Tiếng Ngọt

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Mạch ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt của căn nhà đối diện. Anh ta quát ai vậy, thật lớn lối!

Cô nhặt túi xách lên phủi phủi bụi, dằn lòng kìm nén đau thương.

Hermes đấy, mấy vạn của cô đấy.

Chiếc túi chuyên dùng để lấy thể diện của cô.

Lúc tắm soi gương nhìn thấy chỗ xương quai xanh có một dấu răng rất rõ.

Da có vết thương hở, dính nước vào hơi xót một chút.

“Uii…”

Cô coi cây trụ đỡ bồn rửa là tên đầu sỏ gây chuyện kia, đạp một phát thật mạnh.

Kiếp trước anh ta nhất định là cầm tinh con chó.

Tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, tóc chưa vội sấy, Tô Mạch lấy một lon bia trong tủ lạnh ra nhún người ngồi lên bàn cơm.

Chân trần giẫm lên ghế.

Tóc dài nhỏ nước xuống cặp đùi trần trắng muốt.

Trâu Tinh Thần giải quyết xong, ra khỏi toa-lét, quay trở về sô pha phòng khách.

Mặt sô pha đã thành một đống lộn xộn, gối bị đá xuống sàn, đệm nằm chệch choạc.

Anh ta nằm xuống sô pha, ngoẹo đầu châm một điếu thuốc.

Điện thoại đổ chuông, anh ta lười cầm nên bật luôn loa ngoài.

Lục Bảo Muội trong điện thoại nói: “Thần ca ca đã ngủ chưa?”

Trâu Tinh Thần: “Chưa, đang ở cùng chị dâu em này.”

Lục Bảo Muội: “À, dì Phó nói hai người mười tám đính hôn, nhanh thật đấy, em chưa biết nên chuẩn bị quà gì, anh nghĩ giúp em đi.”

Trâu Tinh Thần: “Không cần.”

“Em còn chơi chung với Tiền Viện gì kia không?”

Lục Bảo Muội: “Vốn cũng đâu chơi với họ, chẳng qua là bạn học cũ tụ họp gặp nhau thôi.”

Trâu Tinh Thần: “Ừ, vậy thì tốt.”

“Còn chuyện gì không?”

Lục Bảo Muội: “Mẹ em cứ nhắc anh suốt, bảo sao lâu lắm không thấy anh tới thăm mẹ em.”

Trâu Tinh Thần ừ một tiếng: “Cuối tuần nhé.”

Lục Bảo Muội: “Phải rồi, Tô Mạch không nói gì với anh chứ? Chuyện ngày xưa hồi cấp ba ấy ạ.”

Trâu Tinh Thần: “Không.”

Anh vẫn đang chờ mà cô mãi vẫn chưa chịu nói.

Lục Bảo Muội: “Có lẽ cậu ấy có chút hiểu lầm về em, hồi đó chỉ là em bị Tiền Viện lôi kéo ép buộc thôi.”

Trâu Tinh Thần dụi tắt đầu mẩu thuốc: “Muộn lắm rồi, không có chuyện gì thì anh cúp đây.”

Lục Bảo Muội cúp điện thoại, nhìn nhìn ba đứa bạn thân ngồi bên cạnh.

Tiền Viện, Trương Lâm Na, Thượng Quan Tú Lệ.

Tiền Viện liếc Lục Bảo Muội một cái, chỉ bực nước lã chẳng vã nên hồ: “Khóc có tác dụng gì không?”

Lục Bảo Muội có gương mặt trẻ con, không chỉ ngoại hình trông nhỏ tuổi mà lúc khóc cũng giống một đứa trẻ, vẫn còn nghe tiếng oa oa.

Tiền Viện bực mình vì ồn ào: “Yên tâm, vụ đính hôn này không thành được đâu.”

Lục Bảo Muội rút một tờ khăn giấy: “Thế giờ làm sao đây?” Xưa nay cô ta luôn đóng vai người hầu, chuyện gì cũng làm theo bọn Tiền Viện.

Trương Lâm Na ngồi trên giường khách sạn: “Cứ thế này tôi thấy không cứu nổi đâu. Mai về nước đi.”

Lục Bảo Muội vẫn khóc: “Thế làm gì bây giờ? Chẳng lẽ trói Tô Mạch lại được sao? Mình thấy cô ta giờ khác xa hồi trung học rồi, không dễ chơi đâu.”

Tiền Viện liếc Lục Bảo Muội một cái, cầm điện thoại gõ đầu cô ta: “Cậu xem cái đồ ngốc nhà cậu đấy, lửa gần rơm sao không thấy bén, để cho con ti tiện đó nẫng tay trên mất rồi.”

Lục Bảo Muội gãi đầu: “Hay là tớ đi gặp Tô Mạch cho cô ta tiền để cô ta rời xa Thần ca ca. Không phải cô ta nghèo, muốn có tiền hay sao?”

Trương Lâm Na châm điếu thuốc ngậm ở môi: “Nhà họ Chu nhiều tiền hay nhà họ Lục của cậu nhiều tiền hơn hả?” Nói đoạn còn phả khói thuốc vào mặt Lục Bảo Muội.

“Ngốc.”

Tiền Viện đi vòng quanh đánh giá Lục Bảo Muội một vòng: “Bảo Muội nên giảm béo đi.”

“Cho dù tớ gầy đi được thì cũng không có được dáng người như của Tô Mạch.”

Lục Bảo Muội cúi đầu nhìn ngực mình, suýt nữa lại bật khóc.

Tiền Viện tìm trong điện thoại được một dãy số gửi cho Lục Bảo Muội: “Tay bác sĩ này khá được, rảnh thì đi làm chút đi, đàn ông đều thích to.”

Lục Bảo Muội hồi tưởng lại vóc dáng của Tô Mạch hôm trước nhìn thấy, đồng tình với lời Tiền Viện nói.

Cô ta vô cùng hối hận trước đây sao không hiểu được chuyện này.

Trương Lâm Na cười một tiếng: “Xem điệu bộ lẳng lơ kia của Tô Mạch là biết ngay nó làm thế nào câu được đàn ông rồi. Bảo Muội thật ngây thơ.”

“Ôi, Viện tỷ, cô ta không tới làm phiền Cố thiếu gia nữa chứ?”

Tiền Viện đi đến bên cửa sổ nhìn ra cảnh biển, mắt dữ như mắt sói: “Nó dám.”

Lục Bảo Muội sợ ánh mắt ấy.

Trâu Tinh Thần ngồi trước chiếc bàn trong phòng họp, hơi ngả người dựa lưng, chân duỗi thẳng, tay xoay xoay một cây bút.

Lập trình viên kiêm giám đốc giới thiệu dự án Mễ Việt đang trình bày bản giới thiệu game lần năm của anh ta.

“Thiếu niên áo trắng xách kiếm đi tới một thôn nhỏ vắng vẻ, hoang tàn. Chàng mở bản đồ trong tay, phát hiện ra nơi này vậy mà chính là Vô Nhân Chi Cảnh trong truyền thuyết. Người đã vào thôn thì không một ai còn sống trở ra. Đột nhiên, chàng thấy một thiếu nữ áo đỏ phi ngựa từ trong Vô Nhân Chi Cảnh ra, lòng chàng cả kinh, đây… là người hay ma?”

“Thiếu niên nín thở ngưng thần, mở mắt thần phát hiện ra toàn thân thiếu nữ có một luồng hắc khí.”

“Thiếu nữ xuống khỏi lưng ngựa: “Thiếu hiệp xin dừng bước, chớ đi tiếp về trước. Khuya rồi, chi bằng về nhà ta chợp mắt một đêm.”.”

“Thiếu niên nhìn thiếu nữ mỹ miều trước mặt…”

“Ối…” Mễ Việt bị Trâu Tinh Thần ném bút trúng người.

Giám đốc Trâu: “Phải là cốt truyện tu tiên. Ngài đây đang viết truyện ma hay là tiểu thuyết ngôn tình vậy?!”

Bọn Triệu Thù đang nghe hăng say: “Sau đó thì sao?”

Mễ Việt nhìn Trâu Tinh Thần một cái, thấy anh ta sầm mặt lại thì không dám kể tiếp nữa, đành phải nói: “Trong danh sách chuyên mục của tác giả của tôi có đấy.”

Trâu Tinh Thần: “Mễ Việt, chọn một truyện mà mua bản quyền game, áp vào khuôn mẫu game của chúng ta rồi cải biên theo. Giờ nhà nước quản lý mảng game rất chặt chẽ, cốt truyện và ý nghĩa của game nhất định phải tích cực.”

Mễ Việt nhặt cây bút lên trả lại bằng hai tay: “Lão đại cho tôi thêm cơ hội hoàn thành giấc mộng văn chương đi.”

Trâu Tinh Thần: “Cơ hội cho cậu còn ít chắc, mẹ kiếp, đừng làm tốn thì giờ nữa, mua đi.”

“Tiền không thành vấn đề, chọn cái tốt nhất, phù hợp nhất mà mua.”

Lập trình viên kiêm giám đốc tài chính Chu Bắc giơ tay: “Lão đại, tiền, bớt tiêu một chút.”

Sau khi tập trung toàn bộ để phát triển game thì họ không nhận thêm đơn hàng phát triển phần mềm mới nữa, nguồn thu bị đứt đoạn. Mà từ lúc bắt đầu phát triển tới lúc đi vào thử nghiệm rồi phát hành và sinh lời, ít nhất cũng phải một năm rưỡi nữa.

Trâu Tinh Thần: “Không thành vấn đề, ngày kia sẽ gặp người của quỹ đầu tư mạo hiểm IGCE.”

Triệu Thù lo lắng hỏi: “Lão đại, vụ này, liệu có tóm được không?”

Trâu Tinh Thần liếc anh ta một cái: “Nói thừa.”

Đã đến giờ tan tầm, Tô Mạch gọi điện qua.

Trâu Tinh Thần nghe máy.

Tô Mạch: “A Thần.”

Trâu Tinh Thần: “Nói tiếng người.”

Tô Mạch: “Ngại quá, hôm nay em tăng ca.”

“Ừ, anh cũng tăng ca.” Trâu Tinh Thần ra khỏi phòng họp, đứng tựa bên cửa sổ, “Em xin nghỉ việc đi.”

Tô Mạch cười: “Sao lại nhắc chuyện này? Phó tổng giám đốc Lý không dám làm gì đâu. Giờ em đang phụ trách một hạng mục lớn, làm xong nó chuyển việc khác chắc chắn sẽ có thăng tiến.”

Trâu Tinh Thần: “Lợi hại, lợi hại thật.”

Tô Mạch: “Khách sáo, khách sáo rồi.”

“Yên tâm đi, em có thể xử lý tốt công việc của mình.”

Trâu Tinh Thần: “Ừ, tin em.”

Lúc hai người không đấu khẩu thì nói chuyện rất là vui vẻ, suôn sẻ. Họ thường dùng cách tư duy của kẻ mạnh để suy xét vấn đề, xử lý bất kỳ chuyện gì cũng đều gọn gàng, dứt khoát.

Tô Mạch: “Phải rồi, lễ phục của em làm xong rồi, tối xem thử nhé?”

Trâu Tinh Thần: “Không xem đâu.”

Tô Mạch: “Gì?”

Trâu Tinh Thần: “Giữ lại tới hôm đính hôn rồi xem cho bất ngờ.”

Tô Mạch: “Trâu tiên sinh, quý ngài được lắm, từ lúc nào quý ngài lại có tế bào lãng mạn vậy? Em còn tưởng anh sẽ đáp là không buồn xem.”

Trâu Tinh Thần: “Không buồn xem.”

Tô Mạch: “Nói lại lần nữa!”

Trong điện thoại hình như người đàn ông thoáng cười: “Em mặc gì cũng đẹp.”

Tô Mạch ngoáy lỗ tai: “Em không nghe nhầm đâu nhỉ? Không phải lại diễn nữa đấy chứ?”

Trâu Tinh Thần nói bổ sung: “Không mặc lại càng đẹp.”

Tô Mạch quát vào trong điện thoại: “Cút đi cho em.”

Quát xong thì đỏ mặt cúp điện thoại.

Quan hệ giữa cô và Trâu Tinh Thần phát triển quá nhanh. Từ lúc quen biết tới lúc đính hôn chỉ hơn nửa tháng. Nắm tay và hôn nhau đều đã làm nhưng nếu muốn tiến tiếp thêm một bước nữa thì Tô Mạch vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.

Hoặc nên nói là vẫn chưa kịp nghĩ.

Tranh thủ thời gian ăn cơm tối, cô phải suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.

Lúc nào ngủ với anh ta hoặc là bị anh ta ngủ thì thích hợp.

Đính hôn, kết hôn, hai người đã được cột vào nhau rồi thì đó là một cuộc đời hoàn toàn mới.

Cô thử tưởng tượng mỗi sáng thức dậy người đầu tiên nhìn thấy là anh ta, mỗi tối trước lúc ngủ, người cuối cùng nhìn thấy cũng là anh ta. Dịu dàng nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.

Cảnh tượng này, thật khó tưởng tượng.

Tô Mạch quay về công ty, không ngờ lại chạm mặt Tiền Viện ở dưới tầng.

Tiền Viện thấy Tô Mạch, giật mình một phen, hấp tấp đi tới chặn trước mặt đối phương: “Con khốn, lại tới tìm Bắc Đồ phải không!”

Tô Mạch cười một cái, lạnh lùng đáp: “Cô nghĩ nhiều rồi.” Nói rồi liền vòng qua người Tiền Viện, đi vào trong sảnh lớn của tòa nhà.

Tiền Viện đuổi theo, giữ chặt Tô Mạch lại: “Mày cút đi.”

Tô Mạch gạt tay Tiền Viện ra, nhìn lại ả: “Cô không có tự tin với bản thân tới vậy sao? Hồi ở trường cô đâu có thế này nhỉ, Tiền công chúa.”

Tiền công chúa là biệt danh của Tiền Viện. Hồi đó cha cô ta xây tặng trường một tòa nhà thực nghiệm. Ở trường, Tiền Viện là một kẻ ngang ngược, nổi danh là công chúa điêu ngoa.

“Có điều, có một điểm cô vẫn giống hệt trước đây. Hễ đụng tới Cố Bắc Đồ là không còn lý trí, như một kẻ điên, cắn người bừa bãi.”

Tiền Viện luôn luôn kiêu ngạo không ngờ có ngày lại bị con vịt xấu xí mình từng giẫm dưới chân nói lại như vậy liền vung tay đòi đánh người.

Tô Mạch cũng không ngờ lại có một ngày cô dám mắng lại ả Tiền Viện kiêu kỳ làm phách này.

Là bắt đầu từ khi nào cô đã lột xác như vậy? Là ai đã cho cô sức mạnh và dũng khí?

Chính là Trâu Tinh Thần. Hôm ở nhà hàng, chính anh đã dẫn cô đi đè bẹp đám người này. Sự cao ngạo và ưu tú của anh đã cho cô biết đám người này chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.

Tô Mạch bắt lấy cổ tay của Tiền Viện, hất tay cô ta một cái thật mạnh đẩy ra. Tiền Viện không đứng vững, loạng choạng lùi về sau, suýt ngã.

Cố Bắc Đồ từ trên tầng xuống, bước tới nhìn Tiền Viện một cái, thái độ rất bực bội: “Em gây rối đủ chưa!”

Tiền Viện trừng mắt với Tô Mạch rồi nói với Cố Bắc Đồ: “Anh không nhìn thấy sao? Là nó ức hiếp em.”

Tô Mạch cười: “Sao có thể chứ? Ai dám ức hiếp Tiền đại tiểu thư đây?”

Cố Bắc Đồ kéo Tiền Viện ra ngoài: “Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, em hãy hiểu cho rõ.”

Tô Mạch không có hứng thú với tình sử máu chó của đôi trai gái đó. Cô xoay người, tính quay về công ty tăng ca. Thế nhưng giọng nói có phần tuyệt vọng của Tiền Viện vẫn đập thẳng vào màng nhĩ.

“Năm đó em đã biết mà, anh thích nó phải không? Anh thích nó, anh đừng chối! Nếu không phải mẹ anh nhúng tay vào thì anh đã ở bên nó rồi phải không?”

Cố Bắc Đồ quay đầu liếc nhìn Tô Mạch nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng bước đi lạnh lùng, quyết tuyệt.

Tiền Viện níu Cố Bắc Đồ: “Đừng nhìn nữa, người ta sắp đính hôn rồi.”

Tiền Viện nói to: “Này, Tô Mạch, mày đính hôn với Trâu Tinh Thần là vì thích tiền nhà anh ta chứ gì? Anh ta cho mày không ít của tốt rồi phải không?”

Tô Mạch tăng ca xong về nhà, mở món lễ phục đặt làm xong ra xem.

Màu đỏ thẫm tôn da, váy đuôi cá tôn dáng. Ôm eo nâng mông, vạt váy dạng mở, xoay tại chỗ một vòng, trông tựa một đóa bách hợp nhuộm gió sương.

Dáng váy này là do Trâu Tinh Thần chọn giúp.

Bữa đó cô xem hình trên mạng rồi hỏi ý anh.

Anh ôm laptop, rời mắt khỏi đống code, chỉ đại một chiếc, không ngờ lại hợp như vậy.

Tô Mạch đứng trước gương ngắm trái ngắm phải, cài thêm chiếc vương miện nhỏ đi kèm với kiểu tóc hôm đính hôn gài lên đầu.

Xỏ chân trần vào đôi cao gót mũi nhọn màu đen.

Dưới ánh đèn, toàn thân như bừng sáng.

Cảm giác tỏa sáng rực rỡ trước ánh nhìn của mọi người thế này, chỉ tưởng tượng thôi đã làm người ta hưng phấn.

Chuông cửa kêu, Tô Mạch mặc lễ phục cẩn thận nhìn thử qua mắt mèo rồi mở cửa: “Không phải anh nói không xem lễ phục, để dành làm bất ngờ cho hôm đính hôn hay sao?”

Trâu Tinh Thần: “Anh đâu đã nói là qua xem lễ phục, đi ngang qua xin chén nước uống thôi mà.”

Tô Mạch: “Đi xin chén nước uống mà mặc tây trang đeo cà vạt.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio