Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong chuyện công việc, Hạ Tường đề nghị đưa Tô Mạch về nhà nhưng cô từ chối.
Cô một mình về biệt thự, liếc nhìn giờ, mười giờ bốn mươi phút, quá tốt, không bị cấm cửa.
Tô Mạch lấy chìa khóa ra định mở cửa thì phát hiện thấy có người đứng trong góc tường tối.
Tay anh ta cầm một điếu thuốc, chính đầu mẩu thuốc lập lòe đã báo cho cô biết.
Tô Mạch đi qua đó: “Trời lạnh thế này sao anh lại đứng ở đây?”
Trâu Tinh Thần tựa vào tường hút một hơi, phả khói thuốc vào mặt cô: “Em còn biết đường về cơ đấy.”
“Đừng làm vậy, anh làm vậy làm em lại thèm thuốc lá.” Tô Mạch cúi xuống thấy đầu mẩu thuốc nằm la liệt dưới đất, cô ngồi xuống nhặt lên, cho vào khăn giấy, đếm thử, bảy điếu, tính cả điếu anh đang hút dở là tám. “Em cai thuốc dễ lắm hay sao mà anh còn dụ em.”
Trâu Tinh Thần ôm eo Tô Mạch, kéo cô vào lòng, đầu mẩu thuốc trên tay cô lại rơi xuống đất.
Anh ngậm một hơi thuốc, cúi xuống bịt môi cô. Khói thuốc bị phả vào trong miệng cô. Thuốc lá nam mạnh hơn của nữ, cô bị sặc: “Anh cố ý chứ gì, em mà không cai được thuốc thì hai ta đừng hòng ở bên nhau, lời này là chính anh nói.”
Anh vứt đầu mẩu thuốc đang cầm đi, cúi xuống ngửi ngửi sau gáy cô như chó đánh hơi.
Cô nghiêng đầu né: “Anh làm cái gì thế.”
Anh hừ một tiếng: “Anh ngửi thử xem có mùi của thằng đàn ông nào khác không.”
Tô Mạch giơ chân đá anh: “Nói linh tinh cái gì thế.”
Anh buông cô ra, ngả người ra sau, tựa lưng vào tường: “Biết mấy tiếng đồng hồ em ra ngoài anh sống thế nào rồi chứ.”
Tô Mạch lườm: “Tự mua lấy khổ, đã bảo anh làm bạn trai em đi anh lại không chịu. Nếu anh là bạn trai em thì đã mang anh đi cùng luôn rồi.”
Trâu Tinh Thần chậc lưỡi: “Sao vậy được, vậy thì ảnh hưởng tới bọn em quá.”
Tô Mạch vung nắm đấm đấm ngực Trâu Tinh Thần một cái: “Được rồi đó, có chút chuyện vậy còn định ghen tới khi nào.”
Cô nói khẽ: “Đã để ý tới vậy thì sao còn thả cho em đi?”
Trâu Tinh Thần dựa vào tường, nhìn lên trời, con ngươi đảo qua đảo lại, lười biếng xen lẫn chút kiêu ngạo: “Anh hèn vậy.”
Tô Mạch biết chừng mực dừng lại, cô biết anh thả cho cô đi ra ngoài gặp tình địch của mình, cho dù là để bàn chuyện dự án thì với tính cách của anh, đấy là là nhượng bộ tối đa rồi.
Cô kiễng chân, dán vào tai anh: “Cám ơn anh.”
“Sau này anh sẽ là một người chồng tốt.”
Anh mỉm cười, giọng điệu không giấu được niềm vui: “Tiểu yêu tinh, lại nịnh ông.”
Từ bữa đó, hai người thường xuyên thức đêm cùng nhau, có khi là ở phòng cô, có khi là ở phòng anh, đói thì cùng nhau ra ngoài ăn khuya.
Nhưng anh không cho cô thức khuya quá mười hai giờ đêm.
Quá giờ ấy, anh liền bế cô khỏi bàn, vứt xuống giường, trừng trị một trận.
Cô sợ ngứa nên anh hay cù cô, làm cô phải cười lăn cười bò xin tha.
Dự án game phát triển rất thuận lợi, tới lúc gần sang năm mới thì đã đi được tới giai đoạn thử nghiệm. Dự án hai mươi vạn trong tay Tô Mạch cũng gần xong.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi cho tới khi Tô Mạch nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Đối phương tự giới thiệu là mẹ của Hạ Tường, muốn hẹn gặp cô nói chuyện.
Tô Mạch ra ngoài vườn hoa đằng trước nhận điện thoại để tránh Trâu Tinh Thần: “Cô à, có phải cô có hiểu lầm gì không?”
Mẹ Hạ Tường cười: “Con gái đừng sợ, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.”
Nghe giọng nói thì đúng là một người phụ nữ hiền hậu, có văn hóa, nói năng hòa nhã, vui vẻ.
Tô Mạch: “Chắc có lẽ cô hiểu nhầm thật rồi ạ. Cháu và Hạ Tường, ngoài quan hệ công việc thì không có gì khác.”
“Hơn nữa, dự án cũng sắp xong rồi. Sau khi dự án kết thúc, cháu sẽ không tiếp tục liên lạc với anh ấy nữa.”
Mẹ Hạ Tường: “Con gái khoan vội vạch rõ quan hệ, sao cháu biết không phải vì cô thích cháu nên mới gọi cho cháu chứ.”
Tô Mạch: “Vâng, được rồi, cô có lời gì thì chúng ta nói trong điện thoại luôn đi ạ. Cháu xin được gửi cô lời chúc mừng năm mới sớm.”
Mẹ Hạ Tường cười: “Con gái thật vui tính.”
“Vừa khéo cô ở gần chỗ cháu làm việc, mười hai giờ trưa, cô mời cháu ăn cơm nhé.”
Tô Mạch vẫn muốn tiếp tục từ chối nhưng đối phương đã đọc địa chỉ nhà hàng ra rồi, hơn nữa nghe giọng thì nếu không hẹn được cô ra, tuyệt đối sẽ không chịu thôi.
Đối phương biết địa chỉ và số điện thoại của cô, nếu cô cứ tránh, để bị tìm tới tận cửa thì nguy.
Tô Mạch quay đầu nhìn xuyên qua ô cửa kính quan sát bên trong phòng khách. Trâu Tinh Thần đang cúi đầu viết code.
Cô quay vào phòng khách, lên tầng mặc thêm áo choàng dài rồi đi xuống: “Trưa nay em không ăn cơm với mọi người được, có chút việc phải ra ngoài một chuyến. Một người bạn học ngang qua bên này hẹn ăn cơm.”
Còn bổ sung thêm: “Là nữ.”
Trâu Tinh Thần ngẩng đầu nhìn Tô Mạch: “Chờ đã.”
Tô Mạch hơi chột dạ.
Trâu Tinh Thần để laptop xuống, đi lên tầng trên, lấy cho cô một chiếc áo phao lông trắng: “Hôm nay có gió Đông Bắc, áo khoác không cản được gió, mặc cái này đi.”
Tô Mạch thay áo khoác ra mặc áo phao.
Trâu Tinh Thần lại kéo mũ đằng sau trùm lên đầu cô, kéo cao khóa lên tận mặt: “Được rồi, đi đi.”
Tô Mạch kéo kéo phần lông trên mũ áo áp vào má, thật mềm, thật ấm.
Trâu Tinh Thần thấy Tô Mạch đứng đó không đi: “Còn đứng đó làm gì, mau đi đi kẻo trễ việc buổi chiều.”
Cô từng hứa sẽ không giấu anh chuyện gì nữa.
“Em, thực ra, người hẹn em là mẹ của Hạ Tường.”
“Em đã nói rất rõ trong điện thoại là không có gì với con cô ấy rồi. Em cũng không hiểu vì sao cô ấy cứ nhất định muốn hẹn em ra ngoài.”
Trâu Tinh Thần không nói gì, đi thẳng lên tầng.
Tô Mạch nghĩ thầm, tiêu rồi, cái tên này không phải giận thì là ghen rồi, lát về phải làm thế nào để dỗ anh mới được đây.
Cô đi ra cửa thay giày.
Trâu Tinh Thần từ tầng trên xuống: “Chờ anh đi cùng.”
Anh cũng mặc áo phao lông trắng mua một đồ đôi với cái của Tô Mạch. Về sau hội Triệu Thù thấy đẹp nên cũng nhao nhao đi mua cùng kiểu, cuối cùng biến nó thành áo công ty.
Tô Mạch cười nịnh nọt: “Anh yên tâm, lát nữa em sẽ về, không bị người ta bắt cóc mất đi đâu.”
Trâu Tinh Thần lấy giày của mình để trên giá xuống thay rồi lấy đôi ủng đi tuyết để trên giá của Tô Mạch xuống, nhìn cô: “Trời lạnh đi cao gót làm cái gì, đi đôi lông lá này này.”
Anh thoáng dừng lời: “Anh sợ em bị người ta bắt nạt.”
Tô Mạch thay giày, lòng bàn chân lập tức ấm sực lên, cô liếc nhìn ngoài trời gió rét: “Cô đó trông có vẻ là rất tốt, không đời nào lại vậy đâu.”
Trâu Tinh Thần mở cửa, gió lạnh tốc thẳng vào trong cổ áo.
Anh quay lại cầm tay Tô Mạch nhét tay cô vào trong túi áo phao của anh.
Tới cửa nhà hàng đã hẹn, Trâu Tinh Thần bỏ Tô Mạch ra: “Vào đi, nửa giờ nữa mà em chưa ra thì anh vào cướp người đấy.”
Tô Mạch gật đầu, đi vào trong nhà hàng, ngoái đầu lại thấy Trâu Tinh Thần vẫn đứng ở chỗ cũ.
Cô lộn trở lại: “Anh tìm chỗ nào đó ngồi đi, uống một cốc cà phê cũng được, đứng đây mệt lắm.”
Trâu Tinh Thần liếc nhìn cô: “Nửa tiếng, bắt đầu tính giờ từ lúc nãy rồi đấy, tốt nhất là em nên tranh thủ thời gian đi.”
Tô Mạch nhanh chóng quay vào.
Lúc cô ngoái đầu lại nhìn, không thấy bóng anh nữa.
Tô Mạch vào trong nhà hàng gặp mặt mẹ Hạ Tường.
Mẹ Hạ Tường mặc áo khoác dạ đen, áo len xanh rêu, bốt cao cổ màu đen, vấn tóc, tai đeo hoa tai ngọc trai.
Trông cô ấy có vẻ được giữ gìn chăm sóc khá tốt, mặt không thấy có nếp nhăn. Chỉ có lúc cười lên mới thấy nếp nhăn ở khóe mắt.
Mẹ Hạ Tường cười dịu dàng với Tô Mạch: “Cháu còn xinh đẹp hơn tưởng tượng của cô.”
Nhân viên phục vụ tới đưa menu, mẹ Hạ Tường nhường Tô Mạch gọi món.
Tô Mạch cười: “Không cần, uống chén trà là được rồi ạ, lát nữa cháu còn phải về làm việc.”
Cô nhìn lướt qua menu đồ uống, chọn gọi trà hoa cúc rẻ nhất.
Mẹ Hạ Tường cười: “Gọi Trà Long Tĩnh đi.”
Tô Mạch liếc nhìn giá, hơn hai ngàn một ấm. Còn đắt hơn tiền lương của cô.
Mẹ Hạ Tường rót trà cho Tô Mạch, ánh mắt hiền hậu, dịu dàng, lúc nói chuyện luôn tỏ thái độ vui vẻ.
Điều này làm Tô Mạch thả lỏng cảnh giác: “Cô gọi cháu ra đây là vì chuyện gì vậy?”
Mẹ Hạ Tường nhẹ nhàng nói: “Cô thấy trong áo khoác của con trai cô có một tờ biên lai đặt hoa, nhờ vậy mà tìm được Tô tiểu thư, chuyện này Tiểu Tường không biết.”
Tô Mạch hiểu: “Cô yên tâm, cháu sẽ không nói với anh ấy. Xin hỏi cô có chuyện gì?”
Mẹ Hạ Tường: “Tuổi Tiểu Tường không còn nhỏ, sang năm đã ba mươi mốt. Cô và cha nó giới thiệu cho nó mấy cô gái con nhà gia thế ngang bằng, bảo nó đi gặp mà nó không chịu, lại còn nổi cáu với cô.”
Tô Mạch cơ bản hiểu: “Cô nghĩ nhiều rồi, cháu và anh Hạ không phải như cô nghĩ.”
Mẹ Hạ Tường nhấp chén trà, để cốc lại xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn Tô Mạch: “Ồ, vậy à.”
“Sao Tô tiểu thư không uống trà, nếm thử đi, cũng được đó.”
Tô Mạch không muốn uốn chén trà này: “Nếu không còn chuyện gì khác, cháu xin phép đi trước.”
Mẹ Hạ Tường cười: “Vội gì, cô vẫn chưa nói hết lời mà.”
“Nghe nói cha Tô tiểu thư là công nhân nhà máy thép, chủ nhiệm phân xưởng nhỉ? Mẹ là nhân viên quầy chuyên doanh vàng bạc đá quý trong trung tâm thương mại.”
Mặc dù người đối diện vẫn luôn mỉm cười nhưng Tô Mạch chỉ cảm thấy lạnh toát.
Tô Mạch bỗng nhớ tới Phó Vũ An, mẹ của Trâu Tinh Thần. Bà xưa nay không cười, luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, hờ hững, trông thì lạnh lùng nhưng kỳ thực là một người tôn trọng tự do và tình cảm của người khác.
Mẹ Hạ Tường: “Có muốn biết cô nghe ai nói không?”
Tô Mạch: “Không muốn biết.”
Nụ cười trên gương mặt của mẹ Hạ Tường dần biến mất: “Cô có một người chị em lâu năm, chắc cháu cũng có quen, người nhà họ Cố.”
“Nghe nói từ hồi học trung học cháu đã bắt đầu dụ dỗ con trai nhà cô ấy, mưu tính gả vào cửa nhà giàu.”
Tô Mạch ngắt lời mẹ Hạ Tường: “Cô cứ từ từ dùng trà, cháu không tiếp nữa.” Nói rồi xách túi đứng dậy định đi.
Mẹ Hạ Tường cười: “Cháu vội gì chứ. Yên tâm, chuyện này cô không nói với Tiểu Tường.”
“Không phải cháu muốn tiền đó sao. Nói cái giá đi, năm mươi vạn đủ không?”
“Hiện giờ cháu với Tiểu Tường còn chưa có gì hết, giá tiền này là tốt lắm rồi đấy.”
Nói rồi lấy trong túi ra một tờ chi phiếu.
Tô Mạch ngoái đầu nhìn xuyên qua cửa kính nhà hàng thấy Trâu Tinh Thần ngồi trong quán ăn đối diện, sát bên cửa kính, chỉ cách cô một lối đi.
Anh đang nhìn cô, không tỏ thái độ gì trên mặt.
Có anh ngồi ở đó, cô cảm thấy yên tâm.
Hễ nhìn thấy anh là cô lại thấy tủi thân.
Cô nhìn anh thêm mấy lần, anh nhận ra có chuyện, đứng dậy.
Mẹ Hạ Tường ngẩng đầu mỉa mai nhìn: “Sáu mươi vạn?” Nói rồi cúi xuống viết.
Tô Mạch chăm chăm nhìn theo Trâu Tinh Thần. Anh mở cửa nhà hàng đi vào, bước tới chỗ bàn họ, cầm cốc trà, hắt vào tờ chi phiếu, kéo tay Tô Mạch đi.
Anh ngoái lại, quẳng lại một câu sau lưng: “Lo quản con trai bà cho kỹ, đừng có ăn no rửng mỡ đi quấn lấy vợ người khác.”
Nước trà chảy xuống bàn, làm bẩn quần áo và giày dép đẹp đẽ của người phụ nữ, bà ta không kìm được, nhảy lên chỉ vào lưng Tô Mạch chửi: “Mày, mày, mày đã kết hôn rồi còn dụ dỗ con trai tao!”
Tô Mạch quay đầu lại định nói lại nhưng Trâu Tinh Thần kéo cô vào ngực anh: “Đừng có cố gắng nói lý lẽ với hạng đàn bà chua ngoa.”
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, không biết từ lúc nào, ngoài trời đã đổ tuyết.
Trâu Tinh Thần đội mũ lên cho Tô Mạch, cho tay cô vào túi mình: “Rảnh quá hết chuyện làm nên ra ngoài tìm khổ.”
Tô Mạch lẩm bẩm: “Lúc đầu em thấy cô ấy rất hiền, không ngờ lại ra như vậy.”
Trâu Tinh Thần: “Anh đúng là chiều em quá.”
Anh không nên cho cô ra ngoài mới phải. Tại cô nói anh lúc nào cũng quá ngang ngược nên anh mới thử bắt đầu thay đổi.
Tô Mạch tựa đầu lên vai Trâu Tinh Thần.
Tô Mạch cười: “Ôi, thật á.”
Trâu Tinh Thần hất vai cho đầu Tô Mạch rơi khỏi vai anh. Cô lại dựa lại, anh không hất nữa.
Anh không cần nghĩ cũng biết vừa rồi cô đã trải qua chuyện gì.
“Loại chuyện vớ vẩn chó má này, em cứ coi như là bị chó cắn. Cũng chỉ có bà ta mới coi con trai bà ấy như báu vật. Với chúng ta thì còn chẳng là cái chó má gì.”
Tô Mạch ôm cánh tay Trâu Tinh Thần: “Thần ca, xin bớt giận. Anh xem đương sự là em còn chẳng giận tới vậy mà.”
Anh quay qua nhìn cô, rầu rầu tự trách bản thân: “Anh nên gặp em sớm một chút mới phải, đáng lẽ phải gặp từ hồi em học trung học chứ.”
Cô cúi đầu đá một viên đá nhỏ: “Đã qua rồi mà.”
Anh dừng bước, kéo mạnh cô vào lòng mình: “Anh không cho qua được.”
Cô ở yên trong lòng anh, ngửa mặt lên nhìn: “Anh muốn làm gì, mà có thể làm được gì chứ, đâu thể giết người phóng hỏa được.”
Anh cúi đầu xuống cọ cọ lên tóc cô: “Đầu tháng Ba năm sau, game sẽ chính thức ra mắt.”
“Anh sẽ thắng Cố Bắc Đồ, sẽ kiếm thật nhiều tiền, đưa hết cho em tiêu.”
Tô Mạch cười: “Có thể tăng cho em chút lương trước đã được không?”
Trâu Tinh Thần: “Không được.”
Cô hừ một tiếng, anh lại bảo: “Nhưng anh sẽ cho em chi phiếu của anh.”
Hai người tiếp tục đi về nhà. Trâu Tinh Thần nhận một cuộc điện thoại, cúp máy rồi nói với Tô Mạch: “Mai về nhà bà nội ăn cơm, mẹ anh cũng qua.”
“Còn bảo anh dẫn bạn gái về nữa, không dẫn theo thì không được về.”
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn trời, những bông tuyết bay lả tả rơi, cô lườm anh: “Ai là bạn gái anh.”
Trâu Tinh Thần: “Em.”
Tô Mạch: “Cho anh một cơ hội nghiêm chỉnh tỏ tình với em. Nói làm em vui thì không chừng em sẽ nhận lời anh.”
Trâu Tinh Thần: “Vậy anh bắt đầu nói nhé.”
Tô Mạch: “Anh nói đi.”
Trâu Tinh Thần: “Tuy là buổi tối tay chân em lúc nào cũng lạnh nhưng may là anh không sợ lạnh, cho phép em được để chân trên cơ bụng tôn quý của anh. Tuy là dạo này em đã béo lên mấy cân, eo đã phì ra nhưng may là ngực đồng thời cũng lớn…”
Tô Mạch ngắt lời anh: “Em béo không phải tại anh ban cho hết đó à, tại anh không cho em giảm béo. Cả ngực nữa, cũng lớn là ý gì, vốn đã lớn rồi còn gì, phải nói là lớn hơn nữa.”
Cô vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Lớn như trái bóng rổ ấy.”
Anh cúi đầu dòm vào trong cổ áo của cô: “Thật à, để tối nào cho anh kiểm tra nhé.”
Tô Mạch đạp anh một đạp, cười khẽ: “Anh tưởng hay lắm.”
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, dần dần tích thành một lớp mỏng trên mặt đường, đi mỗi bước để lại một dấu chân nông.
Anh ngồi xổm xuống: “Lên đi, cõng em.”
Cô trèo lên: “Xuất phát thôi, anh bạn trai.”
Tác giả có chuyện muốn nói: tác giả cúi đầu liếc nhìn ngực mình, òa khóc.