Hai người ra khỏi thang máy, Tô Mạch lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.
Người đàn ông đi đằng sau đã im lặng suốt từ nãy tới giờ bỗng mở miệng: “Nói chuyện chút nhé?”
Tô Mạch gật đầu: “Qua nhà anh hay nhà em?”
Trâu Tinh Thần: “Nhà em đi.”
Vào phòng, Tô Mạch rót cho anh ta một cốc nước ấm: “Không phải đã nói là em mời cơm anh sao?”
Trâu Tinh Thần nhận cốc nước, cầm trong tay ngắm nghía mặt nước lắc lư trong cốc: “Sao có thể để phụ nữ mời được.”
Tô Mạch không nói gì nữa, càng lằng nhằng chủ đề này thì càng có vẻ thiếu phóng khoáng.
Trâu Tinh Thần bỗng nhiên hỏi: “Nói chuyện hồi đi học đi. Hồi đó em vui vẻ chứ?”
Tô Mạch đưa mắt nhìn xuống, im lặng khá lâu. Sau đó cô nhìn lên, trên khuôn mặt là nụ cười giả dối: “Vui ạ, rất vui, chẳng có ai bắt nạt em hết.”
Cô nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Anh thì sao? Hồi trung học anh thế nào?”
Trâu Tinh Thần không trả lời câu hỏi này.
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đen đưa cho Tô Mạch.
Đây là chiếc lắc tay anh ta mua theo chỉ dẫn tán gái trên mạng, món đồ nhỏ mua niềm vui của phụ nữ. Đáng ra lúc tặng thì cần phải đi kèm với một câu nói ngọt ngào, tình cảm.
Nhưng anh ta không nói, mệt rồi, muốn trừ điểm thì cứ việc trừ.
Tô Mạch đưa tay ra nhận: “Tặng em à?”
Trâu Tinh Thần gật đầu: “Mở ra xem xem.”
Giữa lớp đệm nhung màu đen là một chiếc lắc tay kim cương.
Sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Tô Mạch trả chiếc hộp lại cho Trâu Tinh Thần: “Thứ này quá quý giá, em không nhận được.”
Trâu Tinh Thần nhận lại hộp, mở ra, cầm lấy chiếc lắc: “Lại đây, anh đeo cho em.”
Anh ta dựa vào mép bàn, trông khá lười nhác, không giống với dáng vẻ lịch lãm, ấm áp trước nay.
Tô Mạch đưa tay ra, Trâu Tinh Thần đeo giúp cô.
“Nếu như có một ngày em phát hiện ra anh không phải như em tưởng,” Trâu Tinh Thần tạm dừng lời, ngước lên nhìn Tô Mạch, “em có còn bằng lòng gặp anh nữa không?”
Tô Mạch không hiểu: “Anh muốn nói gì?”
Người đàn ông đối diện đột ngột tiến lại gần, hơi hơi khom lưng, hơi thở cận kề.
Cô tròn mắt nhìn đối phương. Da anh ta rất đẹp, lông mi cũng rất dài, lúc chớp mắt tựa như thể cánh bướm run rẩy nhẹ nhàng chực bay.
Môi anh ta suýt nữa đã dán lên môi cô nhưng cô sực nhận ra anh ta muốn làm gì, lùi người về sau.
Anh ta lại tiến tới, giữ eo cô, cúi đầu xuống một lần nữa, đôi mắt sâu thẳm.
Môi anh ta nở một nụ cười nhạt không hiểu là cười gì, rốt cuộc cũng chịu dừng lại khi chỉ còn cách môi cô chưa tới một phân.
Tô Mạch chưa từng ở gần một người đàn ông nào tới vậy. Cô ngửi thấy mùi hương cam thanh mát trên người anh ta, cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh ta phả lên môi mình.
Anh ta khỏe như thế, dường như ngay giây tiếp theo có thể nuốt chửng cô vào trong bụng.
Tô Mạch phản kháng, liên tục lùi người về sau.
Trâu Tinh Thần nới tay: “Em không thích như vậy đúng không?”
Không dịu dàng, thậm chí còn có phần thô bạo.
Tô Mạch ngước nhìn, đôi mắt không hề nao núng: “Anh có thế nào em cũng đều thích.” Nói xong lại nở nụ cười đầy chuẩn mực.
Câu trả lời này chẳng hề có thành ý, giống như là câu nói cắt ra từ sách vở lắp ghép vào.
Anh ta hiểu.
Anh ta đi ra cửa rồi xoay người về cười hỏi: “Vừa rồi không làm em sợ chứ?” Anh ta lại quay về dáng vẻ lịch lãm khi trước.
Tô Mạch lại gần, ngửa đầu nhìn anh ta: “Không đâu, A Thần.”
Trâu Tinh Thần về rồi, Tô Mạch tháo chiếc lắc kim cương đeo ở tay ra, cẩn thận cất nó vào trong hộp.
Cô thừa nhận mình có lòng hư vinh nhưng cô không phải người thích chiếm lợi từ người khác.
Chờ có cơ hội, cô sẽ trả lại cho anh ta.
Chẳng có tiền của ai là từ trên trời rơi xuống.
Cổ của anh ta có vẻ không được tốt, cô thấy anh ta xoa nhẹ cổ mấy lần. Bệnh xương cổ là bệnh thường gặp của người mà công việc quanh năm gắn liền với máy tính.
Tô Mạch lên Taobao đặt mua miếng dán cổ loại đắt nhất.
Cô trả lại một vạn cho Đồng Thu Mạn rồi nhìn thoáng qua số dư tài khoản.
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ xong, ngồi tựa đầu giường lướt điện thoại.
Một vị đàn anh khóa trên liên lạc hỏi cô có muốn nhận đơn riêng không.
Nhận đơn riêng ý là nhà thiết kế trực tiếp liên lạc với khách hàng hoặc người trung gian, không cần phải qua công ty mình đang làm việc. Đây là chuyện rất phổ biến trong nghề thiết kế. % các nhà thiết kế đều từng nhận đơn riêng, có khi tiền kiếm được còn cao hơn cả tiền lương.
Có công ty mở một mắt nhắm một mắt cho nhà thiết kế của mình nhận đơn ngoài, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc được giao là được.
Có công ty lại rất nghiêm khắc kiểm soát chuyện này. Ví dụ như Ori, để đảm bảo chất lượng làm việc của nhà thiết kế, hành vi nhận đơn riêng này bị cấm tuyệt đối.
Đây cũng là nguyên nhân Ori trích phần trăm cao cho nhà thiết kế với mỗi hạng mục họ nhận. % các công ty quảng cáo không chia hoa hồng cho nhà thiết kế.
Khối lượng công việc trong tay Tô Mạch rất nặng, nhất là hiện tại công ty đang bị thiếu một nhà thiết kế chính, Tiêu Như lại có địch ý với cô. Công việc chia cho cô càng thêm nặng. Có nhiều cái còn vừa khó làm, vừa hoa hồng thấp.
Ví dụ như hạng mục của công ty khoa kỹ Tinh Thần vậy, vừa bị khách hàng gây khó dễ mà lại còn kiếm được ít tiền.
Tô Mạch: “Cám ơn anh, để em nghĩ chút đã.”
Đàn anh nhắn lại: “Vậy em nghĩ nhanh lên, không là anh để người khác làm đấy.”
Tô Mạch rời giường, ngồi vào bàn, mở laptop lên.
Mười giờ đêm, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Ngoại trừ làm việc, cô còn phải học tập không ngừng. Nghề thiết kế này, các mốt thay đổi rất nhanh, không nỗ lực bắt kịp xu hướng thì sẽ bị đào thải.
Trâu Tinh Thần cũng đang làm việc, lúc thấy buồn bực, chỉ cần viết vài dòng lệnh là sẽ ổn.
Nếu không phải vì theo đuổi Tô Mạch thì nhiều khi anh ta ở lại công ty ngủ luôn. Làm việc tới bốn, năm giờ sáng mới nghỉ, nằm trên sô pha vẫn ngủ ngon.
Xương cổ hơi đau, anh ta day day mấy cái rồi tiếp tục viết code.
Anh ta là người lập trình chính của game “Phiêu Miểu Chi Lộ” trên điện thoại, cơ cấu và các thuật toán quan trọng do anh ta đảm nhiệm.
phiêu miểu chi lộ 缥缈之路 “phiêu miểu” nghĩa là mù mịt, lúc ẩn lúc hiện, khi có khi không, “phiêu miểu chi lộ” là con đường mịt mù.
Bốn ngày nữa, dự án game khởi động, chính thức bước vào hành trình chinh chiến trở thành công ty game hàng đầu.
Mọi thứ đều là một khởi đầu mới, mọi thứ đều sẽ có một khởi đầu tốt nhất.
Khi tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu qua khung cửa sổ, Tô Mạch tắt Ps, ôm thú bông chui vào chăn ngủ bù.
Bốn giờ chiều, hai kẻ thức suốt đêm đã ngủ bù đủ đồng thời ra khỏi nhà.
Theo lịch hẹn từ trước, Trâu Tinh Thần sẽ dẫn Tô Mạch tới nhà bà mình.
Bà nội giục anh ta nhiều lần, bảo là dù thế nào cũng phải dẫn người về cho bà gặp mặt hoặc là phải chấp nhận đi xem mắt do gia đình sắp xếp.
Trong xe, tiếng nhạc tao nhã thong thả âm vang.
Trâu Tinh Thần phá tan sự im lặng: “Làm phiền em sắm vai bạn gái của anh một lần. Bằng không thì bà sẽ không tha cho anh.”
Tô Mạch cười dịu dàng: “Không phiền đâu ạ.”
Cô lấy gương ra chỉnh lại lớp trang điểm. Son môi cố ý chọn màu cánh hồng khô nhạt, sợ rực rỡ quá, bà cụ không thích.
Cô cất gương đi, mỉm cười hỏi Trâu Tinh Thần: “Em thế này có đẹp không?”
Trong lúc chờ đèn đỏ, Trâu Tinh Thần quay sang nhìn cô, dịu dàng bảo: “Em thế nào cũng đẹp.”
Câu đáp chuẩn mực.
Trâu Tinh Thần đỗ xe xong, qua mở cửa xe giúp cô, đưa tay dắt tay cô: “Thất lễ.”
Miệng nói rất khách sáo nhưng lực nắm ở tay thì chẳng hề khách sáo chút nào.
Tô Mạch hơi nhẹ tránh, ngượng ngùng nói: “Em còn chưa nắm tay con trai bao giờ.”
Vẻ mặt của cô là giả nhưng lời cô nói là thật.
Anh ta là người đàn ông đầu tiên nắm tay cô.
Người đầu tiên.
“Khéo quá, anh cũng mới yêu lần đầu.” Trâu Tinh Thần cười, nói bằng giọng điệu lịch lãm, “Có chỗ nào làm không được tốt, mong em nhất định phải nhẹ nhàng nhắc nhở.”
Tô Mạch: “Có thể nới lỏng tay ra không?”
Anh ta cầm thực sự rất chặt, lòng bàn tay cũng ươn ướt như đổ mồ hôi.
Anh ta đang căng thẳng ư?
Nhưng nhìn lên thấy vẻ mặt nhẹ nhàng như không của anh ta, cô lại cảm thấy đấy chỉ là ảo giác của mình.
Bà Chu đã đợi sẵn trong phòng khách từ lâu, cứ chốc chốc lại sai thím Lưu đi xem xem người đã tới chưa.
Thím Lưu đỡ bà Chu ngồi xuống sô pha: “Không phải vừa mới điện bảo là sắp đến rồi sao.”
Bà Chu lần tràng hạt trong tay: “Tiểu Thần cuối cùng cũng hết độc thân. Dù nhắm mắt tôi cũng thấy vui vẻ.”
Thím Lưu phản đối: “Cụ còn khỏe mạnh mà. Giờ y học phát triển tiến bộ như vậy, không sao hết.”
Bà Chu lần lần tràng hạt: “Sức khỏe của tôi, tôi biết. Có sống được tới cuối năm không cũng là vấn đề.”
Nhìn qua cửa sổ, bà Chu thấy xe Trâu Tinh Thần đã lái vào, bà đứng dậy: “Tới rồi.”
Tô Mạch ngoại hình xinh đẹp, nói năng dễ nghe, rất giỏi lấy lòng, cứ luôn miệng gọi bà ơi bà à.
Còn một lúc nữa là tới giờ cơm chiều, bà Chu dẫn Tô Mạch đi thăm thú xung quanh biệt thự.
Phòng ngủ của Trâu Tinh Thần rất sạch sẽ. Ngày nào thím Lưu cũng quét dọn.
Ga giường còn mới, trên bàn cắm một bó hoa bách hợp tươi.
Bà Chu kể đây là phòng anh ta bắt đầu ở từ hồi cấp ba, sau khi vào đại học thì chuyển vào sống trong ký túc xá sinh viên.
Bà Chu sai thím Lưu vào kho lấy chiếc xe đạp Trâu Tinh Thần từng đi ra.
“Ngày trước Tiểu Thần thích nhất là cái xe này, hay đạp nó đi khắp nơi.”
Xe theo kiểu dáng tụi thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi thích, người lớn cũng có thể ngồi được. Xe màu vàng sáng, giống một con chim có bộ lông màu chanh. Vô cùng trẻ trung.
Trâu Tinh Thần dắt xe đi bộ, cười bảo Tô Mạch: “Em yêu, chúng ta đi chơi xe đạp đi.”
Hoạt động tình tứ lãng mạn đệ nhất.
Tô Mạch đi theo sau Trâu Tinh Thần, kéo nhẹ áo sơ mi của anh ta: “Được đấy, vui mà.”
Bà Chu và thím Lưu đứng ở mép cửa sổ phòng bếp nhìn hai người trẻ tuổi nghịch xe đạp.
Tô Mạch làm nũng bảo: “A Thần, nhường em chơi trước được không?”
Trâu Tinh Thần lo lắng bảo: “Mạt Lị, anh sợ xe này không chắc, em sẽ ngã bị thương mất, hay là để anh đi thử trước xem sao.”
Tô Mạch chớp chớp mắt: “Quy tắc ứng xử lịch lãm số một không phải là ưu tiên phụ nữ à?”
Trâu Tinh Thần hơi hơi nhíu mày: “Con gái mặc váy dài sao mà cưỡi xe đạp được, tư thế quá khiếm nhã.”
Chờ xe bị Trâu Tinh Thần cưỡi đi mất rồi, Tô Mạch mới quýnh lên, bật thốt: “Trâu Tinh Thần, anh đứng lại cho em!”
Trâu Tinh Thần giả vờ không nghe thấy, cứ thế đạp xe thẳng ra cổng. Tô Mạch túm váy chạy theo.
Hình tượng xây dựng bao lâu đứng trước nguy cơ sụp đổ.
Tô Mạch túm được yên sau xe giữ lại, may mà Trâu Tình Thần chân dài, chống một chân xuống đất nên không ngã.
Trong phòng bếp, bà Chu mở nắp nồi canh sườn đang hầm trên bếp, mùi thơm bay ra nức mũi.
Bà đậy vung lại, đôi mắt hiền từ lại nhìn ra ngoài vườn: “Tiểu Thần nhà chúng ta thích cô bé ấy thật rồi.”
Thím Lưu không hiểu, rõ ràng hai người họ tranh nhau chiếc xe đến độ sắp đánh nhau tới nơi.
Không biết từ lúc nào, mặt trời đã chui vào trốn sau những đám mây, bầu trời xám xịt, mưa lách cách rầm rập đổ xuống. Vừa bắt đầu đã mưa như trút, không hề có màn khởi động.
Tô Mạch dắt xe, Trâu Tinh Thần xòe hai tay che đầu cho cô, hai người chạy vào trong nhà.
Anh ta cúi đầu nhìn cô mới nhận ra tóc cô dày hơn hẳn mọi người, vừa dày vừa dài.
Mỗi khi cô đi trước bước thêm một bậc thang, đỉnh đầu lại lơ đãng chạm vào môi anh ta.
Anh ta giật mình, nhếch môi cười.
Thím Lưu nhận lại chiếc xe, bà Chu thương bảo: “Ướt mất rồi, nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi.”
Tô Mạch vân vê lọn tóc, ngoan ngoãn bảo: “Không sao đâu bà, cháu về nhà rồi tắm sau.”
Trâu Tinh Thần rút chiếc ô để cạnh cửa: “Cháu ra ngoài một lát.”
Bà Chu gọi với theo sau: “Mưa lớn vậy còn ra ngoài làm gì, mau quay vào đây.”
Trâu Tinh Thần hình như không nghe thấy, cứ thế che ô chạy tới chỗ ga-ra.
Tô Mạch ngồi trên sô pha lau tóc, uống nước trà gừng thím Lưu đun. Lưng váy của cô bị ướt một mảng nhỏ, ngấm vào trong nội y, dán dinh dính vào người rất khó chịu.
Tờ báo trên bàn trà ló ra nửa tấm hình thu hút sự chú ý của cô.
Tô Mạch lật ra, cầm ảnh lên xem thử.
Có cả thảy ba tấm, trong đó có một tấm trông rất nhức mắt.
Tiền Viện trong ảnh khác xa với Tiền Viện tính tình ghê gớm mà cô biết. Cô ta mặc một chiếc váy trễ vai màu be, khoác ngoài là một chiếc áo dệt kim màu trắng, trang điểm nhạt, hơi quay mặt cười dịu dàng về phía người chụp ảnh.
Bức ảnh làm Tô Mạch thấy buồn nôn.
Bà Chu lại gần giải thích: “Lúc trước không biết Tiểu Thần đã có bạn gái, đây là ảnh của đối tượng xem mắt mẹ thằng bé mang tới.”
“Cháu gái của lão Tiền, tuổi tác, tính cách và gia thế đều rất hợp.” Bà Chu lấy lại mấy tấm ảnh Tô Mạch đang cầm nhét vào trong ngăn kéo đặt cạnh sô pha, “Giờ không cần dùng tới nữa.”
“Đã có người tốt hơn rồi.”
Tô Mạch nhìn bà, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có ai đó nói mình tốt hơn Tiền Viện.
Ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc một to, đập rào rào vào mặt kính.
Bà Chu kéo tay Tô Mạch, nói trịnh trọng như trăng trối: “Tiểu Thần không giống những đứa trẻ bình thường, thằng bé…”
Nét già nua trên khuôn mặt bà cụ trở nên buồn thảm, khóe mắt đầy nếp nhăn ươn ướt như vô cùng quyến luyến điều gì: “Hứa với bà, các cháu phải thật tốt đẹp.”
Bà Chu lấy một chiếc nhẫn ngọc lục bảo đeo cho Tô Mạch: “Cháu hứa với bà, hãy đối xử tốt với thằng bé một chút.”
“Lâu dần, rồi cháu sẽ biết, thằng bé này tốt tới mức nào.”
Một người luôn giỏi lời ngon tiếng ngọt như cô, đối diện với lời dặn dò tha thiết của bà cụ, cô im lặng.
Sâu trong nội tâm, cô biết, tình cảm của cô không đơn thuần.
Cô không xứng hứa hẹn với bất kỳ ai.
Tô Mạch tháo chiếc nhẫn vừa nhìn là biết là đồ gia truyền ấy ra: “Bà à, thứ này quá quý báu.”
Cô không chịu nổi sức nặng của nó.
Vừa khéo lúc này, Trâu Tinh Thần về. Tuy lái xe nhưng mưa quá lớn, anh ta bị ướt mất nửa cánh tay áo.
Trâu Tinh Thần cất ô gọn gàng rồi xách túi mua sắm của siêu thị vào đưa cho Tô Mạch: “Qua phòng anh tắm rửa một chút, thay quần áo ra đi.”
Tô Mạch nhận chiếc túi giấy, bên trong là quần áo anh ta mới mua.
Anh ta mạo hiểm trời mưa đi mua quần áo cho cô.
Cô nhớ tới câu bà mới nói ít phút trước: “Lâu dần, rồi cháu sẽ biết, thằng bé này tốt tới mức nào.”
Trâu Tinh Thần: “Quần áo mới không kịp giặt, đã bảo nhân viên cửa hàng khử trùng rồi.”
Anh ta giãy nước mưa dính trên tay, đối diện với cái nhìn có phần bối rối của Tô Mạch, anh ta khựng lại bảo: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện một quý ông nên làm.”
Tô Mạch lên tầng tắm rửa.
Không ngờ ngay cả nội y anh ta cũng mua cho cô, là kiểu ren màu hồng, đúng chuẩn thẩm mỹ của cánh đàn ông.
Nhưng anh ta làm sao mà biết được số đo của cô.
Lúc mặc vào rồi mới hiểu, anh ta mua bừa, bị nhỏ một size. Hai trái đào đầy đặn bị nhét vào một chiếc chén nhỏ, nhồi nhét muốn trào cả ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạch cảm thấy anh ta thật có hơi xem thường người khác.