Tiếng Vọng Yêu Thầm

chương 44-46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 44Thẩm Tứ vừa đứng dậy nghe điện thoại, là Chu Ích Lăng gọi tới: "Luật sư Thẩm, anh ở đâu vậy?"

"Có chút chuyện."

Người đàn ông khẽ mím môi, giọng điệu nhàn nhạt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Ích Lăng tưởng mắt mình hỏng, hừ một tiếng: "Bây giờ là thời gian làm việc, chúng tôi đang họp đây, đang chờ anh ra quyết định đây."

"Mấy người họp đi."

"Hả..." Chu Ích Lăng không theo kịp tiết tấu: "Rốt cuộc là anh đã đi đâu rồi?"

Kiên nhẫn Thẩm Tứ sắp cạn, nhưng vẫn là nói ngắn gọn: "Đưa văn kiện."

"Ồ." Chu Ích Lăng hừ cười một tiếng: "Chúng ta có nhiều trợ lý như vậy, tài liệu quan trọng như thế nào mà có thể khiến luật sư Thẩm đích thân đi đưa?"

Cảm giác kỳ lạ tràn qua điện thoại.

"Hết chưa." Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: "Cúp máy đây."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Ích Lăng vốn muốn tiếp tục hỏi về sự phát triển của Thẩm Tứ và cô gái đó, nhưng anh ấy ngày đêm hy vọng luật sư Thẩm, người giống như một nhà sư khổ hạnh sẽ kết thúc cuộc sống độc thân của anh càng sớm càng tốt.

Không ngờ người đó thật sự cúp điện thoại, Chu Ích Lăng bĩu môi chửi qua điện thoại mấy câu rồi vội vàng đi vào phòng họp.

Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ nhìn nhau.

Đôi mắt của một người hơi tròn, mở to và hơi trẻ con, trong sáng và dễ thương, đôi mắt của người kia dài và hẹp, đen và sâu, người đàn ông bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.

Cô giữ một nguyên tắc miễn là mình không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ. Những năm gần đây, cô đã thành thạo cách này, da mặt của cô dày hơn nhiều so với những năm trước.

Huống chi, lần này chắc chắn là Thẩm Tứ xấu hổ hơn.

Cô không biết Thẩm Tứ hỏi câu này có mục đích gì.

Diệp Thư Từ có xu hướng tùy tiện hỏi anh hơn, dù sao anh cũng là người sắp kết hôn, còn quan tâm đ ến cô gái mà anh từng thích hồi cấp ba để làm gì.

Hoặc là, Trần Mĩ Tú đã nhớ nhầm.

Thẩm Tứ nhướng mày, không có chút nào là ngượng ngùng khi bị bắt gặp, ngược lại còn bình tĩnh ho khan một tiếng, quay sang nói với Trần Mỹ Tú nói: "Chị Trần, chị nhớ lầm sao?"

Nụ cười trên mặt Trần Mỹ Tú ngưng lại, lúng túng xua tay: "Nhất định là nhớ nhầm."

Diệp Thư Từ khoanh tay, mím môi và mỉm cười khi xem một màn kịch hay: "Chị Mĩ Tú cũng chỉ mới mười mấy tuổi, trí nhớ của chị ấy không đến mức chứ."

"Hồi trung học tôi dạy đi dạy lại đề thi, có người còn nhớ không nổi." Thẩm Tứ ánh mắt thâm thúy, dùng giọng điệu thâm thúy nói.

Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cô đột nhiên giả vờ mỉm cười.

Chủ đề đáng xấu hổ này nên dừng lại được rồi.

Thẩm Tứ ăn một ít trái cây, sau đó bắt đầu nói về vụ án với Trần Mĩ Tú, trong khi Diệp Thư Từ ở bên cạnh anh chán nản nghịch điện thoại di động.

Cuộc gọi WeChat của Diệp Thư Từ reo lên.

Đó là bà nội.

Khi Diệp Thư Từ bắt máy mở loa, giọng nói dịu dàng và yêu thương của bà nội vang lên: "Tiểu Từ, mấy ngày nay con không liên lạc với bà nội, bà nội cũng không biết con và Lâm Nam đó đã phát triển bao xa rồi."

"Bây giờ con không nghĩ đến chuyện đó." Nghĩ đến mình phải đi xem mắt, trong lòng Diệp Thư Từ cảm thấy bất lực. Rõ ràng người ta không làm gì cả, nhưng cô không hề có hứng thú với tình yêu.

Thẩm Tứ nhướng mí mắt lên, trên môi mỏng kéo ra một vòng cung nhẹ.

Diệp Thư Từ vừa nói vừa đi về phía ban công.

"Tiểu Từ, nhưng bà nội thực sự cảm thấy rằng Lâm Nam là một đối tượng rất phù hợp kết hôn. Người ta thật thà và còn đẹp trai. Con nên nói chuyện nhiều hơn, nói chuyện nhiều thì sẽ thích thôi."

"Tình cảm sao mà nói chuyện mãi thì sẽ thích chứ." Diệp Thư Từ thở dài.

Tuy rằng cô chỉ từng thích một người, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác thích một người, đó là cảm giác chân thật từ trong lòng.

"Được rồi bà nội, con cúp máy trước, tối nay con đến thăm bà."

Thẩm Tứ và Trần Mĩ Tú vẫn đang nói chuyện, người đàn ông hơi quay đầu lại, vẻ mặt có chút bất cẩn và mệt mỏi.

"Luật sư Thẩm, tôi nghĩ tối nay cậu ở lại ăn cơm cũng được."

Thẩm Tứ không trực tiếp trả lời, mà là xoay chuyển đôi mắt sâu thẳm nhìn sang Diệp Thư Từ, hơi nhướng đuôi mắt lên: "Diệp Thư Từ, không phải cậu muốn mời tôi ăn cơm sao?"

Diệp Thư Từ "..."

Phải mất vài giây cô mới nhớ ra rằng lần trước cô gặp quản lí xấu xa trong một nhà hàng Quảng Đông, chính Thẩm Tứ đã giúp cô, khi đó cô nói rằng sau này sẽ mời Thẩm Tứ ăn tối.

Không đúng.

Lúc đó Thẩm Tứ đã từ chối cô rồi.

Nhưng nếu nhắc lại vấn đề mà người khác đã từ chối thì cô có vẻ quá nhỏ nhen nên cô chỉ gật đầu: "Được, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi luật sư Thẩm vĩ đại của chúng ta."

Hôm nay thời tiết không tốt, vừa gió vừa mưa, cành cây run rẩy, bọn họ cũng không muốn phiền phức, vì vậy Diệp Thư Từ gọi điện đến một nhà hàng cô thường ăn, gọi vài món.

Trần Mĩ Tú muốn thể hiện kỹ năng của mình, nhưng Diệp Thư Từ cảm thấy rằng cô ấy đã làm việc rất cựuc khổ, không muốn cô ấy thêm mệt, nhưng Trần Mĩ Tú muốn làm món súp hải sản mà cô ấy giỏi.

"Chủ chị thích nhất canh hải sản chị làm, cơ bản mỗi lần chiêu đãi khách đều sẽ chỉ định làm món này." Trần Mỹ Tú cười đứng lên: "Chờ một chút, cũng may là đồ ăn chưa được đem đến, chị đi nấu canh."

Trần Mĩ Tú loay hoay trong bếp.

Hai tay Thẩm Tứ tùy ý đặt ở hai bên người, tư thế lười biếng, ngón tay người đàn ông rất đẹp, thon dài trắng nõn, giống như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

"Diệp Thư Từ, hai người rất có duyên."

Diệp Thư Từ cười khan: "Cũng tạm."

Dường như mỗi lần trái tim đều muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Thẩm Tứ cầm điện thoại lên, gõ gõ vài cái, nhướng mày: "Chi bằng kết bạn WeChat đi."

Lời nói truyền tới rất nhanh, Diệp Thư Từ còn chưa kịp phản ứng, cô mím môi.

Có nên thêm hay không.

Theo mối quan hệ giữa các bạn học cũ, WeChat này phải được thêm vào, nhưng nếu xét đến việc hai người họ đã thích nhau từ trước và Thẩm Tứ đã có vợ chưa cưới, để tránh bất kỳ sự mập mờ nào thì không nên thêm WeChat.

Nhưng Thẩm Tứ đã mở WeChat của anh ra, vì vậy Diệp Thư Từ không còn cách nào khác ngoài việc lấy điện thoại ra và quét nó.

Thẩm Tứ mỉm cười.

Sau khi Diệp Thư Từ quét xong, cô đặt điện thoại xuống, dù sao thì cô cũng cảm thấy không nên thêm vào.

Thẩm Tứ không tiếp tục chạm vào điện thoại, có lẽ anh nghĩ rằng Diệp Thư Từ đã quét xong, đợi về nhà anh sẽ đồng ý kết bạn.

"Đúng rồi, Thẩm Tứ." Diệp Thư Từ thản nhiên hỏi: "Sao cậu lại trở thành một luật sư?"

Môn giỏi nhất của Thẩm Tứ là vật lý, chuyên ngành tuyển sinh của trường đại học cũng là vật lý.

Cơ thể người đàn ông nhất thời cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại, dừng vài giây, ánh mắt Thẩm Tứ quét qua đôi mày thanh tú của cô, trầm giọng nói: "Đại học năm nhất, cha tôi vào tù."

Diệp Thư Từ hoàn toàn bị sốc.

Là người đàn ông hô mưa gọi gió trong phòng bệnh, thiên vị Trần Thanh Nhuận hơn, năng lực mạnh đó sao.

Những lời của Thẩm Tứ gợi lên ký ức xa xưa của Diệp Thư Từ.

Cô nhớ lại nhiều chuyện trong quá khứ.

"Cha tôi nuốt một số tiền lớn và bị kết án mười năm tù." Thẩm Tứ lặng lẽ nói: "Lúc đó tôi rất bối rối, tôi chỉ lo giải quyết công việc của ông ta và học không vào."

"Thật buồn cười." Thẩm Tứ khẽ nhếch môi dưới: "Sau khi lo trước lo sau cho ông ta, tôi đã học được rất nhiều kiến ​​thức luật pháp, lúc đó tôi nghĩ làm luật sư cũng không tệ."

"Sau đó, tôi đã thay đổi chuyên ngành của mình và rất thuận lợi."

Anh nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng Diệp Thư Từ có thể tưởng tượng ra được anh cũng đã nỗ lực rất nhiều.

Kể từ sau khi gặp mặt, Diệp Thư Từ luôn cảm thấy anh đã thay đổi, nhưng cô không thể biết anh đã thay đổi ở đâu, dường như thời gian đã khiến người đàn ông trưởng thành hơn, nhưng dường như cũng không phải vậy.

Thẩm Tứ ban đầu là một thiếu niên trẻ tính tình nóng nảy, tràn đầy hỉ, nộ, ái, ố, nhưng cha anh đột nhiên ngã xuống, yêu hận cũng biến mất.

Kể từ đó, Thẩm Tứ kiềm chế cảm xúc của mình, tính khí của anh cũng trở nên kiềm chế và sâu sắc hơn.

Diệp Thư Từ vô thức nắm chặt tay.

Cô đột nhiên cảm thấy có lỗi với người đàn ông trước mặt, mẹ anh bỏ đi khi anh còn nhỏ, cha anh bất hòa với anh, ông ta còn vào tù, những năm tháng này anh đã trải qua như thế nào?

Sau đó vài ngày, Diệp Thư Từ chưa từng gặp lại Thẩm Tứ.

Ngược lại, Trần Mĩ Tú vẫn đang giải quyết vụ án với Thẩm Tứ, cô thỉnh thoảng cũng hỏi một vài câu như vụ án đang tiến triển như thế nào.

Trần Mĩ Tú cho biết mọi việc diễn ra tốt đẹp.

Diệp Thư Từ cũng nghĩ như vậy, vụ án mà Thẩm Tứ tiếp quản, anh có thể không xử lý tốt sao?

Trần Mĩ Tú gọi điện thoại, Diệp Thư Từ mơ hồ nghe được vài từ, đại khái là một vụ liên lạc, hình như có tiến triển mới.

"Mọi người bây giờ không còn gọi điện thoại thường xuyên nữa rồi." Trần Mĩ Tú mỉm cười: "Gói điện thoại của tôi là do chủ của tôi cung cấp, và thời gian gọi trong gói không được sử dụng thường."

"Tháng này còn đỡ." Trần Mĩ Tú nói: "Liên lạc với Luật sư Thẩm đều qua điện thoại, gần như đã dùng hết rồi."

Trần Mĩ Tú thản nhiên trò chuyện, Diệp Thư Từ vừa ăn kem vừa thản nhiên lắng nghe.

Cô đột nhiên ý thức được một vấn đề, đặt cây kem xuống, cuộn đầu lưỡi rồi chậm rãi hỏi: "Chị Mĩ Tú, chị không thích gọi WeChat sao?"

Trần Mĩ Tú không hiểu ý của cô và sửng sốt một lúc: "Thích mà."

Diệp Thư Từ hít một hơi, rồi nói: "Ý em là, tại sao chị không liên hệ với luật sư Thẩm qua WeChat."

"Luật sư Thẩm và những người khác không thêm WeChat, họ gọi trực tiếp, nói rằng nó hiệu quả hơn." Trần Mĩ Tú nhặt quả cam, gọt vỏ và đặt một miếng vào miệng.

Diệp Thư Từ nhớ lại những gì Thẩm Tứ đã nói vào ngày hôm đó khi anh ấy muốn thêm cô trên WeChat, ngẩng đầu lên và rơi vào trầm tư.

Vào ban đêm, Diệp Thư Từ bị đánh thức bởi mùi khói dày đặc.

Chất lượng giấc ngủ của cô không tệ, buổi tối cô mơ một giấc mơ, mơ hồ cảm thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối, nhìn không thấy ngón tay, đen kịt như mực, khiến cô rất sợ hãi. .

Ngay sau đó, khói mù mịt tràn vào, cô thở không thông, ho không ngừng.

Bức tranh càng lúc càng tối, Diệp Thư Từ đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, dường như cô nhìn thấy thứ gì đó giống như khói và tiếng radio, có chút lấp lửng.

Diệp Thư Từ dụi mắt và nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ.

Cô vội vàng mở cửa sổ, trăng sao không còn sáng nữa, bầu trời đen kịt mơ hồ, như bị một bóng đen bao phủ.

Cái mùi sặc sụa lại xộc vào mũi cô.

Đài phát thanh ở tầng dưới hét lên "Cư dân của khu nhà Nam Thắng Minh Đức xin hãy chú ý, có hỏa hoạn, xin hãy sơ tán xuống tầng dưới ngay lập tức"

Phát đi phát lại nhiều lần.

Nhưng cô đang chìm trong giấc ngủ say.

Cô không nhìn thấy ngọn lửa lớn, dưới lầu có mấy chiếc xe cứu hỏa cực lớn đậu, đèn đỏ nhấp nháy, trong đêm cực kỳ sáng.

Nhiều người hàng xóm chạy xuống lầu, mọi người xúm lại, không biết nói gì.

Nhưng lúc này khói vẫn còn cuồn cuộn, Diệp Thư Từ mở cửa sổ nhìn vài giây đã cảm thấy khoang mũi không thở nổi.

Cô vội chạy đến phòng của Trần Mĩ Tú và đánh thức Trần Mĩ Tú đang ngáy rất to: "Chị Mĩ Tú, bên ngoài đang cháy, chúng ta hãy nhanh chóng sơ tán."

Trần Mĩ Tú đột ngột tỉnh dậy, mặc quần áo và đi xuống lầu.

Vì hỏa hoạn, Diệp Thư Từ không dám đi thang máy, may mắn thay, cô sống ở tầng năm, một lúc sau đã chạy xuống.

Hóa ra đám cháy là do một người dân ở tầng tám gây ra, người này đã lén đẩy ô tô điện lên để sạc.

Trần Mĩ Tú cảm động nói: "Cũng may là người không sao."

Diệp Thư Từ sững sờ nhìn khói dày đặc trên bầu trời, đây là lần đầu tiên cô quan sát ngọn lửa ở khoảng cách gần như vậy, may mắn thay, lính cứu hỏa đã nhanh chóng đến, ngoại trừ một số thiệt hại về tài sản của cư dân ở tầng tám, không có thiệt hại về người.

Những người hàng xóm đang bàn tán về vụ cháy, tất cả đều mang giọng điệu vừa mới giữ được tính mạng

"Diệp Thư Từ, cậu không sao chứ?" Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nam quen thuộc, lộ ra sự quan tâm sâu sắc.

Cô chậm rãi quay người lại, Thẩm Tứ mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, giống như từ trên giường lao xuống, chẳng lẽ Thẩm Tứ cũng sống ở khu này sao?

Diệp Thư Từ tràn đầy nghi ngờ và nhìn thấy một chiếc ô tô đậu phía sau Thẩm Tứ.

Là lái xe đến đây.

"Tôi không sao." Diệp Thư Từ không thể tin mở to hai mắt: "Thẩm Tứ, không lẽ cậu lo lắng cho tôi à?"

Thẩm Tứ có dáng người xuất sắc, anh là người nổi bật nhất trong đám đông, cho dù anh ấy chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám thì khí chất cao quý của anh vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa còn có sức hút.

Nhìn cô gái trước mặt bình an vô sự, trong lòng Thẩm Tứ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông hơi ngoảnh mặt đi, lỗ tai có chút ửng hồng, mặt không chút thay đổi đi tới, khôi phục phong thái tinh anh thường ngày.

"Không." Thẩm Tứ ho khan một cách mất tự nhiên: "Tôi chỉ lo khách hàng của mình sẽ xảy ra tai nạn."

Chương 45-46

Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio