Kết thúc ngày thứ tư chuyến đi dã ngoại ở bán đảo Okinawa của trường trung học It. Harm Sokyuran. Vậy là chỉ còn một ngày mai nữa là chuyến tham quan sẽ kết thúc. Và trách nhiệm giáo viên giám sát của Tsubaki cũng đã có thể dừng lại. Nhưng từ giờđến ngày đó vẫn còn hơn h đồng hồ nữa, dù sao thì hắn vẫn phải cố gắng hết sức cho đến giây phút cuối cùng. Không thể lơ là mất cảnh giác với đám học sinh loi choi lắm rắc rối này.
Bây giờ là h tối, sau khi dùng xong bữa tối tại nhà hàng sao khu resort Light Late Night nổi tiếng nhất Okinawa. Các học sinh có thể quay trở về phòng nghỉ ngơi hoặc tham gia những chương trình mà resort có sẵn. Người thì mua sắm, người thì đi tham quan… có học sinh yêu thể thao đến mức tự tổ chức một trận đấu bóng rổ giữa các lớp ngay chính trong phòng thi đấu thuộc bộ phận thể dục thể thao. Nói chung, đây là khoảng thời gian tự do dành cho tất cả mọi người. Muốn làm gì đó thì làm… miễn sao sáng mai có sức để tham gia chuyến tham quan cuối cùng.
Nếu học sinh được quyền nghỉ ngơi vui chơi thì giáo viên cũng thế. Một số thầy cô bắt đầu thể hiện bản chất ham vui, thích tận hưởng trong những dịch vụ tốt nhất resort. Sống là phải biết hưởng thụ. Họ có quyền được thư giãn, xả hết mọi căng thẳng như học sinh chứ… nhất là sau một ngày mệt mỏi khi đi theo giám sát học sinh trong suốt chuyến đi.
Và đâu đó, một thầy giáo trẻ tuổi nhất trong đội ngũ giáo viên cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần. Vị thầy giáo khoác trên người chiếc áo blouse trắng không thể thay thế lặng lẽ lết từng bước chân dài mệt mỏi não nề về phòng mình. Nhưng ngay khi vừa tra chìa khóa, mở cánh cửa sang một bên… thì hắn biết rõ đây vẫn chưa phải là giây phút mình được nghỉ ngơi thật sự.
_ Oh my, welcome home Kazuto – kun. Today was a tiring day, right?
Vừa về đến phòng là bắt gặp ngay William, chàng trai ngoại quốc tóc nửa vàng nửa nâu đang ngồi vất vưởng trên chiếc ghế sofa gần cửa sổ kính với một bộ Yukata trắng của khu tắm suối nước nóng Onsen. Anh ta đưa tay đi đôi cùng điệu cười nhe răng xổ toẹt khi thấy gia chủ của căn phòng này vừa trở về.
Còn Tsubaki thì tỏ ra không vừa ý, không bằng lòng… nói chính xác hơn là không ưa gì nổi khi nhìn thấy sự hiện diện của William.
_ Oi William, nếu tôi nhớ không lầm thì phòng cậu đâu phải ở đây. Nơi này là khu vực dành cho giáo viên trường It. Harm Sokyuran. Và đây đích thị là phòng tôi. Hà cớ sao cậu cứ đột nhập bất hợp pháp vậy hả?
_ Ky bo bủn xỉn quá Kazuto – kun, tôi chỉ ngồi đây đợi cậu về thôi mà. Có cần phải tỏ ra lạnh nhạt rồi xua đuổi tôi như đuổi tà như vậy không? Dù sao chúng ta cũng là bạn chung phòng suốt mấy năm còn gì?
_ Hai chuyện đó thuộc hai phạm trù khác nhau. Anh quốc và Nhật Bản không phải cứ thích là gán ghép cả hai thành một được đâu. Ở đây vẫn tôn trọng quyền tự do cá nhân riêng tư đấy nhé, gã lai tạp!
Đóng cửa lại cái kịch, Tsubaki mới bắt đầu chịu cởi bỏ chiếc áo blouse trắng vừa dài vừa nóng bên ngoài xuống giường. Hắn bẻ cổ răng rắc cho xương cốt được thư giãn rồi cất tiếng thở dài ngán ngẫm.
_ Rồi, có gì thì nói cho lẹ rồi lết mông phắn về phòng giùm cái. Tôi mệt lắm, chỉ muốn làm một giấc đến sáng mai thôi!
_ Oh my oh my, giờ cậu mà ngủ thì xem như tôi đến đây công cốc à?
_ Này, nói năng kiểu đó… đừng bảo là cậu sang đây là muốn rủ rê tôi đi đâu đấy nhé!
_ Bing boong, một điểm dành cho Kazuto – kun vì đã đoán đúng. Nằm mãi ở phòng chán quá nên tôi ghé qua đây rủ cậu đi chơi chung đây!
_ Không đời nào, lết thân về phòng cậu ngay lập tức. Tôi hiện không có nhã hứng đi ra ngoài. Giờ chỉ muốn nằm ở nhà đánh một giấc thôi. Về đi… bye!
_ Hư hừ, Kazuto – kun, biết ngay thế nào cậu cũng sẽ nói như thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu một thứ chắc chắn khiến cậu phải tạm thời gác ý định ngủ sang một bên. Để xem, bàn bi da chín lỗ hai cơ đang chờ cậu ở phòng dành cho khách VIP danh dự đó… Nếu không nhanh chân thì sẽ có người dành mất chỗ cho xem!
Nghe đến môn bida. Không biết trong quá khứ Tsubaki có ấn tượng gì với bida. Hoặc cũng có thể đấy là một trong những môn thể thao sở trường của hắn nên ngay khi nghe đến hai chữ “bida”, hắn sẵn sàng từ bỏ việc nghỉ ngơi sang một bên, ngoảnh mặt lại nhìn thẳng William với điệu cười đắc chí đến đáng sợ.
_ Huh huh, giỏi lắm William, cậu thật sự đã thành công trong việc kéo tôi ra khỏi phòng rồi đó. Bida ư? Cũng đã lâu chúng ta không đụng đến nó rồi nhở. Lần cuối chúng ta chơi chung nếu tôi nhớ không nhầm thì trước cuộc sát hạch ở học viện mỹ thuật thì phải!
_ Oh my, trí nhớ tốt thật, quả không hổ danh thiên tài Tsubaki Minamiya. Phải, lần đó tôi và cậu đã chơi suốt trận với tỉ số hai bên là – . Cả đời tôi trước đến giờ chỉ chơi thua với ông già thôi. Cậu là người thứ hai có khả năng đánh ngang cơ với tôi đó!
_ Thế bây giờ là trận đấu phục thù à? Hay là trận cuối quyết định xem ai sẽ là người thắng cuộc?
_ Thích nghĩ sao cũng được. Vấn đề là cậu có dám chơi hay không thôi. Đâu ai xỉa xói nói gì nếu cậu bỏ cuộc ngay từ đầu đâu nhỉ!
_ Bỏ cuộc ư? Tôi có thể bỏ đi thi, nhưng riêng mỗi vấn đề này thì không thể bỏ qua được. William… tôi sẽ cho cái con số – trở thành – nghiêng về tôi. Chuẩn bị tinh thần đi, gã lai tạp!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Sự tình là như thế đấy. Sau một chuyến đi đường dài cực nhọc trong vai trò là giáo viên giám sát cho đám học sinh loi choi. Tsubaki bỏ qua khâu nghỉ ngơi thư giãn để chuẩn bị cho ngày tiếp theo mà cùng William đi thẳng xuống khu giải trí dành riêng cho những bậc khách thượng lưu. Nói là dành riêng cho khách VIP, nhưng cũng có thể là do nhà Kurahashi đã nhúng tay vào trước nên hai người ấy mới có thể đi ra đi vô thoải mái không bị hỏi han.
Quan trọng hơn bây giờ, một bàn bida cỏ đỏ trông vô cùng sang trọng. Những viên bi với kích thước trong lòng bàn tay. Tsubaki và William cùng ôn lại kỷ niệm xưa… kỷ niệm từng đấu bida bất phân thắng bại để rồi giờ đây cả hai quyết chiến cho đến khi một trong hai bên phải có người chịu thất bại.
Không biết là lượt thứ bao nhiêu, chỉ rõ William là người phát cơ hiệp này. Chàng trai ngoại quốc sở hữu mái tóc nửa vàng nửa đen khom lưng, tay trái làm chốt canh cơ, tay phải nắm đuôi cơ chuẩn bị thục viên bi màu trắng được đặt trước tầm nhắm. Một phát thật mạnh. Viên bi trắng lăn trên nền cỏ đỏ với tốc độ nhanh. Nó va trúng vào viên bi số màu cam, khiến cho viên cam đó đi thẳng vào lỗ. Chiếu theo luật bida lỗ thì William cầm quân màu mà đánh được quân màu cam xuống lỗ thì xem như tính điểm. Nhưng không may mắn cho anh ta là viên trắng chịu sức bật nên tự mình rơi xuống lỗ đối diện. Thành thử quả vừa rồi không được điểm, đồng thời William phải nhường quyền chơi cho Tsubaki.
_ Ấy da, quên không tính đường bật của bi… Đến phiên cậu kìa Kazuto – kun!
Ngồi chờ mãi ở ghế sau cùng cũng đến lượt mình. Tsubaki đưa tay với lấy cây cơ dài sát ngay bên cạnh như món vũ khí. Hắn tiến đến gần bàn bida. Đảo mắt ngó ngang ngó dọc toàn bộ thế trận. Cái kiểu trầm ngâm giữa một bầu không gian lạnh gáy đến đáng sợ thế kia, ắt hẳn tên tự kỷ đang tính toán sao cho ăn được nhiều điểm nhất. Với luật bida chín lỗ, chỉ cần đánh trúng hết những viên bi mình cầm quân sớm hơn thì cơ hội thắng càng cao. Khi đó chỉ việc đánh quân bi đen, tức là quân bi chết xuống lỗ thì chiến thắng. Nhưng để được phép đụng vào viên đen thì phải xử lý hết bi mình cầm đã.
Sau một hồi tính toán tỉ mỉ, áp dụng nhiều vật lý học, toán học, định hình học và một số học thức khác. Tsubaki cũng thực hiện động tác khom lưng, nhắm bi rồi thục cơ. Viên bi trắng lao đi vun vút, trúng viên sọc sẫm đâm thẳng xuống lỗ gần đó. Viên trắng tiếp tục chạy theo hướng bật, đi sượt ngang qua viên màu tím , đâm vào ngay chính giữa hai viên sọc cam và sọc lục . Kết quả của lần phát banh này là Tsubaki ăn trọn sọc lục , sọc cam và sọc sẫm khi cả ba đồng thời cùng rơi xuống lỗ.
_ Oh my oh my, cậu đúng là một tên vô cùng đáng sợ đấy Kazuto – kun. Cũng nhờ vào vận may không phải ngẫu nhiên đó mà tôi đã có một khoảng thời gian chật vật khi đối đầu với cậu trong trò bida lỗ này!
_ Cái mà cậu thấy không phải là vận may, tên ngố. Nhưng thôi, muốn nghĩ sao thì tùy!
……………………
Trận thi đấu vẫn diễn ra tạm thời dẫn trước là Tsubaki. Kể từ khi bước vào bàn bida, hắn hầu như không mắc phải một sai lầm nào kể cả nhỏ nhất nên cứ đánh đâu là xuống lỗ. Bây giờ thì Tsubaki hiện đang tạm thời dẫn trước với số bi sọc càng ngày càng ít dần hơn so với số bi màu.
_ Oi Kazuto - kun, kể ra cũng được hai năm rồi nhỉ!
_ Về việc gì?
_ Về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi trở thành bạn cùng phòng ở khu chung cư thuộc học viện mỹ thuật ấy. Có cho vàng tôi cũng không dám tin có một học sinh Nhật Bản vừa hoàn thành khóa du học một năm bên Úc rồi phi thẳng sang Anh quốc. Như thế có khác gì du học trong du học. Cả việc chúng ta được xếp chung một phòng nữa… Giờ nghĩ lại thì mọi thứ cứ như duyên số được sắp đặt trước ấy!
_ Hừm… tôi cũng không nhớ mấy về khoảng thời gian đó đâu. Chỉ là sau khi hoàn thành khóa du học một năm bên Úc. Nhà trường có kiến nghị đưa tôi sang Anh để phát triển tài năng hội họa nên tôi cũng thế mà theo… Mà này, chẳng phải vào ngày đầu tiên chúng ta ở chung phòng, chính cậu đã nằng nặc đòi đổi phòng khác sao?
_ Tự thẩm vấn lại chính mình đi Kazuto – kun. Sẽ chẳng có gì được gọi là bình thường khi tự dưng nửa đêm đứng bên khung cửa sổ và gào hét lên trong điên loạn như cậu hết… Nhưng thiết nghĩ lại thì trong thời gian đó, cậu quả thật đang vướng phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Này Kazuto – kun, nếu cho một điều ước, thì liệu cậu có mong cô gái Lumina đó sống lại không?
Cạch… Cây cơ của Tsubaki vô tình nhếch một góc lớn hơn so với dự tính. Dẫn đến viên bi trắng đâm trúng vào viên màu. Theo luật bida lỗ, Tsubaki cầm quân sọc, đồng nghĩa với việc hắn chỉ được phép điều khiển bi trắng đánh trúng vào bi sọc và làm bi sọc xuống lỗ. Nếu khiến bi trắng vô tình đâm vào bi màu hay khiến bi màu xuống lỗ, thì Tsubaki sẽ phải nhường lượt đánh cho William là người cầm quân bi màu.
_ Ô, đánh trật ra ngoài rồi. Chuyện này hiếm thấy à hen Kazuto – kun!
_ Do ai nói mấy câu kỳ lạ khiến tôi mất tập trung hả?... Cậu nói cho một điều ước và ước Lumina được hồi sinh là ý gì?
William rời chỗ ngồi, tay nâng cây cơ tiến đến chỗ bàn bida.
_ Ý gì là ý gì, thì hỏi sao trả lời như thế. Nếu ngài Akifusa cho cậu một ân huệ, thì cậu có muốn Lumina sống lại không?
_ Nếu được như thế thì tôi không còn điều gì phải hối tiếc. Nguyện vọng lớn nhất của tôi chỉ là muốn gặp lại Lumina… muốn được nói lời xin lỗi và cầu mong sự tha thứ… Nhưng tất cả chỉ tồn tại trong một chữ “nếu” mà thôi. Ai cũng biết… phép màu không bao giờ tồn tại!
_ Oh my, phép màu không bao giờ tồn tại… vậy còn ngài Akifusa thì sao? Cậu xem ngài Akifusa là gì?
_ Ngài ấy chỉ là một hiện tượng không thể lý giải được bằng khoa học thôi, chứ chẳng phải phép màu phép lạ gì hết!
_ Ha ha, vui tính thật đó Kazuto – kun. Quả nhiên kể từ ngày làm giáo viên, cậu bắt đầu biết cởi mở hơn hẳn so với hình ảnh Kazuto – kun hai năm trước mà tôi từng biết. Quay lại vấn đề chính… vẫn là câu hỏi “ Nếu được ban cho một điều ước thì liệu cậu có muốn Lumina hồi sinh hay không?”… Sẽ là một lẽ tự nhiên khi cậu trả lời “ có”. Vì câu trả lời đó phản ánh chắc chắn % cậu vẫn còn yêu Lumina rất nhiều. Vậy thì sau khi nói lời xin lỗi và cầu mong sự tha thứ… cậu sẽ làm gì tiếp theo? Cậu có dám ngỏ lời yêu cô gái đó thêm một lần nữa không?
Tsubaki không thể trả lời được câu hỏi này… Hay nói một cách khác là lương tâm không cho phép hắn trả lời “ có” dù hắn thật sự muốn điều ấy xảy ra.
_ Cậu không thể. Cứ cho rằng trái tim cậu luôn khao khát được tiếp tục yêu cô gái ấy, nhưng lương tâm cậu thì tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Đơn giản vì cậu lo sợ rằng mình sẽ để cô ấy chết thêm lần nữa. Không thể đến với người con gái mình yêu và ngược lại cô ấy cũng không thể yêu cậu. Một câu chuyện tình cay đắng sặc mùi Hàn Quốc quá đỗi quen thuộc, để rồi cô ấy cũng sẽ chết vì quá đau khổ mà thôi. Hồi sinh cô ấy từ cõi chết để nhìn cô ấy chết thêm lần nữa sao Kazuto – kun? Thế thì chi bằng ước cho Lumina sống lại… tại sao cậu không dùng điều ước đó cho những người xung quanh… à không, xa vời quá. Điều ước của cậu thì nên ích kỷ một chút đi nhở… Dành ân huệ ấy cho người cậu thật sự nghĩ đến ấy. Sau này già hết thở được thì cũng sẽ gặp Lumina thôi… khi ấy muốn xin lỗi muốn giảng hòa có khối thời gian!
_ Người mà tôi thật sự nghĩ đến?
_ Thử làm một phép trắc nghiệm tâm lý bình thường nhé Kazuto – kun. Trong ba giây nhắm mắt lại và buộc miệng nói ra hai đặc điểm của người đó xem nào. Bắt đầu…
Bất ngờ như thế hòng không để cho Tsubaki có thời gian suy nghĩ trước khi nói. Chứ giả dụ như hắn nghĩ đến Tsukusa nee hay Chisaki thì chắc chắn hắn sẽ phải nhớ lại xem họ có đặc điểm gì để nhận dạng. Còn nếu hỏi đột ngột thì hắn sẽ không có cơ hội sắp xếp ý tưởng trong đầu. Khi đó chỉ còn có thể phụ thuộc vào phản xạ bản thân và trí nhớ tức thời. Người hắn để tâm nhiều nhất… ký ức của hắn sẽ tự động lưu giữ lại những đặc điểm của người đó nếu hắn thật sự quan tâm đến họ.
Hết ba giây, Tsubaki buông miệng trả lời hoàn toàn dựa theo phản xạ tự nhiên.
_ Tóc tím, vẽ tranh…
Vì trả lời không chủ đích nên hắn không biết mình đã nói những gì. Đến khi bình tĩnh ngẫm lại thì chính Tsubaki cũng không dám tin những gì mình vừa trả lời.
William nhếch miệng nở nụ cười đắc chí. Anh ta vút cây cơ cho viên bi trắng đánh cạch vào viên màu cuối cùng còn lại trên bàn. Vậy là chỉ cần William đánh viên đen thì xem như phần thắng thuộc về William.
_ Nhanh hơn tôi nghĩ nhỉ. Như thế tức là sẵn sâu trong trái tim cậu đã có một người rồi… một người còn quan trọng hơn việc gặp Lumina để nói lời xin lỗi. Chỉ là bấy lâu nay cậu không hề nhận ra thôi!
_ Chờ chút đã William. Bài trắc nghiệm này ngay từ đầu chỉ là một hình thức giải trí cho mấy đứa học sinh loi nhoi kia. Đem nó áp dụng vào trường hợp này thật quá vô lý!
_ Ừ, nó rảnh hơi nhảm nhí thật… nhưng ít nhất cảm xúc trong cậu bây giờ không phải là giả. Kazuto – kun… tại sao cậu không nói những đặc điểm đại loại như “ đảm đang, thùy mị, biết lắng nghe, Yamato Nadeshiko” dù rằng cậu luôn tiếp xúc với cung chủ nhà Tsuchimikaido nhiều nhất? Bởi lẽ trong trái tim cậu đã có chỗ dành riêng cho Mikazuki hime. Đến nhường này còn không chịu chấp nhận thực tại đi thiên tài trẻ nhà Minamiya… Bình thường cậu tinh tường lắm kia mà. Sao mấy tình huống kiểu này thì dở thế?
_ Im miệng đi William!
Nhắm cơ và thục, viên bi trắng va vào viên đen nhưng lại không đưa nó xuống được lỗ. Nếu đánh bi trật ra ngoài thì phải nhường quyền chơi lại cho Tsubaki.
_ Oh my, xem ra lần này chiến thắng không thuộc về tôi… Đúng là mọi thứ đều được ông trời sắp sẵn!
Tsubaki tiến đến gần bàn bida với cây cơ trên tay. Số bi sọc do hắn cầm cũng hết rồi… nên chỉ cần hắn đánh bi đen xuống lỗ thì thắng. Nếu xét về khả năng thì hắn có bằng thừa ấy chứ. Không lý nào lại không thể đánh cho viên bi đen xuống lỗ trong một lần thục cơ duy nhất. Và như thế, Tsubaki dành chiến thắng hoàn toàn sau khi đánh cho viên bi đen loại ra khỏi bàn đấu.
_ Cuối cùng cũng chịu kết thúc!
_ Hừm, trận này cậu thắng, vậy là tỷ số – nghiêng về phía cậu theo đúng như tiêu chí được đặt ra lúc đầu rồi nhé!
Dù thua, nhưng William vẫn cảm thấy rất thoải mái, không bị nặng nề về bất cứ điều gì hết. Anh ta chấp nhận thất bại của bản thân và sẽ cố gắng phục thù cho trận sau. Nhưng có lẽ để hôm khác. Tối nay chỉ chơi một ván thôi, dẫu sao cũng nên để Tsubaki nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc mới đúng.
_ Oi William, về chuyện cậu hỏi khi nãy. Nó thật sự chỉ là một phép thử giỡn chơi không cơ sở đúng không?
_ Oh my, vẫn còn cứng đầu không chịu thừa nhận sao Kazuto – kun? Ai là người đã dặn cung chủ nhà Tsuchimikaido là nên sống vì bản thân mình nhỉ? Bây giờ ngay cả người nói ra câu đó cũng hoài nghi không cho chính mình được cơ hội ích kỷ thì có hơi mâu thuẫn quá đó. Hay là Mikazuki – sama là người con gái không tốt… không đáng để cậu quan tâm đến?
_ Không phải… So với mấy con phò tôi từng gặp trước đây thì ngoài Lumina và Chisaki ra… thì người con gái đó luôn khiến tôi không thể không để mắt đến. Nhưng nếu chỉ có như vậy mà nói cô ấy là người quan trọng nhất đối với tôi thì có hơi…
_ Biết gì không Kazuto – kun? Người tôi thích hiện tại đang để ý một người khác!
Tsubaki thoáng bất ngờ.
_ Hả? Người cậu thích… con nhóc người cá mắt đỏ ấy hả? Cô ta đang thích một người khác sao?
_ Nghe có vẻ như hơi bi đát về một tình yêu đơn phương có chiều đi nhưng không có chiều về nhỉ. Nhưng thật sự tôi chỉ là một tên thầm thương trộm nhớ đến một đối tượng đã yêu một người khác từ rất lâu rồi… Biết là thế nhưng tại sao tôi lại không hề từ bỏ? Không phải cố ý đi gây sự với người kia để dành cô ấy về phía mình như mấy thằng trẻ trâu thời nay… Mà tôi muốn thay đổi quan điểm của cô ấy… Tôi chỉ cần khiến cô ấy chuyển hướng nhìn về phía mình là được… Kazuto – kun, một cuộc chiến khó khăn như thế tôi còn dám đương đầu. Vậy còn cậu thì sao? Cậu sẽ chọn phương án gì?
Tsubaki tỏ ra trầm ngâm suy nghĩ. Tối nay chỉ đơn thuần chơi bida sau một khoảng thời gian dài tính từ lần cuối cùng cả hai người họ đối đầu với nhau. Nhưng dường như ý nghĩa bên trong còn giá trị hơn so với việc dành quyền đánh con đen xuống lỗ đầu tiên. Chỉ vài giờ đồng hồ trôi qua, Tsubaki như vỡ lẽ ra được nhiều điều… vỡ lẽ ra những thứ mà nếu không nhờ William nói thì mình sẽ mãi mãi chẳng thể nhận ra.
Chàng trai ngoại quốc quay lưng bước đi. Anh ta còn vẫy tay chào tạm biệt Tsubaki như hai người bạn thân vẫn thường làm.
_ Hôm nay chỉ đến đây thôi, trả lại sự tự do mà cậu thường mong muốn. Nên đi nghỉ sớm để còn chiến đấu tiếp chứ nhỉ? Ngày mai là ngày cuối cùng cậu được phép thảnh thơi. Kazuto – kun, đừng có mà quên, hết hôm nay, ngày mai và ngày mốt, thì ngày tiếp theo sẽ là Đêm Định Mệnh. Điều đó có nghĩa là rất có thể sáng mai sẽ là lần cuối cùng mặt trời mọc phía rặng biển… Chuẩn bị tinh thần đi nhé!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Một đêm dài trôi qua. Vậy là kỳ hạn trước trận chiến với thần linh chỉ còn lại hai ngày. Còn chuyến đi dã ngoại của trường cũng sắp đến hồi kết thúc. Nếu chiếu theo kế hoạch đã được đề sẵn thì sáng nay toàn khối sẽ có một chuyến tham quan đến công viên hải dương Busena. Không cần giới thiệu dài dòng, chỉ mỗi cái tên không thôi đã đủ nói lên giá trị của nó. Công viên hải dương… cũng tương tự như Hakkejima ở Yokohama, một thế giới dành riêng cho tất cả những loài sinh vật biển sống dưới đại dương được mang về nuôi dưỡng. Nếu nói đến công viên hải dương học, thì ở trên ở dưới, bên trái bên phải chỉ duy nhất màu xanh của nước biển mà thôi. Còn đường đi dành cho khách thì khá tối để có thể nhìn ngắm những sinh vật trong bể được rõ hơn… nên ít tránh được chuyện lạc đường hay va chạm vào nhau nếu không để ý phía trước.
_ Các em có thể tham quan bất cứ nơi đâu mình thích, nhưng phải luôn đi chung với nhau để tránh bị lạc nhé!
_ Vâng!
Bọn chúng có còn là học sinh tiểu học đâu mà phải dặn dò kỹ lưỡng thế. Tâm lý của những bậc làm thầy cô bao giờ cũng lo cho học sinh từng ly từng chút như phụ huynh nhỉ. Chúng đều là học sinh cao trung hết rồi, không nhắc nhở tự chúng cũng biết phải làm như thế nào cho phù hợp với hoàn cảnh. Người ta vẫn thường nói học sinh Nhật Bản thông minh lanh lợi lắm kia mà. Chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đáng ngại đâu.
Về phần nhóm của Mikazuki. Sáng hôm nay cô nàng tóc tím đen cũng có mặt trong chuyến ghé thăm công viên hải dương học Busena cùng bạn bè cùng phòng đúng theo như kế hoạch thường ngày. Nhưng trước khi tận hưởng chuyến đi chơi lần cuối, nhóm Mikazuki có chút thắc mắc với cô giáo phụ trách giám sát học sinh.
_ Sensei, người phụ trách lớp chúng em hôm nay phải là Minamiya – sensei chứ ạ?
_ À… xin lỗi các em, Minamiya – sensei đã báo với trường rằng hôm nay thầy ấy có chút việc bận nên không thể tham gia cùng chuyến đi này được. Do đó sáng nay, cô sẽ thay Minamiya – san giám sát lớp. Đừng chạy lung tung để bị lạc nhé!
……………..
_ Cô ấy cứ xem chúng mình là con nít không bằng. Làm sao có chuyện học sinh cấp ba từng này tuổi rồi mà còn dễ dàng đi lạc trong một nơi nhỏ tí xíu. Đúng là trong mắt người lớn, học sinh chúng mình chịu nhiều thiệt thòi quá!
_ Cái đó sau này lớn lên làm cha làm mẹ thì cậu sẽ phải thay đổi cách suy nghĩ ngay. Làm người lớn còn khó khăn hơn con nít nhiều lắm… Mà gác chuyện đó sang một bên. Chuyện sensei nói là thật sao? Chuyện Minamiya – sensei có việc riêng nên không thể theo sát chúng ta ngày hôm nay ấy?
_ Hừm, thì bình thường thầy ấy vẫn vậy mà. Đôi lúc nghỉ dạy không thông báo trước hoặc tự ý bỏ về giữa chừng khi tiết học chưa kết thúc. Giờ bỗng dưng thầy ấy không đi cùng chúng ta cũng là lẽ tự nhiên mà thôi!
_ Nar nar, không có chuyện đó đâu. Tsuba – chan dạo gần đây thay đổi nhiều lắm rồi. Thầy ấy biết quan tâm đến học sinh nhiều hơn này, biết tham gia hoạt động cùng học sinh nhiều hơn này. Mặc dù mặt mày cứ cau có như giun phải xéo… nhưng thật sự Tsuba – chan không còn là hình ảnh của Kazuto Minamiya trước kia nữa đâu. Thầy ấy có trách nhiệm hơn nhiều rồi!
Từ khi nào mà Tsubaki đã trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người khác. Độ nổi tiếng của hắn một lúc một tăng cao, nhất là khi hắn chủ động đến với học sinh nhiều hơn so với vẻ bề ngoài lúc nào cũng cau có khó chịu. Kể ra thì cũng đáng mừng vì ít nhất hắn không còn cảm thấy bị lạc lõng giữa xã hội loài người nữa.
_ Nè Mika – chan, có biết gì về chuyện của thầy Minamiya không?
Đột nhiên nhóm bạn đều đồng loạt quay sang hỏi Mikazuki, khiến cho cô có chút giật mình nhẹ.
_ Hả, gì cơ?
_ Tin đồn cậu và Minamiya – sensei đang tìm hiểu hẹn hò nhau vẫn đang còn là hiện tượng hot nhất trường đó. Khai thật đi, chắc chắn cậu biết Minamiya – sensei đang làm gì, ở đâu đúng không?
Mikazuki nhanh chóng vừa xua tay vừa tìm cách phân bua. Nếu hỏi về hội họa hay những môn học Mikazuki cầm cơ thì cô ấy sẽ trả lời một cách tự nhiên mà không có gì phải giấu diếm. Chứ còn những vấn đề về Tsubaki thì làm sao cô ấy biết đường mà trả lời.
_ Không không, thầy ấy có đi đâu, có biến mất trên cõi đời này vì một nguyên nhân nào đó làm sao tớ biết được. Hơn nữa, giữa chúng tớ không có gì hết. Làm ơn đừng nghe mấy tin đồn bậy bạ rồi suy diễn lung tung giùm mình cái!
_ Nar nar, càng chối càng đáng nghi. Tớ để ý kỹ mới thấy Mika – chan rất hay đỏ mặt rồi lúng túng mỗi khi nhắc đến Minamiya – sensei nhé. Cứ cho rằng là giữa hai người không có gì xảy ra… nhưng chắc chắn % là sâu trong thâm tâm cậu rất muốn được ABCXYZ với thầy chứ gì? Nói thật đi Mika – chan, có gì mà phải xấu hổ!
_ Mình đã nói là không có rồi nhà. Cậu muốn mình phải giải thích thế nào thì mới vừa ý cậu đây?
Tức thì, một cuốn sách hướng dẫn toàn bộ công viên hải dương học Busena dày cộm từ trên đánh thẳng xuống đỉnh đầu cô bạn nữ có chiều cao khiêm tốn đang ra sức chọc ghẹo Mikazuki.
_ Ai cha, đau lắm đó biết không hả?
Người dùng cuốn sách đánh cô bạn đó là một cô bạn khác tóc trải dài, mắt đeo kính trông vẻ cực kỳ tri thức. Cô bạn ấy đánh thêm một cú nữa cho chừa cái tật thích hay xăm xoi chọc phá người khác.
_ Đủ rồi Tohru… Mikazuki đã nói là không thích, sao cậu cứ hay đào sâu vào thế nhỉ? Dù rằng Mikazuki cho phép chúng ta thân mật với cậu ấy. Nhưng dạo gần đây cậu không nghĩ bản thân mình thân đến mức vượt qua cả sự vô phép sao? Từ Mikazuki đến Minamiya – sensei… Tớ nghĩ cậu nên xem lại cách hành xử của mình đi Tohru – chan!
_ Gì chứ gì chứ, cậu khó tính quá đó lớp phó kiêm hội trưởng hội học sinh. Chẳng phải cả Mika – chan và Tsuba – chan đều chấp nhận chuyện đặt biệt danh rồi sao. Cứ hay mang những cái không đáng nói ra xóc xiểm không phải là việc làm tốt đâu!
_ Mặc kệ những gì cậu ta nói Mikazuki. Bọn mình sẽ không tò mò về mối quan hệ giữa cậu và Minamiya – sensei nữa. Nếu hôm nay thầy ấy không đến và cậu cũng chẳng biết thầy ấy đi đâu thì có thể rút ra một kết luận là Minamiya – sensei đang bận chút việc riêng nên không thể đi cùng chúng ta. Như thế là được rồi!
Một người lên tiếng như vậy thì xem như vấn đề về mối quan hệ giữa Mikazuki và Tsubaki khép lại tại đây. Nhưng thật sự trong lòng Mikazuki vẫn canh cánh thắc mắc không biết bây giờ hắn đang làm gì, ở đâu. Hắn nói là có việc bận không thể đi cùng lớp thì chắc là chuyện có liên quan đến Thiên Chiếu Gia Trang hay cuộc đại chiến sắp đến. Sâu trong con tim, nàng công chúa tóc tím đen chỉ cầu mong sao mọi thứ diễn biến đến với hắn được ổn thỏa yên bình.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tsubaki có nói là bận một chút chuyện không thể tham gia chuyến đi cuối cùng lớp. Có vẻ đúng đấy vì ngay thời điểm hiện tại, hắn đang có mặt ở một dojo khác… Một dojo trang hoàng theo kiểu cổ kính truyền thống ngự giữa một cánh rừng bạt ngàn màu xanh của cây cỏ, hương thơm của hoa tươi, ánh sáng mặt trời e ấp cùng tiếng chim muông vang vọng khắp nhân gian. Giống như Thiên Chiếu Gia Trang ver Okinawa và Dojo của gia tộc Souma. Hình tượng khắc họa ngoài cổng gia trang là một hình tròn nhỏ đặt giữa hình tròn lớn… Đó là hình tượng quen thuộc về chiếc Bát Chỉ Kính Yata no Kagami trong truyền thuyết… Nếu biểu trưng là Bát Chỉ Kính, vậy có nghĩa nơi đây chính là Dojo thứ hai của gia tộc Kurahashi.
_ Xin thứ lỗi vì đã mạo phạm triệu tập ngài đến đây Tsubaki – dono. Nhưng tất cả là vì cuộc chiến sắp đến, cá nhân tôi, Nanami Kurahashi rất mong được ngài chỉ bảo thêm nữa!
Cùng bước đi trên bậc thềm dẫn ra phía sân sau của tư trang, Tsubaki theo sau Nanami với tâm trạng không vui cũng không buồn. Một thái độ hờ hững thờ ơ như thể đối với mình, chuyện này cũng không có gì lớn lao. Chỉ có điều, cái miệng của tên đó vẫn chưa thể học được cách nói năng sao cho đàng hoàng lịch sự.
_ Huấn luyện cho quân đội Samurai nhà Kurahashi ư? Quả thật cô cũng có gan lắm khi dám gặng hỏi một tên Ronin phản bội đào tạo kiếm thuật cho Samurai nhà mình nhỉ. Bộ không sợ chúng bị ảnh hưởng bởi cái gương xấu này sao?
_ Tsubaki – dono, tôi có niềm tin của riêng tôi vào những chiến binh của mình. Họ tự biết mình đang làm gì. Xin ngài hãy làm những gì cần thiết ạ!
Nghe có vẻ như hơi khó tin, nhưng thật sự là Nanami đã chủ động cầu xin sự giúp đỡ của Tsubaki. Cô ấy muốn hắn đào tạo một khóa học cấp tốc nhằm nâng cao kỹ kiếm cho các Samurai nhà Kurahashi. Đó là lý do vì sao hắn không tham gia chuyến tham quan Busena cùng lớp và có mặt tại tư trang thứ hai của nhà Kurahashi.
Hắn theo Nanami ra phía sân sau của tư trang, nơi các chiến binh Samurai hùng mạnh nhất của gia tộc Kurahashi đang hăng say chăm chỉ luyện tập qua hình thức vung kiếm thông thường và các cuộc trận giả giữa hai người đấu với nhau. Một không khí hào hùng trang hoàng không thể diễn tả bằng lời, mà chỉ có thể cảm nhận lấy nó… cảm nhận lấy cái tinh thần Bushido bất diệt đang hiện hữu ngay trước mắt. Dù không thích nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng máu mình đang sôi sục lên rất muốn tham gia vào bất kỳ trận đấu nào.
……………….
_ Như những gì ngài đang thấy, các võ sĩ đạo nhà Kurahashi đang chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp đến, thế nên…
_ Hiểu rồi, cô muốn tôi không nên lãng phí thêm thời gian mà nhanh nhanh bắt tay vào huấn luyện chứ gì… Nhưng người xưa vẫn thường nói “ dục tốc bất đạt”. Dù cho trận đấu với thần linh sẽ diễn ra vào ngày mai hay mốt, thì cũng phải từ từ mới mong giải quyết được việc. Hấp ta hấp tấp không mang lại được lợi ích gì đâu!
Nanami lặng thinh trong phút chốc rồi nhẹ nhàng khom người cúi đầu một góc độ.
_ Vâng, Tsubaki – dono nói đúng. Điều quan trọng bây giờ là phải giữ được bình tĩnh… Hấp tấp không phải là cách giải quyết mọi vấn đề một cách thông minh!
Tsubaki đưa tay gãi đầu sồn sột đi đôi với tiếng thở dài ngán ngẫm phát ra từ cửa miệng. Hắn vốn dĩ chẳng quen việc người khác cúi đầu xin lỗi mình nên cứ cảm thấy ái ngại thế nào khi Nanami tỏ ra thành kính với hắn.
_ Thế nào cũng được… Mà này, tại sao lại là tôi hả? Chẳng phải cô thân với Hajima và William ư? Dùng hai tên đó tốt hơn tôi gấp nhiều lần đấy!
_ Hajima thiếu chủ hiện đang ở tư trang Tsuchimikaido thứ hai trên bán đảo Okinawa cùng Chisaki cung chủ vì nghe đâu hình như các Samurai từ đất liền bắt đầu đến đảo sáng nay. Còn William – san… nói sao đây nhỉ? Tôi đã đến nhờ sự giúp đỡ của anh ấy nhưng William san lại nói rằng là “ Nếu là muốn đào tạo cho các Samurai lên tay nghề thì Kazuto – kun hợp hơn tôi nhiều. Dù sao cậu ấy cũng đang làm giáo viên mà, nên cứ vô tư thoải mải bắt cầu ấy dạy học. Truyền đạt kiến thức là một nghĩa vụ trọng đại mà không một người thầy nào cũng có quyền từ chối”… William – san đã nói nguyên văn như thế!
Tsubaki giận run người. Thì ra cốt lõi sâu xa của mọi chuyện đều do cái miệng ăn hại của gã lai tạp nửa Tây nửa ta kia. Ắt hẳn William đang hào hứng lắm khi vừa chơi Tsubaki một vố vô cùng đau đớn và chua chát đến thế. Cho đến khi gặp mặt được anh ta, Tsubaki tự nhủ nhất định phải dần cho hắn một trận nên thân thì cơn điên tiết này mới được hả dạ.
_ Rồi thôi, những thứ linh tinh lang tang bỏ qua một bên, tôi cũng không có dư dả thời gian lắm. Chúng ta bắt đầu được chứ?
_ Vâng, xin mời đi theo lối này, Tsubaki – dono!
…………………………………………………………
_ Nanami hime – sama!
Một ai đó vừa cất tiếng gọi tên Nanami. Ngay lập tức, những chiến binh Samurai dũng mãnh nhà Kurahashi đều hạ kiếm và hướng mặt về phía Nanami lẫn Tsubaki một cách trang nghiêm chỉnh chu trong tư thế thẳng người, hàng ra hàng, lối ra lối, giống như kiểu tập hợp trong môi trường quân đội.
_ Mọi người, rất cảm ơn vì đã nỗ lực tập luyện từ khi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc. Tôi Nanami vô cùng cảm kích trước tinh thần sẵn sàng chiến đấu của tất cả mọi người. Ơn này, chắc chắn một ngày nào đó sẽ trả đủ… Nhưng trước khi nói lời chúc mừng, thì bằng mọi giá chúng ta phải chiến thắng trận chiến này. Để làm được điều đó, tôi muốn kỹ kiếm của từng người một phải được cải thiện vì đối thủ lần này không phải người bình thường. Cho nên hôm nay, tôi đã mời đến đây một người thầy có khả năng truyền đạt những kiến thức trong kiếm thuật. Thầy ấy sẽ chỉ bảo từng chút từng chút một… Mong mọi người cùng cố gắng thêm một chút nữa thôi… Tsubaki – dono!
Nanami nhường lời lai cho Tsubaki nói đôi điều. Việc đứng giữa đám đông cũng giống như đứng trước cả một phòng học với số lượng xấp xỉ em học sinh nhưng nếu so sánh tương quan hai bên thì khí thái khác nhau hoàn toàn cả về thời gian lẫn hoàn cảnh. Trong lớp, dù mình có nói gì thì các em học sinh thân yêu đều chăm chú lắng nghe với thái độ rất chan hào dễ chịu. Chứ còn để truyền đạt cho một đám người thù ghét và xem mình như một tên tội phạm siêu quốc gia thì sự đề phòng cho an toàn bản thân phải được nâng cao đáng kể bởi rằng không biết họ sẽ trở mặt rút kiếm tấn công mình bất cứ lúc nào. Nhớ lần trước ghé thăm nhà Minamiya để lĩnh hội bộ kiếm pháp Sát Thần cũng thế… chỉ nói có vài câu mà phải đụng chiến với tất cả những Samurai nữ nhà Minamiya nên bây giờ hắn đã rút kinh nghiệm rồi.
Tsubaki phải suy nghĩ thật kỹ xem mình nên cất lời thế nào để không đánh động đến thói ham chiến trong từng Samurai đứng trước mình.
_ Để xem… ta đã từng đối mặt với Samurai nhà Tsuchimikaido và Minamiya. Còn Kurahashi thì chưa từng. Nhưng với tình thế hiện nay thì ta không mong muốn sẽ có một trận tử chiến. Thời hạn chỉ còn hết ngày mai, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu là chúng ta phải hợp sức cùng vượt qua Đêm Định Mệnh. Chính vì thế, đích thân ta sẽ truyền dạy nâng cao kỹ kiếm của từng người các ngươi theo đúng như yêu cầu của cháu gái thần biển… Ta nói trước, dù nói gì đi chăng nữa thì ta vẫn là một Ronin lang thang phản bội. Các ngươi có hai sự lựa chọn vô cùng đơn giản: Những ai khao khát sức mạnh muốn chiến thắng thì theo ta. Những người không muốn được một tên phản bội đào tạo thì có thể lui. Cả ta và công chủ Nanami sẽ không ngăn cản người đó… Suy nghĩ cho thật kỹ đi!
_ Tsubaki – dono, ngài có cho chúng tôi ba mươi phút, một tiếng đồng hồ hay cả một năm thì câu trả lời của chúng tôi chỉ có một duy nhất. Từ ngày đầu tiên bước chân vào gia tộc Kurahashi, chúng tôi đã xác định sẵn tinh thần trước sau gì thì ngày này cũng sẽ đến. Để bảo vệ công chủ, bảo vệ gia tộc Kurahashi, bảo vệ Thiên Chiếu Gia Trang… chúng tôi, những võ sĩ đạo của nhà Kurahashi đã lựa chọn: Bằng mọi giá phải dành được chiến thắng… Chính vì thế… mong được chiếu cố, Tsubaki – dono!
Họ lại đứng nghiêm theo kiểu quân đội. Nhưng lại cúi đầu tỏ vẻ thành kính trước một người như Tsubaki. Dường như trong mỗi trái tim của từng kiếm sĩ đang đứng trước mặt mình đều bùng cháy lên ngọn lửa khao khát chiến thắng trận chiến cuối cùng. Vậy là họ bất chấp mọi thứ để có được sức mạnh… sức mạnh bảo vệ đồng đội, sức mạnh bảo vệ nhà Kurahashi… sức mạnh bảo vệ cho cháu gái thần biển… Phải… đó là câu trả lời hay nhất mà Tsubaki cũng muốn nghe nhất trong ngày hôm nay. Hắn bắt đầu có hứng thú… cảm thấy máu huyết trong tim mình đang cồn cào rạo rực với suy nghĩ nếu được dạy kiếm thuật cho những Samurai như thế này thì có lẽ sẽ vô cùng thú vị đây.
_ Ok, vậy trước khi bắt đầu khóa huấn luyện cấp tốc trong một ngày. Bản thân ta không thể đứng hướng dẫn cho từng người từng người một. Vì thế nên ta sẽ chọn ra hai người bất kỳ sẽ tạm thời làm thống soái và nguyên soái. Hai người này sẽ giúp ta huấn luyện cho các ngươi… Xem nào, nếu ta nhớ không nhầm thì ở gia tộc Kurahashi có hai đứa nhóc kiếm sỹ rank S đúng không nhỉ? Souji Kurahashi và Susumi Kurahashi… Hai đứa có mặt ở đây không?
Souji và Susumi, hai cái tên rất quen, hình như đã từng nghe thấy ở đâu trước đây rồi thì phải. Nhưng một người như Tsubaki vốn dĩ không quan tâm đến kẻ khác lại nhớ tên và hình dạng của hai đứa trẻ này, chứng tỏ cả hai đứa nó đều có thực lực mà Tsubaki không thể quên được.
Luồn lách trong đám Samurai cao to vạm vỡ thì quả thật chúng rất bé. Cả Souji và Susumi, chúng chỉ là hai đứa nhóc tuổi thôi. So với những Samurai còn lại thì chúng thật nhỏ bé, quá sớm khi đã phải cầm Katana thay vì bút sách được đi học như bao đứa trẻ khác… À nhớ rồi, Souji Kurahashi, Susumi Kurahashi, hai đứa trẻ này đã tùng chạm trán với Tsubaki trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm và đã bại trận. Nó không phải là một thất bại thảm hại… mà là một trận đấu rất hay khi một đứa nhóc có khả năng chiến đấu với Cựu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư lâu nhất từ trước đến nay.
Đây… hiện diện trước mặt Tsubaki là hai đứa trẻ mặc Keikogi trắng, Hakama đen, bên hông giắt theo thanh Katana cỡ nhỏ dành riêng cho chúng. Đứa trai Souji ngước nhìn Tsubaki với nụ cười phấn khởi trên môi, trong khi đứa gái Susumi lại ngoảnh mặt đi chỗ khác như không muốn đối mặt với Tsubaki. Nói mới nhớ, hình như Susumi không thích Tsubaki cho lắm… con bé đã bị hắn làm cho bại trận ngay sau khi trận đấu bắt đầu. Hơn nữa, việc Souji bị thương… đến bây giờ Susumi vẫn chưa thể bỏ qua cho Tsubaki.
_ Kitsune… à không, Tsubaki – dono, đã lâu không gặp, tiền bối vẫn khỏe chứ ạ?
_ Ừ, ít ra vẫn còn sống để lết đến đây gặp nhóc. Tình trạng sức khỏe thế nào? Đã ổn định lại chưa? Từ sau khi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc ấy?
_ Vâng, chỉ bị thương vài chỗ không đến mức tàn phế. Về cơ bản thì em vẫn còn có thể chiến đấu cùng mọi người. Nhất định chúng ta sẽ dành lấy chiến thắng!
Tsubaki nhếch mép cười.
_ Hừm, nhóc tỏ ra thân thiết với ta quá đấy. Mà thôi, có tinh thần như thế cũng tốt… Vậy còn cô nhóc kia thì sao? Vẫn còn ấm ức chuyện không báo thù được cho nhóc Souji trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm nên không thèm nhìn mặt ta à?
Hình như trúng tim đen của nhỏ hay sao mà tự dưng Susumi đỏ mặt rồi quay sang hét toáng vào mặt Tsubaki trong chế độ Tsundere.
_ Im… im miệng đi Tsubaki Minamiya… Dù anh có là thống lĩnh hiện tại của nhà Minamiya nhưng suy cho cùng cũng chỉ là tạm thời thôi. Tôi sẽ không bao giờ xem anh là một thống lĩnh ngang hàng với Chisaki hime – sama và Hajima – dono. Phải… tôi không bao giờ chấp nhận chuyện đó. Dù cho cả thế giới này có đồng ý, thì tôi sẽ là người duy nhất không đồng ý!
Tên dở người gãi đầu sồn sột.
_ Nhóc nghĩ về ta thế nào, ta không quan tâm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì quả thật nhóc còn hận ta chuyện dần cho nhóc Souji một trận te tua chứ gì? Bao nhiêu suy nghĩ nó hiện ra lên hết trên mặt đến nỗi nhóc Souji còn thấy nữa đó!
Nét ngượng ngùng khó xử của Susumi còn rõ hơn nữa. Cô nhóc từ từ quay sang Souji thì bắt gặp nụ cười ngây thơ thường ngày của cậu nhóc.
_ Sou… Souji – kun, có thật là… mặt mình… nói lên hết tất cả không?
_ Không có đâu, Tsubaki – dono chỉ chọc cậu thôi. Nhưng khi biết cậu đã lo lắng cho mình… mình thật sự vui lắm Susumi… cảm ơn cậu!
Không phải cứ một đôi nam nữ trưởng thành nắm tay nhau mới sản sinh ra tình yêu đâu nhé. Ngay cả con nít thời nay cũng biết thích nhau chỉ cần qua một cái nắm tay là như thế nào. Một tình cảm trong sáng thơ ngay mà khi nhìn vào, các kiếm sĩ vai u thịt bắp nhà Kurahashi đều “ Ồ” lên mấy cái chọc ghẹo hai đứa.
Susumi chẳng quan tâm gì đâu… vì con bé dường như đang cảm nhận sự hạnh phúc trong hơi ấm từ bàn tay chai sạn do cầm Katana theo năm tháng của Souji. Con bé đỏ mặt đến mức không dám nhìn thẳng nhóc Souji hay bất kỳ ai nữa hết.
Tên dở người Tsubaki lại đưa tay gãi đầu sồn sột, miệng thở dài ngán ngẫm và thoáng suy nghĩ lại những điều mình vừa gây ra.
_ Mình đã làm cái gì thế này? Thế quái nào mà chúng nó lại quay sang tán tỉnh nhau như vậy ngay giữa thanh hiên bạch nhật như vậy… Con nít thời nay táo bạo khủng khiếp!
_ Tsubaki – dono, nếu để ý kỹ hơn nữa thì ngài sẽ thấy Susumi – chan thật ra… đã thích Souji – kun từ rất lâu rồi. Nhưng Souji – kun từ trước đến nay chỉ luôn xem Susumi như một cô em gái nên không bao giờ nghĩ sẽ nhìn cô bé như một người phụ nữ bằng tuổi với mình… Con trai… quả là những sinh vật khó đoán nhỉ!
Giọng điệu ở những câu cuối cùng trong lời nói của Nanami có pha chút đượm buồn phiền não thì phải. Tuy Tsubaki không rành về âm nhạc, không học về âm thanh… nhưng thoáng nghe qua hắn cũng đoán được Nanami đang có tâm trạng não nề lắm. Không phải lo về trận chiến sắp đến… mà là một thứ gì đó liên quan đến chủ đề tình cảm nam nữ hơn.
Đến đây, Tsubaki nhớ đến tối hôm qua… nhớ đến cái câu nói “ Người tôi thích hiện đang để ý đến một người khác” từ William. Người mà William để ý là Nanami… vậy thì người mà Nanami đang hướng đến là ai? Tsubaki cũng chẳng mấy quan tâm… nhưng nếu thật sự phiền muộn về tình cảm thì quả nhiên dù là con người hay người cá thì cũng biết “yêu” là như thế nào… cũng giống như Lumina thôi.
………………………………
_ Được rồi mọi người, kể từ giờ phút này, em sẽ là thống soái tạm thời, Susumi sẽ là nguyên soái tạm thời dưới quyền Tsubaki – dono. Chúng ta hãy cùng nỗ lực hơn nhé. Em tin chắc chắn rằng có Tsubaki – dono, chúng ta sẽ dành được chiến thắng!