Lời Lâm Triều Sinh vừa nói không khiến Lục Thần Phong quá ngạc nhiên, thậm chí anh còn đoán được y sẽ chủ động nói ra chuyện này từ trước. Cũng vừa lúc anh đã lên xong kế hoạch tương lai cho hai người.
Lục Thần Phong biết Lâm Triều Sinh sẽ có cách lý giải riêng của mình, anh không đáp, chỉ kiên nhẫn lắng nghe.
“Đây là nơi em ở, nhưng không phải nơi anh thuộc về.” Lâm Triều Sinh quyến luyến buông Lục Thần Phong ra, cầm tách trà ủ ấm lòng bàn tay.
Y nhấp một ngụm trà làm ấm cổ họng và bụng, sau đó áy náy nhìn Lục Thần Phong: “Không ai lại muốn trở thành gánh nặng của nửa kia ngay từ khi bắt đầu.”
“Nếu như bây giờ em bên cạnh anh, vậy chắc chắn em sẽ làm anh phân tâm, ảnh hưởng đến công việc của anh.” Lâm Triều Sinh lắc lắc đầu, tiếp tục: “Nếu anh bị tình cảm ràng buộc, mọi suy nghĩ tâm tư đều đặt trên em, vậy làm sao có thể “làm lại từ đầu” không chút do dự nào đây?”
Lục Thần Phong chỉ chăm chú lắng nghe, anh không nói gì, cũng không lên tiếng phản bác. Bởi vì theo góc nhìn của Lâm Triều Sinh, những lời em ấy nói là sự thật.
“Anh đã quen đi đây đó khắp nơi, có lẽ Giai Tịch thích hợp trở thành nơi dừng chân ngắn ngủi của anh.” Lâm Triều Sinh chậm rãi nhích đến gần Lục Thần Phong, vai chạm vai. Y thỏa mãn nói, “Em hứa, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, và sẽ luôn chờ anh ghé thăm.”
Một yêu cầu vừa vô tư vừa tàn nhẫn như thế, nhưng đối với hai người họ, đó lại là cách giải quyết tốt nhất mà Lâm Triều Sinh có thể nghĩ đến.
Lâm Triều Sinh biết rõ Lục Thần Phong là một người rất lý trí. Họ không phải chỉ mới mười tám đôi mươi, cả hai đều cân nhắc vì đoạn tình cảm này, lựa chọn nào mới thực sự là suy tính cho nhau, mấy câu nói vừa rồi là đáp án của y.
Chỉ là, khi đưa ra quyết định này Lâm Triều Sinh vẫn chưa hỏi ý kiến của Lục Thần Phong, y có cố chấp của riêng mình, cũng có những nỗi niềm và bất lực trước thực tế. Tất cả nguyên nhân cuối cùng chỉ đành gói gọn trong câu thông báo ngắn gọn, mang theo cả lời xin lỗi và hổ thẹn ——
“Hy vọng anh sẽ hiểu và tha thứ cho em, được không anh.”
Trước khi đi, Lục Thần Phong lướt nhìn căn phòng của Lâm Triều Sinh, anh nhìn mọi thứ xung quanh thật cẩn thận, rồi đẩy cánh cửa hẹp trên vách tường ngăn ra, bên trong có một không gian chật chội chưa đến mười mét vuông.
Những thùng các tông chất đống ở góc tường chứa giấy in và khung ảnh với đủ loại kích thước khác nhau. Trước cửa sổ là bàn làm việc, bên trên là máy tính và máy in màu, dùng để chỉnh sửa ảnh, đăng các bài viết trên trang homestay và in ảnh.
Sau khi Lâm Triều Sinh đồng ý, Lục Thần Phong bước lại gần quan sát, mở ngăn kéo bên phải ra. Anh cho rằng mình sẽ tìm thấy một món đồ hiếm khi dùng nào đó, không ngờ lại là xấp giấy khen thưởng chứng nhận mà Lâm Triều Sinh nhận được khi tham gia mấy cuộc thi thời đại học, báo cáo của vài dự án trước đây, còn có chứng nhận kỹ sư trắc địa.
Lục Thần Phong chăm chú nhìn những “thành tựu” quý giá của Lâm Triều Sinh, dường như đang nghĩ ngợi. Sự tồn tại của chúng xác nhận phần nào đó suy nghĩ của anh, giây tiếp theo, anh bắt đầu từ chối và bác bỏ những lời vừa rồi của Lâm Triều Sinh.
Nếu như Lục Thần Phong không thể để mình từ bỏ, vậy Lâm Triều Sinh cũng chưa chắc đã cam nguyện dừng lại. Tuy họ chỉ là những người rất bình thường thôi, họ không có hoài bão gì lớn lao, nhưng đều có trong mình ý chí quyết tâm và nỗ lực không ngừng đi về phía trước.
Lục Thần Phong đã hiểu rõ, lý do vì sao lời nói của Lâm Triều Sinh luôn khiến anh đồng cảm, bởi họ vốn cùng một loại người.
Cho nên đây không thể là nơi Lâm Triều Sinh thuộc về.
Đứng lặng người thật lâu, Lục Thần Phong tìm thấy bức ảnh Lâm Triều Sinh vừa tốt nghiệp đại học. Cậu trai mỉm cười dịu dàng này đáng yêu thật, thuần khiết mà tỏa sáng như ánh mặt trời, em ấy giỏi giang đến thế, chói mắt đến thế.
Buổi đêm ảm đạm, hai người vệ sinh cá nhân rồi cùng nằm trên giường, ngầm hiểu mà cùng giữ im lặng, tựa như đang tận hưởng cảm giác bình yên an lòng khi có nhau, ai cũng không muốn nói “ngủ ngon” trước.
Lục Thần Phong ngửa mặt nhìn trần nhà im hơi lặng tiếng một lúc lâu, mãi sau mới nghiêng đầu, cười gọi: “Kỹ sư Lâm.”
Lâm Triều Sinh cũng cười: “Nhà thiết kế Lục không ngủ được à?”
Lục Thần Phong hỏi: “Em từng đo khoảng cách giữa hai chiếc giường này chưa nhỉ?”
Cách nhau một màn đêm dày đặc, nhìn thấy đường nét mơ hồ của Lục Thần Phong thôi cũng đủ để an ủi Lâm Triều Sinh: “Chẳng ai như thế cả.”
Y đưa tay đến cạnh giường Lục Thần Phong: “Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, bây giờ đo thử xem.”
Trong bóng tối, Lục Thần Phong giữ chặt Lâm Triều Sinh, một người từng hãm sâu nơi tận cùng, bắt lấy cọng rơm cứu mạng của y, khúc gỗ trôi dạt trên biển rộng thoáng chốc cập bờ, giữa sương mù vỡ ra một khe nứt.
Hai cánh tay tự nhiên nối hai bên giường, cơn buồn ngủ kéo sụp mi mắt của Lâm Triều Sinh, cùng với hơi thở nhẹ nhàng của người kia, Lục Thần Phong vẫn chưa thể vào giấc.
Sáng hôm sau, Lục Thần Phong muốn dậy muộn hơn Lâm Triều Sinh một chút. Không phải vì anh lười biếng, mà vì đêm hôm qua anh mất ngủ, mặt trời gần lên mới ngủ nông được vài ba phút.
Thay quần áo xong xuôi, Lục Thần Phong cầm điện thoại kiểm tra vé máy bay điện tử hôm qua mình vừa mua, chuyến bay sẽ cất cánh vào lúc mười một giờ rưỡi sáng, anh sẽ về đến Bắc Kinh trong hôm nay.
Ngoài cửa có vài tiếng bước chân, lúc Lục Thần Phong ngước mắt nhìn lên, Lâm Triều Sinh đang đẩy cửa vào gọi anh ra sảnh ăn sáng. Vali nằm chiếm chỗ bên tường, anh rút tay cầm ra, gật gật đầu với Lâm Triều Sinh.
Lục Thần Phong đóng cửa phòng lại, rảo bước đến cuối hành lang, anh chợt bị bức ảnh treo trên tường thu hút —— Là bức ảnh đôi tình nhân trẻ nọ chụp hai người ở cổng thành cổ.
Lục Thần Phong không biết Lâm Triều Sinh in bức ảnh này ra từ khi nào, càng không biết nó đã lén lút xuất hiện trên hành lang được bao lâu.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Lâm Triều Sinh phát bệnh, Lục Thần Phong cau chặt mày, trái tim như bị bót nghẹt lấy, phút chốc cả cơ thể lạnh lẽo đi.
Tiếng bước chân nện trên lớp thảm trải sàn ngưng hẳn, Lâm Triều Sinh đi phía trước quay lại nhìn anh.
“Anh có mấy lời cuối muốn nói.” Giọng nói trầm thấp của Lục Thần Phong vang vọng bên tai y, gương mặt vốn đau đớn khổ sở dần trở về vẻ ôn hòa, “Cho hai ta thêm một chút thời gian đi em.”
Hai người bước lên cầu thang hướng lên tầng thượng, Lâm Triều Sinh mở cửa, một vài chú chim sẻ đậu xung quanh lan can tìm thức ăn. Y ngồi xuống băng ghế dài, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nhưng Lục Thần Phong lại từ chối.
Nền trời xanh thẳm không một gợn mây, cảnh núi non biển hồ đập vào tầm nhìn, Lục Thần Phong phóng tầm mắt nhìn ra xa trong chốc lát, lại rũ mắt nhìn về Lâm Triều Sinh, khom người ngồi sụp xuống trước mặt y.
Lâm Triều Sinh bỗng thấy đau lòng.
Góc áo dính bụi đất trên sàn Lục Thần Phong cũng không để ý, anh nhìn lên người anh yêu bằng tư thế thấp kém nhất, một động tác còn hơn cả ngàn vạn câu nói.
“Hôm qua anh gần như không ngủ được.” Lục Thần Phong nhẹ giọng, “Anh nhìn trần nhà nghĩ ngợi rất nhiều chuyện.”
Anh hít một hơi thật sâu, vai sụp xuống: “Xin lỗi, anh không thể nghe theo lời em nói.”
“Dù khách quan hay chủ quan, anh cũng không muốn thuyết phục mình chấp nhận chuyện rời xa em.”
Lục Thần Phong cau mày thoáng khựng lại, mở hết lòng mình ra trước mặt Lâm Triều Sinh: “E rằng kể từ giây phút thích em, trọng tâm cuộc đời anh cũng đã thay đổi. Chuyện này lý trí anh không thể kiểm soát được, và anh cũng không định làm trái nó.”
Lâm Triều Sinh xúc động mím môi.
Trong homestay là tiếng nói chuyện vui cười của các du khách, Lục Thần Phong nghe thấy hết những âm thanh hỗn độn ấy, lẫn cả tiếng tim mình đập rộn ràng.
Anh cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng anh rất hoảng loạn và sợ hãi. Anh sợ Lâm Triều Sinh không chịu đi cùng anh.
“Chuyến hành trình này của chúng ta không phải điểm kết thúc của em.” Lục Thần Phong kiềm chế cảm xúc sôi trào trong lòng, gằn rõ từng chữ, “Mà nó là điểm bắt đầu.”
Anh đưa tay ra trước mặt Lâm Triều Sinh, y cũng lập tức nắm chặt lấy tay anh, anh nói: “Anh mong em có thể tạm biệt quá khứ không vui ấy, tương lai em không cần một mình đơn độc. Anh cho phép em yếu đuối, cũng hy vọng em sẽ dựa vào anh.”
“Anh biết phẫu thuật rủi ro rất lớn, cũng hiểu rõ những gì em lo lắng, rõ ràng hai năm qua em đã luôn nghĩ sẽ thuận theo tự nhiên mà sống tiếp.”
Lục Thần Phong nuốt xuống, nói: “Điều anh muốn nói với em vừa ích kỷ vừa tự đại, nhưng anh xin em nghe rồi hãy quyết định lại lần nữa.”
Lòng bàn tay mềm mại lạnh lẽo của Lâm Triều Sinh được Lục Thần Phong ủ ấm.
“Với tình cảm này của chúng ta, như em vẫn luôn tin bản thân mình vậy, tin tưởng anh.”
Lục Thần Phong nhắm mắt, mặc kệ tất cả thỏa hiệp, kiên định nói: “Dù tương lai có ra sao đi chăng nữa, dù có tốt đẹp hay tệ hại, anh đều cam đoan với em.”
Đối diện trong chớp mắt, khóe mắt Lâm Triều Sinh đã đỏ bừng. Y nghe thấy giọng điệu thành khẩn của Lục Thần Phong, anh đánh cược tất cả, cười nói: “Đời này của Lục Thần Phong, chỉ có mình Lâm Triều Sinh em mà thôi.”