Việt nhìn thứ đồ trong cái túi ông Khanh vừa mở ra, thản nhiên Việt đáp:
- - Tôi biết chứ.....Vì chính tay tôi làm ra cái này mà. Đây là một cái bẫy dùng để bẫy mèo hoặc một vài con thú có kích thước tương tự. Nhưng tôi làm cái này là để bẫy mèo. Có vấn đề gì sao....?
Ông Khanh có chút bất ngờ, bởi ông không nghĩ, cái bẫy này là do Việt làm. Khi nhìn thấy xác con chó nằm trong phòng ngủ, sau đó lại thấy cái bẫy này, ông Khanh đã đặt ra giả thiết, chính Phú mới là người đặt bẫy, kiểu như Phú là người thích hành hạ động vật, đại loại như thế. Nay biết, người làm ra cái bẫy lại chính là Việt, ông Khanh hỏi:
- - Sao cậu lại làm bẫy rồi đặt trong nhà của Phú....? Chẳng phải cậu rất yêu quý con chó của mình sao....?
Việt đáp:
- - Ông hỏi gì lạ vậy...? Việc tôi đặt bẫy đâu có liên quan gì đến việc con chó của tôi bị gϊếŧ. Tôi nói rồi, đây là cái bẫy để bắt mèo, con Bạch Tuyết chết không phải do cái bẫy này. Còn tại sao tôi lại làm bẫy hả..? Đó là do thằng nhóc đó nhờ, hôm đến đó nhận việc, nó có nói với tôi rằng trong nhà nó có một con mèo hoang khá lớn, con mèo thường lảng vảng ở tầng trên, nó muốn tìm cách đuổi con mèo đi. Và thế là tôi đã đề xuất ra việc đặt bẫy, với điều kiện, nếu bẫy được mèo, con mèo sẽ là của tôi. Thằng nhóc ấy đã đồng ý.
Ông Khanh nói:
- - Cậu nói con chó chết không phải do bẫy, nhưng khi tìm thấy cái bẫy trong phòng thờ, bên trong bẫy có dính máu cùng một ít lông động vật.
Việt ngồi nhổm dậy, Việt hỏi:
- - Thật.....thật sao...?
Nói rồi Việt bước xuống đất, cầm hẳn cái bẫy giơ lên phía có ánh sáng, Việt nhìn vào trong rồi hỏi:
- - Đúng....đúng là có máu....Vậy còn lông động vật mà ông nói thì sao...?
Ông Khanh lấy trong túi áo ra một túi nilon chuyên dụng loại nhỏ, kích thước chỉ độ ngón tay. Vừa nhận lấy từ tay ông Khanh, Việt nhìn một hồi rồi khẽ nói:
- - Đây là lông mèo, trong nhúm lông màu đen này có lẫn một ít sợi lông màu vàng và trắng......Một con mèo tam thể, vậy đúng như lời thằng nhóc đó nói, trong nhà nó thực sự có một con mèo. Nhưng có thật là khi các ông tìm thấy cái bẫy này, trong bẫy không có con mèo nào thật chứ...?
Ông Khanh đáp:
- - Không có, chỉ có cái bẫy này mà thôi.
Việt căng sợi dây cước cuộn trong bẫy, gã cầm cả thanh sắt có móc nhọn, trên cước cũng như trên thanh sắt đều có dấu máu. Gã liếc ông Khanh rồi lẩm bẩm:
" Chắc chắn con mèo đó đã dính bẫy, vậy sao nó có thể thoát ra được nhỉ. Loại bẫy này một khi con mồi đã sập bẫy, càng dãy dụa, vùng vẫy thì lại càng bị quấn chặt hơn, đau đớn hơn...Sao có thể thế được....? "
Việt đang suy nghĩ thì ông Khanh nói:
- - Tôi cứ nghĩ cái bẫy này là do Phú đặt, chậc, xem ra những gì tôi dự đoán về cậu ta đã sai rồi. Tuy nhiên, sao con chó lại chết trong căn phòng đó....? Còn một điều này nữa, khi cậu phát hiện ra xác con chó, nó đã bị phân hủy chưa...?
Việt trả lời:
- - Tôi cũng không rõ, nhưng khi mở căn phòng đó ra thì có mùi thối bốc lên cực kỳ khó ngửi. Lúc nhìn thấy con chó, tôi đau đến quặn cả ruột gan nên cũng không để ý gĩ nữa. Nhưng nếu ông hỏi tôi trong ngôi nhà đó có gì lạ thường không thì tôi cho là có. Nếu ông đã vào căn phòng nơi con Bạch Tuyết bị chết, ông sẽ thấy, đồ đạc trong căn phòng ấy không hề bình thường, có thứ bị đập vỡ, có thứ thì bị cào xước, những vết xước cứ như ai đó cầm dao chém vào. Chỉ có căn phòng ấy là lộn xộn nhất.....Ngoài....ngoài ra...còn một chuyện nữa.......
Nói đến đây, Việt hơi tái mặt, tém nước bọt, Việt phải đợi ông Khanh hỏi:
- - Chuyện gì...? Cậu nói tôi nghe xem...?
Việt mới nói tiếp:
- - Thực ra đây cũng chỉ là cảm giác của tôi thôi, nhưng khi tôi lẻn vào nhà của nó. Trong đầu tôi như có người mách rằng thứ tôi đang tìm kiếm ở trên tầng , trong căn phòng đó. Vậy nên ngay sau khi vào trong nhà, tôi đã tìm được con Bạch Tuyết. Tiếp sau đó, bên trong tâm trí tôi cứ như phát điên, cho tới bây giờ, khi nghĩ lại, tôi cũng không hiểu tại sao cơn thịnh nộ khi ấy của tôi lại khủng khiếp đến như vậy. Chỉ ngay khi trong đầu tôi lóe lên tia suy nghĩ: " Mình phải gϊếŧ chết thằng khốn này ". Thì ngay lập tức tôi nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai: " Gϊếŧ nó đi, gϊếŧ nó đi, gϊếŧ nó đi. " Tôi cứ nghĩ là do mình mất lý trí, nhưng thực sự tôi đã nghe thấy một giọng nói không phải của mình. À, tôi nhớ ra rồi.....Vào khoảng h hay h gì đó, tôi thấy trong nhà nó, trên tầng , ánh đèn lúc chớp lúc tắt, trước đó thì tôi nghe thấy tiếng chó sủa. Ngay khi ấy tôi đã định lẻn vào nhà nó thì có bảo vệ đi tuần. Lát sau thì phòng khách sáng đèn và nó đi xuống dưới. Thế cho nên, tôi tin chắc rằng, thằng khốn ấy là người đã gϊếŧ con Bạch Tuyết, nó là một thằng đáng ghê tởm, gϊếŧ chết một con chó rồi để xác nằm đó, còn nó thì tắt đèn đi ngủ như không có gì xảy ra, sáng hôm sau nó còn chạy bộ, còn mua đồ ăn sáng......Hành động của nó khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm. Nó là một thằng điên.....
" Thằng điên "
Câu nói của Việt khiến ông Khanh sững sờ, ông Khanh xâu chuỗi lại toàn bộ lời khai của những người từng tiếp xúc với Phú. Mà quan trọng nhất phải kể đến lời Khai của Cương, người ban đầu bị tình nghi là thủ phạm hành hung Phú. Lúc lấy lời khai Cương có nói, buổi tối hôm trước, Cương đã giúp Phú khi bỗng dưng Phú lăn lộn trên đường, miệng ú ớ như người mất hồn. Thậm chí sau đó Cương còn dẫn Phú đi mua thẻ nạp điện thoại, rồi lại đưa Phú từ cửa hàng tiện lợi về tận nhà. Thế mà sáng hôm sau, Phú đã coi Cương như người vô hình, còn nói không biết Cương là ai.
Ông Khanh nói:
- - Chẳng lẽ thực sự cậu ta bị điên....? Bởi qua khám xét nhà, không hề phát hiện ra dấu vết sử dụng ma túy hay các chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong danh mục cấm. Để làm rõ điều này, thậm chí mình đã gọi tới bệnh viện yêu cầu xét nghiệm việc cậu ta có sử dụng ma túy hay không. Kết quả hoàn toàn không có chất gây nghiện hay gây ảo giác nào cả. Nếu vậy, cậu ta bị điên thật sao....? Nhưng, vợ chồng nhà hàng xóm lại khen cậu ta không hết lời, nói Phú là một người thông minh, có năng lực, lại tốt bụng, lễ phép, biết đối nhân xử thế.....Tổ trưởng tổ bảo vệ thì lại nói cậu ta là một kẻ khó lường, có bản lĩnh và nguy hiểm......Rốt cuộc, cậu thanh niên này là người như thế nào...? Cậu ta bị điên hay chính mình mới là người điên.
" Rầm "
Ông Khanh đấm mạnh tay xuống cái giường xây bằng gạch, qua một lớp chiếu nhưng Việt cũng giật mình vì cú đấm khiến cả tảng xi măng phải rung chuyển.
Ông Khanh gằn giọng:
- - Khốn kiếp thật, tại sao bất cứ thứ gì liên quan đến cậu ta đều rắc rối và không thể giải thích thế này.
Bên ngoài nghe thấy tiếng động, Quân vội mở cửa xộc vào trong. Nhìn Việt vẫn bình an vô sự, có điều giờ hắn đã tiếp tục thu mình vào góc tường, Quân thở phào nhẹ nhõm, không phải Quân lo cho ông Khanh, mà là lo cho tên tội phạm khốn khổ mắt vẫn chưa khỏi bàng hoàng.
Quân hỏi:
- - Thủ trưởng, thủ trưởng làm sao vậy.....?
Ông Khanh đứng dậy đáp:
- - Không sao, tạm thời ở đây đã xong. Chúng ta ra khỏi đây thôi, không biết Trung và Quyết tìm hiểu đến đâu rồi. Cả Tưởng cũng chưa có gì thông báo.....Toàn bộ tập trung điều tra về cậu thanh niên tên Phú kia. Người này không bình thường, gọi đến bệnh viện, hỏi những người đang trực ở đó xem tình trạng của cậu ta ra sao.
Ông Khanh và Quân rời khỏi phòng tạm giam, tới tận lúc này Việt mới dám thở mạnh, Việt lắc lắc cái đầu cho hoàn hồn, Việt rùng mình nói:
- - Nếu không mặc bộ cảnh phục.....Chắc bố mình có sống dậy cũng không dám tin ông ta là công an luôn. Đáng...đáng sợ quá.
Trong phòng làm việc của ông Khanh, Quân đang gọi điện tới bệnh viện. Phía công an đang trực ở bệnh viện, nơi phòng Phú đang nằm bắt máy:
- - Alo,Quân à...? Sao rồi, nhóm của cậu họp với sếp thế nào..?
Quân chưa trả lời ngay câu hỏi của Sơn, Quân hỏi lại:
- - Chuyện đó để nói sau đi......Tình trạng sức khỏe của cậu thanh niên kia thế nào rồi...?
Sơn đáp:
- - Bác sĩ đang ở đây kiểm tra, để tôi hỏi....
Lát sau Sơn nói tiếp:
- - Bác sĩ nói cậu ta vẫn đang hôn mê, nhưng sức khỏe đang hồi phục tốt.
Quân báo lại với ông Khanh, lấy điện thoại, ông Khanh nói:
- - Các cậu phải canh chừng cậu ta cẩn thận, ngay khi cậu ấy tỉnh lại......Lập tức thông báo cho tôi ngay. À, còn chuyện này nữa, đội trọng án sau khi tiếp nhận điều tra đã phát hiện ra điều gì mới chưa...?
Sơn trả lời:
- - Dạ chưa thưa thủ trưởng, hiện tại họ đang tập trung lấy lời khai của những phòng bệnh, cũng như y bác sĩ trực đêm hôm qua, mặc dù những người này không thuộc tòa nhà cao cấp. Và em có nghe được một thông tin, một số người có kể lại rằng, sau khi các phòng tắt đèn đi ngủ theo yêu cầu của bệnh viện, họ nghe thấy đâu đó bên ngoài hành lang các dãy phòng có vang lên tiếng hát, cứ như thể lúc ấy có người đi lại bên ngoài rồi hát vậy. Nhưng lạ ở chỗ, cùng dãy được hỏi thì phòng có người nghe thấy, có người không. Cũng không ai xác nhận được bởi họ không mở cửa nhìn ra ngoài.....Duy nhất có đứa bé trai nói có nhìn thấy người khi mẹ cậu bé mở cửa phòng.
Ông Khanh hỏi:
- - Đứa bé đó nhìn thấy ai....?
Sơn đáp:
- - Cậu bé nói: " Cháu nhìn thấy một chị gái cao hơn cháu một chút, chị ấy hát bài hát mà cháu hay nghe ". Nhưng thưa thủ trưởng, mẹ cậu bé lại phủ nhận điều này, cô ta nói lúc mở cửa ra không hề thấy ai, cũng không nghe thấy tiếng hát nào cả.
Một bên tai của ông Khanh khẽ giật giật, ông Khanh hỏi:
- - Bài hát đó tên là gì...?
Sơn trả lời:
- - Đó là " Bài Hát Trốn Tìm ".