" Két....Kẹt...Kẹt....Kẹt "
Bên trong phòng, Yến nghe thấy rõ mồn một tiếng những cái móng tay sắc nhọn của con quỷ đang cào vào cánh cửa. Tiếng đập phá càng lúc càng dữ dội, nếu như cánh cửa không được chèn bởi những đồ vật trong phòng thì có lẽ nó đã bị phá bung từ sớm rồi. Sau mỗi tiếng " rầm " đồ đạc lại bị xê dịch đi một chút.
Kim muốn gượng dậy nhưng cơ thể không cho phép, Kim nói ngắt quãng, bởi giờ đây Kim cũng đã kiệt sức:
- - Phải...phải làm...gì đó.....Nếu...nó cứ...tiếp tục.....như vậy......Cánh cửa không chịu nổi đâu....
" Rầm....Rầm....Rầm "
Bên ngoài, con quỷ vẫn ra sức phá cửa, đột nhiên Yến nhớ ra một chuyện, Yến nói:
- - Chúng ta phải cầu cứu.......Đúng rồi, tại sao bây giờ em mới nghĩ ra.....
Kim thều thào:
- - Cầu cứu....? Cầu cứu ai....? Mà bằng cách nào...?
Yến tiếp:
- - Chẳng phải chúng ta vẫn còn điện thoại hay sao...? Không ai biết ông Hai hiện giờ ở đâu..? Thế tại sao chúng ta không gọi điện cho ông ấy...? Khi nãy còn sợ con quỷ phát hiện ra, nhưng giờ thì điều đó đã xảy đến.....Cô Lài.....điện thoại của cô đâu...?
Yến nói đúng, dự đoán, nghi ngờ chi bằng trong lúc cấp bách này, gọi trực tiếp cho ông Hai, biết đâu tất cả mọi người sẽ có cơ hội sống sót. Nhưng có một điều nằm ngoài dự đoán của tất cả, đó chính là, khi gom điện thoại lại, cô Lài đã tắt nguồn, cho vào một cái túi nilon rồi để vào trong ngăn kéo của một cái tủ đứng tầm m. Và bây giờ, cái tủ đó đang được dùng để chèn cửa ra vào ngăn cho con quỷ xộc vào trong.
Cô Lài chỉ tay về phía cửa chính......Cô Lài nói:
- - Điện thoại của chúng ta....đều ở trong ngăn kéo của cái tủ kia, ngăn ở giữa......
" Rầm....Rầm....Rầm "
Yến giật mình nhìn về phía trước mặt, cái khe hổng giữa hai cánh cửa giờ đã bị phá ra lớn hơn, khi nãy nó chỉ đủ nhòm một bên mắt, nhưng bây giờ, con quỷ đang đưa cả cánh tay vào bên trong.
Đúng lúc ấy, phía giường bệnh của Phú, cái chuông mà thầy Hai gắn nơi đầu giường cũng lập tức vang lên những tiếng....
" Leng...Keng....Leng....Keng..."
Chuông vang lên là bởi vì, tà khí, hay nói một cách khác, khi con quỷ xâm nhập vào phạm vi căn phòng, chuông cảm nhận được tà khí sẽ vang lên để cảnh báo. Nhìn cánh tay bê bết máu của con quỷ, Yến không dám nghĩ rằng mình có đủ can đảm để đi tới đó để mở ngăn kéo lấy túi đựng điện thoại. Bởi vì, ngay bên dưới cánh tay của nó chính là cái tủ bên trong có điện thoại.
Nhìn những ngón tay gầy mảnh khảnh, những cái móng nhọn hoắt đang bám vào lỗ hổng ở giữa mép cửa quờ quạng....Lúc này mà ra đó, chỉ e là, những thứ gớm ghiếc, đáng sợ ấy sẽ túm ngay lấy Yến.....Kim nói:
- - Em....đỡ...chị dậy.....Chị...sẽ...đi lấy....cái túi...đó.
Yến lắc đầu, run run giọng đáp:
- - Sao...sao có thể...được......Lúc này....chỉ...chỉ có em...là người rảnh tay nhất, cũng không có...bị thương....Nếu phải...đi lấy...thì..em là người...đi...mới...đúng.
Kim thở hổn hển:
- - Nhưng...em có...làm được...không...? Đó chính là cơ...hội duy nhất của chúng ta...
Yến rùng mình, nhưng vẫn gật đầu khẳng định:
- - Em..làm được...Trong lúc này, nó đang cố gắng phá cửa...Em sẽ lừa lừa tới đó rồi mở hộc tủ....Cầu mong, nó đừng nhìn vào bên trong.
Cô Lài khẽ nói:
- - Phải hết sức cẩn thận.....Con quỷ này không chỉ nhìn, mà nó còn cảm nhận qua nỗi sợ hãi của con người......Vượt qua được nỗi sợ, cũng là bản thân cháu thoát khỏi sự kiểm soát của nó.
Yến vâng dạ rồi nhắm mắt, trấn tĩnh, bình tâm hít một hơi thật dài.....Mở mắt ra, Yến xác định lại vị trí của cái tủ. Vì cửa đóng chặt chốt bên trong, lại có thả rèm phủ kín, nên mặc dù con quỷ đã phá được một lỗ hổng nơi hai mép cửa, nhưng cánh còn lại vẫn nguyên vẹn, cửa vẫn chưa bị bung. Bên cạnh đó, đèn trong phòng lúc này đã tắt hết, chỉ còn lại sắc đỏ mờ mờ phát ra từ viên ngọc thạch. Nếu lợi dụng được điểm mù, lợi dụng bóng tối mà men theo thành tường đến gần vị trí cửa, nhiều khả năng con quỷ sẽ không phát hiện ra, nhưng với một điều kiện, nó tiếp tục đập phá điên cuồng mà không đưa mắt nhìn vào bên trong.
Dường như ngay lập tức, não bộ của Yến đã vạch ra một kế hoạch khá khả thi. Việc còn lại là thực hiện như thế nào mà thôi.
" Rầm....Rầm....Rầm "
Con quỷ vẫn đang ra sức đập cửa, nó vẫn đưa bàn tay vào bên trong khua khoắng, cào xé. Con quỷ đưa tay vào, đồng nghĩa với việc nó không thể nhìn được bên trong. Nhân cơ hội đó, Yến lách người vào bóng tối rồi bắt đầu chậm rãi từng bước, từng bước men theo bức tường để áp sát vị trí cửa ra vào, ngay bên dưới chân cửa chính là cái tủ có để túi điện thoại. Tuy xác định tư tưởng từ trước, nhưng càng đến gần cửa, Yến lại càng sợ hơn, điều đó là đương nhiên, vì càng gần cửa nghĩa là càng tiếp xúc gần hơn với con quỷ.
Nằm sát xuống nền nhà, Yến khẽ trườn nhẹ người theo mép tường, lúc này, Yến đã di chuyển được tới sát vị trí của chiếc tủ. Ngay bên trên đầu Yến chừng cm chính là ngăn kéo thứ của tủ.
" Rầm....Rầm....Rầm "
Tiếng đập phá ngay sát bên tai khi con quỷ vẫn chưa chịu dừng lại, nó đang gầm gừ:
" Ngừ....Ngừ....Ngừ "
" Mở...ra.....mở...ra...nào...."
" Cạch...cạch...cạch "
" Két...két...két...."
Yến nghe thấy rõ âm thanh gai người phát ra từ những cái móng của con quỷ khi nó đang cố cào vào thành cửa. Mồ hôi mồ kê ướt đẫm như tắm, mặt mũi tái nhợt, cơ thể Yến lạnh cóng khi con quỷ cất tiếng cười:
" He...he...he......Hi....hi...hi...."
Nhưng vẫn may cho Yến, con quỷ chỉ đập phá và đưa bàn tay gớm ghiếc của nó vào trong chứ không nhòm như khi nãy.
Run lẩy bẩy, Yến nhắm mắt, úp sát mặt xuống đất không dám thở mạnh. Bên cạnh đó, Yến đưa tay lên trên, lần mò để tìm cách mở ngăn kéo. Và rồi, Yến cũng chạm được tới phần tay nắm....Yến kéo thật khẽ, nhưng có khẽ thế nào thì cái ngăn kéo ấy vẫn phát ra tiếng động, cho dù âm thanh ấy rất nhỏ, và đột ngột dừng lại:
" Két "
Ngay khi tiếng " két " nhỏ xíu ấy phát ra, phía bên ngoài, con quỷ cũng dừng đập phá. Yến mở được tủ, nhưng vẫn chưa lấy được đồ, bởi bàn tay của cô không với tới được đáy của ngăn kéo tủ. Yến cũng dừng lại, mọi thứ trong lúc ấy im bặt, không có lấy một tiếng động.....Không gian im ắng đến mức, Yến có thể nghe thấy tiếng tim của chính mình đang đập.
Và con quỷ cũng đã nhận ra được điều này, sự yên tĩnh rợn người ấy như đang cảnh báo cho một diễn biến kinh hoàng chuẩn bị ập tới.
Bên ngoài, con quỷ khẽ cúi người, nó đưa một bên mắt qua lỗ hổng nơi mép cửa để nhìn vào bên trong. Nó lặng im nghe ngóng, nó biết có thứ gì đó đang nằm ngay dưới cánh cửa, thứ này đang run sợ, và thứ này có một mùi vị rất quen, nó nhớ, và nó biết.....Đó chính là Yến....
" He...he...he.....He....he....he...."
" Ngươi...là...đồ....phá....đám...."
" Ta....thấy.....ngươi...rồi...."
Cô Lài hét lên:
- - YẾN.......QUAY TRỞ VỀ Đ Y MAU....
Ngay lập tức, Yến nhổm người dậy, bàn tay Yến đưa vào trong ngăn kéo, tóm lấy túi đựng điện thoại, trong lúc con quỷ khom người nhìn vào trong qua lỗ hổng ấy, Yến tính nó sẽ không kịp đưa cánh tay của nó vào trong.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Yến, khi Yến có thể lấy được cái túi đựng điện thoại thì con quỷ cũng kịp đưa bàn tay của nó vào trước, Yến quên mất rằng, nó còn nhanh hơn Yến nhiều lần.....Bởi nó không phải con người, ngay cả Kim, một hình mẫu của Yến về sự mạnh mẽ, nhanh nhẹn, không thua bất cứ ai giờ cũng đang phải nằm hấp hối.
" Pặp "
Yến không thể chạy, vì bàn tay gầy mảnh khảnh, nhơ nhớp máu của nó đã tóm được bàn tay của Yến.....
" Tóm....được....rồi....nè..."
" Hi...hi...hi.....Hi....hi....hi "