_ Hôm nay em chỉ làm đến đây thôi, em xin phép!
_ Ấy ấy, khoan đã Mikazuki, nhưng mà bức tranh……………
Tiếng chuông trường báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc, bắt đầu chuẩn bị cho tiết học tiếp theo sắp sửa vào
Mikazuki kéo cánh cửa phòng CLB hội họa một cách nhanh và khá mạnh rồi chạy xồng xộc ra ngoài với dáng vẻ rất gấp đến mức không đóng cửa
Trưởng CLB hội họa lúc bấy giờ chỉ biết trơ mắt đớ miệng khi chưa kịp nói hết câu mà đối tượng đã đi mất rồi. Cô nữ sinh tay nâng gọng kính, miệng thở dài ngán ngẫm
_ Thật là, có chuyện gì mà con bé gấp gáp thế kia chứ, còn đòi xin hôm nay nghỉ sinh hoạt CLB nữa!
Nhưng khi liếc nhìn qua bức tranh thì suy nghĩ kiểu khác
_ Thôi kệ, bỏ qua lần này vậy, dù sao thì thời gian cũng còn nhiều mà, cứ từ từ thôi!
Bức tranh “hoa anh đào đỏ” phiên bản làm lại do Mikazuki vẫn đang trong quá trình hoàn thiện mang hương sắc hoàn toàn mới và khác hoàn toàn với bản gốc. Một màu hồng nhẹ nhàng phan cùng với gam màu êm ái không kém, thật khiến cho con người ta cảm thấy thanh thản thanh tịnh
…………………………………………………………………
Chạy trên hành lang về lớp học giống kiểu nước rút, cô nữ sinh tóc tím đen thở hồng hộc nhưng sâu trong đôi mắt không hề lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, mà là cái nhìn khi đã có dự tính kế hoạch sẵn trong đầu và mình phải thực hiện cho bằng được
_ Nhất định……… mình phải đến xem sao…….. dù gì anh ta…………
Và rồi cô cứ ngồi trong phòng học, khi ánh mắt gần như dành hết thời gian lên đồng hồ khi các bài giảng vẫn trôi qua không đợi ai, hình như….. Mikazuki đang rất mong giờ tan trường nhanh nhanh đến hơn
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………Reng reng, tiếng chuông vang lên rồi kìa, vậy là giờ tan trường đã
_ Vâng vâng, ra liền!
Hầy……… không phải là chuông tan trường, mà chỉ là tiếng chuông trước cửa nhà Tsukusa, hình như có khách viếng thăm thì phải, hiện cô đang chạy từ phòng khách ra mở cửa
_ Cho hỏi, ai thế ạ?
Khi cánh cửa mở ra, một cánh tay vẫy chào đi kèm theo nụ cười xinh xắn dịu dàng trên gương mặt cũng tựa thiên thần không kém
_ Chisaki??
_ Vâng, đã lâu không gặp, Tsukusa – nee san!
……………………………..
Thay vì đến gặp Tsubaki, có vẻ như sau cuộc nói chuyện với gia chủ nhà Minamiya, Chisaki đã thay đổi kế hoạch đến thăm chị hai của kẻ rắc rối lắm chuyện trước. Và bây giờ là lúc hai cô gái cùng ngồi đàm chuyện, một bên là cung chủ nhà Tsuchimikaido, còn một bên là cung chủ tương lai của nhà Minamiya
Tsukusa khẽ ngồi xuống ghế sofa, tay mang bình trà rót vào ly đối diện Chisaki, trà vừa pha tỏa lên hương thơm nghi ngút qua làn khói ấy thật ngọt ngào nhẹ người
_ Em vẫn khỏe chứ Chisaki? Lâu ngày không gặp, trông em đẹp và trưởng thành như một thiếu nữ thực thụ rồi!
_ Vâng, mọi thứ diễn ra đối với em vẫn rất tốt, cảm ơn chị đã hỏi thăm……… mà em thấy Tsukusa – nee cũng đẹp hơn lúc xưa rất nhiều đó!
Tsukusa nhe răng cười xổ toẹt hệt như đứa con trai
_ Thật sao? Vậy mà Tsu – kun cứ luôn miệng nói chị suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, dần dần phát tướng ra………. Không những thế, nó còn chỉ trích chị nên nữ tính hơn một chút. Cứ giữ phong cách thế này, sẽ không bao giờ có chồng được!
Nghe những lời nhận xét như vậy, Chisaki cũng che miệng cười khúc khích
_ Tsu – kun luôn là như thế, lúc nào cũng nói ra những suy nghĩ thật trong lòng mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác. Nhưng dù sao đi nữa, từng câu từng chữ của cậu ấy như một triết lý không thể phản biện. Chỉ trách chuyện Tsu – kun không giỏi ăn nói sao cho hợp tình thế thôi!
_ Hầy, đúng là thằng nhóc không hiểu tâm lý phụ nữ gì hết, có lẽ sau này, nó khó mà tìm được người yêu nhỉ?
Bỗng dưng cả Chisaki và Tsukusa ngừng cuộc trò chuyện, họ cùng chuyển sang nhìn nhau vài giây rồi mỉm cười khúc khích như thể rất hợp gu nhau
_ Chisaki, đã lâu chị em mình không nói chuyện thoải mái như vậy phải không? Nhớ hồi xưa khi bố chị sang nhà Tsuchimikaido, thì chị mới có dịp gặp em và tâm sự đủ điều. Bây giờ không phải lệ thuộc như hồi đó nữa. Những kỷ niệm thời thơ ấu chợt hiện về nhớ ghê!
_ Vâng, tính đi tính lại thì cũng đã hơn năm, lúc đó còn có Lumina nữa, quả thật chị em mình nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Những niềm vui nỗi buồn hay những câu chuyện thú vị bắt gặp trong cuộc sống, chúng ta đều kể cho nhau nghe và đúc kết kinh nghiệm cho bản thân. Em vẫn còn lưu giữ những năm tháng hạnh phúc ấy trong ngăn kéo ký ức mãi mãi không bao giờ phai mờ!
_ Ừ, hồi đó còn có Lumina và Hajima……….. phải rồi Chisaki, Hajima – kun vẫn khỏe chứ, nghe nói gia tộc Kurahashi đang hợp tác đấu thầu một dự án mang hơn chục tỷ USD phải không?
_ Vâng, cách đây vài ngày, Hajima có gọi cho em bảo là bố mẹ cậu ấy đang trong dự án xây dựng một khu bảo tồn sinh vật hoang dã ở Brazil, tổng chi phí dường như lên đến hơn cả chục tỷ USD. Hiện giờ họ đang rất chuyên tâm vào dự án ấy đến mức tăm hơi biệt tích suốt ba tháng nay không chút thông tin liên lạc. Để Hajima phải một mình chăm lo mọi chuyện trong gia trang, kể cả việc quản lý người hầu lẫn công việc do bố mẹ để lại trước khi đi. Cũng cùng là gia chủ hai nhà, nhưng sao em cảm thấy Hajima đang bị vắt cạn sức lao động ấy!
_ Ha ha, đấy là hoàn cảnh của những người đứng đầu gia tộc, về em thì có vẻ như vì là con gái nên Chiba – san không muốn gây áp lực gì nhiều. Với lại chú ấy và phu nhân hoàn toàn hiểu tâm lý con cái cũng như việc theo kịp xu hướng thời thế. Hoàn toàn trái ngược với bố của chị và Tsu – kun. Còn gia tộc Kurahashi thì có hơi phức tạp chút khi cả bố mẹ Hajima đều là những người có tầm ảnh hưởng với nền kinh tế Nhật Bản. Rồi không biết Tsu – kun sẽ như thế nào khi nhận được chức trưởng tộc!
Chisaki khẽ nâng tách trà thơm lên môi thưởng thức một cách từ tốn hệt như tiểu thư quý tộc danh giá rồi cũng nhẹ nhàng đặt xuống ngay ngắn trên miếng đỡ. Nụ cười thiên thần của cô cũng biến mất nhường chỗ cho ánh mắt nghiêm túc
_ Tsukusa – nee, bữa nay em đến đây ngoài việc hỏi thăm sức khỏe thì đó cũng là vấn đề em muốn bàn với chị. Chuyện gia chủ tương lai của nhà Minamiya và buổi họp giữa ba phân gia sắp tới do Akifusa – sama sắp xếp!
Tsukusa cũng thay đổi thái độ ngay sau khi nghe điều vừa rồi từ Chisaki, người thiếu nữ trẻ ấy lộ hẳn ra vẻ suy tư phiền muộn qua ánh mắt và khẽ nhìn hình bóng của mình qua mặt phẳng chiếu của tách trà nóng một cách buồn bã
_ Chị cũng đoán được phần nào em đến đây là vì vấn đề đó, có phải bố chị đã nói gì với em đúng không?
_ Vâng, sáng nay, chú Tsubaru có đến nhà em và nói về chuyện của chị lẫn Tsu – kun, chú ấy nói rằng, nếu như không có gì thay đổi hay trường hợp khẩn cấp, chú sẽ tiến cử chị vào vị trí của người đứng đầu nhà Minamiya. Hay nói cách khác, chị sẽ trở thành cung chủ nhà Minamiya trước sự chứng giám của Akifusa – sama và toàn thể thành viên các nhà khác!
_ Quả nhiên, bố cũng đang gặp phải bế tắc trong chuyện nhường vị trí, chính vì vấn đề của Tsu – kun mà khiến ông ấy cứ chần chừ không muốn bỏ, nhưng có lẽ cũng sắp đến giới hạn rồi. Ngay cả em và Hajima đều trở thành lãnh đạo nhà Tsuchimikaido lẫn Kurahashi, chứng tỏ đã đến lúc cho thế hệ trẻ tỏa sáng…………… Một khi Tsu – kun không còn ở đây, cũng là lúc mọi thứ trở nên rắc rối!
_ Chuyện Tsu – kun rời bỏ gia tộc Minamiya để trở thành kẻ tội đồ, chúng ta sẽ không bàn đến nữa, vì cả em, cả chị, cả Hajima lẫn toàn bộ người nhà Minamiya đều đồng ý mối nhân duyên giữa Tsu – kun và Lumina. Chị nghĩ thế nào về quyết định của chú Tsubaru?
Tsukusa thở phào ra cùng nụ cười nhẹ trên môi
_ Chị biết chứ, dĩ nhiên chị không bao giờ trách Tsu – kun nếu là để yêu Lumina mà từ bỏ tất cả. Chị cũng hiểu cảm giác của bố, quả thật ông ấy đang rất khó khăn về quyết định này trong khi thời gian cứ trôi qua một cách vô tình. Chị hay Tsu – kun, ông ấy vẫn còn đang phân vân không biết phải xử trí thế nào…… nhưng chị biết, nếu như bị ép vào tình thế cuối cùng, ông sẽ chọn chị mà không phải Tsu – kun!
_ Tsukusa – nee, có điều này em muốn nói trước, xin lỗi nhưng chiếc phiếu bầu cử của em và Hajima chỉ trao duy nhất cho một người thôi. Chị hiểu điều này đúng không?
_ Phải, chị biết em và Hajima chỉ bỏ phiếu tiến cử duy nhất cho Tsu – kun trở thành thiếu chủ nhà Minamiya, và chị cũng không trông mong gì ở bản thân vì chị biết khả năng của mình hoàn toàn không thể sánh bằng với nó. Nói trắng ra, dù có là người đứng đầu nhà Minamiya, thì chị cũng chỉ là một cung chủ bù nhìn không tài cán thôi!
_ Tsukusa – nee, xin đừng nói mình vô dụng hay những câu đại loại như vậy, em, Hajima hay tất cả người trong phân gia Minamiya lẫn Tsu – kun sẽ không thích đâu……….. Nhưng mục đích thứ hai của buổi gặp mặt này không đơn thuần là đưa người đứng đầu tiếp theo trình diện Akifusa – sama, chủ yếu vẫn là………..
_ Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư!
_ Vâng!
Chisaki lại thưởng thức một ngụm trà của mình một cách từ từ nhẹ nhàng không gây ra bất kỳ tiếng động gì
_ Tsukusa – nee, Susanno – sama đang nổi giận, rồi nay mai, ngài ấy sẽ giáng cơn thịnh nộ của mình vào vịnh Kyuushi, khi ấy, những người phải hứng chịu điều đó không ai khác chính là dân thường Nhật Bản. Cho nên, Akifusa – sama đã ra lệnh cần phải chọn gấp ra một Kiếm Vũ Sư mới có cơ may ngăn chặn Susanoo – sama!
_ Thế thì chắc em cũng phải hiểu, danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư, cho đến thời điểm này trừ thằng bé ra thì vẫn đang là một điều không thể với tới đối với các kiếm sĩ cả ba phân gia. Không ai có thể đạt ngưỡng Đệ Nhất trong mắt ngài Akifusa hết!
_ Vâng, em hoàn toàn hiểu điều này, cho đến giờ, chỉ có Tsu – kun là người duy nhất đạt danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư. Nhưng ngày phán xét không đợi bất kỳ ai trong chúng ta. Tsukusa – nee, trong trường hợp không may, chúng ta phải lựa chọn thôi, hoặc sự sống của người dân vô tội, hoặc cô cháu gái của thần!
Nét suy tư xa xăm lạnh lùng vẫn không hề tan biến trên gương mặt đó của Tsukusa
_ Chisaki, kiếp luân hồi chuyển thế của Lumina, có phải đang ở chỗ……………
_ Vâng, vẫn ở đó, và em cũng đã nói cho Tsu – kun biết những điều cần thiết rồi, đến khi ấy, sẽ phải do chính cậu ấy quyết định, chúng ta chẳng thể làm gì khác được nữa!
_ Chisaki, em vẫn còn tin tưởng vào Tsu – kun ư? Vẫn tiếp tục chờ đợi và đặt cược niềm hy vọng cuối cùng vào nó, một đứa dường như không còn màng đến thế giới này nữa?
_ Vâng!
Cung chủ nhà Tsuchimikaido khẽ quay sang khung cửa sổ, nơi bầu trời nhiều mây nhưng không còn nắng gắt, mà thay vào đó là hương gió nhẹ thổi vào căn phòng khẽ luồn qua mái tóc tím cùng hương thơm kỳ lạ từ thiên nhiên. Trên đôi môi vị thiên thần ấy chợt nở lên nụ cười nhẹ với niềm tin mãnh liệt
_ Em và Hajima vẫn luôn tin vào cậu ấy, tin vào mối nhân duyên do Amaterasu – sama đã định sẵn!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Reng Reng…… lần này có vẻ như tiếng chuông tan trường thật sự vang lên báo hiệu một ngày học hành đã kết thúc
_ Hôm nay, chúng ta ngừng ở đây, về nhà, các em hãy tìm hiểu thêm ý nghĩa và giá trị của tác phẩm!
_ Vâng!
Cả học sinh lẫn giảng viên đều đồng loạt sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị rời khỏi lớp trong không khí ồn ào náo nhiệt rộn rã tiếng cười cười nói nói
Nhất là nhóm bạn nữ, những nhân vật dường như không thể thiếu ở các ngôi trường cao trung và là chuyên gia về những hoạt động sau giờ học
_ Nè nè, chúng ta cùng đến McDonald đi, nghe nói hôm nay có sự kiện đại hạ giá mua một tặng một ấy!
_ Hể, có chương trình đó sao, nghe cũng thú vị quá nhỉ, nhưng đảm bảo không phải mua một tặng một tính tiền hai đó chứ?
_ Làm gì có chuyện đó, cậu đa nghi quá……… mấy cậu thấy sao? Tối nay không bận gì chứ hả?
_ Ừ, CLB của mình hôm nay nghỉ do hội trưởng bận việc nên mình có khá nhiều thời gian!
_ Tớ nữa, CLB kịch cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho lễ hội sắp tới nên tớ đang thất nghiệp đây!
_ Thế chúng ta cùng đến McDonald nhé, nghe nói đi càng nhiều người thì hạ giá càng cao thì phải!
_ Thế…….. chúng mình mời cả Mikazuki đi!
_ Ừ, ý kiến hay, nhà Tsuchimikaido ở ngoài vịnh Kyuushi, có lẽ cậu ấy không có nhiều dịp được thăm quan trung tâm thành phố cũng như các quán ăn. Nhân cơ hội này, chúng ta giới thiệu cho cậu ấy biết!
_ Vậy, để tớ đi hỏi Mikazuki xem sao!
Nói xong, một cô bạn nữ sinh trong nhóm loi nhoi ấy rời chỗ đến bàn của Mikazuki
_ Mikazuki, chiều nay cậu có thời gian chứ?
Mikazuki vẫn đang hì hụi dọn dẹp sách vở cho vào cặp táp, ánh mắt khẽ ngước lên nhìn cô bạn kia hơi chút lạ lẫm
_ Ưm…….. có chuyện gì ư?
_ Chẳng là, chúng tớ dự định sẽ đến McDonald sau giờ học, không biết cậu có thời gian……….!
Mikazuki khẽ mỉm cười
_ Cảm ơn các cậu, nhưng tiếc quá, mình đã có kế hoạch sẵn rồi, có lẽ để lần sau vậy được không?
_ À ừ, tụi mình hiểu mà, nhà Tsuchimikaido có khối việc phải lo……… Thế thì hẹn lần sau nhé!
_ Ừ, cảm ơn và xin lỗi các cậu!
Cô bạn ấy quay trở về nhóm nữ kia
_ Hầy, quả nhiên tiểu thư nhà Tsuchimikaido thật khó để kết thân, cũng đâu thể làm gì khác được, với kỷ cương của phân gia Tsuchimikaido mà để con gái họ vào học tại một ngôi trường bèo nhèo thế này đã là chuyện lạ lắm rồi, dễ gì tiếp cận được sâu hơn nữa!
_ Này, đừng nói như thế, biết đâu Mikazuki thật sự bận thì sao? Mấy cậu cũng biết nhà Tsuchimikaido có tầm ảnh hưởng thế nào đối với cả đất nước Nhật này. Không chừng, cậu ấy đang phải học để sau này thừa hưởng quyền điều hành từ bố mẹ cũng nên!
_ Phải phải, so với lứa tuổi học sinh như chúng ta, Mikazuki bị áp lực nặng nề hơn rất nhiều, các cậu phải thấy là mình may mắn khi chỉ là người bình thường thôi đấy!
Rất nhiều lời nói đồn qua tiếng lại, đồng ý Mikazuki thật sự nổi tiếng chỉ sau hai ba ngày nhập học, cô nàng cũng hòa đồng, nhiệt huyết và giỏi giang trong nhiều lĩnh vực, nhưng trong mắt những người xung quanh, cái bóng nhà Tsuchimikaido là một trở ngại lớn ngăn cách giữa cô và bạn bè, nên ở một phương diện nào đó, mọi người vẫn kính nể Mikazuki hơn là thân bình thường
Nhưng thôi, Mikazuki cũng không quan tâm mấy đến vấn đề của mình, cô có niềm tin, chỉ cần cố gắng thì chẳng mấy chốc, cái bóng nhà Tsuchimikaido sẽ bị phá vỡ ngay thôi, mọi người sẽ chấp nhận mình như một thành viên bình thường trong lớp, chấp nhận mình chỉ với cái tên Mikazuki
Còn vấn đề hiện tại bây giờ, cô nhanh chóng đeo cặp táp lên vai, rồi chạy thẳng ra khỏi lớp, khỏi trường và hướng đến trạm xe về vịnh Kyuushi
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Chiếc xe buýt khẽ dừng ở trạm duy nhất ở Kyuushi đối diện với mặt biển xanh tựa như ngọc kia. Mikazuki nhanh chóng nhảy xuống rồi quay lại vẫy tay chào tạm biệt bác tài
_ Cảm ơn chú, hẹn mai gặp lại!
_ Ờ, đi đường cẩn thận, Mikazuki – kun!
Ở vịnh Kyuushi này, Mikazuki không khác gì một bông hoa nở rộ trong ánh mắt biết bao nhiêu người, nhắc đến Mikazuki, chỉ riêng người dân ở đây đều không nghĩ đến ánh hào quang của nhà Tsuchimikaido mà đơn thuần là Mikazuki vì dáng vẻ dễ thương, năng động và biết cách nói chuyện. Có thể nói, độ nổi tiếng của cô ấy không phải là hạng tầm thường
Nhanh bước chân xuống con đường dốc vào thị trấn, cùng tiếng sóng biển vỗ bờ và tiếng chim mòng biển sải cánh bay cao vút lên bầu trời xanh kia tạo thành một hình ảnh tuyệt vời về một làng ven biển yên bình thơ mộng. Nhưng chúng ta sẽ không bàn thêm về khung cảnh quanh đây nữa vì mọi thứ đã quá rõ ràng rồi. Điều quan trọng là cô ấy chạy ngang một cửa hàng nhỏ bày bán các loại rau củ quả
_ A, Mikazuki, đi học về rồi à?
_ Vâng, chào buổi chiều Hamada – san!
_ Sao thế, trông cháu có vẻ vội……. hẹn với Chisaki – dono à?
_ Dạ không, đúng là cháu có hẹn nhưng không phải với Chisaki, bữa nay cháu sẽ về tư trang nhà Tsuchimikaido trễ một chút………… à phải rồi chú Hamada, cả ngày hôm nay chú có thấy một người kỳ lạ vào thị trấn không?
_ Người kỳ lạ? ……………. Ý cháu là sao?
_ Đại loại như khách từ phương xa đến ấy ạ, nói chung, không phải người ở vịnh Kyuushi này!
_ Hừm……….
Ông chú nhân viên cửa hàng bán rau khẽ đưa tay lên cằm suy nghĩ
_ Khách du lịch thì thi thoảng cũng đến Kyuushi này, nhưng cháu nói kiểu đó thì thật sự khó cho chú quá!
_ Ưm…….. thế nào nhỉ, một người sở hữu mái tóc xù xuống che gần hết cả mắt, gương mặt cũng đỗi bình thường chẳng có gì đặc biệt…… à, nhất là ánh mắt, lúc nào cũng lạnh lẽo vô hồn………. chú có thấy người nào giống vậy đi ngang qua đây không ạ?
_ Hừm, chẳng thấy, mà cũng không biết chắc nữa vì chú cũng vừa mới về nhà cách đây vài tiếng đồng hồ thôi……. Có lẽ cháu nên hỏi vài nhà khác gần đây xem sao!
Mikazuki tỏ ra hơi chán nản một chút
_ Vâng……… vậy cháu sẽ đi hỏi thăm vài chỗ khác, cảm ơn chú!
Cô gái ấy cúi đầu rồi nhanh chóng chạy tiếp trên con đường quen thuộc kia
_ Đi cẩn thận nhé Mikazuki!
………………………………………………………………
Tiếp tục nhấc bước chân chạy thật nhanh đến một ngôi nhà khác trong thị trấn, nhưng lần này lại thoang thoảng nghe được hương thuốc men đâu đây, có lẽ, Mikazuki đã vào một tiệm bán thuốc duy nhất trong thị trấn thì phải
_ Xin lỗi, có ai trong nhà không?
Nhấn chuông reng báo hiệu có khách đến
_ Vâng, ra ngay!
Bước từ phía trong ra một người phụ nữ cỡ tuổi trung niên nhưng vẫn còn lưu lại vẻ đẹp của một cô gái trẻ đang hồi xuân tuổi mười tám đôi mươi, thoạt nhìn cũng chỉ như nữ sinh đại học năm nhất hay năm hai gì thôi. Với chiếc áo blouse trắng y sĩ đi kèm với cặp mắt kính càng làm tăng thêm sự trí thức của cô gái ấy khiến biết bao chàng trai nhìn vào đều không thể rời mắt
_ Ô ra, Mikazuki – kun, em đi học về rồi à? Bữa nay trên trường có vui không?
_ Dạ vâng, mọi thứ vẫn diễn ra rất tốt, cảm ơn vì đã hỏi thăm em, Suzu – san!
Người phụ nữ có tuổi ấy nhẹ nhàng đặt bình bông hoa trên tay lên kệ thuốc rồi quay sang nhìn Mikazuki với nụ cười dịu dàng thân thiện
_ Hôm nay qua nhà chị có việc gì thế? em cảm thấy khó chịu trong người hả?
_ Dạ không, em hoàn toàn khỏe mạnh, không bị gì hết đâu ạ!
_ Vậy là Chisaki có vấn đề gì ư?
_ Cũng không, cậu ấy vẫn bình thường, vẫn còn đứng trên võ đường múa kiếm đạo không biết mệt là gì nữa cơ…………… Suzu – san, hôm nay có khách đến mua thuốc không ạ?
_ Hừm, khách thì ít khi đến vịnh Kyuushi này lắm, đa phần toàn người trong thị trấn ghé thăm uống trà đàm đạo thôi, em xem, số thuốc chị nhập từ hôm qua vẫn còn nguyên thùng đây này. Chị lo rằng trong nay mai, tiệm thuốc này phải đóng cửa vì ế mất!
Nghe những dòng tâm sự đầy chán nản của người phụ nữ đó, Mikazuki thở dài ngao ngán khi ánh mắt lộ lên vẻ hơi ưu phiền chút
_ Quả nhiên, anh ta không màng đến mọi thứ, kể cả bản thân mình!
Ngay sau đấy, Mikazuki khẽ ngước lên
_ Suzu – san, vậy cả ngày hôm nay, chị có trông thấy ai kỳ lạ đi ngang qua đây vào thị trấn không?
_ Người kỳ lạ vào thị trấn? Em đang nói đến ai thế?
_ Ưm……… người đó là con trai, có mái tóc đen chỉa xuống che nửa mắt thế này, dáng vẻ cũng không cao lắm, không mập cũng không ốm, nói chung là vừa phải cân đối. Đặc biệt là ánh mắt, nếu chị để ý kỹ thì thấy cặp mắt đó lạnh lẽo đầy u ám lắm……… chị từng thấy người đó chưa?
Cô gái hiệu thuốc khẽ đưa tay chống cằm, ráng tìm lại trong ngăn kéo ký ức của mình xem biết đâu sẽ giúp được gì
_ Hừm………. hừm………. chưa……….. chị chưa thấy ai như vậy đi ngang qua đây cả, mà trên đời này thật sự có người như thế hả!
Và một lần nữa, Mikazuki thể hiện sự chán nản ủ dột trên gương mặt xinh xắn dễ thương đó
_ Thế sao!
_ Nhưng có chuyện gì vậy Mikzuki? Người con trai đó là bạn của em ư?
_ À dạ……… cũng có thể xem là như thế!
Cô nàng tóc tím vội xua tay như thể không muốn người khác biết nhiều hơn về cái gã phiền phức đó
Mikazuki chợt liếc mắt sang tủ đựng thuốc bên cạnh mà chỉ
_ Phải rồi Suzu – san, có thể bán cho em một số loại thuốc chống cảm được không?
_ Thuốc chống cảm à…….. được thôi, cho chị vài phút!
Nhân viên tiệm thuốc khẽ lại gần chiếc tủ, lục lọi một hồi thì chợt ngoái cổ quay sang Mikazuki đang đứng bên ngoài
_ Em cần loại nào? Nhẹ, vừa và mạnh?
Mikazuki suy nghĩ một chút, cô hiện đang phân vân không biết giữa loại vừa và mạnh thì cái nào tốt hơn. Nếu chỉ bị cảm xoàng đối với trẻ nhỏ thì dùng loại nhẹ thì mọi thứ đâu lại vào đấy. Chứ còn cái gã ấy, nhìn kiểu gì đi nữa thì cũng tầm ngang với mình…….. mà trong khi mình phải dùng loại vừa thì may ra mới khỏi cảm……. Nhưng liệu như thế đã đủ chưa nhỉ???
_ Chị lấy cho em liều cực mạnh đi, chắc không chết nổi đâu!
Vài phút sau thì lọ thuốc đã được đặt trên bàn
_ Mikazuki, có thật là em lẫn Chisaki đều bình thường không vậy? Liều này là cực kỳ mạnh đó nhé, nếu không quen có thể sẽ lăn ra ngủ bất cứ lúc nào không hay, chưa kể phát sinh ra những hiệu ứng phụ khác tùy thuộc vào thể trạng từng người. Nói thật, chị cũng chẳng dám bán cho em loại này đâu!
_ Không sao không sao, em nghĩ chắc mọi thứ sẽ ổn cả thôi………. Cảm ơn chị nhé, cho em gửi tiền!
Mikzuki mỉm cười khi tay lấy trong chiếc ví nhỏ ra mấy đồng lẻ đặt lên bàn, sau đó thì nhận lấy lọ thuốc rồi cúi đầu chạy đi mất
_ Em đi đây!
_ Đi đường cẩn thận, mà nhớ đừng lạm dụng thuốc quá đó nghe chưa!
Và rồi nàng tiếp tục bước đi khi trên tay vẫn giữ khư khư lọ thuốc dù cho nó chả nặng là bao. Tiếng thở hồng hộc hòa nhịp cùng với không khí xung quanh, đôi mắt kiên quyết hướng thẳng về phía trước, những giọt mồ hôi lấm tấm dưới màu tím của mái tóc dài thướt tha vương lại trên gương mặt xinh xắn không phải là nỗi trở ngại khiến cô phải dừng bước. Nhưng vẫn còn đó….vẫn còn niềm suy ngẫm làm Mikazuki bực mình đến phát điên
_ Tên đó……quả thật không quan tâm đến mọi thứ xung quanh sao? Kể cả bản thân ………… rút cuộc thì trong lăng kính đôi mắt ấy, cuộc sống này được thể hiện qua gam màu gì?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Về phần nhân vật đang được đề cập đến ở đây, nguyên một ngày toàn nắng ấm, tiếng biển và hương mặn ngoài khơi, một ngày rất ư tuyệt đẹp không thể để phí thế này, hắn vẫn ở lỳ trong phòng, trong căn gác hiện đại đầy đủ tiện nghi không kém gì những nơi dành cho hoàng gia hay tầng lớp thượng lưu chỉ có bốn bức tường xung quanh. Và điều khiến người khác cảm thấy buồn bã chán nản nếu như nhìn vào đây là không có nổi một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, biến căn phòng nào khác gì một nhà tù mà chính hắn là tên tội phạm
Phải, Tsubaki tự nhốt mình ở một nhà tù trần gian, một nhà tù lương tâm khi linh hồn bị khuyết nặng nề chìm đắm bản thân mình vào bóng đêm của sự hối hận dằn vặt không điều gì có thể đau đớn hơn
Tsubaki không những bị kẹt trong tầng không của sự tội lỗi, đôi mắt đó, nhịp thở đó, tất cả đều rất loạn nhịp như thể một con thú điên loạn mất tầm kiểm soát
_ Tại sao………… tại sao………….
Thanh Sakura vẫn nguyên trong vỏ nhưng phần nào cũng được khẽ nâng lên bởi đôi tay ấy…… đôi tay đã chai khô do luyện kiếm và cầm cọ vẽ tranh, nó đang siết lại một cách đau đớn, siết mạnh một cách đầy oán hận……… nhưng hắn hận ai? Hắn không hận thần thánh, không hận Amaterasu và Susanoo, hắn không hận số phận của ba gia tộc mà hận chính bản thân mình, hận kẻ đã không bảo vệ được người mình yêu biến lời hứa đó trở thành sự thất hứa
_ Tại sao……. Tại sao…… Lumina lẽ ra đã không chết, chỉ tại mày……..chỉ tại mày Tsubaki……….
Và hắn tính rút thanh Sakura ra khỏi vỏ, nhưng điều gì đó………. Điều gì đó chợt hiện lên tâm trí hắn, nụ cười, đôi mắt và mái tóc đỏ………. Chính vị thiên thần đó, chính cô ấy là người đã ngăn không cho đôi tay rút thanh kiếm. Chính cô ấy không cho phép Tsubaki làm điều dại dột
_ Lumina, cả em cũng không cho anh được tạ lỗi? Quả nhiên anh không bao giờ có thể nhận được sự tha thứ……… nếu vậy thì…………
Rồi hắn đặt thanh Sakura xuống nền nhà, với tay lấy một thanh Katana khác trên giá gỗ, hắn rút vỏ để lộ lên lưỡi gươm sáng loáng đến nguy hiểm
Tsubaki điên loạn đến mức chuyển phần mũi kiếm nhọn về ngực trái của mình và không suy nghĩ dồn hết sức tự đâm vào ngực trái của mình. Cảm giác khi bị một mảnh kim loại đi vào cơ thể không giống như kim tiêm khi đưa thuốc chữa bệnh, diện tích rách toạc da thịt lớn hơn và đương nhiên là cũng đau hơn
Chỉ trong vòng vài giây đó, chiếc thảm trắng trải dưới sàn dường như bị nhuộm đỏ của máu kèm theo chút hương tanh nhưng không đáng nói. Điều đáng nói là Tsubaki khẽ đứng trước gương, cái vẻ mặt nghiến răng chịu đựng cơn đau khi cánh tay thả lòng thòng xuống để làm đường đi cho máu rỉ từng giọt từng giọt. Nhìn Tsubaki hiện giờ nào có khác một con thây ma khi nền áo thun trắng đã nhuộm đỏ và thanh Katana vẫn còn nguyên vị trí trên vết thương…… nhưng nói thây ma thì vẫn còn là quá nhẹ khi miêu tả hình trạng của hắn lúc này
_ Gahhahaahaahhh
Tsubaki tay còn lại nắm lấy thanh Katana đâm sâu hơn nữa, khiến cho dòng máu đỏ tuôn ra như dòng nước chảy mạnh khỏi vòi với cường độ rất mạnh. Đôi răng nghiến chặt hơn khi môi trên gặm môi dưới đến bật cả máu, đương nhiên cơn đau lấn chiếm hết % nhận thức của não là điều không thể tránh khỏi. Nhưng hắn dường như vẫn chưa thể thoát khỏi sự điên loạn khi con tim lầm lỗi lại tiếp tục lầm lỗi
_ Lumina…….. Lumina………….
Đó là tất cả những lời cuối cùng hắn thốt lên khi cơn đau hoành hành khắp cơ thể gầy gọc nhễ nhại mồ hôi và máu như thế
…………………………………..
………………………………….
Kinh koong
Tiếng chuông cửa khẽ vang lên đi khắp những ngóc ngách dù cho sâu nhất trong căn biệt thự trắng kính này. Cảnh vật xung quanh vẫn cứ như thế, mọi thứ dần dần hòa mình vào không khí chiều về, tiếng sóng biển vỗ bờ cùng tiếng chim mòng biển chưa hết, vẫn còn đọng lại vịnh Kyuushi này một chút
Nhưng đối với Mikazuki, điều đó không phải thứ hiện trong tâm trí, cô lo lắng thật…….. lo lắng khi ngước lên nhìn phòng ốc bị che lấp đi bởi lớp màn dày cộm, hơn nữa lại không có ánh đèn neon trong nhà bật sáng, thế thì gian phòng bây giờ nào có khác chi tủ đông lạnh không có nổi một tia sáng lấp ló
Cô cứ bồn chồn sốt sắng suốt, rất muốn vào thật nhanh xem hắn còn sống hay đã chết, nếu chết rồi thì phải lo chuẩn bị hậu sự không để thối cả căn nhà thì phiền lắm. Nhưng đợi mãi chẳng thấy hắn ra mở cửa, đừng nói rằng hắn chết thật rồi nhé
Mikazuki chạm tay vào cánh cửa thì bỗng dưng nó tự động bị đẩy vào……… vậy là hắn không thèm khóa cửa, đồng ý rằng nơi đây an ninh cũng không đến nỗi có trộm cướp, nhưng vẫn phải biết an toàn là thế nào chứ……… hắn thật sự chẳng quan tâm điều gì cả
Đã đến tận đây rồi không lẽ lại về trắng tay, cho nên Mikazuki đành tạ lỗi với gia chủ tự ý vào nhà vậy
_ Minamiya – san, anh có trong đó không?
Đứng ngoài hành lang, Mikazuki khẽ đưa tay gõ nhẹ mặt gỗ của cánh cửa ngăn cách căn phòng với bên ngoài nhẹ nhàng. Nhưng điều mà cô nhận lại được là sự im lặng đến đáng sợ….. đừng nói là tiếng trả lời mà một âm thanh nhỏ như tiếng bước chân thôi cũng không hề lảng vảng quanh đây. Lẽ nào hắn thật sự chết trong đó rồi? nhưng một người trông cao to khỏe mạnh như hắn làm sao có thể dễ gặp tử thần chỉ vì một trận cảm cúm nhẹ……. Nghĩ là như vậy nhưng trong lòng Mikazuki vẫn không làm chủ được sự lo lắng ngự trị trong tim
_ Minamiya – san, mọi thứ ổn chứ?
_ Gahaahaahaaaaaa
Và rồi khi nghe một tiếng gào thét cực kỳ điên loạn bất thình lình phát ra đằng sau cánh cửa ấy, Mikazuki giật bắn cả người đến mức ngã phịch xuống sàn, làm cho lọ thuốc cảm mới mua trên tay bung nắp rơi vãi từng viên từng viên một. Đôi mắt ngây thơ to tròn cuốn hút người khác giới ngày thường giờ đây đang căng tròn vì quá kinh ngạc, thân hình nhỏ đúng chuẩn siêu mẫu khẽ run lên vì nỗi sợ dường như là cảm giác duy nhất xâm chiếm toàn bộ cơ thể, thậm chí còn phong tỏa toàn bộ cử động của Mikazuki. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên bờ má, nhẹ nhàng lướt dọc theo làn da trắng đó cũng đủ để chứng minh cô thật sự rất sợ khi nghe tiếng gào thét thất thanh như vậy
Rồi cô sẽ chọn cách xử lý như thế nào? nếu là bình thường thì sẽ bỏ chạy vì quá hoảng sợ. Trước đây khi còn ở Anh quốc, đúng hơn là lúc Tsubaki ở khu ký túc xá, vì vô tình để linh hồn và trái tim chìm đắm vào nỗi uất hận đầy sự giằng xé, Tsubaki dường như đã không tự chủ, hóa điên dại không khác một con mãnh thú xổ xích. Và kết quả của ngày hôm ấy là người bạn cùng phòng trở nên hoảng loạn, đâm ra đã xin quản lý đổi phòng khác để Tsubaki một mình một khoảng trống riêng. Đồng thời tin đồn về chàng trai nổi điên trở thành bản tin đầu tuần của học viện Nghệ Thuật, nhưng thật may mắn khi bài báo không nói chi tiết đó là ai
_ Minamiya – san, anh không sao chứ? Tôi vào nhé!
Mikazuki nghiến răng lấy lại bình tĩnh, ráng hết sức ngồi bật dậy và tự ý gạt cần cửa xuống
Điều đầu tiên khi cô làm như thế là một luồng hơi lạnh đến rợn gáy thổi phì ra trong một không gian tối om không ánh sáng như kho đông lạnh. Tiếp đến là cái cảm giác đáng sợ khi bóng tối đó như muốn nuốt chửng cả cô. Cuối cùng là tên con trai mái tóc chỉa xuống che đi nửa con mắt vốn dĩ chẳng còn tồn tại linh hồn, trên vai trái còn in đậm màu đỏ của máu và hương vị tanh nồng không nhầm vào đâu được
_ Mi……… Minamiya – san!
Cô nhanh chóng không suy nghĩ mà chạy thẳng đến, vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng lớn của Tsubaki và bắt đầu một trận giằng co dữ dội giữa hai bên
_ Đủ rồi Minamiya – san, xin đừng tự làm hại bản thân mình nữa, nếu anh còn như thế sẽ chết vì mất máu đó!
_ Lu…… Lumina…….
Đó là điều Tsubaki còn nhận thức được khi nhìn thấy hình ảnh Mikazuki qua tấm gương đối diện, gương mặt đó, đôi mắt đó, bờ má đó, tất cả những thứ hiện diện đó đều khiến cho Tsubaki lầm tưởng đó là Lumina
_ Em………. em vẫn không chịu tha thứ cho anh……….. Lumina…………
Bất thình lình Tsubaki quay lại, nắm lấy hai cổ tay Mikazuki và dùng sức nặng của thân thể vật cô nàng xuống nền sàn trải thảm lông một cách mạnh bạo. Đương nhiên vì quá bất ngờ nên cô chẳng thể phản ứng kịp, chỉ biết đi theo hành động của Tsubaki thôi. Cho đến khi nhận thức được mọi thứ, Mikazuki mở mắt và mặt đối mặt với hắn, ngay lúc này là khoảng khắc cô được chứng kiến gần hơn, triệt để hơn sự lạnh lẽo âm u không tồn tại một thứ gọi là linh hồn qua con mắt đầy sự phẫn nộ mất kiểm soát
Hơi thở của gã này hồng hộc gấp rút như thể máu đang bắt đầu dồn lên nhiều hơn, nhanh hơn, thậm chí là đang trong tình trạng này, Mikazuki hoàn toàn có thể nghe được nhịp tim đập không tự chủ của hắn. Lý do gì hắn lại hoảng sợ như vậy?............ dù cho vẻ ngoài là điên loạn, nhưng điều mà Mikazuki cảm nhận được qua ánh mắt ấy, qua hơi thở đó, qua nhịp tim, qua cái siết chặt từ đôi bàn tay khẽ run cầm cập, tất cả chỉ là sự sợ hãi mà thôi
_ Minamiya – san……… anh đang lo sợ điều gì? Ai là Lumina……….
Ngay lập tức, Tsubaki trừng mắt còn đáng sợ hơn, hắn nâng thanh Katana đã dính máu của mình không suy nghĩ đâm mạnh vào bả vai trái chệch khúc xương nối vai và tay một đoạn chừng mm thôi. Để rồi khiến cho giọt máu đỏ ướt thẫm bộ trang phục nữ sinh It. Harm Sokanryu, Mikazuki chợt hét lên vì nỗi đau xâm chiếm cơ thể
_ Á á á á…………
Nhưng ngay sau đó, nàng cắn răng chịu đựng, thay vào cảm giác sợ hãi đó là cái nhìn đối mặt với hắn, dù cho trước mắt Mikazuki lúc này dường như có hai Tsubaki đang ở đó thì phải, nhưng cô hoàn toàn vẫn có thể phân biệt được đâu là người thật. Nàng khẽ đưa tay lên chạm vào gương mặt đó….. gương mặt chứa đầy sự tội lỗi và điên loạn không kiểm soát được. Mikazuki ráng nở nụ cười thân thương dịu dàng khi đang phải đối phó với cơn đau xâm chiếm
_ Mọi chuyện ổn rồi, Minamiya - san, mọi thứ ổn hết rồi!
Giọng nói của nàng như một tia sáng lẻ loi duy nhất soi sáng nơi Tsubaki đang ngồi một mình ảm đạm trong bóng đêm dày vò tâm hồn, trở thành chìa khóa dẫn dắt và đưa chàng rời khỏi địa ngục trở về với chính bản thân mình. Đôi mắt điên dại vô hồn ấy từ từ bình thường và có thể nhìn nhận được mọi thứ xung quanh
Con mãnh thú trong Tsubaki cuối cùng cũng chịu khuất phục, nhường chỗ cho chính nhân cách Tsubaki, cho một con người có trái tim và suy nghĩ. Điều đầu tiên sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mê, hắn nhìn khắp căn phòng lạnh lẽo không có ánh sáng này, mọi thứ vẫn như thế, vẫn như lúc bắt đầu, vẫn như lối sống trước đây của hắn. Rồi sau đó thì ngước xuống, nơi mình đang ngồi cùng thanh Katana cắm sâu vào da thịt của một người con gái giống với Lumina như hai giọt nước trừ mái tóc ra
_ Mi……… Minamiya – san……. Chào buổi chiều……….
Tsubaki tròn mắt không khỏi kinh hoàng vài giây, dường như hắn không dám tin những điều đang hiện diện ngay đây là sự thật, không dám tin chính đôi tay này một lần nữa lại nhuộm máu của người con gái đó. Ngay lập tức, Tsubaki rút thanh kiếm trên vai Mikazuki và quăng leng keng một xó tại góc nhà
_ Này…….. không sao chứ? Vết thương của cô…………..
_ Tôi không sao!
Khi Tsubaki khẽ đỡ Mikazuki ngồi dậy bằng cách ôm gọn người con gái ấy trong vòng tay của mình, nàng chợt đặt tay trái vẫn còn run run lên phần vai trái hắn
_ Quan trọng là vết thương của anh………. nếu không mau băng bó sẽ bị nhiễm trùng mất!