Trở về dưới cái nắng chói mắt đầu giờ chiều, Lâm Triều Sinh hỏi Lục Thần Phong muốn ăn gì tối nay để y nhắn Giản Y chuẩn bị trước. Lục Thần Phong bày vẻ đau khổ xua tay, anh vừa bị Lâm Triều Sinh nhét cả xe đồ ăn vặt ven đường vào bụng, chỗ đấy có thể chia thành hai bữa hẳn hoi.
Gió thổi qua, hai người tận hưởng tiết trời dễ chịu đầu tháng tư của Đại Lý. Lục Thần Phong một bên giữ tay lái, một bên móc hộp kẹo trong túi quần ra, lấy một viên kẹo bạc hả bỏ vào miệng. Đây là chuyện đầu tiên anh làm sau khi ăn hoặc hút thuốc xong.
Một cánh tay chen vào tầm nhìn, Lục Thần Phong biết ý đưa hộp kẹo thiếc nho nhỏ cho Lâm Triều Sinh đang chạy xe điện. Lúc y trả lại, anh không nhận mà nói: “Cầm đi, chỗ tôi còn một hộp nữa.”
Lâm Triều Sinh cũng không khách sáo, nói một tiếng “Cảm ơn”.
Trở về homestay Giai Tịch, Lâm Triều Sinh dặn Giản Y pha một ấm trà phổ nhĩ cho Lục Thần Phong, còn mình thì trở về phòng chợp mắt. Lục Thần Phong bưng ấm, tách trà, mang cả sách lên tầng thượng, bước vào không gian đọc sách trong cơn gió chiều êm ả.
Thế nhưng tốc độ đọc chậm hơn bình thường rất nhiều.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, nhiệt độ cũng vừa phải. Ở trong không gian lý tưởng này, lẽ ra Lục Thần Phong sẽ phát huy sở trường tập trung vào chuyện mình muốn làm một cách tối đa. Thế nhưng, đọc được hai dòng anh đã phân tâm, không đọng lại chữ nghĩa gì trong đầu. Lý do rất rõ ràng, là vì anh cứ mải nhớ về chuyến đi ban sáng.
Không có cảnh tượng ồn ã náo nhiệt, và dù cho buổi biểu diễn ngẫu hứng kia cũng không có quá nhiều thứ khó quên, những món ăn cũng không quá xuất sắc. Thế nhưng, một buổi sáng thong thả đạp xe và tản bộ như thế lại mang đến cảm giác của một cuộc sống thật sự hơn là một chuyến du lịch đơn thuần.
Lâm Triều Sinh quan tâm chăm sóc chu đáo lại tỉ mỉ. Trên đường trở về, Lục Thần Phong định bụng thứ đầu tiên anh phải làm là nhờ Giản Y pha một ấm trà uống cho tiêu thực. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Lâm Triều Sinh đã dặn dò xong xuôi, Lục Thần Phong không thể không thừa nhận, có đôi khi những hành động nhỏ nhặt lại là thứ chạm sâu vào lòng người hơn cả.
Sau đó anh lại nghĩ, đây là sự hiếu khách của Lâm Triều Sinh, là kết quả bất giác được tạo thành khi giao tiếp với người khác nhiều năm, cũng không phải chỉ dành cho một mình anh. Nhưng khi suy nghĩ này xuất hiện, Lục Thần Phong nhíu nhíu mày nhìn trang sách đang lật mở, tự hỏi vì sao mình lại muốn trở thành đối tượng nhận được ưu đãi đặc biệt từ đối phương.
Trời ngả tối, khi ra sảnh trả lại ấm trà, Lục Thần Phong không tìm thấy Lâm Triều Sinh. Giản Y chủ động nói ông chủ vẫn đang nghỉ ngơi, cũng ra hiệu anh chờ trong chốc lát, khi cậu hết bận việc sẽ thảo luận với anh về lịch trình mấy ngày kế tiếp.
Vì buổi chiều không đi đâu, không có khẩu vị ăn bữa tối, Giản Y chuẩn bị cho Lục Thần Phong một vài miếng bánh ngọt nhân hoa tươi mới ra lò để ban đêm anh không bị đói. Cậu đưa một tờ giấy kín đặc lịch trình du lịch cho Lục Thần Phong, ngón tay gõ gõ vào khung kính: “Ông chủ nói anh vất vả lắm mới đến du lịch Đại Lý một lần, muốn để anh thăm thú nhiều nơi thêm một chút. Đây là vài địa điểm chúng tôi làm cho riêng anh, du lịch theo nhóm sẽ không đắt, homestay có giá ưu đãi, vừa với giá tiền mà anh trả dư ra.”
Phản ứng đầu tiên của Lục Thần Phong là cảm thấy Lâm Triều Sinh thật sự rất có lòng. Ấy thế, sau khi trở về phòng, anh mới bất giác cảm thấy trống rỗng và mất mát.
Chỉ là lần này Lục Thần Phong không có tâm tư nghĩ sâu xa hơn về cảm giác mất mát của mình, anh bị thông báo của tin nhắn và vài cuộc gọi nhỡ ngắt ngang. Người nọ là người duy nhất biết được tình huống hiện tại của anh, bạn thời đại học kiêm bạn cùng phòng Phương Nghị.
Phương Nghị: [Hình ảnh]
Phương Nghị: Tôi đăng ký rồi, cậu tham gia không.
Lục Thần Phong bấm vào bức ảnh, poster hướng dẫn tham gia cuộc thi thiết kế trang sức CGL hiện lên trước mắt. Hiện nay, đây là giải thưởng nổi tiếng và uy tín nhất, có thể gặt hái danh tiếng của nhiều nhân vật trong ngành, bốn năm tổ chức một lần, số người đăng ký có thể lên đến hàng trăm ngàn, và chỉ có mười giải thưởng.
Lục Thần Phong nhìn thứ hiện trên màn hình, hơi thở có phần nặng nề. Nói đến thiết kế, đã quá lâu rồi anh không thể cho ra đời một tác phẩm mình ưng ý.
Vài năm trước đây, vì kiếm tiền, phòng làm việc luôn coi việc đáp ứng yêu cầu của khách hàng là yếu tố quan trọng nhất của một bản thiết kế. Mỗi một tác phẩm ban đầu cũng như phần sáng tạo của riêng mình đều sẽ bị sửa chữa đến không nhìn ra hình ra dạng, kiếm được tiền, nhưng cũng có vài thứ âm thầm phát sinh những đổi thay —— Chẳng hạn như tâm nguyện thuở ban đầu.
Và bây giờ, khi mọi nỗ lực đều trở thành vô ích, dù Lục Thần Phong có muốn đào bới “tâm nguyện thuở ban đầu” của mình lên, muốn hong khô nó đi cũng đã chẳng còn đủ hơi sức, càng không tìm đâu ra động lực để kiên trì bước tiếp trên con đường này.
Khó khăn ở phía trước, không có tình yêu, không có can đảm. Khi cảm hứng và những ý tưởng vẫn rỗng không tắc nghẹt ở nơi tận cùng, ván đấu này cũng sẽ không có gì thay đổi. Lục Thần Phong khép hờ mắt, gõ chữ trả lời: Để tôi suy nghĩ.
Chưa đầy vài giây sau, Phương Nghị nhắn tin đến: Hy vọng tôi có thể trở thành người bạn đáng tin cậy nhất của cậu, cũng đồng thời là đối thủ đáng gờm nhất.
Đêm nay, tuy Lục Thần Phong ngủ say, nhưng trời chưa hửng sáng đã cựa mình tỉnh giấc. Anh ngồi trên giường, giảm bớt cơn uể oải bần thần, không ngủ được nữa thì ra ban công ngắm mặt trời mọc ở Nhĩ Hải vậy.
Lục Thần Phong đẩy cửa, cả cơ thể bị ủ lạnh chợt phát hiện thứ gì tiến vào tầm mắt, ánh mắt không khống chế được nhìn sang. Anh đoán đúng, quả nhiên ngoài sảnh đã sáng đèn.
Anh gần như không do dự gì thêm, nhanh chóng rửa mặt mũi xong xuôi, vội vàng khoác áo gió, khóa cửa rồi bước nhanh về phía nguồn sáng kia.
Chân trước vừa bước khỏi hành lang, Lục Thần Phong đã nghe thấy giọng Lâm Triều Sinh: “Tôi đoán là anh.”
Trong tay Lục Thần Phong vẫn là một bao thuốc lá như thường lệ, anh không đợi Lâm Triều Sinh mời đã mở ghế ngồi xuống phía đối diện y, hạ vai thả lỏng cơ thể.
Lâm Triều Sinh đóng lưu bút lại, hỏi anh: “Hôm nay lịch đi của anh khá dày, mà du lịch cần nhất là thể lực. Anh không ngủ thêm một lúc nữa à?”
Vừa rồi còn trong trạng thái mệt mỏi, bây giờ vẻ ủ rũ lại hoàn toàn mất tăm. Quãng đường từ phòng đến sảnh trước ngắn ngủi như thế, Lục Thần Phong đã tự cân nhắc xong xuôi: “Có thể tâm sự với cậu được không?”
Lâm Triều Sinh nghe vậy, cất lưu bút trở về giá sách, chỉnh lại áo khoác cho kín: “Đương nhiên.”
Lục Thần Phong không có thời gian để nghĩ về lý do mình không hề cảm thấy dè dặt đề phòng trước mặt Lâm Triều Sinh, thậm chí tự nguyện giao lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời này cho y quyết định. Lục Thần Phong giữ giọng điệu chân thành, nói thẳng: “Có chuyện tôi làm đã mười năm, bây giờ không thể tiếp tục kiên trì được nữa. Nhưng đột nhiên một cơ hội xuất hiện, tôi không thể chắc chắn liệu nó có mang đến chuyển biến tốt hơn cho mình hay không. Cậu nghĩ tôi có nên bắt lấy cơ hội này không?”
Lời kể ngắn ngọn súc tích, nội dung lại hoàn toàn mơ hồ. Lâm Triều Sinh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tôi muốn nghe suy nghĩ của anh trước.”
Lục Thần Phong thẳng thắn giãi bày: “Thực ra tôi không muốn cho mình hy vọng. Sau cùng, nếu như tôi không đạt được, vậy thất vọng là điều không thể tránh khỏi.”
Đây đã vốn là một đáp án hoàn chỉnh. Ánh mắt Lâm Triều Sinh càng trở nên sâu thẳm: “Vậy anh còn đang lo lắng gì nữa?”
Lục Thần Phong nhíu mày, thật lâu sau mới trầm giọng: “Nhưng hy vọng quá hấp dẫn.”
Đoạn đối thoại bị ngắt quãng khiến bầu không khí thêm phần tĩnh mịch, mãi đến khi ánh ban mai tràn vào từ cửa sổ làm mờ đi ánh đèn trong sảnh, Lâm Triều Sinh mới cất tiếng: “Kiên trì mười năm… ít nhiều gì cũng là vì tình yêu?”
Lục Thần Phong không phủ nhận.
Lâm Triều Sinh đẩy đĩa nho đến gần anh, sau đó nói: “Anh biết không, có rất nhiều người, cả cuộc đời dài như vậy cũng chưa chắc có thể tìm ra thứ mình thích để nỗ lực vì điều ấy. Cho dù tìm được, thời gian trôi đi cũng sẽ mài mòn hết những nhiệt tình ban đầu.”
Vị nho ngọt lành lấp đầy khoang miệng, Lục Thần Phong nhất thời không muốn nuốt xuống.
Lâm Triều Sinh ủ tách trà cho ấm lòng bàn tay, thoải mái nhìn Lục Thần Phong: “Anh thử hỏi lòng mình xem, anh không thể tiếp tục kiên trì là do tác động bên ngoài, hay là do chính anh muốn buông bỏ. Nếu lý do không xuất phát từ anh, vậy anh Lục, anh là người may mắn, bởi trong lòng anh vẫn còn tình yêu.”
Bàn tay dưới bàn chậm rãi siết chặt, ánh mắt Lục Thần Phong nhìn Lâm Triều Sinh mỗi lúc một trở nên sáng tỏ.
Lâm Triều Sinh nói: “Đã vậy, chỉ có thể hy vọng anh có đủ kiên trì để bước tiếp, và luôn giữ vẹn nguyên “ước nguyện thuở ban đầu” làm nên tình yêu trong anh.”