhưng nếu chị chịu quay đầu lại thì sẽ thấy em đang có nỗi thống khổ của riêng mình… Mọi người đặt hy vọng vào em quá cao, điều đó khiến em phải gánh vác hết mọi trách nhiệm trên đôi vai khi tuổi đời còn quá nhỏ… Chị đã không nhìn thấy được điều đó… cho đến khi nằm một mình thì chị mới ngộ nhận ra: “Không phải mình sợ sẽ ngáng đường Tsu – kun, mà là vì mình đã biết trước được những gánh nặng ấy nên đã cố tình trốn tránh để Tsu – kun gánh lấy mọi thứ thay cho mình”… Chị xin lỗi Tsu – kun, xin lỗi…
_ Haizz, giờ chị nói với em những chuyện đó có ích lợi gì? Để em ghét chị thêm hay để em thông cảm với chị? Hơn nữa, dù sao thì bây giờ chị cũng đã làm cung chủ nhà Minamiya rồi… Và điều đó sẽ trường tồn mãi mãi không bao giờ thay đổi!
_ Không đâu Tsu – kun, mọi thứ vẫn sẽ có thể thay đổi… nếu ta chấp nhận thay đổi nó!
Tsubaki thoáng nhìn chị ruột mình trong chốc lát.
_ Tsu – kun, tại sao em lại yêu Lumina? Vì em ấy là cháu gái thần biển? Vì cô ấy là người cá?
_ Vì cô ấy là Lumina… không cần biết cô ấy có là cháu gái thần biển hay có là một con cá, thậm chí cô ấy chỉ là một người bình thường từ ngoài gia tộc… thì em vẫn yêu cô ấy… đơn giản Lumina chính là Lumina, là người đã cho em thấy rằng đâu đó trên thế gian này vẫn còn tia sáng của sự hy vọng và tốt đẹp!
_ Vậy trước khi yêu Lumina, em cũng biết luật “ Yêu người cá là trọng tội” đúng không? Thế thì tại sao em lại chấp nhận đánh đổi mọi thứ chỉ để yêu Lumina… dù biết rằng điều đó không có lợi cho em, không có lợi cho Lumina… hay khi đã biết người đau khổ cuối cùng sẽ là cả hai đứa?
Tsubaki ngập ngừng vài giây.
_ Cũng không rõ nữa, khi đó, em chỉ biết rằng mình cần phải rời khỏi nhà Minamiya, cần phải thoát khỏi cái lồng sắt giam giữ mình suốt thời gian dài này để tìm đến bến bờ của sự tự do. Lúc ấy, em cũng chẳng thèm quan trọng việc mình có phạm luật hay không? Đơn thuần chỉ vì muốn sống một cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu thương nên đã cùng Lumina rời khỏi tư trang Minamiya, tự tạo dựng cho mình một cuộc sống mới với một khát khao mới, niềm tin mới!
_ Phải… em đến với Lumina với mong muốn được xây dựng một cuộc sống mới với niềm tin mới… Cả chị cũng thế Tsu – kun, chị cũng có niềm tin của mình… và chị tin rằng gia tộc Minamiya sẽ ngày càng thịnh vượng hơn bây giờ!
_ Tóm lại là chị đang cố truyền đạt đến em điều gì?
Tsukusa nắm lấy tay Tsubaki. Chị ấy nhìn thẳng vào gương mặt đứa em trai mình với ánh mắt kiên quyết.
_ Tsu – kun, chị đã suy nghĩ rất nhiều và rút kết được rằng, quả nhiên phải là em thì mới được… Tsu – kun, hãy trở thành thống lĩnh tiếp theo của nhà Minamiya!
Trong phút chốc, Tsubaki lặng nhìn chị ruột mình một cách thờ ơ lãnh cảm không thiếu sự lạnh lùng, thậm chí là còn đáng sợ nguyền rủa gấp bội bình thường. Thoáng qua cũng đủ biết hắn đang cực kỳ tức giận khi nghe đến hai từ “thống lĩnh”… Tsubaki từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ bước chân vào vị trí thống lĩnh, đặc biệt là nhà Minamiya.
Hắn hờ hững gạt tay Tsukusa sang một bên, quay lưng ung dung bước đến gần cây táo năm xưa mình từng trồng.
_ Trở thành thống lĩnh nhà Minamiya… chị có hiểu bản chất của vấn đề và lời nói vừa xong của chị không? Em được sinh ra trong tư trang Minamiya, chịu sự kiểm soát gắt gao của lão già, kế tụng nhiều kỳ vọng của đám người chỉ biết sống ăn bám ấy… tất cả đều vì mục tiêu muốn em trở thành người đứng đầu nhà Minamiya. Cũng vì không thể chịu đựng thêm được nên em mới cùng Lumina rời khỏi căn nhà này. Vậy mà bây giờ chị còn bắt em ngồi vào cái ghế thống lĩnh… Tsukusa nee, đôi lúc em chẳng thể hiểu được chị… không, phải nói là từ trước đến nay, em chẳng thể hiểu được dù chỉ là một chút về con người chị… Rút cuộc thì chị đang suy nghĩ điều gì? Muốn em quay về con đường mà chỉ cần nghĩ đến cũng thấy được một kết cục chẳng đâu vào đâu phía trước… Như thế có khác chi việc chị đùn đẩy mọi trách nhiệm lên đầu em và tiếp tục chạy trốn?
_ Em ghét cay ghét đắng ngôi vị thống lĩnh… ghét cay ghét đắng gia tộc Minamiya đến thế ư Tsu – kun? Đúng là không phải dễ dàng gì có thể thoát ra khỏi nhà Minamiya, thì sẽ chẳng có lý do gì để ta quay trở lại. Chị cũng từng bỏ nhà ra đi nên hiểu rõ suy nghĩ của em… Nhưng em biết không Tsu – kun, khi trở về, nhậm chức vụ thống lĩnh thì chị mới hiểu… bấy lâu nay mình trốn chạy, để em trai, để bố phải gánh vác tất cả… Ngồi vào vị trí thống lĩnh thì chị mới biết điều hành một gia tộc đã khó rồi, nay lại phải duy trì nó phát triển còn khó hơn. Chị không như Chisaki, cũng không giống Hajima, chị không có cái nhìn thấu hiểu người khác, không có đôi tai lắng nghe tâm tư người khác… và không có cái đầu để suy nghĩ xâu xa về tương lai… Đúng như ngài Akifusa từng nói, chị không đủ tố chất để lãnh đạo, vẫn còn nhiều thiếu sót bản thân cần khắc phục… Em có lý do để nghĩ chị muốn trốn chạy… cũng không sao, vì chị đã từng bỏ mặc em nên dù em có nghĩ như thế chị cũng không thể tự biện minh cho mình… Nhưng em cũng nhìn thấy đúng không? viễn cảnh của gia tộc Minamiya trong vòng vài năm nữa?
_ Trong vài năm nữa, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì nhà Minamiya sẽ bị diệt vong. Tuy không ai nhìn thấy được vấn đề nhưng lõi đen trong gia tộc Minamiya đang hình thành và ngày càng lớn hơn. Nếu tình trạng cứ kéo dài… thì chắc chắc gia tộc phải giải tán giống như nhà Saotome!
_ Đúng thế, bề ngoài thì nhà Minamiya trông có vẻ như đang rất thịnh vượng, phát triển… nhưng trên thực tế, tài chính cũng như con đường chính trị bên trong nhà Minamiya bắt đầu có dấu hiệu giảm đi đáng kể. Bằng chứng là việc đào tạo các Samurai nữ… Nhà Minamiya được xem như cái nôi của những nữ võ sĩ đạo… nhưng không ai biết rằng vì tài chính khó khăn, không thể chiêu mộ nam Samurai như hai gia tộc còn lại… Trong suốt hơn năm qua, bố đã luôn nỗ lực không ngừng để duy trì nhà Minamiya sao cho tốt nhất… Nhưng sức người có hạn, không phải thứ gì cũng trường tồn mãi mãi… cái còng sắt qua năm tháng cũng bị sắt gỉ và vỡ vụn… Chị nghĩ, đã đến lúc bố cần được nghỉ ngơi mà không phải lo toan đến nhà Minamiya, cũng như bố của Chisaki vậy!
Tsubaki nhếch miệng cười khinh khỉnh.
_ Thì sao? Điều đó thì liên quan gì đến em? Họa do lão gây ra thì tự lão gánh lấy… Chìa khóa của vấn đề thực chất rất đơn giản, chung quy mọi thứ đều do cái tính cứng đầu, phong cách sống cổ hữu, lúc nào cũng ưu tiên ba cái thuần phong mỹ tục hay truyền thống xưa như trái đất trong cái trí não của lão nên mới thành ra như thế…Để bây giờ mọi thứ đổ vỡ, thì bắt thằng này đi đổ vỏ à?... Tsukusa nee, em không phải thằng ngu… mà giả sử nếu có thì em bị điên chứ đâu có bị khùng… Tự nhiên ngồi vào cái vị trí thống lĩnh sau khi biến cả gia tộc trở nên te tua. Điều này cũng tương tự việc làm giám đốc cho một công ty bị nợ ngập đầu ấy… chẳng ham… huống hồ chi, em đã không còn là người nhà Minamiya từ lâu rồi!
_ Nếu như em không phải người nhà Minamiya, vậy thì em là ai? Người nhà Tsuchimikaido hay người nhà Kurahashi?
_ Chẳng đâu cả… em chỉ là một tên Ronin thấp cổ bé họng, một tên Ronin đáng nguyền rủa không có lãnh chúa để bảo vệ… một Ronin thất hứa khi đã để lãnh chúa của mình chết… Chẳng nơi nào chấp nhận em hết… em không có chỗ để trở về… thế thôi!
Tsukusa khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng.
_ Không có nơi để về… nghe sao thật bi thương. Tsu – kun, chị lại nghĩ ai sinh ra cũng đều có quê nhà, cũng đều có mái ấm gia đình… chỉ là họ không chịu quay đầu lại nhìn nên không thấy đó thôi… Đúng, em không cần phải quay về nhà Minamiya, không cần phải suy nghĩ đến việc có bao nhiêu người sẽ quay lưng chống đối lại em… nhưng tư trang Minamiya này, ít nhiều cũng còn lưu giữ những ký ức vui có buồn có mà đến khi ta nhắm mắt rồi, tiền nong cũng chẳng thể thay thế được. Tsu – kun, em có quyền hận mọi người… vì chính họ đã khiến em mất lòng tin ở cuộc sống này trước… nhưng tư trang Minamiya thì lại không. Nó là thứ đã chứng kiến giây phút em được sinh ra, là nơi chứng kiến lần đầu tiên em biết đi… lần đầu tiên em cầm thanh Katana, lần đầu tiên em gặp Lumina… và cả lần đầu tiên em quyết đấu với bố để rời khỏi gia tộc… Tsu – kun, em cũng không muốn phải không? Em thù gia tộc Minamiya, nhưng lại không thù tư trang Minamiya… ngược lại còn muốn bảo vệ nó đúng không?
Tsubaki chìm đắm trong suy nghĩ lưỡng lự. Hắn không ưa gia tộc Minamiya, không thích phải sống trong cảnh tù túng, bị giám sát gắt gao cũng như cách giáo dục cổ lỗ chẳng giống ai của ngài Tsubaru. Không thích nụ cười giả tạo của tất cả những người mong muốn hắn ngồi vào ghế thống lĩnh… Nhưng quả thật hắn không ghét căn nhà này… không ghét cái nơi mình đã từng sống với Lumina một khoảng thời gian trước khi bỏ đi. Hắn không ghét… vì trong đó còn lưu giữ lại nhiều ký ức về Lumina, về tình yêu đầu tiên của hai người được chớm nở. Giả sử dù có dùng lửa đốt cháy gia tộc Minamiya, thì hắn cũng không nỡ châm ngòi đốt cháy tư trang.
_ Còn một lý do nữa mà chị muốn em trở thành thống lĩnh, nó không liên quan đếm nội bộ nhà Minamiya, mà là về lời sấm truyền chuẩn bị xảy đến… Tsu – kun, chỉ trong vòng thời gian ngắn, bầu trời sẽ không còn trong xanh như chúng ta đang thấy ngay bây giờ. Thay vào đó là cảnh tượng u tối, mây mưa kéo đến, bão chớp không ngừng… tệ hơn thì sóng thần động đất cùng nổ ra một lúc… Em hiểu chị đang nói đến điều gì chứ?
Tsubaki im lặng phút chốc. Dĩ nhiên người thông minh như hắn thừa sức hiểu được vấn đề ở đây là gì. Dù sớm hay muộn, chắc chắn hắn sẽ phải đối mặt với nó nên đã chuẩn bị tinh thần từ trước.
_ Cuộc chiến chống lại cơn giận dữ của đạo thần Susanoo, nếu như thất bại thì không chỉ ba gia tộc chúng ta, mà toàn bộ người dân vô tội ở Nhật Bản đều bị liên lụy. Và chỉ có duy nhất chúng ta mới có thể ngăn cản được ngài ấy… Chỉ có điều, với tình trạng hiện nay của chị thì… chị không thể cầm kiếm được nữa… Bác sĩ nói chị có thể bình phục, nhưng không thể tiếp tục đi trên con đường của một Samurai nữa. Chị không được phép cầm Katana hay chiến đấu cùng những người khác… Tsu – kun, nhà Minamiya… nhà Tsuchimikaido, nhà Kurahashi, Thiên Chiếu Gia Trang… toàn bộ mọi người đều không cần một phế nhân. Ngay từ lúc này, chị xin tuyên bố từ chức cung chủ nhà Minamiya!
Tức thì, Tsubaki bất ngờ quay người lại, hắn dồn hết sức lực vào đôi tay nắm chặt lấy bờ vai Tsukusa thật mạnh, đến nỗi chiếc xe lăn muốn văng ra chỗ khác nếu Tsukusa không kịp thời bám chắc vào tay nắm xe.
Hắn đang vô cùng tức giận, nhìn thấy đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó đủ để ta hiểu rằng sự phẫn nộ đã vượt ngoài sức chịu đựng của hắn và đến lúc bùng nổ.
_ Chị đang nói cái hẻo gì vậy hả? Từ chức cung chủ nhà Minamiya? Nếu có đùa thì cũng vừa vừa thôi. Lão già kia mà nghe được… không, bất kỳ ai mà nghe thấy thì sẽ xảy ra bạo loạn mất!
_ Ưm, chị không đùa… thực sự mà nói, chị cũng đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Đây cũng giống như một sự trừng phạt vậy đó Tsu – kun. Không có tố chất mà dám lên ngồi vào vị trí thống lĩnh… Cái giá phải trả cho hành động ngạo mạn này của chị chính là Bushido… Chị không thể cầm kiếm được nữa, không thể cùng mọi người chiến đấu… Kể từ giờ phút này trở đi, chị đã hoàn toàn trở thành một người ngoài tộc mất rồi!
_ Dù là như thế, nhưng không có nghĩa là chị nhất quyết phải cách chức cung chủ. Phải, chị chẳng giống em, chẳng giống Chisaki, chẳng phải Hajima… chị không thể hiểu được người khác, chấp nhận… Chị không có đôi tai để lắng nghe tâm tư người khác, chấp nhận… Chị không có khả năng tư duy sâu xa, chẳng sao… Nhưng chị hơn em ở chỗ, mọi người đều sẵn sàng theo sau chị, đều trao niềm tin lẫn sự hy vọng vào chị, đều nghĩ rằng chị sẽ dẫn dắt gia tộc lên một tầm cao mới. Vậy mà giờ lại muốn trốn chạy nữa ư? Muốn đi theo vết xe đổ của em, trở thành kẻ phản bội à?... Quan trọng hơn, là chị muốn chà đạp lên niềm tin của mọi người giống như em đã từng sao? Tsukusa… đùa thế đủ rồi… chị ngốc nghếch, vô dụng, chẳng làm được tích sự gì ngoài việc cứ nằm chây lười ở nhà ăn bim bim với xem Anime suốt. Mọi thứ việc nhà đều đổ hết lên đầu em… chẳng sao, em chẳng có ý kiến gì hết. Chí ít thì cũng nên hoàn thành một cái gì đó đến nơi đến chốn đi chứ? Cứ làm được nửa chừng là từ bỏ… vậy thì chị có thể làm được cái gì đây hả Tsukusa? Chị có phải là … onee chan của em không?
Đã từ rất lâu rồi Tsukusa mới được nghe đến hai chữ “ onee chan” cất ra từ miệng Tsubaki. Kể từ ngày Tsubaki mất đi lý do để tồn tại, mất đi báu vật để bảo vệ… mất đi niềm tin vào chính bản thân mình, vào chính thế cuộc sống này để trở thành một con người u uất, phiền muộn, ngày đêm không ngừng gào thét trong tuyệt vọng… Tsubaki đã không còn chịu mở mắt để nhìn xem ai đang bên cạnh mình… không chịu mở lòng đón nhận tình thương từ người khác. Và đối với hắn, Tsukusa không khác chi một trong những người dưng xa lạ dù rằng cả hai mang chung dòng máu… Phải, hắn không tin vào Tsukusa, tự cắt đứt tình cảm gia đình, tự sống cô lập, tránh xa với thực tại… Đến nỗi hắn chỉ gọi chị hai mình bằng cái tên Tsukusa cộc lốc… Cho nên khi nghe Tsubaki gọi hai chữ “onee chan” thêm lần nữa, trái tim Tsukusa như vỡ òa sau bao năm kìm nén nỗi đau. Hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên hai bên má không ngừng… Tsukusa không muốn em trai nhìn thấy mình lúc này nên đã nhanh chóng dùng hai tay che đi.
_ Vậy thì chị biết làm thế nào đây Tsu – kun? Chị không muốn phải trở thành gánh nặng cho mọi người. Chị không muốn vì mình mà nhà Minamiya tiêu tán… Và quan trọng hơn, chị không muốn chỉ vì mình bất lực, không thể chiến đấu mà mất thêm một ai đó giống như ba năm trước… Chị không muốn mọi người phải đau khổ… Nhưng chị lại không có khả năng làm điều đó… Chị… không thể…
Và cứ như thế, Tsukusa cứ khóc nức nở để bù cho những năm tháng phải kìm nén quá nhiều. Cho những năm tháng Tsukusa phải gồng mình chịu đựng mỗi khi Tsubaki gào thét trong tuyệt vọng. Đau khổ nối tiếp đau khổ, sai lầm mắc nối tiếp sai lầm… cho đến bao giờ con người mới tìm thấy được tự do thực sự… hay thật sự con người sau cùng vẫn chỉ là sản phẩm từ các vị thần mà ra? Không bao giờ có được sự hạnh phúc trọn vẹn.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
h… đây là thời điểm trời từ buổi sáng đã chuyển thành buổi tối rồi… Vậy là xem như chuẩn bị qua một ngày mới. Đồng thời cũng đánh dấu chấm dứt cho một ngày làm việc học tập vất vả của mọi người.
Mikazuki từ ngoài bên ngoài bước vào trong tư trang nhà Tsuchimikaido, mang theo màu đỏ từ bộ đồng phục trường lẫn chiếc cặp đúng chất It. Harm Sokyuran.
_ Chisaki, tớ về rồi!
_ A, mừng cậu về nhà… hôm nay cậu lại sinh hoạt CLB nữa ư?
Chisaki từ trong phòng phía đối diện cũng bước ra khi nghe thấy tiếng Mikazuki ngoài cửa.
Đến tối rồi mà Chisaki vẫn còn thoát lên khí chất của một cô cung chủ trang nghiêm trong bộ Kimono lớp màu tía nhạt… À, cũng không phải… Chisaki lúc nào mà chẳng tỏ ra mình là một cung chủ quyền quý, lúc ở nhà, hay thậm chí là ra đường… Chỉ cần nhìn vào ai cũng biết đó là cung chủ tối cao của nhà Tsuchimikaido.
_ Uh, không hiểu sao chị hội trưởng cứ giữ tớ lại, rồi hỏi han tình trạng sức khỏe giống như mình vừa từ bệnh viện về nhà ấy. Trong khi tớ lại hoàn toàn khỏe mạnh, chẳng bệnh tật đau ốm gì hết… Nói trắng ra là hai người họ lo lắng quá cho tớ thôi!
_ Vì tự dưng cậu xin nghỉ đến ngày liên tiếp nên họ thắc mắc cũng phải… Nè Mikazuki, CLB mỹ thuật bây giờ ra sao rồi? Số lượng thành viên cũng như quyền được phép hoạt động tiếp tục ấy… Có tốt không?
_ Uh, rất tốt, sau lễ hội chào đón tân học sinh… rất nhiều người đã đến gửi đơn xin gia nhập CLB đến mức chị hội trưởng phải tính toán hội phí để mua thêm tranh vẽ, sơn màu và những linh kiện khác. Giờ đây, CLB bắt đầu hoạt động sôi nổi, công khai phổ biến với nhiều người hơn rồi… Chắc chắn vào một ngày không xa, ai ai trong trường cũng sẽ biết đến CLB mỹ thuật của chúng tớ!
Chisaki nở một nụ cười chung vui. Thấy cô bạn thân vô cùng hào hứng mỗi khi nhắc đến thành tựu mà CLB mỹ thuật đạt được… Chisaki cảm thấy vui lây.
_ Chúc mừng cậu Mikazuki… Kể từ lúc này, công việc của cậu sẽ càng khó khăn vất vả hơn khi phải hướng dẫn cho những học sinh khác. Cẩn thận sức khỏe và ăn uống cho đầy đủ đó!
_ Tớ biết mà, cảm ơn Chisaki!
Mikazuki cởi bỏ đôi giày dưới chân, xếp chúng sang một góc gọn gàng ngăn nắp rồi nhẹ nhàng bước vào phía trong tư trang.
_ Cậu dùng bữa tối luôn không Mikazuki?
_ Trước khi về, tớ có ghé cửa hàng tiện lợi gần trường cùng chị hội trưởng với anh hội phó ăn rồi. Cậu không cần phải lo cho mình đâu Chisaki!
_ Thế à, vậy cậu nhanh chóng tắm rửa và đi ngủ sớm đi nhé. Ngày đầu tiên đi học lại, chắc mệt mỏi lắm nhỉ?
_ Ừ, mình biết rồi!
Bước được vài bước, Mikazuki chợt nhớ ra một điều rất quan trọng muốn hỏi Chisaki. Nhân tiện có Chisaki ngay đây, tốt nhất là nên hỏi cậu ấy ngay… nhưng Mikazuki phải đấu tranh tư tưởng xem có nên hỏi hay không? Vì nó không đơn thuần chỉ là vấn đề ngoài xã hội thông thường… Và sau một vài phút, Mikazuki quyết định…
_ Chisaki, có chuyện này tớ cứ thắc mắc mãi… thật sự tớ không biết phải làm thế nào nếu cứ mãi phân vân luẩn quẩn thế này!
_ Có chuyện gì thế Mikazuki? Cậu cứ hỏi đi, nếu biết đáp án, mình sẽ trả lời cho!
_ Chisaki, theo cậu thì có một tên dở người chỉ biết gánh vác mọi trách nhiệm hết lên vai mình. Hắn ta dở hơi đến mức sẵn sàng biến mình thành kẻ thù trong mắt mọi người, sẵn sàng đón nhận mọi hậu quả tồi tệ nhất cho bản thân chỉ vì một lý do mà vốn dĩ ngay từ đầu không hề liên quan đến hắn… Tớ thật không hiểu lý do tại sao hắn ta lại làm như thế? Bình thường thì đâu có ai tự dưng lại nhảy vào làm mấy chuyện ấy… Nhưng nguyên nhân do đâu mà anh ta… Chisaki, tớ thật sự chẳng thể hiểu nổi hắn nữa!
Bức xúc thế kia, dựa theo thái độ, cảm xúc, cách nói của Mikazuki là Chisaki có thể đoán được % Mikazuki đang muốn ám chỉ đến ai. Quả thật chỉ riêng mỗi Chisaki thôi, cô cung chủ cũng nghĩ đôi lúc không thể hiểu nổi suy nghĩ của Tsubaki… Hắn thuộc tuýp người thích gì làm nấy mà chẳng ái ngại người ta nhìn móc xoi mói mình ra sao. Có tự biến mình thành kẻ thù trước toàn thể nhân loại cũng chẳng thành vấn đề… chỉ cần đứng lên chống lại cả thế giới là xong tuốt.
Không hiểu sao Chisaki lại nở một nụ cười nhẹ… một nụ cười chứa đựng hàm ý gì đó như kiểu “ cuối cùng thì cũng đã có thêm một người quan tâm đến Tsubaki” chẳng hạn.
_ Để xem nào, mình thì không phải nhà tâm lý học, đương nhiên là sẽ không rành về chuyên môn rồi… Nhưng mình cũng có một người bạn đôi khi cũng làm những hành động giống cậu nói vậy nên hiểu được đôi chút… Đây chỉ là quan điểm của mình thôi, cậu có thể không tin… Nếu anh ta tự dưng chen chân vào một chuyện mà không hề có lợi cho mình… thì rất có khả năng, anh ta đang cố gắng bảo vệ một ai đó không chừng!
Mikazuki không khỏi tròn mắt ngạc nhiên vì câu trả lời cô ấy nhận được từ Chisaki rất giống với chị hội trưởng. Nó trùng khớp đến khó tin mà chắc chắn không có chuyện hai người họ bàn trước với nhau. Mikazuki tự hỏi lẽ nào đó lại là sự thật.
_ Con người có rất nhiều thứ để bảo vệ, không chỉ có mỗi tính mạng mà còn nhiều thứ khác quan trọng cũng không kém. Ví dụ như lòng tự trọng, ước mơ, những người thân xung quanh mình… Giống cậu ấy Mikazuki. Chẳng hạn như nếu có ai đó gánh hết mọi trách nhiệm thay cho cậu, thì ắt hẳn người đó đang bảo vệ lòng tự trọng, bảo vệ Bushido, bảo vệ ước mơ, niềm tin lẫn sự hy vọng của cậu. Một người như thế, có thể hành động của anh ta ngốc nghếch, nhưng suy nghĩ thì không trẻ con tí nào!
…………………………………………………
…………………………………………………
Vài phút sau, Mikazuki mở cửa phòng mình bước vào. Nàng công chúa tóc tím đen nhẹ nhàng đặt chiếc cặp xuống sàn nhà cái bộp, rồi tự động phi thẳng lên chiếc giường êm ấm đã được các cô hầu trong tư trang giặt giũ sạch sẽ tươm tất. Mikazuki hướng thẳng đôi mắt lên trần nhà, một tay vắt ngang trán, trong suy tư bắt đầu nghĩ ngợi xa xăm về một điều gì đó khá mông lung mờ nhạt
_ Bảo vệ một ai đó… Anh ta thật sự muốn bảo vệ mình nên mới chấp nhận một kết cục xấu ư? Anh ta thật sự là một tên đầu đất hết thuốc chữa!
Mikazuki chợt lấy trong túi áo khoác đỏ ra chiếc điện thoại di động. Cô ấy không mở màn hình kiểm tra hộp thư thoại xem có tin nhắn đến hay không. Điều Mikazuki quan tâm ở chiếc điện thoại của mình chính là con cáo chín đuôi thú nhồi bông mà hắn đã từng tặng trong chuyến dạo chơi ở Yokohama lúc trước. Mikazuki đã treo nó làm móc dây điện thoại và không bao giờ quên câu nói của hắn “ Mỗi khi nhìn thấy con cáo này thì hãy nhớ đến cái bản mặt khó ưa của tôi… Nhưng đừng có vì thế mà ném nó đi lúc tức giận nhé”
Mikazuki sẽ chẳng bao giờ làm như thế. Dù có ghét hắn đến mức nào, cảm thấy hắn chẳng có điểm gì đáng ưa… thì cô vẫn quý trọng con cáo chín đuôi mà hắn tặng. Thậm chí khi ngủ, Mikazuki còn ôm nó suốt bên mình không buông.
Lặng nhìn con cáo, trên mặt Mikazuki hiện lên khung bậc cảm xúc của sự xấu hổ ngượng ngùng. Nàng công chúa khẽ thì thầm như không muốn ai nghe thấy.
_ Baka!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Cũng cùng thời điểm đó, phía bên căn biệt thự kính của Tsubaki. Tên dở người đang ngồi vất vưởng trên ghế sofa, phía trước mặt là chiếc ti vi tinh thể lỏng, màn hình siêu phẳng inch đang mở xem kênh thời sự phần giá vàng, giá cổ phiếu tăng giảm theo ngày. Thật là bất ngờ khi hắn quan tâm đến tình hình trong và ngoài nước… Kể từ ngày hắn trở về Nhật Bản, chuyển về vịnh Kyuushi này sinh sống, cái ti vi lớn kia ngoài William dùng để xem Anime thâu đêm thì đây là lần đầu tiên hắn chạm tay vào.
Thi thoảng cũng nên giải trí bằng cách xem ti vi cho đổi không khí. Nhạc giao hưởng không lời nghe vào buổi sáng thì tốt nhất, còn buổi tối thì nên xem ti vi. Với suy nghĩ kiểu đó, hắn chính thức khai trương cái màn hình phẳng inch với tư cách là chủ nhân căn biệt thự. Nhưng đôi lúc hắn tự nhủ, nếu như không sử dụng thường xuyên thì đáng lẽ ngay từ đầu không nên lắp đặt cái tivi làm gì cho tốn kém mà cũng tốn diện tích… nên lâu lâu hắn phải dùng thôi… Thi thoảng xuống nhà ngồi, cùng làm một tách cà phê nóng cũng không đến nỗi tệ.
_ Hắt xì!
Hắn ngoái cổ sang phải, nơi nối thông với khu vườn bên ngoài, thậm chí còn nhìn thấy được cảnh biển khi ngồi trong phòng khách. Những cơn gió lạnh từ biển thoáng thổi vào làm hắn cứ run lập cập vì rét. Ngồi đây công nhận thích thật, nhưng cứ ngay đầu hướng gió thế thì cũng khá là khó chịu khi trong nhà không có lò sưởi.
_ Lạ thật, không lẽ mới đi Yokohama và Fukushima có một ngày mà mình muốn đổ bệnh luôn ư? Là do không khí ồn ào ô nhiễm trong thành phố hay là do thời tiết nhỉ?
Hắn đặt ly cà phê trên tay xuống bàn. Ngoái cổ vào trong bếp.
_ Oi William, ngoài trời lạnh lắm, ra đường nhớ mang theo…
Tsubaki chợt khựng lại vì nhớ ra một điều.
_ Quên mất, tên đó hiện đang ở Yamanashi, đâu còn ở đây nữa… Mới chung nhà có vài ngày, mà mình lại cảm thấy hơi trống vắng khi hắn đi mất tiêu… Lạ thật, đáng lẽ ra không phải nhìn thấy cái mặt tên đó, thì mình nên vui mừng mới đúng!
Không có William trong nhà, Tsubaki cảm thấy căn phòng sao thật trống vắng cô liêu, mặc dù chính hắn cũng mong muốn được sống một mình không phải dính dáng đến bất kỳ ai. Thì lẽ dĩ nhiên hắn phải cảm thấy vui khi William đã về võ đường Saotome, trả cho hắn khoảng trời tự do tự tại thích làm gì thì làm mới đúng. Nhưng sao bây giờ thấy nhàm chán quá chừng… không đi học, không đi làm, không ra ngoài đường giao lưu người này người kia… cứ nằm mãi ở nhà có một mình… nghĩ đến viễn cảnh ấy, hắn bắt đầu cảm thấy có chút chán chường… Đúng là sống an nhàn ẩn dật tuy thanh thản nhưng cứ như mặt nước phẳng lặng trôi qua một cách hờ hững vậy.
_ Ô, có lẽ ngày mai mình sẽ đến tư trang Tsuchimikaido quậy phá chút đỉnh. Cứ nằm không ở nhà chắc chết vì buồn mất!
Tsubaki ngửa cổ ra sau lưng ghế, hướng mắt thẳng lên phía trần nhà và bắt đầu suy nghĩ đến những gì xảy ra từ sáng đến chiều hôm nay.
_Ta nghĩ đã đến lúc cho ngươi biết lý do vì sao lại có cái quan điểm “ Yêu người cá là trọng tội” cũng như lý do vì sao ta lại nói “ Nếu tiếp tục yêu người cá thì người đau khổ sau cùng vẫn sẽ là ngươi… hay thậm chí là đối với người mà ngươi yêu”
Hắn vẫn còn khắc sâu câu nói của ngài Akifusa trong tâm trí. Không biết ngài ấy đã kể cho hắn nghe điều gì… Chỉ biết là bây giờ, hắn không thể không nghĩ đến nó.
_ Lý do yêu người cá là một trọng tội… Vậy là không chỉ riêng mình, mà các đời trước cũng có trường hợp tương tự ư? Nếu yêu Lumina là một sự đau khổ… thì mình đã nếm trải hết mọi loại đau khổ trên cõi đời này rồi… Hoàn toàn không cần thiết!
Kế đến, hắn lại nhớ đến khoảnh khắc mình gặp mặt Tsukusa nee. Chị ấy cũng nói lên một câu khiến hắn không thể không làm lơ bỏ qua như gió thoáng qua tai.
_Tsu – kun, chị đã suy nghĩ rất nhiều và rút kết được rằng, quả nhiên phải là em thì mới được… Tsu – kun, hãy trở thành thống lĩnh tiếp theo của nhà Minamiya!
Tsubaki không tài nào quên được những giọt nước mắt chảy trên hai bờ má Tsukusa. Đó không phải những giọt nước mắt vì sợ hãi, sợ mọi người xem mình như kẻ trốn chạy. Mà sợ bản thân mình trở nên bất lực, không thể gánh vác tiếp trọng trách cung chủ nhà Minamiya, để rồi một lần nữa đẩy Tsubaki vào thế khó khăn… Tsukusa cũng không muốn Tsubaki phải đau đớn, thù hận nhà Minamiya… nhưng tình thế đến mức chân tường, không muốn cũng không được… Hắn lại càng không thể quên những lời xin lỗi trong tiếc nấc không nói nên lời của chị ấy.
_ Trở thành thống lĩnh nhà Minamiya ư? Lãnh đạo nhà Minamiya ư? Nghe có vẻ như hơi quá sức với mình nhỉ… Không biết sau khi trở thành cung chủ và thiếu chủ, Chisaki và Hajima đã từng có cảm giác thế nào? Mình không dám hỏi vì nghĩ rằng cả hai đã bước đến ngôi vị thống lĩnh trong khi mình chưa làm được gì hết… Mình cũng sợ hãi bản thân… sợ hãi việc mất niềm tin ở chính mình… sợ hãi rằng mình chỉ là một thứ bỏ đi… sợ hãi khi biết mình chỉ là một kẻ chết nhát như Hajima nói!
Và rồi, Tsubaki cứ đắm chìm bản thân vào những sự lựa chọn không biết phải giải quyết như thế nào. Nếu như có một kẻ thứ ba ở đây, thì rất có thể họ sẽ gợi ý cho hắn một câu trả lời ngay tức khắc. Tiếp tục suy nghĩ, tiếp tục chờ đợi… tiếp tục trông mong mà không biết mọi thứ sau này sẽ trở nên như thế nào. Một lần nữa, cuộc sống của Tsubaki cứ như một nút thắt mới mà phải là hắn thì mới tháo nút được.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Sáng ngày tiếp theo tại tư trang Tsuchimikaido. Qua một đêm dài vừa lạnh vừa tối thì hôm sau trời lại chói chang ánh bình minh, đặc biệt là khi mọi thứ cùng hòa lẫn với âm thanh sóng biển tràn bờ như khúc dạo ngày mới thế kia.
Mikazuki tiếp tục khoác trên mình bộ đồng phục màu đỏ, tay cắp xách chạy thật nhanh ra khỏi nhà, phi thẳng đến trạm xe buýt thường ngày. Cô ấy thậm chí còn chạy qua cả Chisaki đang quét lá ngoài cổng trong bộ đồ tiểu Miko cũng đỗi quen thuộc.
_ Tớ đi đây Chisaki!
_ Đi đường cẩn thận!
Mikazuki lúc nào cũng trông thật năng động tuyệt vời trong bộ đồng phục It. Harm Sokyuran. Được ngắm nhìn Mikazuki tươi tắn mỗi ngày giống như một nguồn động lực cho Chisaki tương tự như việc Tsubaki nghe nhạc giao hưởng thính phòng vào sáng sớm.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, thời khóa biểu của Chisaki khi bắt đầu một ngày mới là diện bộ đồ tiểu Miko, tay cầm chổi quét lá cây rơi từ tối hôm qua bên ngoài cổng tư trang Tsuchimikaido. Lau dọn đền thờ thần Amaterasu và cho mấy chú chim hoang ăn. Chisaki thật là một cô gái hoàn hảo, xứng đáng với cái danh “thiếu nữ của thần”.
_ Mikazuki lại đến trường… nhưng Tsu – kun thì lại ở nhà vì bị đuổi học. Thế thì từ giờ trở đi, Mikazuki phải đón chuyến xe buýt một mình… chắc là buồn lắm đây… À mà tiện thể mình cũng nên gọi cho Tsu – kun một cuộc… Từ khi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc, mình chưa có dịp nói chuyện với cậu ấy… Dù sao thì Tsu – kun dậy rất sớm mà!
Thế là, Chisaki lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần Hakama, bấm số và bắt đầu gọi cho cái tên tự kỷ ám thị ấy. Nếu được thì mời hắn sang tư trang Tsuchimikaido chơi cho đỡ buồn.
………………………………….
Bên căn biệt thự kính nhà Tsubaki. Nhạc chuông điện thoại báo có cuộc gọi đến vang lên khắp căn phòng khách… Nếu điện thoại di động của hắn ở phòng khách vậy thì tức là tối hôm qua Tsubaki không ngủ trên phòng mà cắm trại ngay dưới phòng khách… Đúng là một lối sống dở người chẳng giống ai… Mà thôi kệ, điều quan trọng hơn, bây giờ đồng hồ đã chỉ điểm h hơn, vậy mà hắn còn chưa chịu dậy… Phải nghe tiếng chuông điện thoại thì hắn mới bắt đầu với tay lên bàn bàn mò mò rồi bắt máy.
_ Mushimushi… ai ở đầu dây vậy?
_Tsu – kun… là mình đây, xin lỗi vì làm phiền cậu vào sáng sớm thế này… nhưng hôm nay cậu có thời gian không?
_ Thời gian… ý cậu hỏi có rảnh không ấy hả… uh… chẳng có lịch trình đi đâu hết… rảnh rỗi sinh nông nổi lắm…
_Nếu thế thì cậu ghé qua chỗ mình nhé… Mình sẽ làm điểm tâm sáng và cà phê cho cậu!
_ Sang nhà Tsuchimikaido… sụt sịt… được không đó… khịt… tớ mà sang… khụ khụ… liệu có bị ăn hành… cả đám không… khụ khụ…
_Không sao, mình sẽ ra lệnh cho họ tiếp đón cậu đàng hoàng. Không hiểu lý do vì sao, nhưng từ lúc Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc… các vệ sĩ nhà mình dường như không còn ác cảm với cậu nữa. Tuy chưa phải hoàn toàn nhưng ít ra họ cũng sẽ không tấn công cậu đâu… cứ yên tâm nhé!
_ Khịt… được… vậy thì hẹn gặp lại… khụ khụ… một tiếng đồng hồ nữa… khụ khụ… tớ sẽ có mặt…
_Uhm, mình sẽ đợi!
………………………
Bên kia đầu dây điện thoại, Chisaki chắc chắn đó là giọng của Tsubaki, nhưng sao cứ bị ngắt quãng nữa chừng khi nói… hơn nữa lại nghe có vẻ rất khó khăn trong giao tiếp. Giống như là Tsubaki đang…
_ Anou… Tsu – kun, mình hỏi cái này nếu thấy không đúng thì cậu bỏ qua cho mình… Cậu… hình như đang không khỏe trong người hả?
Nằm ở nhà, Tsubaki đưa tay lên cao và tự đặt lên trán mình trong ít phút. Sau đó hắn phán một câu qua điện thoại.
_ Ờ, tớ đang lên cơn sốt… hình như là sắp chết rồi cũng nên!