Lâm Triều Sinh chỉnh lại cà vạt và sửa sang lại tay áo cho Lục Thần Phong. Màn hình điện thoại chợt sáng lên, Phương Nghị đã đặt bàn xong xuôi.
Giành giật từng giây trao nhau cái hôn vội rất có tác dụng dỗ dành, Lâm Triều Sinh dọn cặp sách, nắm lấy tay Lục Thần Phong, sau đó lại thả ra khi thang máy sắp đến.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, phía trên là bóng dáng Lâm Triều Sinh. Trong đầu Lục Thần Phong vẫn quanh đi quẩn lại câu nói anh không thể phản bác nọ, bội phục nhếch môi cười: “Bị em bắt bí đến cứng cả họng.”
Lâm Triều Sinh đưa mắt nhìn CCTV trong thang máy, thoáng nghiêng người giấu đi ngón tay không chịu yên của mình, trượt theo đầu ngón tay Lục Thần Phong lên đến cổ tay anh, bày trò gãi gãi lên mạch đập: “Nghe lời.”
Lục Thần Phong ngứa từ tay đến tận tim, nửa người tê cứng: “…”
Anh bình tĩnh nhắm mắt, thầm nói trong lòng: Đúng là giết người mà.
Tầng ngầm của trung tâm thương mại Phương Thảo là một không gian độc đáo với kiến trúc mới mẻ phá cách, mang đậm hơi thở nghệ thuật.
Chủ yếu là cửa hàng thời trang và kinh doanh, trước cửa Vô Minh Hạng có một phần đất trống, dùng để xây dựng “cầu in bóng nước”. Lâm Triều Sinh bước qua cầu, Phương Nghị ngồi bên trong nghiêm túc xem thực đơn.
()
Lục Thần Phong không tỏ ra khách sáo, cuối cùng chỉ gọi món ăn nhẹ nhàng thanh đạm, chỉ chăm chăm lo cho Lâm Triều Sinh. Phương Nghị ăn mặn nhìn bàn ăn chẳng khác gì bữa ăn chay trước mắt mình, thôi thì Lâm Triều Sinh có thể làm Lục Thần Phong thay đổi quyết định nhận vụ làm ăn này đã là thành công hơn nửa, uống nước lọc không anh ta cũng vừa lòng.
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn rất hài hòa, Phương Nghị và Lâm Triều Sinh đi từ xưng hô “anh Lâm” và “chủ biên Phương” trở thành gọi thẳng họ tên nhau. Mối quan hệ được rút ngắn khiến bầu không khí thêm phần vui vẻ thoải mái, ăn no bụng xong, Phương Nghị hạ đũa, khoanh tay lại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Lâm Triều Sinh nhớ lại vừa rồi Phương Nghị có nói còn chuyện quan trọng cần bàn bạc, tầm mắt khóa lấy chiếc túi giấy trên bàn. Phương Nghị đưa nó cho Lục Thần Phong, trầm giọng: “Mở ra xem.”
Lục Thần Phong không động đậy, khó hiểu nhìn Phương Nghị.
Phương Nghị cũng không ra vẻ bí hiểm, dứt khoát nói thẳng: “Hứa Hạo và Nhiễm Tiểu Kiệt vào cục cảnh sát rồi.”
Đáy mắt Lục Thần Phong thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó tối đi. Người đã từng là bạn thân nhất và người trợ lý nọ nhận kết cục này, Lâm Triều Sinh biết rõ Lục Thần Phong sẽ không hả hê hay cười trên đau khổ của người khác, cũng không hoàn toàn thờ ơ, chỉ là có hơi thẫn thờ.
Im lặng một hồi lâu, Lục Thần Phong mới hỏi: “Vì sao?”
Phương Nghị giải thích đơn giản: “Mua bán và tiêu thụ trái phép.”
“Thật ra tôi không cảm thấy bất ngờ khi họ sẽ gặp ngày này.” Phương Nghị thản nhiên nói, “Nghèo quen rồi, đột nhiên trong tay có thêm một cục tiền lớn từ chỗ anh, không thể cứ cầm trong tay ăn bằng sạch được.”
“Chỉ có cậu mới hoàn toàn tin tưởng mấy tên đó như thế, ngoài kia có người dụ bọn đó sụp hố.” Phương Nghị thoải mái chửi rủa, “À đâu, vài ngày trước có một tổ chức ở Sơn Đông bị cảnh sát triệt phá, trong đó cũng có hai người họ.”
Lục Thần Phong nhấp một ngụm trà nhuận họng, anh sốt ruột nắm lấy bàn tay đặt dưới bàn của Lâm Triều Sinh, trong lòng rối loạn dậy sóng.
“Họ có bị phạt không?” Lâm Triều Sinh hỏi.
Phương Nghị trả lời: “Sẽ, nhưng chắc không bao lâu, Hứa Hạo và Tiểu Kiệt chỉ là tòng phạm, quá lắm chỉ được vài tháng.”
Không chờ Lục Thần Phong lên tiếng, Lâm Triều Sinh đã nhận lấy túi giấy, lấy ra một xấp giấy A dày cộp, khá bất ngờ nhướng mày.
Đây là bằng chứng xác thực liên quan đến việc lợi bất chính từ cho vay nặng lãi của Hứa Hạo. Người này từng dùng bốn căn nhà mặt tiền ở quê làm tài sản thế chấp, thành công vay được từ ngân hàng ba triệu tệ, sau đó cho người bạn thời đại học vay mượn, cuối cùng kiếm lời được bốn mươi vạn.
Một người mưu mô tính toán như vậy lại bám lấy Lục Thần Phong, Lâm Triều Sinh lạnh người, nén giận hỏi: “Đây là?”
Phương Nghị sầm mặt tựa vào ghế, nhà hàng không cho hút thuốc, anh ta chỉ có thể cầm điếu thuốc lên ngửi mùi: “Tôi nhờ người điều tra, chỗ này đủ cho cậu ta bóc lịch nhiều nhất là ba năm.”
“Nhưng mà.” Phương Nghị chuyển hướng, tập trung vào người ngồi phía đối diện, “Xấp tài liệu này có giao cho cảnh sát hay không là do Lục Thần Phong quyết định.”
Từ đầu đến giờ Lục Thần Phong không hề tỏ thái độ, quanh quẩn bên tai anh chỉ có khúc dân ca giai điệu êm dịu du dương và tiếng các vị khách bàn bên nói chuyện. Anh nghe những gì Phương Nghị, anh rất muốn lấy lại chút ít công bằng nào đó cho mình, nhưng những gì có trước mặt anh lúc này không phải những gì anh phải gánh chịu.
Có muốn làm điều này hay không, Lục Thần Phong do dự.
Anh sẵn sàng đối đầu với Hứa Hạo, nhưng vì thù riêng mà không chừa thủ đoạn nào, vạch trần tội khác để đạt được mục đích trừng phạt, điều này Lục Thần Phong vẫn còn cân nhắc và mâu thuẫn.
Thật ra trong lòng anh đã sớm có quyết định, bởi lẽ anh không phải thánh thần. Khi anh đang cau mày nghĩ ngợi, giọng nói của Lâm Triều Sinh đã choán lấy tất cả âm thanh hỗn loạn anh có thể nghe thấy: “Phương Nghị, vậy xin nhờ anh.”
Phương Nghị còn muốn chờ Lục Thần Phong xác nhận, Lâm Triều Sinh đã đưa xấp tài liệu bằng cả hai tay, nói: “Anh không cần hỏi, anh ấy nghe tôi.”
Lâm Triều Sinh cười nhạt một tiếng: “Nguyên tắc của tôi rất đơn giản, nếu họ bất nhân với Lục Thần Phong, vậy đừng trách chúng tôi bất nghĩa.”
Phương Nghị đắc ý cầm ly rượu lên uống với Lâm Triều Sinh: “Xem ra, anh hùng đều có cùng quan điểm với nhau nhỉ.”
Giờ phút này cả hai ngầm hiểu nhau, cùng nảy sinh cảm giác căm ghét đến muộn. Lục Thần Phong nhìn hai người hết lòng bận tâm vì mình trước mắt này rốt cuộc thoải mái bật cười, gia nhập hội “chè chén không say không về”.
Lái xe thuê về đến khu dân cư Ngọc Viên đã là mười một giờ rưỡi khuya, Lục Thần Phong nhận được thông tin Phương Nghị làm rất nhanh chân lẹ tay, đã nhận được vé chuyến bay đến Sri Lanka vào ngày mai.
Vào nhà thay dép, mặc đồ ngủ, hai người chen chúc trong phòng vệ sinh đánh răng. Lâm Triều Sinh súc miệng đầy bọt kem, giục Lục Thần Phong tranh thủ thời gian ngủ sớm.
Rõ ràng có hai chiếc gối đặt cạnh nhau, thế nhưng cuối cùng vẫn cứ thừa ra một cái. Lục Thần Phong siết chặt lấy Lâm Triều Sinh, hôn y theo thói quen trước khi đi ngủ. Lâm Triều Sinh kẹp chặt lấy một chân anh, nghịch ngợm mấy phút mới hỏi nhỏ: “Anh có cảm thấy quyết định của em thiếu nhân đạo lắm không? Còn cảm thấy mình đã nhìn lầm người rồi, phát hiện ra thế giới quan của anh và em khác nhau một trời một vực.”
Trong tầm nhìn ảm đạm tối tăm, Lâm Triều Sinh nghịch đến độ đổ cả mồ hôi. Lục Thần Phong chạm tay lên gò má y, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ bên kia: “Chỉ làm anh thấy cảm giác có bạn trai phía sau che chở mình, đúng là cực kỳ yên lòng.”
Lâm Triều Sinh nói: “Em nhất định phải cảm ơn Phương Nghị.”
Lục Thần Phong đáp: “Em yên tâm, sau này chuyện làm ăn không thiếu mặt cậu ta đâu.”
“Đó là chuyện giữa các anh mà.” Lâm Triều Sinh thả chậm tốc độ nói, đưa tay vỗ về bên vai dỗ anh vào giấc, “Vì chuyện của anh mà anh ấy tốn nhiều thời gian và công sức như thế. Cảm ơn tấm lòng của anh ấy là chuyện em phải làm.”
Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, Lục Thần Phong lầm bầm: “Triều Sinh à, anh thật sự rất có phúc em nhỉ.”
Sáng hôm sau, Phương Nghị gọi điện ồ ạt như đánh trận vào số máy Lục Thần Phong. Bên kia bắt máy, anh ta nói: “Xe tôi không mò đến cửa nhà cậu đâu, đây thời điểm thích hợp để hôn hít tạm biệt gì đó đó, chó độc thân tôi đây không nên xuất hiện.”
Lời đề nghị của Phương đã gây ra hậu quả cực mạnh, anh ta thề lần sau sẽ bắt Lục Thần Phong đón mình ra sân bay.
Lâm Triều Sinh kéo Lục Thần Phong vào một cái hôn sau bên cạnh hàng rào quấn đầy dây leo hồ lô, bất chợt bị tiếng cún con sủa ầm lên làm cho giật mình.
Cún con ồn ào ngắt ngang chuyện xấu của hai người, sủa “gâu gâu” không dứt ngoài cửa, tiếng động thu hút cả dì Dư đang quét tước trong nhà.
Lâm Triều Sinh nói một câu “Chào buổi sáng”, Lục Thần Phong mỉm cười chào hỏi, buồn bực nói trong lòng: Chó độc thân đúng là không nên xuất hiện.
Tầm bảy giờ tối, Lục Thần Phong gọi video tới, trong màn hình là ánh hoàng hôn của Sri Lanka, chênh lệch múi giờ tầm hai tiếng rưỡi so với Bắc Kinh.
Những áng mây đỏ sậm ngả tía như thể Thượng Đế lỡ tay làm đổ màu nhuộm trên không trung, hắt lên mấy tòa nhà và hàng cây ánh trời chiều đỏ vàng rực rỡ. Cánh chim muôn màu sải rộng tựa khung cảnh tuyệt đẹp trong một bức họa, nương theo chiều gió tung cánh bay về nền trời loang lổ những mảng màu sặc sỡ.
Lục Thần Phong chỉ vào nhà thờ Thánh Antionio phía bên kia đường, khuôn viên thánh đường giờ đây tĩnh lặng bình yên, từng dòng du khách nối liền nhau ra vào không dứt. Mười năm trước tình cảnh nguy hiểm khốn đốn xảy đến trước mắt, Lâm Triều Sinh hồi tưởng lại lời kể của Lục Thần Phong, mãi sau mới trả lời anh: “Đá mặt trăng em đặt dưới gối, anh đi xa nhà mà quên mang theo mất.”
“Không quan trọng.” Lục Thần Phong thờ ơ xua xua tay, đoạn chỉ vào ngực trái mình, cười nói: “Anh đã mang em theo rồi.”
Em là ngọn đuốc sáng trong tim anh, là phước lành và may mắn giữa nhân gian. Có em, anh chẳng hề sợ hãi.