Tô Mạch chạy một mạch tới công ty chuyển phát.
Trước cửa công ty có một chiếc xe tải đang đậu, nhân viên chuyển phát đang chuẩn bị chuyển các kiện hàng của hôm nay lên xe.
Tô Mạch đi qua đó: “Đồ tôi gửi chuyển phát, tôi không chuyển nữa.”
Người phụ trách cau mày: “Lát nữa chúng tôi phải chuyển lên xe đưa tới điểm tập kết và phân phối rồi.”
“Nhiều đồ chuyển phát như thế cũng không thể tìm ra đồ của cô được đâu.”
Tô Mạch: “Tự tôi tìm là được, cho tôi nửa tiếng.”
Người phụ trách xua tay: “Không được, đã muộn rồi, nhân công cũng còn phải tan làm nữa chứ, đâu thể vì mình cô mà làm lỡ công lỡ việc của người ta được, cô nói có phải không?”
Tô Mạch nghĩ ngợi: “Hay là vậy, tôi mời các anh ăn bữa khuya, trong lúc các anh ăn, tự tôi tìm.”
Cô nói khẽ: “Thứ đó rất quan trọng với tôi.”
Lúc có không biết giữ, mất rồi mới thấy quý. Những đau lòng và mất mát lúc này đều là báo ứng cả.
Người phụ trách hơi do dự.
Tô Mạch xoay người chạy sang quán nướng kế bên gọi một bàn nướng, lại bảo chủ quán mang thêm ra một thùng bia.
Cô chạy về: “Tôi đã gọi rồi.”
Người phụ trách cười bất đắc dĩ, gọi nhân công và lái xe đi ăn khuya.
Còn bảo với Tô Mạch: “Hôm nay cô may đấy, trời mưa, ít người gửi đồ chuyển phát hơn bình thường. Ở trong kho kia hết đấy, cô đi tìm đi.”
Tô Mạch quên cả nói cảm ơn, chạy luôn vào trong kho hàng tìm đồ.
Người phụ trách bảo là ít hơn nhưng cũng chẳng ít gì. Kiện lớn kiện nhỏ, lấp đầy gần nửa kho hàng.
Không cao như núi thì cũng như gò rồi.
Lúc gửi cô bỏ đồ trong một chiếc hộp giấy hình vuông, những kiện bọc túi bóng không cần kiểm, hộp giấy hình hộp chữ nhật không cần kiểm, hình vuông quá lớn hoặc quá nhỏ cũng không cần xem.
Mục tiêu đã được khoanh vùng nhỏ hết mức nhưng đồ chuyển phát thực sự là quá nhiều.
Cô bắt đầu tìm từ ngoài cửa kho vào trong nhưng mãi vẫn không tìm được cái hộp mình gửi.
Các nhân công đã ăn xong.
Tô Mạch xoay người: “Cho tôi thêm mười phút nữa, nhất định tôi sẽ tìm được.”
Người phụ trách: “Cô muốn tìm chiếc hộp trông thế nào, mọi người cùng tìm giúp cô.”
Tô Mạch mô tả nó, mọi người cùng xúm vào tìm.
Tất cả đều đã được kiểm hết nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Người phụ trách nói: “Hay là gọi điện cho phía người nhận bảo người ta từ chối ký nhận thì nó sẽ được trả lại cho cô.”
Tô Mạch đứng cúi đầu trước cửa kho hàng: “Thế là hết.”
Cô rời khỏi công ty chuyển phát, đứng ở ven đường chờ taxi.
Một chiếc xe dừng lại, Tô Mạch mở cửa.
Đằng sau bỗng nhiên có người gọi cô: “Ôi, cô gì ơi.”
Tô Mạch quay đầu.
Người phụ trách giơ một chiếc hộp hình vuông lên: “Cái này của cô à?”
“Ban nãy bỏ trước vào trong xe tải, không ở trong kho hàng.”
Cô quay lại, kiểm tra thông tin một lượt, ôm chặt chiếc hộp vào lòng như đang ôm thứ quý giá nhất trên đời.
Người phụ trách cười cười, thiện ý nhắc: “Ngoài hộp bám bụi, bẩn quần áo mất đấy.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Cám ơn.”
Cô bật điện thoại lên, chẳng mấy chốc liền nhận được cuộc gọi của Đồng Thu Mạn. Bà mắng xối xả: “Con bé chết tiệt này, chạy đi đâu rồi? Lại dám đào hôn, đùa người như đùa khỉ vậy hả?”
“Mau về nhà cho mẹ!”
“Dám cắt liên lạc, làm phản à? Không biết người lớn lo lắng nhiều thế nào sao?”
“Có phải trẻ con ba tuổi đầu đâu, làm việc có trách nhiệm lên tí được không?”
Tô Mạch yên lặng nghe Đồng Thu Mạn mắng xong cũng không cãi lại. Đây là việc cô đáng phải chịu.
“Mẹ.”
Giọng cô vừa nhỏ vừa khẽ, Đồng Thu Mạn ở đầu bên kia cũng bất giác im lặng.
“Hôm nay anh ấy có tới không?”
Đồng Thu Mạn đáp: “Không.”
Tô Mạch cầm điện thoại ngẩng đầu lên lướt nhìn bầu trời. Không có sao, chỉ có một vầng trăng tròn rơi ở mép trời, trông cô đơn tới lạ.
Anh không tới.
Nên vậy.
Đồng Thu Mạn mắng xong cũng vơi giận, ôm cơn tức còn sót lại quan tâm hỏi: “Con đang ở đâu?”
Tô Mạch ôm hộp giấy: “Mẹ ơi, con đói.”
Đồng Thu Mạn: “Về nhà, mẹ nấu mì cho mà ăn.” Nói xong thì cúp điện thoại. Biết làm sao được, con nhà mình, có hư thế nào cũng vẫn thương.
Trâu Tinh Thần không ở nhà. Anh chẳng đi đâu cả, chỉ nhốt mình trong phòng làm việc, đuổi hết đám Triệu Thù ở lại tăng ca đi.
Anh ngồi lì trên chiếc sô pha trong văn phòng, trong đầu chỉ có cuộc điện thoại tối qua.
Anh hỏi cô yêu anh chứ?
Cô im lặng.
Anh lại hỏi cô ở bên anh có phải là lợi dụng anh trả thù quá khứ không.
Cô lại im lặng.
Anh lấy một lon bia trên bàn, giật nắp, vừa kề lên môi liền ném thật mạnh đi.
Lon bia đập vào bàn, va phải một chiếc bình hoa nhỏ.
Bình hoa lăn xuống đất vỡ tan tành.
Giống như lúc anh hôn cô chạm vào làm vỡ mất chiếc bình hoa để trên bàn cơm nhà cô.
Anh càng buồn bực hơn, lấy chìa khóa lái xe đi lang thang trên đường.
Nước hoa ô tô từ lúc nào đã đổi thành mùi hoa mạt lị, anh không nhớ nữa. Anh dừng xe lại, ném chai nước hoa vào thùng rác.
Nhưng trong xe vẫn còn lưu lại mùi hương cũ, tránh chẳng tránh được.
Anh gọi điện cho Chu Bắc: “Bán cái xe của tôi đi, thông số ông có hết rồi đấy.”
Chu Bắc: “Được được. Sao lại nghĩ tới chuyện bán? Cái xe này ông thích lắm mà.”
Trâu Tinh Thần: “Không lấy được đầu tư của ICGE, dự án game cần tiền.”
Chu Bắc: “Đâu có, công ty vẫn còn tiền, vẫn cầm cự được, đâu đã tới mức ấy.”
Trâu Tinh Thần: “Nói ông bán thì ông cứ bán đi, ở đâu ra nhiều lời thừa thế!” Nói rồi cúp điện thoại.
Cuối cùng xe đậu lại ở nhà bà.
Đã mười giờ đêm, cụ Chu vẫn còn chưa ngủ.
Trâu Tinh Thần mở cửa vào nhà thấy bà ngồi canh cạnh điện thoại, mặt đầy lo âu.
“Tiểu Thần về rồi à? Mạt Lị đâu?”
Trâu Tinh Thần lại gần, ngồi xổm xuống nắm tay bà: “Bà.”
Sắc mặt anh trông tiều tụy, đôi mắt mỏi mệt, cằm nhú râu xanh.
“Bà phải trường thọ nhé.”
“Có lẽ cháu, đời này chẳng kết hôn đâu.”
“Cháu xin lỗi.”
Cụ Chu thở dài, nắm chặt tay Trâu Tinh Thần: “Không kết hôn cũng không sao. Bà ở với cháu.”
Tối hôm đó, Trâu Tinh Thần ngủ lại phòng ngủ hồi niên thiếu của mình.
Thím Lưu ngày nào cũng vào quét dọn nên căn phòng vẫn giữ được dáng vẻ của nhiều năm trước.
Anh nằm trên chiếc giường đơn, gối hai tay sau đầu, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn không bật, phòng tối om om. Ánh trăng dìu dịu bị mây che không chiếu vào được phòng, cực kỳ khó chịu.
Anh đứng dậy, ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa tường, châm một điếu thuốc.
Trong bóng tối, đốm thuốc lập lòe.
Lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm đó đã trở nên mơ hồ.
Tối hôm sau, Tô Mạch ôm hộp giấy trở lại căn hộ thuê trọ.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị anh phớt lờ, lạnh lùng. Thậm chí anh có mắng cô đánh cô, cô cũng sẽ không rên một tiếng.
Cho dù anh giết cô, cô cũng thấy là mình đáng đời.
Lúc cô ra khỏi thang máy, tới trước cửa nhà lại chỉ nhìn thấy ba chữ lớn viết bằng sơn đỏ trông đến là ghê người trên tường nhà anh.
Ba chữ “kẻ giết người”.
Cô gõ cửa, không có ai đáp lại.
Vỗ thật mạnh, không có ai đáp lại.
Tận tới lúc chủ nhà ra khỏi thang máy bắt gặp Tô Mạch: “Cô là bạn anh ta à?”
Tô Mạch gật đầu: “Anh ấy đâu rồi ạ?”
Chủ nhà đáp: “Chuyển đi rồi. Tiền thuê nhà còn thừa với tiền đặt cọc đều không lấy.”
Nhìn thấy chữ trên tường thì bực bội bảo: “Cái này thật là, thật hay giả đây, lúc mới thấy nó, suýt thì tôi gọi báo cảnh sát rồi.”
Thùng dung môi pha sơn chủ nhà đang xách chính là để lau chữ sơn trên tường.
Tô Mạch bỏ hộp giấy xuống cửa nhà mình rồi nói với chủ nhà: “Không cần báo cảnh sát.”
“Anh ấy là người tốt, người rất tốt ạ.”
“Vết sơn để cháu xóa cho.”
Chủ nhà đưa thùng dung môi pha sơn cho Tô Mạch: “Thế cô làm xong thì cứ để đồ ở cửa là được.”
Tô Mạch đưa tay ra nhận.
Chủ nhà thuận miệng hỏi: “Cháu là bạn gái nó à?”
Tô Mạch cười đắng nghét, nói khẽ như tự nói một mình: “Cháu nào có phúc ấy.”
Chủ nhà ra về, Tô Mạch bắt đầu lau dọn chữ sơn trên tường.
Cô lau thật cẩn thận, từng chút từng chút như thể một kiểu nghi thức. Dường như giúp anh lau bức tường này thì tội lỗi của cô có thể giảm bớt được một phần.
Cô không cách nào đoán được có chuyện gì xảy ra với anh, cũng không có lập trường để hỏi han, giúp đỡ.
Anh kéo tất cả các phương thức liên lạc của cô vào danh sách đen, triệt để xóa bỏ anh khỏi cuộc đời cô.
Dứt khoát, gọn gàng chính là phong cách hành sự nhất quán của anh.
Tô Mạch lau dọn xong, ôm hộp giấy về nhà.
Lúc đứng đổi giày ở cửa, nhìn thấy đôi dép nam trên sàn.
Độ xám %, may mắn.
Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận xếp nó lên giá thật gọn gàng.
Như thể sẽ có người tới vào bất kỳ lúc nào, khinh khỉnh nói một câu: “Sao lại để dép của ông đây lung tung vậy.”
Giọng điệu vừa điêu lại vừa kiêu.
Tô Mạch lấy chiếc váy đuôi cá đính hôn màu đỏ trong hộp ra là phẳng, phơi một lúc rồi cẩn thận treo vào trong tủ.
Y như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể mặc tới.
Cô vào bếp rót một cốc nước rồi ngồi vào bàn ăn.
Chiếc bình hoa bày trên bàn là chiếc mới, chiếc cũ đã rơi xuống sàn vỡ mất từ bữa anh hôn cô.
Cô quay trở vào phòng ngủ, kéo cổ áo, vết hồng quanh chỗ xương quai xanh là do anh để lại.
Cái tên chó này.
Cái tên chó này để lại cho cô quá nhiều dấu ấn.
Cô đứng kề cửa sổ gọi điện thoại: “Tiểu Linh, gian phòng sát vách của em đang tìm người cho thuê phải không? Giữ cho chị đi.”
Lâm Tiểu Linh biết Tô Mạch có yêu cầu cao về điều kiện sống nên nói nhỏ: “Điều kiện bên này không được tốt lắm, không có toa-lét riêng, diện tích phòng khách cũng nhỏ.”
Tô Mạch: “Hướng Nam chứ?”
Lâm Tiểu Linh: “Vâng, ánh sáng đẹp lắm.”
Tô Mạch: “Để cho chị đi.”
Tác giả có chuyện muốn nói: cửu biệt trùng phùng.
Trâu Tinh Thần: Cô là ai?
Tô Mạch: Em là Tiểu Mạt Lị của anh đây.
Trâu Tinh Thần: Không biết.
Tô Mạch: Em sai rồi mà ông lớn ơi, giờ ông lớn làm gì cũng được, chỉ có điều đừng ngó lơ em mà.
Trâu Tinh Thần: Giờ làm gì cũng được?
Tô Mạch: Đúng, làm gì cũng được. Ông lớn, khoan đã! Ánh mắt này! Ý quý ngài là sao? Quý ngài đừng có qua đây! Quý ngài mà qua đây là em cởi áo thật đấy!