Cây ngô đồng trước cửa văn phòng Phương Thảo rợp sắc hồng, Bắc Kinh trời vào thu mát mẻ. Chiều ngày tháng , Lục Thần Phong tiễn vị khách cuối cùng của ngày làm việc hôm nay về, tắt máy tính, chuẩn bị về nhà.
Đã gần đến Quốc Khánh, đường vành đai hai bước vào giờ cao điểm sớm hơn thường ngày, đường sá tắc nghẹt chật ních đến độ nước chảy không xuôi. Lục Thần Phong gác tay phải trên vô lăng, tay trái chống lên thái dương, trong mắt thoáng hiện vẻ thiếu kiên nhẫn.
Chạng vạng tối, xuống đường cao tốc rồi ra khỏi đường vành đai năm, mọi cảm xúc bực bội tan biến ngay khi bước chân vào đến khu dân cư Ngọc Viên. Lục Thần Phong dừng xe, tắt máy rút chìa khóa, cầm áo khoác vắt trên ghế lái lên khuỷu tay rồi bước vào tầng trệt khu nhà.
Bước lên mấy bậc thang, anh dừng mắt trên hộp thư nhà , bên trong có một tệp tài liệu. Anh mở hộp thư cầm túi giấy đi, lúc này mới có một thứ trượt ra từ góc kẹt, rơi xuống dưới chân.
Lục Thần Phong ngẩn người, nhặt lên. Anh ngạc nhiên nhíu mày, rồi ý cười thoáng hiện bên môi, phủi lớp bụi bẩn bám phía trên.
Đẩy cửa bước vào nhà, mùi đàn hương xông vào mũi, anh đứng ở huyền quan gọi một tiếng, không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng nên nhẹ tay nhẹ chân lại, giảm bớt âm thanh ồn ào.
Lục Thần Phong treo áo khoác lên giá áo, vào nhà bếp rót một tách trà quýt. Anh ngồi ở sofa phòng khách, cắt túi giấy tài liệu ra xem bên trong —— Là giấy chứng nhận đạt giải của cuộc thi thiết kế trang sức CGL.
Lục Thần Phong xem danh sách, anh xem như cũng ở vị trí không tệ, thứ sáu. Điều làm anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lại là thành tích xếp thứ chín của Phương Nghị, anh mừng rỡ uống một ngụm trà, LANME chiếm hai vị trí trong mười hạng đầu, thực lực thế này không chừng sẽ gây nên gợn sóng trong nhỏ trong ngành.
Tách trà hấp ấm người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào phòng, anh thở phào nhẹ nhõm, ngày tháng khó khăn ấy rốt cuộc cũng qua đi.
Tiếp đó, Lục Thần Phong nhìn về chiếc bưu thiếp in hình cánh đồng hoa nằm bên cạnh giấy chứng nhận, đưa tay day day sống mũi, cẩn thận cầm lên rồi chăm chú đọc chữ viết ở mặt để trắng phía sau.
Góc bên phải bưu thiếp có tem kỉ niệm của thành cổ Đại Lý, chữ viết của Lâm Triều Sinh ngay ngắn mạnh mẽ. Chỉ là anh hơi bất ngờ vì ngoài địa chỉ nhà bên ngoài bưu thiếp, nội dung chỉ có một dòng ngắn ngủi —— Trang công khai, Lục Thần Phong.
Lục Thần Phong nghi hoặc, đoạn lấy điện thoại mở Wechat ra, tìm trang công khai của Lâm Triều Sinh. Bài đăng gần nhất không có nội dung nào liên quan đến mình, cũng đúng thôi, dù sao đây là tài khoản để đăng những nội dung không thay đổi từ trước đến nay, mà cũng không thể nào có chuyện Lâm Triều Sinh sẽ viết anh lên mạng. Lục Thần Phong tìm tòi cả buổi trời, cuối cùng khựng lại ở biểu được khung chat phía cuối màn hình.
Cảm giác kích động và căng thẳng chợt ùa đến, Lục Thần Phong nhập tên mình vào thử, nhấn gửi. Ngay sau đó, hệ thống tự động gửi đến một bài viết với tiêu đề: Viết cho một Lục Thần Phong tốt nhất.
Cổ tay khẽ run run, Lục Thần Phong im lặng tập trung nhìn vào màn hình, lúc này mới phát hiện ảnh đại diện của trang đã được Lâm Triều Sinh thay mới từ lúc nào —— Cánh cửa gỗ đóng chặt im lìm bây giờ đã mở toang, xung quanh vẫn là hoa hướng dương nở rộ rực rỡ. Lục Thần Phong ấn vào bài viết, tên trang lại thay đổi thành: Vườn hoa cuối cùng hai ta ghé thăm.
Lục Thần Phong hiểu ý mỉm cười.
Bài viết này gồm hai phần, một đoạn ghi âm và một đoạn văn bản. Lục Thần Phong ổn định lại tâm trạng, kề điện thoại vào sát tai, thấp thỏm ấn vào nút phát.
Giọng nói của Lâm Triều Sinh vang lên thật rõ ràng: “Alo alo, Lục Thần Phong ơi.”
Tay phải nắm hờ đặt dưới mũi, ý cười không thôi xuất hiện trên gương mặt. Anh thả lỏng người dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn tấm ảnh chụp chung của hai người phía trên TV.
“Khi anh nghe đoạn ghi âm này, chúng ta đã quen biết nhau được tròn nửa năm.”
“Sở dĩ em chọn ngày này để bộc lộ suy nghĩ trong lòng mình cho anh nghe, là vì em không rõ tình trạng bệnh của em có thể kéo dài bao lâu. Nếu không chờ được anh trả lời, có lẽ em sẽ tiếc nuối cả đời.”
“Em ghi âm những lời này trong lều ở bãi Hoa Điện, thừa dịp anh đánh răng với nấu nước nóng trong rẫy dược liệu.”
“Kế hoạch ban đầu của em là chờ anh rời khỏi Đại Lý xong mới tính đến việc có nói rõ tình cảm của mình hay không. Nhưng ai ngờ đâu quan hệ giữa chúng ta lại phát triển theo hướng lệch xa dự đoán của em như thế. Anh thổ lộ, chúng ta có chuyến đi đầu tiên, rồi đêm hôm qua anh đã trở thành người yêu em.”
“Xin lỗi anh.” Lâm Triều Sinh đột ngột ngưng lại, mím chặt môi giải thích, “Em phải cười trước đã, không kiềm chế được cảm xúc, em thật sự thật sự hạnh phúc quá đi mất.”
Dường như Lục Thần Phong cũng đã nhẫn nhịn đến cực hạn, anh bụm chặt miệng. Giọng nói trong điện thoại dừng lại vài giây, Lâm Triều Sinh hắng giọng một cái, tiếp tục.
“Em không biết ở tương lai khi anh nhận được bưu thiếp này chúng ta đang làm gì.” Giọng điệu Lâm Triều Sinh chậm rãi như ánh hoàng hôn ấm áp êm dịu, cũng giống như thời gian hai người bên nhau, “Em ở đâu, còn anh ở chỗ nào nhỉ. Không biết điểm liên hệ và tập giao của chúng ta sẽ tồn tại thế nào đây.”
“Giờ này ánh trăng ngoài kia đẹp lắm, anh à. Bãi Hoa Điện yên tĩnh, em đang thì thầm nói cho anh nghe, cũng đang cầu nguyện rằng mình có thể sống dưới thân phận “người yêu” của anh lâu thêm một chút nữa.”
Lục Thần Phong cuốn cạn tách trà, trong lòng cảm động vô cùng.
“Em vẫn muốn nói một câu “Xin lỗi” với anh.” Lâm Triều Sinh thở thật dài, xin lỗi, “Xin anh tha thứ vì em đã liều lĩnh, đã bất chấp để thích anh như thế.”
“Em muốn anh giữ lại một chút những ký ức chỉ thuộc về đôi ta, nhưng lại không muốn đổ mọi áp lực của cuộc đời mình lên vai anh. Miễn cưỡng đối mặt với người mình thích quá khó để tự kiềm chế phần tình cảm này, và kết quả là mọi thứ đều đi chệch quỹ đạo, khát vọng chiếm lấy ngày càng nhiều, cũng dần khó để biết thế nào là đủ.”
“Lục Thần Phong à, anh sẽ không bao giờ biết được đâu, rằng đối với em sự xuất hiện của anh quý giá nhường nào.”
“Đây là lần đầu tiên trong đời em hy vọng mình có thể khỏe mạnh mãnh liệt như thế, cùng anh bước hết chuyến đi mang tên “cuộc đời” này.”
Lâm Triều Sinh nói: “Cảm ơn anh đã đưa em đến nơi em muốn đặt chân tới.”
Trong điện thoại vang lên tiếng gió và chim hót quen thuộc, Lục Thần Phong lắng nghe từng lời Lâm Triều Sinh gửi đến mình, hồi tưởng những ký ức đáng trân trọng được cất giữ thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tầm nhìn dần tối đi. Chớp mắt sau, dưới chân vẽ ra biển hoa kéo dài đến vô tận, màu sắc rực rỡ và tràn đầy sức sống. Lục Thần Phong nhìn thấy mình và Lâm Triều Sinh ở nơi ấy, tay nắm tay, cùng nhau nhìn mặt trời mọc nơi xa xôi.
Bãi Hoa Điện ngập trong nắng sớm tinh mơ, những đám mây tản ra, từng cơn gió dịu dàng lướt qua trên không trung. Trên mặt đất vốn nên lặng ngắt như tờ ấy, cõi lòng Lục Thần Phong khẽ run lên, anh nghe thật rõ tiếng trăm hoa đua nở.
Dẫu thời gian có trôi đi, dẫu có đang ở nơi đâu, khung cảnh này vẫn luôn như ngày hôm qua, tiếng vọng kéo dài không dứt, mang theo yêu thương lặng thầm gieo tận nơi đáy lòng..
Lâm Triều Sinh nói: “Sinh lão bệnh tử là quy luật, đắp lên mình hỉ nộ ái ố trở thành một đời người. Tỷ lệ giữa niềm vui và đau thương trở thành thước đo phân chia người may mắn và kẻ bất hạnh.”
“Em đã từng cho rằng mình là người bất hạnh nhất trên đời này. Nhưng gặp anh rồi, em không còn nghĩ vậy nữa.”
Bản ghi âm kết thúc, Lục Thần Phong hạ cánh tay đã giơ lên mười lăm phút đồng hồ xuống. Anh mở màn hình lên, đọc phần văn bản phía dưới, nó được viết vào ngày tháng năm , vào đêm trước khi Lâm Triều Sinh phẫu thuật.
Đêm ấy Lâm Triều Sinh tỉnh giấc, Lục Thần Phong vẫn đang ngủ say bên cạnh. Y nhìn anh rất lâu, cúi người đặt một nụ hôn lên trán anh, đưa tay tìm điện thoại trên đầu tủ.
– Nguyện vọng trước đây của em là được trở thành một người bình thường với một giấc mơ bất thường và một nỗ lực phi thường. Nhưng bây giờ đây, em còn hy vọng và mong đợi rằng mình có thể cho anh một tình yêu vĩnh viễn dài lâu.
Cửa phòng ngủ mở ra, Lục Thần Phong đứng trước cửa nhìn chiếc giường lớn, lòng vẫn chưa thể bình tĩnh. Quyển sách vẫn nằm trong tay, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở, Lâm Triều Sinh dựa vào đầu giường ngủ ngon lành, chút tiếng động nhỏ cũng không đánh thức được y.
Nhưng Lục Thần Phong không kịp đợi Lâm Triều Sinh ngủ đến khi tự tỉnh nữa, anh bước đến cạnh giường ngồi xuống, ánh mắt chan chứa dịu dàng. Áo ngủ chưa cài hết cúc, để lộ vết thương do ca phẫu thuật để lại đã khép miệng từ lâu, Lục Thần Phong áp tay lên trán thử nhiệt độ của Lâm Triều Sinh, gọi nhỏ: “Triều Sinh này, anh về rồi.”
Đôi mi dài chậm rãi nhấc lên, Lâm Triều Sinh vừa dậy, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể đã phản ứng trước khẽ đụng vào vai anh.
Lục Thần Phong nói: “Anh vừa nhận được bưu thiếp em gửi.”
“Ừm.” Lâm Triều Sinh ngồi thẳng dậy, ngước đầu tìm xem môi Lục Thần Phong ở đâu, ịn môi mình lên: “Cơm tối trong nồi hấp ấy, anh hâm nóng lên ăn, ăn xong rồi lại đây, nhanh nhé.”
“Để muộn rồi ăn.” Lục Thần Phong vén chăn lên chui vào trong, quăng gối đi ôm lấy Lâm Triều Sinh nằm xuống: “Anh muốn ôm em lắm rồi.”
Lâm Triều Sinh đưa tay quờ quạng sau gáy Lục Thần Phong, xoa xoa tóc anh, hỏi: “Hôm nay công việc bận rộn lắm hả anh?”
Lục Thần Phong trả lời: “Vẫn ổn, tiếp hai khách hàng lớn, bàn đơn sapphire hoàng gia tiếp theo.”
Lâm Triều Sinh cười: “Anh đã kiếm được tiền như thế rồi, em cũng phải bắt đầu làm việc chăm chỉ thôi.”
Lục Thần Phong hỏi: “Đã quyết định phỏng vấn ở công ty nào chưa em?”
Lâm Triều Sinh gật đầu: “Tuy đầu vào của bên họ rất cao, nhưng em thích nhưng việc có tính thử thách.”
Lục Thần Phong đáp: “Nhất định là không thành vấn đề rồi, anh chờ ngày được chúc mừng em.”
Ánh hoàng hôn chồng chất lên nhau nơi chân trời, khung cửa sổ bị nhuộm thành màu đỏ vàng, Lâm Triều Sinh đón lấy tia sáng sáng ngời ấy, một lúc lâu sau, y lên tiếng: “Anh trả lời gì thế?”
Về những lời Lâm Triều Sinh đã nói trong đoạn ghi âm ấy, Lục Thần Phong trả lời ngắn gọn mà đầy tình cảm: “Triều Sinh, sau khi ở bên em, anh chỉ suy nghĩ một điều mà thôi. Đó là nhất định phải để em trải qua một cuộc sống tốt hơn, vì vậy anh bằng lòng nỗ lực cả đời này.”
Ngoài cửa sổ đầy ắp những cây trái chín mọng, hướng dương trong chậu hoa nhỏ trên bệ cửa sổ bình yên lớn lên.
Lục Thần Phong ôm Lâm Triều Sinh vào lòng, họ chìm vào giấc ngủ, cùng nhau trải qua quãng đời hạnh phúc dài lâu còn lại.
Đêm nay như chuyến hành trình trong mơ, và tình yêu đậm sâu như cơn gió mạnh.
Kết thúc chính văn.