Tiếng động càng lúc càng gần, cô Lài cũng bước tới gần khúc cua chữ L.
Mắt đang chăm chú vào màn hình điện thoại, bất chợt nữ y tá ngẩng mặt lên khi vừa thoáng thấy bóng người đứng trước mặt mình, không giấu nổi sự hoang mang, nữ y tá giật mình thốt lên:
- - Ui mẹ ơi…..Chị làm tôi sợ chết khiếp. Chị đi đâu vậy….?
Tiếng “ loẹt xoẹt “ vừa rồi là âm thanh phát ra từ bước chân của nữ y tá, người này có thói quen đi không nhấc chân cao. Cô Lài cũng nhận ra đây chính là nữ y tá lúc sớm có đến xem tình trạng sức khỏe của Phú. Khẽ thở phào, cô Lài đáp:
- - Cũng không có gì….Vừa rồi tôi đứng ngoài cửa phòng, nghe thấy tiếng dép nên tiến lại xem ai mà thôi. Xin lỗi đã làm cô giật mình, cô cũng đang đi đâu sao…?
Nữ y tá thở dài:
- - À, tôi đang đi tìm người bạn, cô ấy trực chung với tôi ca đêm hôm nay. Nhưng đi đâu từ lúc h đến bây giờ chưa thấy quay lại. Gọi điện thoại mãi không thấy nghe máy, cũng hơi lo lo nên tôi đi thang máy lên tầng trên xem cô ấy có ở đây không…? Điện thoại vẫn có chuông nhưng không có ai nghe cả. Mà thôi, giờ phòng trực không có ai, có lẽ tôi trở xuống đây, kẻo bác sĩ trực ca thấy không có y tá túc trực thì chết dở. Mà cũng muộn rồi, chị xem quay về phòng đi, ở đây tránh làm ồn.
Miệng nhắc người khác, nhưng chân của nữ y tá vẫn đang loẹt quẹt những âm thanh đầy khó chịu. Vừa quay lưng lại thì phía thang máy báo chuông:
“ Ting…..Ting “
Đèn thang máy báo đỏ, có người đang đi lên tầng này. Nữ y ta cười nói:
- - Đây rồi, có khi là cô ta…...Tôi ghét nhất kiểu bỏ bê công việc thế này, phải nói cho một trận mới được.
Từ chỗ nữ y tá và cô Lài đứng còn cách khu vực thang máy chừng m. Cô Lài chưa kịp nói gì thì nữ y tá đã rảo bước quay lại chỗ thang máy. Cửa thang máy đã mở, ánh sáng bên trong thang máy hắt ra ngoài in một cái bóng người tóc dài, dáng mảnh khảnh, điều này càng khiến nữ y tá kia tin đó là bạn trực ca cùng mình. Nhìn cái bóng đổ xuống sàn hành lang, có vẻ như người bên trong thang máy vẫn không chuyển động mà cứ đứng im trong đó.
Cánh cửa thang máy cứ đóng vào rồi lại mở ra, nữ y tá nói bằng một giọng khó chịu, dù đã bước được một đoạn, nhưng cô Lài vẫn nghe thấy:
- - Đồ điên, đêm hôm còn làm trò gì thế hả…? Rảnh quá không có việc gì làm nên lang thang chán xong giờ nghịch thang máy à…?
Ánh mắt cô Lài vẫn đang nhìn chăm chăm vào cái bóng đổ ra từ trong thang máy. Bất chợt, cô Lài hét lớn:
- - DỪNG LẠI…….ĐỪNG ĐI VÀO ĐÓ.
Nhưng lúc này, nữ y tá đã đứng trước cửa thang máy, cô ta có nghe thấy giọng của cô Lài. Ngoảnh mặt nhìn về phía cô Lài, không biết tại sao cô Lài lại hét lên như vậy. Nhưng khi còn chưa biết lý do thì từ bên trong thang máy, một cánh tay thò ra đâm thẳng vào bụng của nữ y tá. Cánh tay mảnh khảnh, nhỏ nhắn ấy cứ như một lưỡi dao sắc nhọn, nó chọc xuyên qua bụng nữ y tá. Đứng từ phía này, cô Lài há hốc mồm nhưng ngay lập tức dùng tay che miệng lại. Sau lưng nữ y tá kia là một bàn tay đầy máu đang xòe ra rồi lại nắm vào. Bất ngờ, cánh tay đó rút lại, máu từ ổ bụng nữ y tá bắn ra tung tóe. Nữ y tá đổ gục xuống sàn, một nửa thân trên của cô ta nằm trong thang máy, phần dưới thì nằm bên ngoài, máu cứ thể chảy ra thành vũng. Cửa thang máy vẫn đóng vào, mỗi khi chạm vào xác nữ y tá kia thì lại mở ra.
Khu vực thang máy đèn điện chớp tắt, cái xác nằm chắn ngang thang máy khiến cửa không thể đóng mở cứ mỗi lúc lại vang lên những âm thanh….
“ Lục...cục…..Lục….cục “
Bên trong thang máy lúc này có tiếng cười khúc khích:
“ Hi...hi...hi…...Hi...hi...hi….”
“ Bắt...được….rồi…..Bạn...làm...ma...nhé…”
“ He...he...he…...He...he...he…”
Bước ra khỏi thang máy chính là con bé Tươi, người nó giờ đây đã nhuốm đầy máu tươi, máu bắn lên khắp mặt, máu dây vào bộ quần áo bệnh nhân mà nó đang mặc và chuyển bộ quần áo sang màu đỏ. Một tay nó nhơ nhớp máu, lòng bàn tay của nó vẫn còn đang nắn bóp một phần nội tạng mà nó móc ra từ cơ thể nữ y tá đang nằm bất động trong vũng máu ngay cửa thang máy, đó là một quả thận…...Kinh dị hơn khi vừa bước ra ngoài, con bé cho luôn quả thận vào miệng nhai nhồm nhoàm, vừa nhau nó vừa nhe cái miệng đỏ lòm toàn máu là máu ra cười man rợn:
“ He...he...he….Ngon...quá…..Ngon...quá….He...he...he “
Sau khi nhai trọn quả thận, con bé đưa tay quệt ngang miệng khiến cho vệt máu tạo thành một cái miệng đang ngoác ra cười. Nó quay ngang, quay dọc nhìn khắp một lượt, và rồi nó xác định hướng khi nãy nơi khúc cua trước mặt có tiếng người hét lên. Lê đôi chân dính máu tiếp tục đi tìm những “ con Ma “ tiếp theo.
Vang vọng trong không gian, lời bài hát lại được cất lên:
“ Các...bạn...ơi….Các...bạn...ơi…
Mình...cùng….chơi...trò….chơi...trốn….tìm..
Nhắm...mắt...lại….đừng...có...lim...dim…
Ai….bị...tìm….sẽ….phải….thành…..ma….”
“ He...he...he…..Hi….hi….hi….”
“ Hi….hi...hi….He...he...he….”
Khúc cua lúc này, cô Lài đã không còn ở đó nữa…….Chạy trối chết trở về phòng nơi Phú đang nằm. Trên đường quay về, một căn phòng nằm cách phòng của Phú phòng khẽ mở cửa ra. Có lẽ người bên trong nghe thấy tiếng hét nên tò mò mở cửa. Thấy cô Lài, người này hỏi:
- - Có chuyện gì vậy…? Vừa rồi có ai hét lên phải không..?
Mặt mũi tái mét, hai lòng bàn tay đang đổ mồ hôi đầm đìa, cô Lài vừa chạy vừa nói:
- - Đóng...đóng cửa lại…..Kéo hết rèm…...Muốn sống thì cho dù có nghe thấy bất cứ tiếng động nào cũng không được mở cửa nhìn ra ngoài…..Làm theo lời tôi mau…
Mặc dù không hiểu tại sao người phụ nữ này lại nói như vậy, nhưng sắc mặt của cô ta đang cực kỳ hoảng loạn, chưa kể phía sau lưng cô ta, ánh đèn hành lang đang chớp tắt một cách khó hiểu. Người vừa hỏi cũng lập tức đóng cửa, kéo kín rèm, không biết họ có nghe thấy tiếng hát đang ngân nga trong gió hay không, nhưng cô Lài thì nghe thấy cực kỳ rõ.
“ Sầm “
Sau khi bước vào trong phòng, cô Lài đóng sập cửa lại, đóng tất cả các chốt cửa từ bên trong. Cô Lài nhào tới cái túi xách mà cô đem theo, lục tung tất cả đồ đạc có trong đó, cô Lài lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ sưa đỏ, chiếc hộp chỉ to bằng nửa bàn tay. Mở hộp, bên trong hộp là một viên ngọc hình cầu có màu đỏ được đặt trên đế cũng được làm bằng ngọc lục bích. Đặt chiếc hộp gỗ sưa ngay chính giữa cửa ra vào. Xong đâu đó, cô Lài kéo kín toàn bộ rèm cửa có trong căn phòng. Lúc này cả Yến lẫn Kim vẫn đang ngủ say không hề hay biết gì cả. Cửa đã được chốt, rèm đã được kéo kín, đèn trong phòng được tắt hết, mồ hôi mồ kê ướt đẫm người cứ như vừa tắm. Cô Lài xõa búi tóc trên đỉnh đầu, tháo vòng ngọc đang đeo ở cổ. Rút cây châm vàng ( cây châm dùng để ghim búi tóc) cô Lài cắm cây châm vào khe giữa của hai cánh cửa rồi quay trở lại ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt lại, cố gắng trấn an bản thân, bởi cô Lài biết, cái cảm giác năm xưa cô được thầy Hai thử thách đang xâm lấn tâm trí của cô, đó là một cảm giác sợ hãi tột cùng. Bao năm qua, cô Lài không còn là một đệ tử mới chập chững khám phá khả năng của bản thân nữa, được sư phụ chỉ dạy, được đi nhiều nơi, cả những nơi được coi là cái nôi của Phật Giáo, được gặp gỡ những vị thiền sư đắc đạo…...Tới ngày hôm nay, có thể nói khả năng của cô Lài đã được trau dồi hơn rất nhiều. Vậy mà, cảm nhận về cái gọi là “ Quỷ Khí “ vẫn khiến cô Lài run sợ. Không phải cô Lài kém cỏi, mà là con Quỷ này đúng như lời thầy Hai nói…...Nó vô cùng đáng sợ và khủng khiếp, nó có thể gϊếŧ chết người chỉ trong chớp mắt.
Và không phải tự nhiên nó tới đây……...Nó ở đây chính là để tìm Phú….Nhưng tại sao nó lại gϊếŧ người vô tội, nó có thể gϊếŧ chết Phú từ trước cơ mà….? Chẳng phải thầy Hai đang ở ngôi nhà đó hay sao…? Chẳng phải thầy Hai nói nó bị yểm tại ngôi nhà đó sao…? Vậy sao nó lại xuất hiện ở đây….? Không lẽ điều mà cô Lài lo sợ đã thành sự thật, thầy Hai đã gặp chuyện…?
Có rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu cô Lài…..Nhưng không còn thời gian để nghĩ đến chúng nữa…..Con Quỷ đó đang tìm Phú, và điều cô Lài cần làm lúc này là tìm cách bảo vệ mọi người.
Một tay đếm tràng ngọc, một tay xòe ra đặt lên nhưng không chạm vào viên ngọc màu đỏ. Im lặng giữ một hồi như vậy, viên ngọc màu đỏ từ từ phát sáng, sắc đỏ bao trùm lấy toàn bộ căn phòng. Cô Lài cứ như bất động giữ nguyên tư thế như vậy…….Bên ngoài, tiếng hát vẫn đang vang lên, mỗi lúc một gần:
“ Nào...cùng...chơi….trò...chơi...trốn...tìm…
Nhắm...mắt….lại...chớ...có...lim...dim…”
“ He….he….he….He...he...he…”
“ Đâu...rồi….đâu….rồi…….Bạn….ở….đâu….”
“ Hi….hi….hi……...Hi..hi….hi “