Tiếng Hát Nơi Biển Cả

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

_ Là biển, là biển, chúng ta đang cưỡi trên biển… Huray, wassoai!

Để xem, lướt trên mặt biển xanh là chiếc du thuyền sáu sau sang trọng hiện đại nhất được du nhập vào Nhật Bản cách đây không lâu. Có thể nói, các học sinh trường trung học It. Harm Sokyuran chính là những vị khách hàng danh dự đầu tiên được du ngoạn trên biển bằng con thuyền này. Một chiếc thuyền to lớn có khả năng chứa hơn người… được trang bị bởi những thiết bị cũng như những dịch vụ phục vụ chất lượng nhất. Cứ thử tưởng tượng xem, sẽ chẳng có một con thuyền nào có thể mang đến cho khách những trò chơi giải trí như hồ bơi sâu m, dài mét, rộng mét tha hồ cho những du khách thích tự do vùng vẫy trên nước thay vì nhảy ùm xuống biển. Nếu ai không có nhu cầu bơi thì vẫn có thể ngồi ở những chiếc ghế nệm vừa êm vừa được che nắng bằng dù. Ở đây còn có dịch vụ giải khát bằng một quầy bar nổi có đủ loại nước uống như rượu, nước trái cây, hay những chai nước có gas… Nếu là để phục vụ cho học sinh cao trung năm nhất thì chắc không có bày bán rượu đâu.

Khu vực đằng trước thuyền là bể bơi và những khi trò chơi liên quan đến nước. Còn ở phía sau thuyền thì là những khu trò chơi thể thao khô ráo như tennis, hay bóng rổ. Nhưng nếu nói đến trò chơi trên mặt đất đỉnh cao nhất của giới thượng lưu thì phải nhắc tới món Golf. Chỉ có những đại gia nhà giàu mới có đủ điều kiện chơi môn này vì nghe đâu giá vé một lần chơi có thể lên đến cả triệu yên… đó mới chỉ là chi phí thuê mặt bằng sân cỏ nhân tạo, gậy và bóng, còn chưa nói đến phục vụ hay thuê xe di chuyển cho tiện… Nhưng khi lên con thuyền này thì không cần phải lo đến những con số kinh khủng ấy vì cả con tàu đều được nhà Tsuchimikaido khao hết toàn bộ mọi thứ… nhiệm vụ duy nhất của những học sinh It. Harm Sokyuran chính là hưởng thụ và “ quẩy” hết cỡ đến khi nào mệt nhoài thì thôi.

Bên trong chiếc du thuyền được chia thành nhiều tầng khác nhau, như phần trệt thì là một mall mini bao gồm hệ thống siêu thị mua sắm, khu vui chơi trẻ em, phòng tập thể hình, khu net, hay hàng quán cà phê, tắm xông hơi, tha hồ cho khách lựa chọn. Còn từ tầng hai trở lên chính là phòng nghỉ dành cho khách. Chức năng cũng tương tự như một khách sạn sang trọng vậy thôi, cũng là nơi dành cho những vị khách hoạt động một ngày mệt mỏi trở về nghỉ ngơi. Có phòng thì hai giường đơn, có phòng thì hai giường đôi, thậm chí là ba giường đôi cũng có… Nhưng trên con thuyền này còn một dịch vụ ngủ tập thể, tất cả cùng trải nệm futon ra ngủ với nhau và vui đùa trước khi đi ngủ… tùy theo yêu cầu của khách hàng. Điểm nhấn là mỗi phòng dù nhỏ hay lớn đều có một ban công lắp sẵn kính viễn vọng cho phép ngắm sao vào ban đêm cực kỳ lý thú.

…………………………………..

Có lẽ giới thiệu về độ sang trọng của con thuyền như thế là đủ rồi, nên quay vào vấn đề chính ngay… Vấn đề chính là Mikazuki… À, Mikazuki, cô ấy hiện đang rũ người trên chiếc ghế xếp nệm trên bờ ngoài khu vực hồ bơi lộ thiên. Vì trời hôm nay trong xanh không nắng nên không nhất thiết phải mang dù ra cắm cho chật chội… Chính vì thế mà có thể thấy rõ gương mặt mệt mỏi của cô ấy trong bộ trang phục thường ngày ngoài bộ đồng phục đỏ chói của trường ra. Nói một cách chính xác thì cơ thể Mikazuki chẳng khác chi một con mực được phơi khô rũ rượi ấy.

_ Thiệt tình, mình đang đi dã ngoại kia mà, sao mới ngày đầu mà lại gặp xui xẻo nhiều vậy chứ? Rồi sau này mọi chuyện sẽ đi đâu về đâu nữa đây?

Sáng sớm đã thở dài rồi sao? Hơn nữa lại trong ngày đầu tiên đi dã ngoại cùng lớp… cái bộ dạng ủ rũ đó hoàn toàn không hợp tí nào đối với một cô gái năng động hồn nhiên như Mikazuki. Có thể làm cái mặt đó thì chứng tỏ cô ấy vừa trải qua một chuyện gì đó khủng khiếp lắm thì phải.

_ Mika – chan, cậu ổn chứ? Có cần về phòng nghỉ một chút không?

Không chỉ có một mình Mikazuki, mà còn rất nhiều người quan tâm đến cô ấy. Bằng chứng là khi thấy Mikazuki nằm vất vưởng trên ghế như con mực đang đợi được sấy khô, mấy cô bạn nữ người mặc đồ bơi, người mặc hai mảnh bikini, người mặc đủ loại lõm bõm từ dưới hồ bơi lên cốt chỉ để hỏi thăm tình hình của Mikazuki. Họ sẵn sàng bỏ luôn khoảng thời gian vui chơi của mình vì lo lắng cho Mikazuki… Đúng là những người bạn tốt.

_ Uhm mình không sao đâu, chỉ là ngồi tàu siêu tốc có chóng mặt chút. Ngồi nghỉ một lát thì sẽ khỏe ngay thôi ấy mà!

_ Nếu thế thì cậu nên về phòng nghỉ thì tốt hơn nhiều, ngoài này tuy thuyền không lắc lư, nhưng đề phòng gió biển và say nắng thì cậu nên về phòng nghỉ cho khỏe!

_ Mình thật sự không sao nên mọi người đừng lo!

_ Hầy, cậu cứng đầu quá Mika – chan, đôi khi cũng cần phải thư giãn một chút chứ căng thẳng cũng là một trong những nguyên nhân khiến cơ thể bị suy nhược đó… Vậy chuyện sáng nay là sao hả? Cái chuyện cậu đi chung xe với Minamiya – sensei ấy, có thể giải thích cho tụi mình thực hư mọi thứ từ A đến Z được không?

_ Phải phải, tụi mình ai cũng hiếu kỳ hết… Tự dưng cậu lại xuất hiện cùng với Minamiya – sensei ở sân ga tàu điện ngầm siêu tốc. Không chỉ có tụi này mà toàn bộ con gái cả khối lớp mười cũng tò mò không kém. Họ bắt đầu nghi ngờ cái scandal cậu và Minamiya – sensei sắp sửa bùng nổ trở lại rồi đó!

Biết giải thích thế nào đây nhỉ? Mikazuki nhớ lại lúc mình xuất hiện trước bao nhiêu ánh mắt trầm trồ ngạc nhiên của toàn bộ học sinh vì đi chung xe với tên dở người Tsubaki Minamiya. Chính vì chuyện đó nên mới dẫn đến một Mikazuki “khô mực” đang nằm đây đây. Nguyên nhân đều do cái tên tự kỷ ám thị đó hết… Thật sự cứ mỗi lần nghĩ đến là Mikazuki càng thêm chán nản.

Muốn biết thực hư thế nào thì nên quay ngược lại khoảng thời gian từ h sáng… không, chính xác là từ h sáng thì đúng hơn. Vì chuyến đi sẽ mất khá nhiều thời gian trên biển nên bắt buộc mọi người phải có mặt trước ga tàu điện ngầm trễ nhất là h, điều đồng nghĩa với việc sẽ có một số học sinh bắt buộc phải rời khỏi nhà từ h sáng vì điều kiện ở xa trường, trong đó có Mikazuki.

Theo lẽ tự nhiên, vì đã sống chung với Tsubaki khoảng một tuần, ngày nào cũng thức sớm nên đã hình thành thói quen giờ giấc sinh học cho cơ thể, dù ngủ muộn hay ngủ sớm cũng mặc định h là đá tung chăn bước xuống giường. Sáng nay cũng thế, Mikazuki tỉnh giấc từ khi mặt trời còn chưa mọc, loay hoay kiểm tra xem mình còn quên gì trước khi khởi hành không. Dậy sớm cũng có nhiều lợi ích của nó lắm.

Sau khi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, Mikazuki mới bắt đầu xách chiếc vali xuống tầng trệt để đón taxi đến thẳng chỗ nhà ga luôn. Chứ từ h đến h làm gì có chuyến xe buýt nào vào trung tâm thành phố. Dù có là chuyến xe quen cũng chẳng ai làm việc vào giờ đó hết… thành ra Mikazuki đành phải bắt một chiếc taxi đến thẳng chỗ hẹn thôi.

Cô ấy rất muốn ghé qua chào Chisaki một tiếng và tính dặn dò là sẽ đến Okinawa cùng lớp trước, rồi thì liên lạc và gặp nhau sau. Nhưng khi đi ngang phòng cô cung chủ thì thấy phòng ốc tối thui, chứng tỏ Chisaki vẫn chưa dậy… Thật là một chuyện hi hữu xảy ra khi lần đầu tiên Mikazuki thức dậy sớm hơn cả Chisaki, bình thường chỉ toàn Mikazuki dậy sát giờ học và khi chạy xuống chân đồi đều gặp Chisaki đang đứng quét lá ngoài cổng trong bộ trang phục tiểu Miko thôi… hôm nay thì tình thế có chút đảo ngược.

_ A Mikazuki – sama, cô đang chuẩn bị đến ga tàu đúng không ạ?

Đúng lúc có một cô hầu từ trong bếp đi ngang qua bắt gặp Mikazuki.

_ À vâng, tôi hiện đang chuẩn bị rời khỏi nhà Tsuchimikaido đây. Nhưng trước khi đi tôi muốn được gửi lời chào đến mọi người một cái!

_ Làm thế nào đây? Ngoài những người làm việc trong bếp thì đa phần mọi người vẫn còn đang ngủ. Ngay cả Chisaki cung chủ cũng đang còn ở trong phòng, nếu đánh thức thì có hơi…

_ Không cần không cần đâu, cứ gửi lời chào của tôi đến mọi người trong tư trang là được rồi. Còn Chisaki… khi cậu ấy dậy thì phiền cô nhắn lại với cậu ấy là tôi sẽ đến Okinawa cùng lớp trước. Có gì thì liên lạc với tôi sau nhé… tôi sẽ đợi cậu ấy ở khu Resort Light Late Night đúng như lịch trình của chuyến đi!

_ Vâng, chắc chắn tôi sẽ nhắn lại với Chisaki cung chủ, xin Mikazuki – sama cứ yên tâm!

_ Uhm, thế thì tôi đi đây, thay tôi gửi lời chào đến mọi người nhé!

_ Vâng, xin bảo trọng, Mikazuki – sama!

………………………………………….

Ra khỏi tư trang, lặng lẽ kéo chiếc vali cùng chiếc túi nho nhỏ đeo chéo vai lủng lẳng xuống chân đồi khi không gây động đến bất kỳ một ai trong nhà. Biển Kyuushi khi mặt trời chưa xuất hiện cũng có nét đẹp thơ mộng của riêng nó. Âm thanh sóng biển tràn bờ không đổi, tiếng còi tàu tu tu ngoài khơi vẫn như một giai điệu nhẹ nhàng làm xao xuyến trái tim con người. Mikazuki khẽ dừng lại, nhắm mắt để có thể cảm nhận tiếng gọi nơi biển sâu được mang đến bởi làn gió lạnh dịu dàng thanh thản.

_ Kyuushi thật đẹp… không biết ở Okinawa, biển có được đẹp, được dịu dàng, thơ mộng như vậy không? Thật là tò mò muốn biết quá đi!

Mikazuki tiếp tục bước đi… tiếp tục đi trên con đường mòn thường không có nhiều người đi lắm dưới hai hàng cột đèn đường một cách từ tốn.

Dừng trước băng ghế đá chờ xe buýt quen thuộc. Mikazuki ngồi xuống, lấy điện thoại ra bấm bấm chút.

_ Etou, để xem… số điện thoại của tổng đài taxi là số mấy nhỉ?

Nhưng chưa kịp bấm số thì từ phía xa xa bất chợt có tiếng còi bim bim đi đối với ánh đèn vàng pha hai bên chiếu thẳng vào chỗ Mikazuki đang ngồi đến lóa cả mắt. Chắc chắn không phải là taxi vì cô đã bấm số gọi đâu… mà cũng chẳng có taxi nào lại bắt khách bằng cách bấm còi inh ỏi như thế để khách chú ý. Nếu là người có ý thức thì thay vì phá làng phá xóm trong khoảng thời gian trước h thì tự mà lái xe đến gần đi chứ.

Vẫn chưa chịu ngưng bấm còi kìa… chắc chắn là đang ám chỉ mình rồi, bởi xung quanh đây ngoài Mikazuki thì còn có ai nữa đâu. Thế là Mikazuki phải nhanh chóng chạy đến chỗ chiếc xe, tay gõ cộc cộc vào khung cửa sổ kính.

_ Anou, xin lỗi, nhưng vào giờ này thì người khác vẫn còn đang ngủ đấy ạ. Nếu không phiền thì anh có thể…

Chiếc cửa sổ kính từ từ hạ xuống, để lộ ra một mái tóc tài tử vô cùng điển trai chĩa xuống che đi nửa ánh mắt lạnh lùng hờ hững. Một gương mặt quá đỗi quen thuộc mà khi nhìn thấy trong lòng Mikazuki hiện lên hai cảm xúc, một là chán chường không muốn tiếp chuyện, hai là hồi hộp, tim đập rộn ràng với nét ngại ngùng đỏ âu trên mặt… thật là mâu thuẫn. Nhưng chỉ được một chút thôi thì cả hai cảm xúc đó đều hòa chung lại thành một thứ… sự tội lỗi… và nó đã thể hiện ra ngoài mặt bằng cái nhìn ủ rũ và hành động lùi xuống một bước, cách xa chiếc xe một đoạn.

_ Gì chứ, là anh sao Minamiya – san!

_ Này, cái “gì chứ” của cô là ý gì hả? Bộ nhìn mặt tôi chán ghét đến mức đó ư?

_ Không có gì… thế anh đến đây có việc chi? Nếu muốn tìm Chisaki để mắng vốn tiếp hay lèm bèm chuyện chuyến đi dã ngoại thì đợi cho đến khi mặt trời mọc rồi tính. Chẳng có ai điên mà lái xe ra đường vào giờ này rồi bấm còi bim bim inh tai đâu!

Tsubaki để ý Mikazuki từ nãy giờ… không, chính xác hơn là từ hôm kia, cái hôm sau khi đi khu vui chơi giải trí Yokohama về ấy. Hắn đã cảm thấy khác lạ khi tự dưng Mikazuki đòi ở lại tư trang Tsuchimikaido với dáng vẻ e ấp ngại ngùng hệt như lúc này. Rồi sáng ngày hôm qua trông cô ấy cũng thơ thơ thẩn thẩn không tập trung vào bài giảng của mình. Giả sử nếu Tsubaki có giảng bài quá tệ thì cô ấy cũng sẽ phản đối lại bằng cách đứng lên gây sự… nhưng hôm qua thì phải bị mình châm ngòi cô ấy mới có phản ứng. Không những thế, nguyên cả một buổi sáng lẫn buổi chiều, cứ mỗi khi vô tình đụng mặt nhau trên trường thì Mikazuki tỏ ra luống cuống là một, sau đó sẽ nhanh chóng viện lý do để rời khỏi đó thật nhanh, cứ như là đang chạy trốn khỏi quỷ không bằng… Cả chuyện đêm qua không về nữa, Mikazuki đã qua căn biệt thự kính của Tsubaki để dọn hết đồ đạc cá nhân của mình mang về tư trang Tsuchimikaido một cách âm thầm lặng lẽ… cho đến khi hắn về nhà thì mới phát hiện ra phòng của cô trống trơn… Làm những việc như thế… Tsubaki có cảm giác như cô ấy… đang cố gắng tránh gặp mặt mình càng nhiều càng tốt hay sao… Không lẽ… mình thật sự đã làm gì khiến cô ấy nổi giận???

_ Hầy, tôi không có điên đến mức đi gặp Chisaki vào khoảng thời gian này làm gì… Chẳng qua tôi chỉ nghĩ, để kịp đến ga thì cô phải dậy trước h, mà trước h thì chẳng thể bắt xe buýt vào trung tâm thành phố nên một là cô để người nhà Tsuchimikaido hộ tống, hai là bắt taxi. Nên tôi nghĩ nếu đến đây vào giờ này thì sẽ bắt gặp cô đang ngồi lang thang góc vỉa hè đợi taxi… và quả nhiên là như vậy!

_ Anh có vẻ tự tin quá nhỉ? Vậy nếu như tôi nhờ người nhà Tsuchimikaido đưa đi thì sao? Nếu vô tình bắt gặp anh ở đây thì chẳng phải sẽ xảy ra xung đột ư?

_Vì sao à? vì tôi không nghĩ một người như cô sẽ yêu cầu người khác chỉ vì lý do ích kỷ của bản thân như vậy. Có lẽ cô sẽ… không, không phải là có lẽ mà là chắc chắn cô sẽ không làm phiền người khác nếu chuyện đó thật sự không quan trọng! Tsubaki nghĩ thầm

……………………..

_ Nói chung là nếu ngồi đợi ở đây thì phải mất ít nhất ba mươi phút mới có taxi, đến lúc ấy thì trễ bố nó rồi. Cho nên hôm nay, tôi sẽ đặc cách chở cô… lên xe đi nào!

_ Không thèm!

_ Ừ, phải đấy, lên xe để tôi… hả? Vừa phát ngôn cái gì đấy?

Hắn quay sang tròn mắt nhìn Mikazuki đầy ngạc nhiên khi thấy cô ấy quay mặt sang hướng khác, vali để sau lưng, mặt mày tỏ ra lạnh lùng như thể chẳng quan tâm đến thành ý cũng như lời đề nghị của hắn. Nói trắng ra là Mikazuki làm lơ hắn hoàn toàn.

_ Không muốn, dù có trễ hẹn thì tôi cũng không muốn ngồi xe của anh đâu… không thèm!

_ Này, nếu cô nghĩ đây là lúc thích hợp chơi trò giận dỗi thì trật rồi đó. Nếu mà không nhanh lên thì tôi sẽ bị mấy cha giáo viên kia càm ràm vì đến trễ cho xem. Nhanh mà lên xe đi!

_ Tôi đã nói là không muốn rồi mà… Anh thật sự chẳng biết điều gì cả Minamiya – sensei. Nếu sợ trễ thì anh tự phi đến đó một mình đi, tôi sẽ tự đón taxi đến sau… còn chẳng may tôi trễ thì sẽ tự tìm cách đến bến cảng Yokahama sau!

Tsubaki nổi điên thật sự… vào ngay sáng sớm không kịp làm một tách cà phê hay nghe một bản nhạc giao hưởng không lời đã khiến sự điên tiết trong hắn cán mức % rồi. Nay còn gặp ngay một cô nàng đỏng đảnh tự dưng nổi chứng hờn dỗi gì không biết thì thử hỏi làm sao hắn chịu được. Hắn thậm chí còn nghiến răng ken két, lườm huýt cô ấy bằng ánh mắt rất ư đáng sợ kiểu đe dọa nữa cơ.

_ Thôi được, cô đã nói thế thì thằng này cũng không bắt làm gì, không lại đi rêu rao giáo viên cưỡng ép học sinh. Làm gì thì làm, nhưng hãy có mặt trên con thuyền sao đó trước h, đừng có để tôi phải gọi điện về tư trang Tsuchimikaido, tra khảo Chisaki bằng câu hỏi “ con phò tóc tím đó đi đâu rồi hả”, rõ chưa?

Mikazuki hãi lắm, cô biết mình đang làm gì và đã làm gì… cô cũng biết chắc chắn hắn sẽ tức giận nếu mình còn giữ thái độ ấy. Nhưng chỉ đơn thuần bị mắng, bị làm mặt lạnh và vòng cho chiếc xe quay đầu bỏ đi là nhẹ rồi. Đôi khi Mikazuki cảm thấy mình thật quá đáng… nhưng chỉ khi làm như thế, thì cái cảm giác tội lỗi trong tim mới giảm xuống được một chút… cảm giác tội lỗi giảm đi một, nỗi đau đớn hụt hẫng lại tăng thêm mười. Nhìn thấy Tsubaki tức giận bỏ đi… Mikazuki còn đau buồn gấp bội. Mikazuki thậm chí còn muốn gục đầu xuống khóc nữa cơ.

_ Anh chẳng hiểu gì cả… Baka Kitsune!

…………………….

Đương nhiên là ấm ức cay cú. Lái chiếc Jaguar trong khi đôi tay cứ siết chặt vào vô lăng. Hắn tự hỏi cô ta bị cái gì ám vào đầu mà trở nên như thế. Nhưng dù thông minh thiên tài cách mấy thì trong một số trường hợp hắn vẫn trở nên vô dụng, điển hình như việc thấu hiểu suy nghĩ người khác. Đối với những vấn đề như thế thì phải mặt chạm mặt, nói chuyện trực tiếp thì may ra mới giải quyết được… Vì lẽ đó, thay vì chạy hết con đường, hắn đã có một quyết định sáng suốt, đó là đạp thắng dừng xe, mở cửa bước xuống xe, đi ngược về phía Mikazuki một cách hùng hồn. Tự động nắm chặt lấy cổ tay Mikazuki, tay còn lại kéo luôn chiếc vali về phía chiếc Jaguar của mình, mặc cho Mikazuki có nói gì thì nói.

_ Này, Minamiya – san, anh nghĩ anh đang làm gì thế hả? người ta mà thấy được thì sẽ đánh giá một thầy giáo đang cưỡng ép học sinh đó… buông tôi ra nhanh!

_ Cứ vô tư, ai muốn nói gì thì cứ việc, đây có quan tâm đếch đâu mà lo… Dù cho cô có giở chứng gì hôm nay thì nhất quyết tôi phải chở cô đến ga rồi muốn làm gì thì làm. Đừng có mà đùa với tôi Mikazuki Tsuchimikaido!

Tsubaki đã biết bắt đầu gọi Mikazuki bằng tên… và mỗi lần hắn gọi cô ấy là Mikazuki Tsuchimikaido như muốn khẳng định giá trị của cô, thừa nhận sự tồn tại của cô không phải là bóng hình thay thế cho Lumina. Có lẽ vì vậy, mà Mikazuki cảm thấy yên tâm khi bên cạnh hắn. Để hắn nắm tay mình dắt đi thế này, tuy nó mạnh bạo nhưng tất cả cũng chỉ vì hắn lo cho cô mà thôi… Cứ như thế, thử hỏi làm sao Mikazuki có thể ghét hắn được… thậm chí con tim càng loạn nhịp, càng mất kiểm soát vì thích hắn nhiều hơn.

_ Baka Kitsune…

……………………………….

Và trời đánh thánh đâm thế nào, cuối cùng Mikazuki vẫn chịu cảnh phải ngồi yên để hắn chở cô thẳng đến ga. Nhưng ngồi thì ngồi, khó chịu thì khó chịu, cả hai người họ chẳng thèm nói chuyện với nhau nửa lời… không đúng, với tình hình hiện tại thì Mikazuki đang cố dựng lên một rào cản và Tsubaki thì lại là người tìm cách dỡ đống rào cản ấy xuống. Thật đỗi kỳ lạ, trước đây chỉ vì không muốn Mikazuki đến gần mình mà hắn đã tìm đủ mọi trò để cô ấy ghét mình tận xương tủy, nhưng càng xua đuổi bao nhiêu, Mikazuki càng tỏ ra mạnh mẽ bám dính lấy hắn. Còn bây giờ thì ngược lại. Cảnh tượng này trông thật buồn cười nhưng cũng thật trớ trêu cho cả hai… Nhìn họ giờ có khác chia một cặp uyên ương đang chiến tranh lạnh với nhau trong khi nguyên nhân vì sao thì chẳng rõ.

_ Vậy… đang bức xúc chuyện gì thì nói đi. Tôi được gọi là thiên tài nhưng nếu không nói thì cũng chẳng giúp gì được cho cô đâu!

Mikazuki vẫn chẳng nói gì… chỉ duy nhất hành động trông ra ngoài cảnh vật đang di chuyển vù vù về phía sau lưng như một bức tượng đồng vô tri vô giác. Dù hắn có là người chủ động bắt chuyện đầu tiên nhưng cô ấy vẫn cho hắn ăn một quả bơ cực cay cực đắng.

_ Thôi được, nếu cô không nói thì xem như chẳng có gì xảy ra hết. Tôi cũng chẳng còn hứng tra hỏi nữa. Trước khi đi còn chưa kịp nghe bất kỳ một đoạn nhạc giao hưởng nào nên tôi cũng đang có vấn đề trong người đây… Phải tranh thủ nghe khi đang lái xe mới được!

Thế là Tsubaki cũng mặc kệ Mikazuki có như thế nào, hắn chỉ chú tâm vào nhu cầu bản thân mình, phải được nghe nhạc nếu không muốn suốt ngày cứ nhìn lên bóng đen mà cười hề hề ( Ám chỉ bị điên). Chỉ có điều hắn vốn là một tên cà chớn, làm cái gì cũng gây ảnh hưởng đến người khác. Cụ thể là hắn cứ liên tục đổi bài nhạc này sang bài nhạc khác… điều này thì có vẻ như bình thường khi chúng ta không thích nghe bài này thì có quyền nghe bài tiếp theo. Nhưng cứ đổi qua đổi lại, tạo nên cái âm thanh chói tai khó chịu khiến cho Mikazuki cũng phải cảm thấy nôn nao sốt sắng hết cả ruột. Cho đến khi không chịu được nữa thì cô ấy bất ngờ quay sang giành quyền kiểm soát chiếc máy phát nhạc trên xe.

_ Đủ rồi Minamiya – san, anh còn định quấy nhiễu tinh thần tôi đến khi nào nữa? Hôm nay là thứ ba, nên làm ơn nghe các bản Nocturne đúng theo thời khóa biểu của anh ý!

Nhân cơ hội đó, Tsubaki nhanh chóng chộp lấy tay Mikazuki thật chặt để cô ấy không còn phải rời xa khỏi mình lần nữa.

_ Cô biết cả thói quen nghe nhạc của tôi. Quả nhiên con người sẽ chẳng bao giờ hiểu nhau nếu không phải là hình thức giao tiếp!

Nghĩ đi nghĩ lại thì dường như Tsubaki vừa gài bẫy mình, sau cùng thì vẫn phải tiếp chuyện với anh ta, mặc dù trong đầu đã đinh ninh tuyệt đối sẽ không nói nửa lời. Lúc này, Mikazuki mới làm bộ mặt vừa đỏ gay vừa tức giận. Cô gạt phăng tay của Tsubaki ra rồi liên tục đấm thùm thụp vào hắn chẳng cần lý do.

_ Đồ ngốc, đồ đầu đất, đồ biến thái, đồ cáo già, Baka Kitsune… Baka, tôi ghét anh… Baka Kitsune!

_ Oi oi, giỡn mặt đó hả? Đứt thêm sợi dây thần kinh nào nữa sao? Có gì bình tĩnh nói coi!

…………………………………

…………………………………

_ Hừm, ra là thế, từ hôm đó đến giờ cô cho tôi ăn quả bơ là vì tôi ít quan tâm đến cảm xúc của Chisaki à? Đúng thật từ lúc Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc, tôi cũng ít liên lạc với Chisaki hơn hẳn. Nếu có thì cũng vì muốn nhờ vả chút chuyện rồi xong thế thôi!

Sau cùng thì Mikazuki cũng lấy lại được bình tĩnh, rồi hai người họ mới bắt đầu trò chuyện với nhau một cách… hơi ngượng ngịu. Chỉ là ngượng ngịu đối với Mikazuki, chứ còn tên kia thì vẫn phè phè cái mặt dễ cho ăn đấm ấy.

_ Nhưng thật không ngờ Chisaki đang bị chứng rối loạn cảm xúc. Hôm qua khi tôi ghé thăm thấy cậu ấy vẫn bình thường mà nhở… Mà tôi thiết nghĩ Chisaki rất mạnh mẽ, sẽ giải quyết được hết mọi chuyện dù rằng nó có khó đến đâu!

_ Chisaki là người bình thường, không phải dị nhân như anh… dĩ nhiên là sẽ có lúc mềm yếu trước một nỗi khó khăn gì đó rồi… Anh chẳng hiểu gì cả, Baka Kitsune!

_ Vậy sau cùng là Chisaki đang vướng bận điều gì? Nếu có thể giúp gì được thì chắc chắn tôi sẽ giúp!

Mikazuki siết chặt tay, bấu cho vạt váy đỏ trở nên nhăn nhúm. Trong lòng Mikazuki hiện lên một sự khó chịu không thể diễn tả bằng lời.

_ Giúp Chisaki… chỉ vì Chisaki là bạn thân thuở nhỏ của anh… hay vì Chisaki là một người quan trọng đối với anh?

_ Hả? Nói thế là sao chứ? Chisaki cũng giống như gia đình thứ hai của tôi vậy… dĩ nhiên tôi sẵn sàng giúp cậu ấy là…

_ Thôi đủ rồi… chính vì anh cứ suy nghĩ kiểu đó, cứ mãi đinh ninh giữ cái tư tưởng đó trong đầu nên sau cùng anh vẫn chẳng biết gì cả. Anh chẳng hiểu Chisaki, chẳng chịu dừng lại nhìn kỹ xem Chisaki thật sự đang cảm thấy thế nào, đang cần gì, và mong mỏi điều gì… Anh nghĩ mình hiểu Chisaki hơn ai hết sao? Nghĩ rằng mình quen với cậu ấy lâu năm nên biết rõ cậu ấy ư? Không… anh chẳng biết gì cả… chẳng hiểu gì hết… Baka Kitsune!

So với số lần cô ấy gọi mình là Baka Kitsune thì lần này Mikazuki thật sự đang có niềm uất ức không thể giải tỏa. Vì cô ấy lo lắng cho Chisaki nên mới như vậy… Mà nếu suy nghĩ lại thì Tsubaki cảm thấy bản thân mình cũng chưa hiểu hết về Chisaki đúng như Mikazuki nói. Có thể trong quá khứ, Chisaki trong mắt hắn là một cô bé nhút nhát, lúc nào cũng bám chặt lưng áo Tsubaki lẽo đẽo theo sau… nhưng đó là một Chisaki trong quá khứ… Chisaki ở hiện tại cứ như một con người khác… một chú bướm xinh thoát ra khỏi lớp vỏ nhộng khiến cho Tsubaki cũng không dám tin rằng sau ba năm Chisaki lại thay đổi nhiều đến thế… Và hắn nhận ra mình vẫn chưa tìm hiểu con người mới này của cô bạn thuở nhỏ… Hắn công nhận Mikazuki nói đúng, mình vẫn chưa hiểu hết Chisaki… vậy mà còn dám nhận là bạn thân thuở nhỏ thì nghe thật đáng buồn cười.

_ Hừm, cô nói đúng, quả thật tôi vẫn chưa hiểu hết về Chisaki. Trở về Nhật sau ba năm Chisaki đã thay đổi rất nhiều ngay chính tôi cũng không ngờ đến. Có lẽ… tôi cũng nên bắt đầu tìm hiểu cậu ấy kỹ hơn để sau này không phải gây ra điều gì đáng tiếc!

Phải, như vậy thì tốt hơn, nếu như Tsubaki và Chisaki ở cạnh nhau, có thể thời gian sẽ giúp cho cái đầu đất của hắn nhận ra tình cảm thật sự của Chisaki. Một cô cung chủ nhỏ sẵn sàng từ bỏ tương lai của mình vì hắn… vì cô ấy đã yêu hắn từ rất lâu, yêu hắn ngay từ khi lõn tõn còn bé. Nhưng vì hắn, mà Chisaki đã phải che giấu tình yêu đơn phương đó suốt hơn chục năm… Như thế đủ rồi, Chisaki chịu đựng đủ rồi… cô ấy cần được hạnh phúc. Và để hai người họ gần nhau là sự lựa chọn sáng suốt nhất… Đúng, như thế tốt hơn nhiều… nhưng sao cơn khó chịu trong Mikazuki càng dữ dội hơn nữa. Trái tim cô công chúa nhỏ se thắt lại như đang bị ai đó bóp nát… thật sự là rất đau, rất đau khi nghe người mình thích…

_ Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng có hiểu gì về cô đâu đúng không? Hơn nữa, cả cô và tôi đều đang tìm cách chứng minh Mikazuki Tsuchimikaido là Mikazuki Tsuchimikaido chứ không phải là cái bóng của Lumina Minamiya… Chính vì thế nên dù có thế nào thì tôi cũng sẽ không rời mắt khỏi cô đâu. Hiểu chưa?

Hắn dám đưa tay phải lên vỗ mái tóc tím đen dài của Mikazuki. Cô ấy không ghét nó, trái lại còn muốn hắn xoa đầu mình nhiều hơn nữa… chạm lên tóc mình nhiều hơn để con tim này cất lên tiếng kêu “ tội lỗi” dành cho một người “phản bội”… Ai cảm thấy tội lỗi ư? Ai là kẻ phản bội ư? Không phải Tsubaki đâu… mà chính là Mikazuki đó. Làm sao có thể không tội lỗi khi bỗng nhiên mình xuất hiện trong cuộc đời Chisaki lẫn Tsubaki để rồi khiến cho mọi thứ thay đổi không lường trước được… Làm sao không bị xem là phản bội khi dám thích một người mà đáng lẽ ra bạn thân của mình đã để ý từ trước… Chính hai cảm xúc ấy hòa lại làm cho Mikazuki không biết phải đối mặt với Chisaki ra sao, không biết phải ứng xử thế nào mỗi khi trông thấy Tsubaki… Và rồi cô ấy tự đưa ra quyết định cuối cùng rằng sẽ tránh xa họ được chừng nào hay chừng ấy.

Được hắn xoa đầu thế này thích lắm… nhưng trái tim cũng rất đau… phải làm thế nào để linh hồn mình trở nên yên bình như mặt nước… phải làm thế nào để ba người có thể trở lại như trước kia?

_Baka Kitsune… anh chẳng hiểu gì cả… chính vì anh cứ thế này… nên tôi… không thể tiến thêm được nữa… Baka Kitsune!

Đó là những gì đã xảy ra trước khi Mikazuki đến được bến cảng Yokohama, lên được con tàu này và có khoảng thời gian nghỉ ngơi thư giãn trước khi tàu cập bến Okinawa. Và cho đến thời điểm hiện tại, thì những suy nghĩ tiêu cực ấy vẫn còn đang cướp mất nụ cười hồn nhiên lẫn tinh thần năng động thường ngày, để lại đây một Mikazuki hay lo toan, phiền muộn.

_ Thế cuối cùng là sao? Rút cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Minamiya – sensei thế? Lại cãi nhau theo kiểu người yêu nữa ư?

_ Không như các cậu nghĩ đâu!

Mikazuki quay cơ thể nằm nghiêng sang trái, úp mặt vào lưng cô bạn nữ ngồi gần mình nhất hòng tránh nhìn mặt những người còn lại.

_ Không có gì xảy ra hết… không có gì hết!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

_ Minamiya – sensei, nhờ thầy!

Tsubaki khoác chiếc áo blouse trắng thường thấy ở các nhà khoa học hay bác sĩ, mắt đeo kính trông trí thức, ngồi chồm hổm trên chiếc ghế có ba bánh xe bên dưới, tay gõ lách cách bàn phím máy tính laptop trong khi bên cạnh là đống tài liệu xếp chồng lên nhau, nay còn thêm một xấp khác đến từ tay một giáo viên nữ trưởng thành lớn hơn hắn cả chục tuổi.

_ Cứ để ở đó đi, tôi sẽ hoàn thành nó sau khi cái đống bùi nhùi trước mắt kết thúc!

_ Vâng, cảm phiền Minamiya – sensei!

Từ lúc nào mà giáo viên trong trường bắt đầu có thiện cảm đối với hắn như thế kia chứ? Hay là do hắn là thiếu chủ nhà Minamiya, thiên tài đã vẽ nên bức họa “ Hoa anh đào đỏ” nổi cồn nổi đốn ở khắp mọi nơi trên thế giới nên những giáo viên còn lại mới xúm lại gần hắn giống như những học sinh nữ khác? Chẳng phải… trông họ khá thoải mái với hắn, mặc dù Tsubaki chỉ biết chúi mắt vào màn hình laptop phía trước đâm ra thờ ơ với hoàn cảnh xung quanh… nhưng nhìn vẻ mặt của những thầy cô giáo trong chuyến đi Okinawa này hoàn toàn không gượng ép, không căng thăng hay dè chừng gì… trái lại còn tỏ ra rất thân thiện với hắn.

_ Minamiya – sensei giỏi thật đấy, nhờ có thầy ấy thay tôi đảm nhiệm tiết vật lý lớp D mà công việc đột xuất của tôi mới hoàn thành mỹ mãn. Tôi cứ đinh ninh không biết một thầy giáo chuyên về Nhật ngữ như Minamiya – sensei sẽ làm gì trước một tiết vật lý… Không ngờ thầy lại có thể giảng dạy như một giáo sư đại học chuyên nghiệp… Có rất nhiều học sinh ngưỡng mộ thầy lắm đấy!

_ Không những thế, Minamiya – sensei còn cho tôi rất nhiều lời khuyên về bài kiểm tra tiếng Anh sắp tới nên ra đề như thế nào. Thật sự nếu không có sự giúp đỡ của thầy thì chắc tôi không thể nộp đề đúng thời hạn quá… rất cảm ơn thầy Minamiya – sensei!

_ Phải… chính vì thế nên khi nghe thầy đề nghị rằng sẽ sắp xếp lại kế hoạch cho chuyến đi biển Okinawa ngày đêm này… chúng tôi rất lấy làm vinh dự và tin rằng thầy sẽ mang đến cho những em học sinh một buổi dã ngoại thú vị nhất trong đời. Minamiya – sensei… xin cảm ơn thầy rất nhiều!

Thì ra là vậy, vì những thành tựu hắn đạt được nên dần dần mọi người bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận về hắn. Thoạt đầu thì đâu ai dám đến gần bắt chuyện, lại thêm việc Tsubaki là thiên tài nhà Minamiya nên bức tường giữa hắn với thế giới xung quanh ngày một dày hơn. Các giáo viên trong trường e ngại hắn. Mỗi khi bước vào phòng giáo viên là người nào người nấy nhanh chóng rời đi… để rồi chẳng ai thèm nói chuyện, chẳng thèm bàn bạc về kế hoạch của trường gì cho hắn hết. Hắn mãi vẫn chỉ là một kẻ cô đơn ngay khi đã trở thành thầy giáo.

Rồi một ngày hắn được thầy hiệu trưởng xin nhờ giúp đỡ, thay cho một thầy đứng ra giảng dạy môn vật lý cho một lớp học. Không biết hắn dạy kiểu gì nhưng khi tiết học kết thúc thì rất nhiều học sinh chạy theo để xin được hỏi đáp về bài giảng nhiều hơn. Từ đó, tiếng tăm và tài năng của Tsubaki được lan rộng từ học sinh đến giáo viên. Dần dần các thầy cô cũng bắt đầu tiếp chuyện với hắn rồi nhận thấy “ Tsubaki tuy là kẻ lạnh lùng nhưng nếu cứ lơ chuyện đó đi thì cậu ta cũng chỉ là một người bình thường”… Có lẽ chính vì thế nên trong mắt các thầy cô xung quanh, hắn không còn là một sinh vật lạ khó gần nguy hiểm nữa.

………………………………

Không biết có phải do trước đây từng cầm cọ vẽ hay luôn theo dõi thị trường chứng khoáng lên lên xuống xuống thất thường nên khả năng sử dụng máy tính của hắn ngày một tiến bộ không. Những ngón tay di chuyển từ phím này sang phím khác nhanh như chớp không thể theo kịp bằng mắt. Chỉ lạch cạch có mấy cái trong vòng vài phút và kết thúc bằng phím enter rõ to, hắn xoay màn hình laptop lại chường ra cho các thầy cô còn lại.

_ Sơ qua thì đây là toàn bộ lịch trình trong ngày trong chuyến du ngoạn ở đảo Okinawa. Tôi đã tận dụng hết tất cả những gì tiện lợi, thu hút nhất ở Okinawa để cho lũ học sinh loi choi kia khỏi thắc mắc. Các thầy các cô xem qua check hàng một chút… Nếu cảm thấy chỗ nào chưa ưng ý hay có ý kiến gì cứ phát biểu!

Để cho mọi người kiểm tra lịch trình chuyến đi, Tsubaki tiếp tục công việc với xấp tài liệu mình mới được đưa cho. Hắn tính sẽ hoàn thành cái này trước, còn mớ kia mang về phòng riêng tính sau. Kể ra được nổi tiếng cũng có cái hay. Được mọi người xem trọng, ưu ái… điển hình như việc một cô giáo nhẹ nhàng mang đến cho hắn một tách cà phê thơm nghi ngút cùng nụ cười khá thân thiện trên môi.

_ Minamiya – sensei, thầy vất vả rồi, xin mời!

_ Oh, cảm ơn!

Hắn ung dung nhận lấy tách cà phê húp sì soạp thôi. Nhưng cái kiểu nhăn mặt thế kia là đủ chứng tỏ hắn hoàn toàn không thích loại cà phê này rồi… Uống cái thứ này, Tsubaki chợt nhớ nhưng đến hương vị cà phê mình tự pha ở nhà… cái đó còn dễ uống hơn.

…………………………………..

_ Đúng rồi Minamiya – sensei, lúc nãy tôi có gặp một em học sinh đi lang bang bên ngoài phòng họp của chúng ta. Tôi có hỏi em ấy học lớp nào thì nói rằng đang theo học lớp A có Minamiya – sensei dạy môn Nhật Ngữ. Em ấy còn nói là đang muốn tìm gặp thầy có chút chuyện đó!

_ Hả? Một học sinh muốn tìm tôi? Chẳng phải tôi đã cảnh báo là sẽ không giải đáp bất cứ thắc mắc gì của học sinh có liên quan đến môn Nhật Ngữ hay sao? Mà trong một cái lớp có hơn học sinh thì tôi biết đó là ai khi thầy chỉ nói khơi khơi như thế? Thầy làm ơn mô tả chi tiết hơn chút được không vậy?

_ Để xem… đó là một em nữ sinh có mái tóc tim tím, em ấy có đeo một đôi mắt kính và mỗi khi cười đều toát lên một vẻ dịu dàng ngọt ngào. Phải nói là em học sinh đó vừa nhìn một cái thôi là đã toát ra một vẻ mang đậm chất tiểu thư quyền quý!

……………………………………

……………………………………

Một nữ sinh tóc tím đeo kính và luôn tỏ ra chất của một tiểu thư quyền quý ư? Tsubaki không nhớ là mình đã từng tiếp xúc với một học sinh như thế trong lớp… À không, nếu nói xuất thân từ một gia tộc danh giá quyền quý thì vẫn còn có một người đấy. Nhưng nhìn vẻ mặt của thầy kia khi nhắc đến em học sinh ấy thì có vẻ như chính người thầy đó cũng không biết cô nữ sinh bí ẩn đấy là ai. Một người nổi tiếng như Mikazuki Tsuchimikaido thì không chỉ riêng một thành phần học sinh nhỏ lẻ mà ngay cả một trường đều rõ mồn một, không lý nào thầy giáo kia lại không biết Mikazuki… Mà ngẫm đi ngẫm lại thì Mikazuki cũng không đến mức lúc nào cũng tỏa ra chất của một tiểu thư uy quyền đâu… Chắc hẳn đây là một người khác.

Tsubaki hiện đang thẳng hướng tiến về phòng của mình với đống giấy tờ tài liệu trên tay. Hắn còn chẳng thèm quan tâm đến cái cô nữ sinh đang tìm mình là ai. Nếu thật sự cô ta muốn gặp hắn thì chắc chắn cả hai sẽ gặp được nhau không sớm thì muộn.

……………………………..

Nhưng chắc có lẽ không cần phải đợi đến mức ấy khi cách vị trí Tsubaki khoảng mét là một cô nữ sinh trung học với bộ đồng phục váy đỏ, áo sơ mi trắng, áo khoác da đỏ bên ngoài cùng chiếc cà ra vát đỏ trước ngực. Mái tóc tím xõa dài trông cực kỳ yêu kiều, lại thêm cặp mắt kính vuông nho nhỏ phía trên càng tôn thêm vẻ tri thức lẫn dịu dàng của cô ấy. Một nữ sinh khi vừa xuất hiện đã khiến người đối diện không khỏi nhầm lẫn “ À, đó là một tiểu thư từ một gia đình quyền quý”

_ Oi oi, không đùa đấy chứ, vừa ra phát gặp ngay à?... Nhưng có điều… hình như mình đã gặp cô ta ở đâu đó thì phải… Đừng nói là…

Tsubaki tiến đến gần cô nữ sinh ấy thật nhanh. Hắn bỏ qua phép lịch sự cũng như phép xã giao khoảng cách giữa học sinh và giáo viên mà nắm chặt lấy cổ tay cô ấy. Sau đó thì sử dụng ngôn từ hờ hững cũng như đôi mắt trừng lạnh đáng sợ dọa nạt.

_ Này, nghe nói hình như em đang tìm tôi hả? Có chuyện gì nào?

Cô nữ sinh ấy trùng mặt xuống một chút rồi khẽ ngước lên nhìn hắn.

_ Ara ara, đau lắm đó, là một thầy giáo thì thầy nên nhẹ nhàng với học sinh của mình mói phải đạo chứ, đúng không? Minamiya – sensei!

Tsubaki tròn mắt thoáng ngạc nhiên.

_ Chờ chút đã, giọng nói này… đừng nói là… Haizz, cậu đang làm cái gì ở đây vậy hả? Chisaki?

_ Ô ra, bị Tsu – kun phát hiện mất rồi!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Bằng cách nào đó Tsubaki đã len lỏi luồn lách và đưa vị khách bất ngờ kia về được đến phòng mình. Vì là giáo viên đặc biệt nên hắn được nhà trường cấp hẳn một phòng VIP riêng trên tàu có một chiếc giường đôi, một bộ ghế sofa, một chiếc bàn làm việc gần ngay cửa sổ kính, một chiếc tivi cỡ lớn không thua gì ở nhà, và đặc biệt là một quầy bar hiện đại đặt góc nhà mặc dù chắc chắn Tsubaki sẽ chẳng thèm đụng đến dù chỉ một giọt rượu. Một căn phòng đầy đủ tiện nghi, hiện đại sang trọng mà một người làm công ăn lương bình thường phải bỏ ra cả đời chỉ để được ở một ngày trên con thuyền này. Nhưng chỉ riệng Tsubaki thì có khả năng sử dụng nó một cái độc quyền lẫn thoải mái về kinh tế vì hắn không cần phải chi bất cứ một khoản nào hết. Tất cả đều được tính hết vào chi phí tài trợ đến từ nhà Tsuchimikaido.

Và nói về nhà Tsuchimikaido, thì người sáng lập ra ý tưởng dã ngoại ngày đêm đến quần đảo Okinawa bằng con thuyền đời mới nhất chính là cung chủ tối cao gia tộc Tsuchimikaido. Đồng thời cũng là cô nữ sinh tóc tím đeo kính khoác trên mình bộ đồng phục đỏ của trường It. Harm Sokyuran đang ngồi ngay trên ghế sofa cùng tách trà ấm trên tay.

_ Hà, đi du lịch mà được thưởng thức trà thì còn gì bằng. Đúng là loại trà hảo hạng có khác, vì nếm thử lần đầu tiên mà đã tạo cho người thưởng thức một cảm giác thư thái như đang được ai đó xoa bóp đôi vai mệt mỏi vậy… Uhm, loại trà này rất thích hợp cho những người hay thức đêm làm việc như cậu đó, Minamiya – sensei!

Tsubaki sử dụng quầy bar kia, nhưng không phải dùng để pha chế rượu hay gì hết, mà là để pha một tách cà phê phin độc quyền mình thường hay dùng hàng ngày. Dường như hắn không thể từ bỏ thói quen uống cà phê vào buổi sáng kể cả khi mình đang đi du lịch. Hắn ngồi xuống chiếc Sofa bên cạnh, miệng cứ thở dài than ngắn từ đầu buổi đến giờ không ngừng.

_ Haizzz, tớ thì không thích uống trà đâu nên thôi cho xin… Vậy giờ thì trả lời câu hỏi của tớ đây Chisaki, cậu đang làm gì trên con thuyền này thế hả?

_ Đương nhiên là đã đến Okinawa rồi. Cậu cũng nhận được thư thông báo của ngài Akifusa đúng không?

Tsubaki chuyển sang chế độ trầm tư suy ngẫm. Hắn thoáng nhớ lại bức thư được gắn vào đầu mũi tên bay từ bên ngoài thẳng vào trong nhà. Rồi cả nội dung được ghi bên trong, làm sao có thể quên được.

_ Quả nhiên là cậu cũng đã nhận được nó. Nếu thư từ vị thần “loli” kia đến được chỗ tớ, đến được chỗ cậu, thì % nó cũng sẽ đến được với cậu ta!

_ Phải, Hajima cũng nhận được rồi. Thời hạn Susanoo – sama sẽ giáng cơn thịnh nộ xuống và địa điểm giao chiến giữa ba gia tộc với thần linh. Ngày thứ sau chuyến đi chơi dã ngoại trên bán đảo Okinawa… Đó chính là “Đêm Định Mệnh” tiếp theo sau sự kiện ba năm trước!

Cuối cùng thì cái ngày đó cũng đến. Những gì cả ba gia tộc, cả ba thống lĩnh, cả Thiên Chiếu Gia Trang, cả Tsubaki Minamiya không ngừng chiến đấu, tất cả là vì giây phút chạm mặt với thần linh. Bánh xe số phận tiếp tục quay hay dừng lại, còn tùy thuộc vào kết quả cuối cùng khi ngay thứ của chuyến đi chơi chấm dứt.

_ Biết là như thế, nhưng cậu cũng đâu cần đến mức phải giả trang thành học sinh rồi trà trộn vào con tàu này? Cậu hoàn toàn có thể bay thẳng đến Okinawa bằng trực thăng còn nhanh hơn nhiều… Mà quan trọng hơn, cậu len lỏi vào đoàn học sinh kiểu gì vậy hả?

_ Về cái đó, mình dậy sớm hơn cả Mikazuki và đã có mặt ở ga tàu điện ngầm siêu tốc trước khi học sinh đầu tiên đến nữa cơ. Mua một vé đi cùng với chuyến của Mikazuki. Ngồi ở cuối toa tàu không để ai biết. Sau đó cũng áp dụng hình thức tương tự lẻn lên thuyền. Cũng nhờ có Hajima giúp nên mình tạm thời được ở trong một căn phòng giống cậu như thế này. Mình thay bộ đồng phục của It. Harm Sokyuran rồi lảng vảng khắp tàu tìm cậu ấy!

_ Dậy trước cả con phò tóc tím ấy và đến đây một mình ư? Kể ra cậu cũng đi quá rồi nhở Chisaki? Thế cậu tính hưởng thụ giây phút như một học sinh bình thường hay cốt chỉ muốn du lịch bằng thuyền đến Okinawa thôi?

_ Cả hai… nhưng cái chính là mình muốn tạo cho cậu và Mikazuki một sự bất ngờ. Hơn nữa, từ lúc cậu trở thành giáo viên It. Harm Sokyuran, mình vẫn chưa được dịp nhìn cậu ra dáng thầy giáo ra sao. Nay thấy rồi cũng có chút ngạc nhiên… Từ bây giờ cho đến khi cập cảng Okinawa, mình tạm thời là học sinh của cậu… có gì chỉ bảo cho em nhé… Minamiya – hakasei!

Tsubaki thở dài một hơi chán chường. Hắn cũng chịu thua Chisaki luôn rồi… Nhưng kể cũng tốt, thi thoảng hãy để cho cô cung chủ nhỏ ra ngoài và tự do làm những điều mình thích sẽ tốt hơn là cứ suốt ngày ru rú trong phòng… Mikazuki đã từng nói, hắn cần phải quan tâm hơn về cảm xúc của Chisaki… Trông cô ấy hồn nhiên vui vẻ điềm tĩnh như thế, nào ai ngờ được rằng cũng có những vấn đề Chisaki không thể vượt qua được… Dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người khác, chỉ đơn thuần không được sống bình thường như những cô nữ sinh nhốn nháo ngoài kia thôi.

_ Hầy, miễn là tiếp tục cải trang để không ai nhận ra thân phận thật của cậu thì sao cũng được. Dựa theo tốc độ cũng như lịch trình thì độ đến sáng mai tàu mới có thể cập bến Okinawa. Trong khoảng thời gian đó đừng làm điều gì ngốc nghếch để người khác nghi ngờ nhé. Tớ sẽ tìm cách thêm một thông tin giả vào số lượng học sinh tham gia chuyến đi để nếu có kiểm tra thì còn trốn được!

_ Đã rõ, thưa Minamiya – sensei!

_ Bên cạnh đó, cậu cũng cần nên cân nhắc. Dù cho xảy ra bất kỳ trường hợp gì, chắc chắn đến đúng ngày thứ năm, bọn nhốn nháo trường này phải quay trở về đất liền ngay lập tức. Chúng ta không thể kéo chúng dây vào cuộc chiến của ba gia tộc được!

_ Mình hiểu, cậu đừng lo… Mình đã sắp xếp chuyến đi phù hợp nhất rồi. Chắc chắn đoàn tàu sẽ quay trở về đất liền trước Đêm Định Mệnh!

_ Uh, thế thì tớ không còn điều gì băn khoăn nữa!

Uống hết tách cà phê từ lúc nào không hay, Tsubaki đành nhấc mông khỏi ghế, tiến đến chỗ quầy bar pha thêm một tách khác. Có lẽ làm việc nhiều với giấy tờ khiến cho lượng đường trong hắn bị hao hụt đáng kể. Thành ra hắn đang phải tìm cách bổ sung lượng đồ ngọt cần thiết.

_ Nè Tsu – kun, mình nghe Tsukusa nee có nói phong phanh… hình như cậu đặt niềm tin ở mình nhiều hơn so với chị ấy đúng không?

_ Hả? Ờ… đúng vậy, so với Tsukusa nee thì tớ tin tưởng cậu nhiều hơn. Chính vì vậy khi ghé thăm tư trang Tsuchimikaido ngay khi vừa chuyển đến Kyuushi, tớ đã không ngần ngại tiết lộ cho cậu biết nơi ở của tớ!

_ Uhm, được Tsu – kun tin tưởng, quả thật là một niềm tự hào đối với mình. Nhưng cậu biết không Tsu – kun, con người không ai hoàn hảo hết, cả cậu cả mình cũng thế… Đôi khi cũng có những thứ không thể tiết lộ cho nhau nghe, kể cả đó là bạn thân của mình… Thử đặt một trường hợp nhé, giả sử như mình đang có một bí mật đang che giấu và không muốn cho cậu biết… thì sau khi tìm hiểu được rồi, liệu cậu có ghét mình không?

_ Nói vớ vẩn gì thế. Đã là con người thì dù có thân thiết cỡ nào cũng sẽ phải có một hai bí mật không thể bật mí. Làm sao tớ có thể trách hay ghét bỏ cậu chỉ vì những lý do như vậy được!

_ Nhưng nếu bí mật ấy liên quan đến cậu thì sao? Nó liên quan đến lòng tin của cậu với mình thì sao? Rồi cậu sẽ không còn tin mình nữa…

_ Chisaki… cho đến tận thời điểm hiện tại, cậu chưa bao giờ khiến tớ phải thất vọng… Kể từ khi chúng ta còn bé cho đến lúc trưởng thành, cứ mỗi khi tớ gặp khó khăn thì cậu luôn là người đưa tay giúp đỡ. Cậu đã không tiết lộ cho lão già cũng như Tsukusa nee biết nơi ở của tớ. Cậu cũng đã che giấu thân phận, giúp tớ tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm dưới vị trí là kiếm sĩ nhà Tsuchimikaido. Cậu sẵn sàng giúp đỡ tớ kể cả việc đó sẽ khiến cậu mất đi ngôi vị thống lĩnh hay danh dự nhà Tsuchimikaido… Tớ rất biết ơn cậu Chisaki, biết ơn đến mức mà có lẽ cả đời này có trả cũng không hết. Vì vậy, dù cho chuyện gì xảy ra, sẽ không bao giờ có chuyện tớ ghét bỏ hay mất niềm tin ở cậu đâu!

Lời nói của Tsubaki giống như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến trái tim Chisaki dao động. Nhưng thay vì hạnh phúc thì cô ấy chỉ cảm thấy tội lỗi hơn.

_ Nhưng Tsu – kun, thật ra thì mình…

Chưa kịp nói hết câu, Tsubaki đã đứng ngay bên cạnh Chisaki từ lúc nào. Hắn đặt một tay lên đỉnh đầu cô ấy, từ từ xoa xoa mái tóc tím yêu kiều thướt tha một cách nhẹ nhàng. Thậm chí trên gương mặt hắn còn thể hiện một sự hài lòng hiếm hoi.

_ Trước đây ở Yokohama tớ cũng đã nói rồi đúng không? Dù cậu có làm việc gì khiến bản thân mình có lỗi với tớ, thì cũng đừng nói lời xin lỗi, vì chắc chắn tớ sẽ bỏ qua hết cho cậu… Cứ như thế đi Chisaki, tớ sẽ không bao giờ ghét bỏ hay phá vỡ sợi dây liên kết giữa hai chúng ta… Nên cứ yên tâm đi nhé, cô cung chủ nhỏ!

Làm thế nào đây, mỗi khi Tsubaki hiền dịu với mình thì trái tim Chisaki càng thổn thức hơn. Cô yêu hắn… yêu hắn từ khi cả hai còn nhỏ… yêu hắn dù biết hắn chỉ nhìn mỗi Lumina… yêu hắn cho đến tận bây giờ và tình yêu ấy cứ một lúc một lớn hơn. Yêu nhưng không thể cho hắn biết cảm xúc của mình vì Chisaki sợ rằng mối quan hệ này sẽ không còn cũng như sự đau khổ dằn vặt trong hắn sẽ trở lại. Vậy thì phải làm sao đây? Phải làm sao ngoài việc tự cắn môi để thứ cảm xúc nhói đau trong tim Chisaki phải được kiềm chế hoàn toàn… Chisaki muốn khóc òa nhưng không được. Vì cô biết nếu làm như thế, thì người đau khổ nhất vẫn là Tsubaki.

_ Hầy, nếu để đến trưa thì sợ rằng tớ sẽ bị lũ giáo viên lôi cổ đi ăn uống… rồi đám học sinh nhốn nháo sẽ nhân cơ hội để tiếp chuyện nữa nên thời gian tớ dành cho cậu cũng không nhiều. Để tối nhé…

_ Eh? Không cần đâu Tsu – kun, cậu cứ lo việc của cậu đi… Mình sẽ tự chăm bản thân mình trước khi đến Okinawa vào sáng mai mà!

_ No problem gì. Quyết định thế nhé, tối nay h, tớ sẽ mời cậu dùng bữa tối. À, nhớ cải trang và mặc bộ đồ nào đó ngoài đồng phục trường nhé. Không thì phiền phức cho tớ lắm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio