Cả hai người dường như không chừa lại đường lui cho mình.
Lâm Triều Sinh vẫn luôn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thần Phong khi anh đặt chân vào Giai Tịch, đôi mắt sâu thẳm nọ ẩn chứa cảm giác ôn hòa bình yên. Đến khi y thật sự đến gần anh, tiến vào trong đáy mắt ấy, nó còn tồn tại thứ tình cảm chết người khiến trái tim y rung động.
Lâm Triều Sinh phát hiện mình không chịu nổi ánh mắt của Lục Thần Phong, mọi thứ hàm chứa bên trong ấy quá mức thuần khiết, mà đó rõ ràng là thứ y luôn khao khát có được nhất.
Vẻ mặt còn thấm men say của Lục Thần Phong thoáng mơ màng thất thần, rõ ràng có chút giật mình. Phút trước anh vẫn đang lo lắng Lâm Triều Sinh nhận ra được gì, giờ đây, mọi giác quan đều như đang được xây mới sau khi sụp đổ, liều mạng tiêu hóa thông tin trong câu nói của Lâm Triều Sinh.
Hồi lâu sau, Lục Thần Phong lúng túng nuốt nước bọt, khe khẽ thốt ra một chữ: “Cậu…”
“Trà giải rượu nên để nguội.” Lâm Triều Sinh lui về sau nửa bước, ngắt lời Lục Thần Phong, đoạn nghiêng người lấy tách sứ trên tủ, “Anh uống rồi nghỉ ngơi sớm.”
Ánh mắt Lục Thần Phong dính chặt trên người Lâm Triều Sinh không rời đi dù chỉ nửa giây, thế nhưng lại không nhận được câu trả lời. Anh trả tách trà đã cạn sách cho y, Lâm Triều Sinh quay người ra khỏi phòng, không gian nhỏ hẹp kín đặc đột nhiên vắng lặng.
Lục Thần Phong chớp chớp mi mắt mệt mỏi, như thể chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng hão huyền thoáng qua. Nửa phút sau, anh chậm chạp ngồi lên giường, tay chống bên hông, cúi gằm đầu nhắm mắt lại.
Anh không nghe lầm, ánh mắt em ấy cũng sẽ không nói dối. Vậy là Lâm Triều Sinh cũng như anh, thích đàn ông.
Bí mật lớn nhất của cả hai biến mất, Lục Thần Phong hoảng hốt thay đổi thế ngồi, cong lưng tì khuỷu tay trên đầu gối, lòng bàn tay nóng hổi xoa xoa mặt.
Sau khi biết xu hướng tính dục của Lâm Triều Sinh, rất nhiều vấn đề chắc chắn sẽ nảy sinh biến hóa. Mọi sự quan tâm, bầu bạn thái quá của y đối với Lục Thần Phong đều sẽ trở nên hợp tình hợp lý, đồng thời còn dát thêm một lớp cảm giác ái muội không thể miêu tả bằng lời.
Đặc biệt là bức ảnh vừa được treo lên cách đây không lâu kia, hai chiếc xe, mang theo những kỷ niệm về chuyến hành trình của họ. Lục Thần Phong rốt cuộc đã hiểu được tâm tư của Lâm Triều Sinh, đó chính là phần hồi ức mà em ấy cho là quý giá nhất.
Giữa cơn say vào buổi đêm, Lục Thần Phong choáng váng xây xẩm mặt mày, trước khi chui vào chăn còn quên tháo cả đồng hồ đeo tay. Anh trằn trọc trở mình, sống chết cũng không ra được cơn buồn ngủ. Thôi thì không miễn cưỡng bản thân nằm thêm, anh đến bàn vẽ vài nét phác, phát hiện cổ tay mình run run khó mà dừng lại được.
Kiếm bao thuốc cầm ra sảnh trước tối om, đẩy cửa, anh cắn cắn đầu lọc thuốc, nghiêng mặt châm lửa. Giữa khoảnh sân trống trải và cảnh cửa đóng kín im lìm, Lục Thần Phong dần hòa vào vào màn đêm, nhưng đáy lòng vẫn cứ nhen một đốm sáng.
Mãi đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cảnh vật bốn phía đều hiển hiện, Lục Thần Phong ngậm đầu lọc đưa mắt nhìn đồng hồ. Năm giờ sáng, anh nghĩ về Lâm Triều Sinh cả đêm.
Tình cảm của anh đến quá muộn, quá sai thời điểm, khiến anh nôn nóng bất an không kịp trở tay. Trở về phòng rồi ra ban công, bầu trời và mặt hồ như hòa vào nhau nơi luồng sáng chói mắt. Lục Thần Phong lần nữa nghe thấy khúc dân ca cổ Nạp Tây, và khi ánh bình minh bắt đầu lên cao, trong lòng anh đã có quyết định.
Không tìm thấy Lâm Triều Sinh ở sảnh, ngày hôm qua quá mệt mỏi, có lẽ em ấy vẫn đang ngủ. Lục Thần Phong ăn sáng, lúc quay về lại chạm phải đôi tình nhân trẻ trên hành lang, hai bên chào hỏi lẫn nhau, trong nháy mắt sượt qua, anh cất tiếng gọi cô gái đang cúi đầu chỉnh máy ảnh.
Lục Thần Phong lại gần, lấy danh thiếp trong túi đưa đến trước mặt cô: “Tôi muốn làm phiền một chuyện.”
Cô gái nghi hoặc nhận lấy, nhìn bạn trai rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục Thần Phong: “Chẳng lẽ… anh cũng muốn bức ảnh tối hôm qua?”
Lục Thần Phong ngạc nhiên: “Sao…”
“Sao em đoán được ấy hả?” Cô gái mỉm cười nói tiếp, “Vì mới vừa rồi ông chủ Lâm cũng đưa danh thiếp, muốn em in ảnh của hai anh ra gửi vào hòm thư của homestay, còn nói sẽ bù vào tiền xe.”
Lục Thần Phong không biết, yết hầu trượt mấy lần.
Cô gái chợt nhỏ giọng hỏi: “Vậy chỉ cần gửi cho hai anh một lượt là được?”
Lục Thần Phong gật gật đầu: “Ừm, cảm ơn.”
“Không có gì ạ.” Cô gái lịch sự đáp, giơ tay ra hiệu bạn trai ra thanh toán tiền phòng, sau đó nhìn danh thiếp Lục Thần Phong đưa: “Anh Lục làm trang sức sao?”
Lục Thần Phong đáp: “Phải.”
“Anh thường nhận bao nhiêu tiền?” Nghĩ ngợi vài giây, cô gái trẻ do dự mím mím môi, “Mấy ngàn, anh có nhận không?”
Giọng Lục Thần Phong dịu đi: “Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói đi, đừng ngại.”
Cô gái nhẹ nhàng mỉm cười, chừng mực nói: “Là thế này, cuối năm nay em và bạn trai chuẩn bị kết hôn. Gia đình hai bọn em cũng không quá khá giả, không có dự định tổ chức đám cưới. Hai bên chỉ định du lịch đến vài nơi, chụp vài bức ảnh.”
“Nhưng vẫn phải có một cặp nhẫn cưới đàng hoàng. Hai đứa em không biết nhiều về trang sức, mua ngoài quầy thì mắc quá, có đợt vô tình nghe bạn nói làm theo yêu cầu sẽ tiết kiệm hơn, cũng ý nghĩa nữa.” Cô gái cẩn thận nhìn Lục Thần Phong, hỏi, “Không biết có thể nhờ anh tư vấn một chút không.”
Lục Thần Phong lập tức khẳng định: “Được, không thành vấn đề.”
Thấy anh không từ chối, cô gái mới thả lỏng một chút, nhưng rồi lại rầu rĩ nói: “Nếu muốn nhờ anh thiết kế, vậy phí có đắt lắm không ạ?”
“Không đắt.” Lục Thần Phong ôn hòa đáp, “Có thể bù bằng bức ảnh ấy.”
Cô gái ngạc nhiên mở máy ảnh lên, mở bức ảnh bất chợt chụp ngoài cổng cổ thành tối hôm qua. Cô nhìn chăm chú một lúc lâu, đến khi ngẩng đầu lên, Lục Thần Phong đã bước đến bậc thang cao nhất, chỉ để lại bóng lưng dày rộng cao lớn.
Sàn gỗ theo bước chân vang lên tiếng “cọt kẹt” vang vọng, phía cuối là cánh cửa gỗ được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Lục Thần Phong lướt qua ánh đèn hành lang và vài bức ảnh chụp treo trên tường, tâm trạng anh cực kỳ vội vàng, muốn nhìn thấy Lâm Triều Sinh thật nhanh.
Cánh cửa gỗ bật mở, chim hải âu đậu trên lan can kiếm ăn bay vỗ cánh bay về phía bầu trời ngoài kia. Lâm Triều Sinh nhìn theo hướng đi, biết chúng sắp trở về quê hương xa xôi.
Lục Thần Phong bước đến cạnh Lâm Triều Sinh, nói một câu “Chào buổi sáng”.
“Hôm qua anh ngủ ngon không?” Lâm Triều Sinh nghiêng người về phía trước, vịn tay vào lan can, hỏi: “Anh tỉnh rượu chưa?”
Lục Thần Phong day day sống mũi: “Tỉnh rồi.”
Lâm Triều Sinh trêu chọc anh không chút khách sáo: “Tửu lượng tốt mà lại uống say thế này.”
“Cậu nói không sai, hai loại rượu cùng trộn vào uống nhiều đúng là dễ say.” Lục Thần Phong cố gắng biện bạch.
Khóe mắt Lâm Triều Sinh cong cong: “Anh thích Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhỉ, chờ lúc anh trở về Bắc Kinh rồi, tôi sẽ gửi cho anh.”
Bầu trời xanh trong như dải lụa bị ánh mặt trời cắt ra làm đôi, làn gió thổi tan màn sương trên mặt hồ. Cả hai không nói gì, lặng im theo nhịp thời gian trôi.
Lo lắng xoa xoa tay, Lục Thần Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Triều Sinh, nói: “Hết tuần này, tôi không định ở đây thêm nữa.”
Mắt Lâm Triều Sinh hướng về chốn xa xăm ngoài kia, thản nhiên nói: “Ừm, anh cũng ở đây đủ lâu rồi nhỉ.”
Lục Thần Phong nhìn chằm chằm mười ngón tay đang siết chặt lấy nhau, trầm tư một lúc, đoạn đứng thẳng người một hơi thật sâu: “Lâm Triều Sinh, có vài lời tôi muốn…”
“Khi đi du lịch, con người thường dễ nảy sinh tình cảm với những thứ mới mẻ.” Bất chợt, Lâm Triều Sinh ngắt lời Lục Thần Phong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, đuôi mắt vẫn nhuốm ý cười như bao lần, thoạt trông đã biết rõ ràng Lục Thần Phong sẽ nói gì với mình.
Lâm Triều Sinh chăm chú nhìn lớp gỉ sắt trên lan can, chậm rãi cất tiếng: “Bởi vì thú vị, vì khác biệt, cho nên rất nhiều người lẫn lộn cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi thành tình cảm dài lâu.”
Lục Thần Phong không nói gì, kiên nhẫn lắng nghe, khẽ mím môi.
“Nhưng dẫu sao một lần du lịch không phải cả cuộc sống, những người anh gặp gỡ, những chuyện xảy đến với anh chỉ là khúc nhạc đệm trong bản nhạc dài vô tận của cuộc đời. Chúng chỉ đủ gom góp thành vài mảnh vụn hay một chút ký ức nhỏ nhoi.” Đôi mi Lâm Triều Sinh run lên khe khẽ, “Rồi khi chuyến hành trình ấy kết thúc, từng bước trở về với cuộc sống, anh sẽ sớm quên đi những trải nghiệm, một lần gặp gỡ, một đoạn duyên phận này. Và anh sẽ cảm thấy một người nào đó từng khiến trái tim rung động, có lẽ cũng chỉ như thế mà thôi.”