[.........]
Tại phòng VIP thuộc tòa nhà cao cấp của bệnh viện đa khoa quốc tế VR nơi Phú đang nằm. Sau khi thầy Hai rời khỏi đây, cô Lài, Yến cùng với Kim vẫn luôn túc trực bên cạnh Phú.
Kim nói:
- - Lần đầu tiên chị ở bệnh viện mà cứ nghĩ như mình đang ở khách sạn sao vậy. Phải nói mọi thứ ở đây làm ra chỉ dành cho người có tiền. Từ cách chăm sóc bệnh nhân cho đến phục vụ người nhà bệnh nhân, nói gì chứ, cho dù không có chúng ta ở đây thì thằng này vẫn được lo cho từ a đến z. Chi phí ngày của phòng này không biết bao nhiêu nhỉ...? Nhưng chắc chắn là không rẻ rồi.
Yến đáp:
- - Em cũng không rõ, nhưng có những phòng trong bệnh viện được đặt tên ví như là phòng tổng thống, phòng nữ hoàng nọ kia......Giá một ngày có thể lên đến - nghìn đô là chuyện bình thường. Theo em nghĩ, phòng này cũng không thể có giá thấp hơn. Tiện nghi còn hơn cả khách sạn sao luôn ấy chứ.
Kim tròn mắt:
- - Gì cơ...? Chi những - nghìn đô cho ngày...? Khiếp thật, mà em nói chị lại càng không hiểu, sao vợ chồng nhà ông Nghị ấy có thể bỏ ra một số tiền lớn cho một thằng hàng xóm chỉ mới quen được - hôm. Đúng là thừa tiền, có giúp thì đáp nó vào mấy cái phòng bình thường là được rồi. Cháu nói đúng không cô Lài...?
Cô Lài nãy giờ vẫn đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ, cô Lài đang lo lắng không biết thầy Hai hiện giờ ra sao. Muốn gọi điện hỏi nhưng lại sợ nhỡ may làm hỏng chuyện của thầy nên cô Lài không dám gọi. Câu hỏi của Kim cắt ngang dòng suy nghĩ của cô Lài, cô Lài đáp:
- - Không nên nói vậy, trên đời này có nhiều người rất tốt. Hơn nữa theo cô nhìn thì quả thực vợ chồng nhà Quỳnh - Nghị với cậu thanh niên này có một mối duyên tương hợp. Chẳng phải tự nhiên mà gặp gỡ được nhau, tuy không hiểu được cặn kẽ nhưng chắc chắn họ có lý do để đối xử với Phú tốt như vậy. Ngoài ra với người không có tiền thì nghĩ một ngày chi ra mấy chục triệu cho phòng bệnh viện là nhiều, nhưng người có tiền họ không nghĩ như vậy. Lúc Phú gặp nạn, cũng lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, cũng chính nhờ vào điều kiện tốt mà giờ đã qua cơn nguy hiểm và đang phục hồi. Có câu đắt nhưng xắt ra miếng là như vậy, cái gì cũng có giá của nó cả.
Yến nhìn cô Lài khẽ hỏi:
- - Cô sao vậy, cháu nhìn sắc mặt cô không được tốt. Cô đang lo lắng chuyện gì sao...?
Cô Lài vội xua tay:
- - Không, không có gì đâu.......Chỉ là cô đang nghĩ không biết thầy Hai thế nào....
Yến tiếp:
- - Cô lo cho ông Hai...? Nhưng chẳng phải ông Hai đến nhà cô Quỳnh để nghỉ ngơi hay sao...? Có gì mà cô phải....lo...
Nói đến đây, Yến khẽ khựng lại......Hình như Yến cũng vừa đoán ra được điều gì đó, cũng phải thôi, Yến vốn là một cô gái thông minh. Chỉ là lo lắng cho Phú mà Yến quên đi mất mục đích ban đầu của tất cả mọi người khi đi tìm Phú là gì. Yến đứng dậy, mở ngăn kéo hộc bàn cạnh chiếc giường Phú đang nằm. Bên trong ngăn kéo là chiếc điện thoại đã vỡ màn hình của Phú, cùng với đó là ví tiền, một vài phụ kiện như lắc tay, dây chuyền.......Nhưng, Yến biết trong ngăn kéo đã thiếu mất đi một thứ.
Cô Lài nhìn Yến và cũng biết cháu gái mình đã đoán ra được điều mà cô Lài với ông Hai không nói.
Yến bước tới rồi khẽ ngồi xuống cạnh cô Lài, Yến hỏi nhỏ:
- - Chùm chìa khóa nhà của anh Phú, có phải ông Hai đã đem đi không cô...?
Cô Lài chỉ còn biết gật đầu, Yến nói tiếp:
- - Vậy có nghĩa là ông Hai đã một mình tiếp cận ngôi nhà đó.......Sao, sao cô lại để ông Hai đi như vậy được chứ...? Chẳng phải hai người nói " thứ đó " vô cùng đáng sợ và cực kỳ nguy hiểm hay sao....? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ đi cùng nhau, sao cô lại để ông Hai đi một mình.....? Không được, cháu phải tới đó.....
Cô Lài kéo tay Yến lại:
- - Cháu định làm gì...? Cháu đến đó bằng cách nào...? Ai sẽ cho cháu vào đó lúc này...? Đừng chuyện gì cũng làm việc theo cảm tính. Cháu nghĩ những người có mặt ở đây, kể cả cô, có ai giỏi hơn thầy Hai sao....? Tất nhiên là không, chính vì " nó " đáng sợ và nguy hiểm nên chỉ có thầy Hai mới đủ hiểu biết cũng như khả năng để áp chế " nó ". Cô cùng với thầy đã phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này. Giờ chúng ta chỉ còn cách chờ đợi đến sáng mai, chờ tin của thầy Hai mà thôi. Ngoài ra cháu quên, Phú đang ở đây hay sao...? Thầy Hai có nói, mỗi người chúng ta đều có việc cần phải làm. Ở lại đây bảo vệ cậu ta cũng là một phần trong kế hoạch. Chuyện bây giờ không còn là vấn đề của riêng Phú nữa, cháu, cô và cả Kim đều đã bước chân vào vòng tròn ma quỷ. Và người gỡ được khúc mắc này chỉ có thầy Hai mà thôi. Cô là người đã theo thầy Hai từ lâu, thầy như người cha thứ của cô vậy. Ở đây, hơn ai hết, cô là người lo lắng cho thầy nhất. Nhưng thầy đã nói, chúng ta chỉ biết làm theo mà thôi. Thầy Hai rất giỏi, cô tin thầy sẽ không sao....
" Khò....Khò....Khò..."
Hai cô cháu đang nói chuyện thì tiếng ngáy ngủ từ phía ghế sofa vang lên. Yến quay lại nhìn thì nằm trên ghế, Kim đã ngủ từ lúc nào, đã vậy còn ngáy khá to. Chắc có lẽ đêm qua không ngủ được, sáng nay lại dậy sớm, rồi di chuyển nhiều, nên giờ nằm trên ghế dài sofa êm ái, Kim ngủ một cách ngon lành.
Nhìn Kim mà hai cô cháu cũng phải bật cười, mặc dù chỉ mấy giây trước ai cũng khá căng thẳng.
Cô Lài nói:
- - Con bé này đúng là vô tư, miệng thì luôn nói lời khó chịu, nhưng thực ra tâm địa của nó rất tốt. Kiểu người khẩu xà tâm phật, hay khiến cho người khác mất lòng nhưng nếu đã chơi thân với ai thì dù phải lăn xả. hi sinh nó cũng chấp nhận nhận phần thua thiệt. Nhìn nó ngủ mà cô cũng thấy nhẹ nhõm, vô ưu, vô lo.....Đôi lúc được sống như nó cũng là một điều hạnh phúc.
Yến gật đầu tán thành với lời của cô Lài:
- - Vâng đúng rồi cô, chị Kim ít bạn bè lắm....Từ nhỏ tới lớn hai chị em đã thân thiết. Chị ấy sống rất biết trước sau, cháu hay trêu chị ấy là sống như kiểu giang hồ trong phim Trung Quốc, có ơn báo ơn, có oán báo oán.....Không chỉ ở Việt Nam, mà sang bên Đức, chị Kim lúc nào cũng bảo vệ, chăm lo cho cháu. Chỉ có điều, như cô nói, chị ấy không biết cách lấy lòng người khác. Ghét ai là ghét ra mặt, không kiêng nể, ai hiểu không sao, không hiểu lại nghĩ chị ấy là người xấu. Mà hôm nay cũng mệt rồi, cô đi nghỉ đi ạ......Cháu ngồi trông anh Phú một lát nữa cháu ngủ.
Cô Lài mỉm cười:
- - Ừ được rồi, đừng lo cho cô.....Thôi, tắt bớt đèn đi cho cái Kim nó ngủ, cháu lấy chăn mà đắp cho nó.
Nói chuyện với Yến cũng giúp cô Lài bớt đi phần nào lo lắng. Nhưng từ lúc thầy Hai rời đi đến giờ, chẳng hiểu sao trong thâm tâm cô Lài luôn xuất hiện một dự cảm bất an. Có điều gì đó mách bảo cô Lài, nguy hiểm đang tới gần, thậm chí đã có lúc trong buổi tối ngày hôm nay, cô Lài còn mơ hồ mường tượng ra hình ảnh đáng sợ, đã có người phải chết, nhưng cô Lài không rõ đó là ai. Lúc này cô Lài chỉ mong sao những gì xuất hiện trong tâm trí chỉ là do tưởng tượng. Tuy nhiên, với người bình thường thì có thể suy nghĩ như vậy, còn với người có căn, có số, có thiên phú, được học về phong thủy, bùa chú như cô Lài, người ta gọi đó là: Điềm Báo.
Cả thầy Hai, cả cô Lài đến lúc này vẫn không biết được rằng: "Điềm Báo" đó đang tới gần....
[.........]
Trong một phòng trống thuộc tòa nhà cao cấp của bệnh viện đa khoa quốc tế VR, bên trong phòng đang khẽ vang lên những âm thanh rêи ɾỉ:
- - Ah....ah.....em....sướng...quá....bác....sĩ...ơi....ah....ah...
Nữ y tá với bộ quần áo xộc xệch, chỗ kín, chỗ hở vừa lấy tay cố che miệng nhưng vẫn không thể ngăn cản âm thanh đang phát ra từ chính cô ta.
" Roạt "
Lột sạch những gì còn lại trên người nữ y tá xinh đẹp với những đường cong gợi cảm đang khẽ rung lên sau từng nhịp đẩy. Vị bác sĩ có nhiệm vụ trực đêm ngày hôm nay vừa lên gân, vừa áp sát miệng vào tai người tình:
- - Phù....nhỏ...tiếng thôi.....Em không định để cho cả tòa nhà này nghe thấy đấy chứ....Hộc...hộc....Đổi thế nào, quay mặt ra phía cửa đi.....Khì khì khì.....
Trong căn phòng chỉ mờ mờ ánh đèn được hắt vào từ phía hành lang bên ngoài qua cửa kính. Cặp nhân tình bác sĩ - y tá đang ra sức vật lộn trong khoái lạc, trong ham muốn thể xác.
Đôi mắt của nữ y tá xinh đẹp giờ đây đã ngây dại vì suиɠ sướиɠ, nhưng có lẽ cũng chính vì sự đê mê ấy mà trong khoảnh khắc, khi hướng mắt nhìn về phía tấm kính bên ngoài hành lang, cô ta khựng lại, ngừng rêи ɾỉ......Bất giác đổ mồ hôi hột, cô ta giữ chặt lấy tay của vị bác sĩ đang bám lấy hông của cô đẩy ra, đẩy vào, miệng ú ớ:
- - Anh....anh Vinh ( tên của tay bác sĩ số hưởng)....dừng....dừng.....lại......dừng lại....
Vinh vẫn ra sức dồn lực vào từng nhịp đẩy, thấy bạn tình có điều gì đó không ổn, Vinh cau mặt đáp:
- - Sao đấy....Anh vẫn chưa ra.....Sao lại dừng.
Toàn thân bỗng dưng lạnh toát, nữ y tá cứ như bất động, cuộc giao hoan tạm dừng trong sự ngỡ ngàng của Vinh. Còn chưa hiểu chuyện gì thì Vinh sờ thấy bạn tình của mình đang khẽ run lên từng chập.
Nữ y tá mấp máy môi, tay chỉ về phía tấm kính bên ngoài hành lang:
- - Có....có....ai đó....đang đứng....nhìn....chúng ta.....kìa......