Nói vậy nhưng cô Quỳnh vẫn còn chút gì đó lo lắng, bởi khi tới đây, cô Quỳnh có ý muốn ở lại chăm sóc cho Phú. Vừa đến chưa được bao lâu giờ đã vội ra về, điều này làm cô Quỳnh thấy áy náy. Nhìn nét mặt cô Quỳnh, Yến cũng đoán được cô Quỳnh đang nghĩ gì, Yến nói:
- - Cô lo cho anh ấy phải không ạ...? Hì cô đừng lo, ở đây đã có cháu, cô cứ đi với ông Hai về nhà xem thế nào. Cháu hứa sẽ chăm sóc cho anh ấy cẩn thận.
Lời nói của Yến như gỡ đi được nỗi ưu phiền trong lòng cô Quỳnh, nhìn Yến, cô Quỳnh đáp:
- - Cháu đúng là một cô gái tốt, vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, lại có một nội tâm sâu sắc, hiểu được nỗi lòng của người khác. Có cháu ở đây chăm sóc cho Phú, cô yên tâm rồi.
Cô Lài nói thêm:
- - Chị cứ về với thầy tôi lo công chuyện, ở đây còn có tôi nữa. Thầy tôi năm nay tuổi cũng đã cao, cảm phiền chị lo cho thầy một chỗ nghỉ ngơi. Sáng mai tôi sẽ tới đón thầy.
Cô Lài dặn Yến với Kim ở lại trong phòng, còn mình đi cùng ông Hai với cô Quỳnh xuống bên dưới. Trong lúc đợi cô Quỳnh đánh xe oto, cô Lài nói chuyện với sư phụ:
- - Tạm thời bước đầu đã xong, việc còn lại chỉ còn biết trông cậy vào thầy. Liệu sẽ ổn chứ ạ.....Chẳng hiểu sao cả ngày hôm nay con cứ có một cảm giác bất an. Hay là để con đi cùng với thầy đến đó...?
Ông Hai lắc đầu:
- - Không được, con cần phải ở lại đây cùng bọn trẻ. Dù sao mọi thứ cũng chỉ là dự đoán của ta, mà đã là dự đoán thì không phải chắc chắn. Nếu cả ta và con đều rời khỏi bệnh viện, chẳng may bọn trẻ có làm sao, chúng ta sẽ hối hận không kịp. Đừng lo lắng cho ta, Hai Cước ta xưa nay chưa từng e sợ bất cứ điều gì, nhất là những loại bùa chú, ma quỷ hại người. Nhớ lời ta dặn, luôn luôn chú ý đến cậu thanh niên đó. Ta đã quan sát cậu ta rất kỹ, việc cậu ta bị quỷ ám là điều chắc chắn, nhưng bên trong cơ thể của cậu thanh niên này vẫn còn ẩn chứa một bí mật mà ta chưa thể hiểu được. Cảm nhận của cô gái tên Kim ấy không phải không có cơ sở, cậu Phú này là một kẻ bất bình thường.
Cô Lài hỏi tiếp:
- - Nhưng khi nãy thầy nói trên người cô ta có tà khí.....Là thật hay thầy chỉ nói để cô ấy sợ mà thôi..?
Ông Hai đáp:
- - Là thật, không chỉ vậy, ta còn cảm nhận được thứ tà khí ấy có chung một nguồn gốc với loại tà khí mà lần trước ta thấy ở con. Có điều nó mạnh hơn nhiều so với của con. Khả năng là vì con chỉ gián tiếp tiếp xúc với nó qua cô bé Yến. Còn người phụ nữ này chắc chắn là đã tiếp cận gần với nó rồi. Chuyện này cũng không khó giải thích, bởi cô ta là hàng xóm với cậu thanh niên kia, cũng đã sang bên nhà cậu ấy, bản thân cô ấy cũng gặp gỡ với cậu ta nhiều lần. Bị vương tà khí là điều không thể tránh khỏi.
" Bim....Bim "
Tiếng còi xe oto vang lên, cô Quỳnh đánh xe sát vào lề đường nơi ông Hai cùng cô Lài đang đứng. Hạ kính xe xuống, cô Quỳnh nói:
- - Mời thầy lên xe, tôi đưa thầy về nhà.
Ông Hai gật đầu rồi quay lại nói với cô Lài:
- - Ta đi đây, con ở lại trông chừng bọn trẻ, không cần lo lắng cho ta.
Ông Hai lên xe cô Quỳnh, cô Quỳnh cũng khẽ chào tạm biệt cô Lài. Chiếc xe oto rời khỏi bệnh viện. Nhìn theo xe oto, bỗng ruột gan cô Lài nóng như lửa đốt, mặc dù ông Hai đã nói không cần phải lo, nhưng trong thâm tâm cô Lài, nỗi lo ấy khi ông Hai đi khỏi lại càng lớn hơn bao giờ hết.
Cô Lài khẽ nói ra miệng:
- - Thầy phải bình an thầy nhé...
[.......]
Trên xe oto, cô Quỳnh nói với ông Hai:
- - Dạ thưa thầy, có khi nào bệnh tình của mẹ con là do liên quan đến phần âm mà thầy đã nói không ạ?
Ông Hai đáp ;
- - Điều này thì phải đợi khi đến nơi, tận tay xem xét bệnh tình cho bà ấy thì tôi mới trả lời được. Nhưng điều tôi thấy lạ đó là theo như cô nói, cô không đi đến nơi có đám ma, không đi qua nghĩa địa.....Vậy thì thứ tà khí xuất hiện trên người cô là do đâu mà có. Bởi cho dù phần âm của gia đình có bị động thì cũng không xuất hiện âm khí, tà khí như thế được. Vậy nên trước mắt không được nóng vội, mọi thứ cần phải được tìm hiểu một cách kỹ càng.
Trả lời cô Quỳnh như vậy mặc dù ông Hai biết rõ nguyên nhân, đó là do ông Hai không muốn cô Quỳnh phải lo lắng quá nhiều. Mục đích của ông Hai chính là nhờ cô Quỳnh hay nói một cách khác khó nghe hơn là lợi dụng cô Quỳnh để đến được nhà Phú. Sáng nay, khi hỏi cô Lài xem có cách gì để có thể đến được nhà Phú không, cả hai người sau khi bàn đi tính lại, cuối cùng họ nghĩ chỉ có một người giúp được họ việc này, và đó chính là cô Quỳnh.
h tối......Xe dừng lại ngay trước cổng nhà, cô Quỳnh mở cửa xuống xe, đỡ ông Hai bước ra, cô Quỳnh nói:
- - Thưa thầy, đã về đến nhà tôi. Thầy đợi một chút để tôi mở cổng.
Cổng vừa mở, bên trong nhà, chú Nghị có lẽ nghe thấy tiếng xe, biết vợ về nên ra đón. Thấy bước vào trong nhà còn có ông Hai, chú Nghị đi ra tận sân chào hỏi:
- - Chào bác, chúng ta lại gặp nhau rồi.....
Không để chồng thắc mắc, cô Quỳnh nói:
- - Bác Hai đây ở trong viện không tiện, hơi đông người nên em ngỏ ý mời bác ấy về nhà mình ngủ nghỉ. Nãy lái xe nên em không điện cho mình trước được.
Chú Nghị cười xòa:
- - Có gì đâu, nhà mình rộng rãi, lại neo người.....Mình làm thế là đúng rồi, đi vào nhà đi rồi nói chuyện tiếp. Dạ mời bác vào trong, để lát nữa tôi sẽ dọn phòng cho bác nghỉ ngơi. À mà chắc bác cũng chưa ăn cơm phải không...?
Ông Hai trả lời:
- - Không giấu gì hai người, đúng là tôi chưa ăn gì.
Chú Nghị nói:
- - Thế thì mời bác vào dùng bữa với vợ chồng tôi luôn, tôi cũng chưa ăn......Đang chờ bà cụ dậy để đút cháo cho bà xong mới ăn mà mãi bà vẫn chưa dậy.
Cô Quỳnh thảng thốt:
- - Mẹ vẫn chưa dậy hả mình...? Mình có kiểm tra xem mẹ thế nào không...?
Chú Nghị đáp:
- - Có, vừa mới đây tôi có vào xem, thấy mẹ vẫn nằm ngủ, hơi thở vẫn đều, chỉ có điều lay mẹ dậy thì mẹ mở mắt ra nhìn xong lại nhắm lại. Sao hôm nay mẹ ngủ nhiều thế không biết, hàng ngày mẹ đau ốm, nằm mệt mỏi cũng chẳng chợp mắt được mấy.....Vậy mà hôm nay ngủ từ trưa cho tới tận bây giờ. Nghĩ lâu lâu mẹ mới có giấc ngủ sâu, tôi không lỡ đánh thức.
Ông Hai vừa đi vào trong vừa lắng nghe cuộc nói chuyện của hai vợ chồng. Vừa đặt chân vào nhà, ông Hai lập tức nhăn mặt, bất giác đưa tay lên bịt mũi. Hành động của ông Hai khiến cho chú Nghị thấy lạ, chú Nghị hỏi:
- - Ủa, bác sao vậy....? Có chuyện gì sao...?
Ông Hai nói:
- - Sao trong nhà lại có mùi thối thế này...?
Hai vợ chồng cô Quỳnh nhìn nhau, cả hai cùng lúc nheo mày rồi ngửi ngửi xem mùi thối mà ông Hai vừa nói là gì, nhưng cả hai đồng thanh đáp:
- - Đâu có mùi gì đâu nhỉ...?
Cô Quỳnh tiếp:
- - Nhà ngày nào tôi cũng lau dọn, thậm chí hôm nay trước khi vào viện, tôi tính ở lại chăm sóc cho Phú nên ban chiều còn cẩn thận quét dọn, lau nhà thêm một lượt nữa. Sao lại có mùi thối được chứ...? Nếu có thì hai vợ chồng tôi phải ngửi thấy chứ nhỉ...?
Ông Hai không nói không rằng, mặc cho vợ chồng cô Quỳnh nhìn nhau không hiểu chuyện gì, ông Hai tiến thẳng tới chỗ ghế sofa, chỉ tay vào đó, ông Hai nói:
- - Là chỗ này, mùi hôi thối bốc ra từ đây........Không....không ổn rồi.....