Tiếng Vọng Yêu Thầm

chương 4: chương 4:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nỗi đau vô tận và sự buồn bã lan tràn trong lòng cô.

Thực ra có nhớ hay không thì có quan trọng gì đâu?

Đối với Thẩm Tứ mà nói, Diệp Thư Từ cô chẳng qua chỉ là một tồn tại không có gì đặc biệt, so với ngôi trăng sáng chói như Thẩm Tứ thì Diệp Thư Từ chỉ là một ngôi sao ảm đạm mà thôi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng đối với Diệp Thư Từ mà nói, trải nghiệm lần đó thật sự cả đời khó quên.

Lý do rất đơn giản, những năm cấp hai Diệp Thư Từ luôn đứng đầu lớp, điểm số khi thi vào trường trung học số 1 thành phố Tô cũng đứng đầu danh sách, mọi người đều khen cô thông minh nên cô càng cố gắng chăm chỉ học hành hơn, muốn duy trì vị trí đứng đầu lớp.

Từ tận đáy lòng, Diệp Thư Từ là một công chúa kiêu ngạo, công chúa đội vương miện, đeo giày thủy tinh, ánh hào quang vĩnh viễn không lụi tàn.

Trên thực tế, lên lớp mười được nửa học kỳ, hai lần kiểm tra Diệp Thư Từ đều đứng đầu lớp.

Nhưng Thẩm Tứ lại chuyển trường tới đây. Thiếu niên mặt mũi tuấn tú, sạch sẽ, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng trông rất đẹp trai, giống như một chàng trai bước ra từ trong phim thần tượng vậy.

Khi anh tới, dường như tất cả nữ sinh trong trường đều trở nên sôi nổi. Diệp Thư Từ lại mắt điếc tai ngơ, chỉ chú tâm vào việc học hành, mãi cho tới khi… Thẩm Tứ cướp mất vị trí thứ nhất của cô.

Về sau, Thẩm Tứ liên tục đứng đầu lớp mấy lần liền, sau này trực tiếp nhảy thẳng lên đứng thứ nhất toàn khối.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Thư Từ làm đề như điên, học hành như đang liều mạng. Có điều, dù cô làm thế nào cũng không vượt qua được Thẩm Tứ, vậy nên cô đã từ bỏ. Cô nghĩ, có lẽ lên lớp 11 chia lớp là ổn thôi. Nhưng bọn họ lại bị chia vào cùng một lớp, không những Diệp Thư Từ không cướp lại được vị trí thứ nhất, ngược lại còn bị cướp luôn cả trái tim thiếu nữ.

Trước khi vào tiết tự học buổi tối năm lớp 11, bạn thân Phương Du Nhiên bên lớp xã hội của Diệp Thư Từ tới tìm cô chơi, hai người ngồi trong lớp, đúng lúc có một nam sinh nói đùa: “Diệp Thư Từ, bạn thân cậu ngực to thật đó, chậc chậc chậc.”

Con trai trong giai đoạn này luôn tràn đầy sự tò mò về những người khác giới, có lẽ không hề có ác ý nhưng câu nói này lại khiến Phương Du Nhiên bỗng chốc đỏ mặt.

Bạn thân bị bắt nạt trong lớp mình nên tất nhiên Diệp Thư Từ phải báo thù. Cô vội vàng suy nghĩ, nghĩ xem phải đáp trả thế nào mới được. Một giọng nói thản nhiên, mang theo sự lạnh lùng bất chợt vang lên.

“Lư Tân, một bữa ăn ba cái hamburger mà cậu vẫn chưa no à?”

Giọng của chàng trai không giận mà nghiêm.

Không cần quay người lại Diệp Thư Từ cũng biết được chủ nhân của giọng nói đó là Thẩm Tứ.

Mỗi khi đến tiết vật lý, thầy giáo sẽ gọi những học sinh có thành tích tốt một chút để trả lời những câu hỏi khó, ví dụ như lớp họ không trả lời được thì thầy sẽ gọi Diệp Thư Từ.

Nếu như Diệp Thư Từ cũng không trả lời được thì thầy giáo sẽ thở dài một hơi, đặt ánh mắt kỳ vọng lên người Thẩm Tứ: “Thẩm Tứ, em trả lời đi.”

Sau khi Thẩm Tứ đứng dậy, anh sẽ dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi giải thích chi tiết câu hỏi, sau đó anh sẽ nhận được ánh mắt hâm mộ và khen ngợi từ các bạn học và giáo viên.

Nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, từ đầu tới cuối khóe môi chưa từng cong lên, giống như đó chỉ là một câu hỏi bình thường.

Dường như anh không biết bản thân mình xuất sắc đến mức nào, giỏi giang đến mức nào.

Cao xa ngoài tầm với đến mức nào.

Diệp Thư Từ nhớ rõ giọng nói của anh nhất.

Thành tích và gia cảnh tốt là tấm khiên bảo vệ tự nhiên tốt nhất của chàng trai mười mấy tuổi, huống hồ Thẩm Tứ còn có tiếng là nhân phẩm tốt, Lư Tân không dám đắc tội với Thẩm Tứ, vai co quắp lại: “Ăn no rồi.”

Thẩm Tứ cụp mắt nhìn cậu ta một cái, trước khi sải bước rời đi còn nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu đã ăn no rồi thì tìm việc gì đó làm đi, đừng có tìm cảm giác tồn tại từ những người khác.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Thư Từ thấy Thẩm Tứ lạnh lùng như vậy.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, cô đã hoàn toàn chìm đắm.

Thẩm Tứ giống như anh hùng từ trên trời rơi xuống, thiếu niên mười bảy tuổi, dù có đọc cả nghìn lần vẫn sẽ cảm động trước câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.

Hôm đó, sau khi Thẩm Tứ rời đi, Phương Du Nhiên cũng nói: “Thẩm Tứ đẹp trai quá! Cậu ấy có bạn gái chưa?”

“Cậu biết cậu ấy tên Thẩm Tứ à?”

Phương Du Nhiên cười híp mắt: “Cậu ấy đến trường chúng ta, không chỉ cướp mất mỗi ví trí đứng đầu toàn khối thôi đâu, còn cả vị trí nam khôi nữa. Có lẽ tất cả nữ sinh trường chúng ta đều hứng thú với cậu ấy. Tiểu Từ, cậu không cảm thấy hứng thú với cậu ấy hả?”

Giây phút đó, không biết tại sao, Diệp Thư Từ bỗng có chút mất mát… người mà tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú, ngôi sao phương xa cao ngoài tầm với, sao có thể rơi vào tay cô được?

Tiết học cuối cùng của buổi chiều thứ tư.

Trường trung học số 1 thành phố Tô tổ chức lễ tuyên dương lớp 12 ở hội trường lớn.

Coi như tổng kết năm học lớp 11, cũng là một cách để cổ vũ học sinh lớp 12 cố gắng phấn đấu.

Tất cả lãnh đạo nhà trường đều tham gia, trên sân khấu kê một hàng bàn dài, trên bàn đặt sẵn văn bản phát biểu của họ, còn có cả micro được bọc nhung tơ đỏ nữa.

Qua một bước đệm dài, cuối cùng cũng đến phần lĩnh thưởng mà tất cả học sinh phấn khởi nhất. Lớp xã hội và lớp tự nhiên chia nhau ra nhận thưởng, lớp tự nhiên lên nhận thưởng trước.

“Sau đây là phần thưởng dành cho học sinh xuất sắc nhất năm, mỗi lớp bình chọn một đến hai bạn. Mời giáo viên Trương Dao công bố danh sách sinh viên xuất sắc!”

Bắt đầu đọc từ lớp 1, Diệp Thư Từ ở lớp 5*.

*Như lớp A1, A2,... A5 ở Việt Nam

Trái tim siết chặt của cô như bị treo lên, liệu có cô không? Dù thế nào cũng sẽ có Thẩm Tứ, vậy một suất còn lại liệu có phải cô không?

Diệp Thư Từ vẫn luôn cố gắng học hành, cũng không phải là thực dụng, chẳng qua phần thưởng này là sự khẳng định và chứng minh cho một quá trình chăm chỉ học hành mà thôi. Vả lại, mẹ Đường Tiếu rất thích sưu tầm các loại bằng khen và chứng chỉ từ nhỏ đến lớn của cô. Nếu như về nhà tay không, có lẽ mẹ sẽ rất thất vọng.

“Từ Chí Bằng… Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ…”

Trong đầu Diệp Thư Từ nổ bùm một tiếng, mắt cô như không nhìn thấy gì nữa chỉ nghe thấy tên bọn họ ở cạnh nhau, vừa giống nhau, vừa thân mật.

Khóe miệng cô không nhịn được cong lên thành một nụ cười.

Giáo viên đứng trên sân khấu đợi các học sinh đã được đọc tên lên bục nhận thưởng. Diệp Thư Từ cười híp mắt, cô vô thức tìm vị trí của Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ đã đứng dậy, dáng người chàng trai cao gầy, lúc nhìn cô khóe miệng còn hơi cong lên.

Vốn là Thẩm Tứ đi trước nhưng khi đi đến trước bậc thang, Thẩm Tứ dừng lại nhường cô lên trước. Hai người một trước một sau, nghĩ đến việc Thẩm Tứ đứng ngay sau lưng mình, Diệp Thư Từ quên luôn cách hít thở.

Bọn họ đứng cạnh nhau trên sân khấu, chàng trai cao gầy, đứng thẳng tắp bên cạnh cô.

Diệp Thư Từ liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, cánh tay của chàng trai mảnh khảnh, mạch máu xanh hơi nổi lên. Dáng đứng của anh nhàn nhã, mang theo vẻ ung dung.

Tim cô đập thình thịch, rõ ràng chỉ là một phần thưởng nhỏ bé nhưng cô lại căng thẳng như đang làm lễ thành hôn,

Lễ thành hôn.

Nghĩ đến từ này, không biết sao người Diệp Thư Từ bỗng cứng ngắc.

“Các bạn, chuẩn bị cười nào, chúng ta chúng ảnh lưu niệm.”

Giáo viên lớp nghệ thuật cầm máy ảnh kỹ thuật số, đứng dưới sân khấu. Diệp Thư Từ ôm bằng khen, nhẹ nhàng thở hắt ra, cô mỉm cười nhìn về phía ống kính.

Sau khi xuống sân khấu, Diệp Thư Từ quay lại vị trí của mình. Khương Hiểu mỉm cười nói thầm vào tai cô: “Chúc mừng cậu nhé, Tiểu Từ. Lớp mình có hẳn hai người nhận thưởng, cậu giỏi cực luôn.”

Diệp Thư Từ mím môi cười.

Khương Hiểu chu môi: “Tớ cũng rất muốn được nhận thưởng, lúc nào mẹ tớ cũng cằn nhằn từ khi lên cấp ba tớ chưa giành được giải thưởng nào.”

Dù sao học hành cũng là một việc cần có thiên phú, ví dụ như Khương Hiểu không vượt qua được Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ không vượt qua được Thẩm Tứ.

Khương Hiểu ngồi gần lại, nhéo má cô: “Tớ bỗng nhiên phát hiện ra, hóa ra Tiểu Từ của chúng ta lại xấu hổ như vậy, mặt đỏ hết cả lên rồi.”

Có hả?

Diệp Thư Từ giơ tay lên chạm vào má mình, đúng là vừa nóng vừa căng.

Tính cách của cô không mạnh dạn lắm nhưng chắc chắn không phải kiểu hướng nội, cô vẫn luôn dũng cảm thể hiện bản thân. Bắt đầu từ tiểu học, giáo viên thường xuyên khen cô là một học sinh có thành tích học tập tố, năng lực tổng hợp mạnh.

Chỉ vì người đứng bên cạnh là người khiến mình động lòng nên nhận thưởng không giống như nhận thưởng nữa.

Giống một buổi lễ vừa yên tĩnh vừa trang nghiêm nào đó hơn.

Thấm thoát, lớp xã hội đã trao thưởng xong.

Hiệu trưởng nói: “Phần thưởng cuối cùng sẽ do tôi trao tặng. Đây là phần thưởng học sinh ba tốt cấp quốc gia, tỉnh chúng ta chỉ có ba học sinh đạt giải, vừa hay bạn học Thẩm Tứ của trường chúng ta được chọn. Chúc mừng bạn Thẩm!”

“Ồ! Giỏi thế!” Dưới sân khấu liên tục vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô.

Học sinh ba tốt cấp quốc gia, đây là vinh dự lớn thế nào chứ.

Diệp Thư Từ còn không dám nghĩ. Nhưng Thẩm Tứ lại có thể đạt được mà không tốn chút sức nào.

“Trời đất, giỏi quá. Đại ca Thẩm, niềm tự hào của lớp 5 chúng ta, đứng đầu bỏ xa mọi người.”

“Chúng ta chỉ có thể khoe khoang trong trường học, nếu thật sự phải cạnh tranh với học sinh cấp ba toàn quốc, có lẽ sẽ bị đá bay hàng cây số.”

Diệp Thư Từ nhắm mắt, hình như cô đang đi trên một con đường nhỏ trong thành phố tràn ngập cát vàng bị mây đen che mất mặt trời. Sự vui vẻ, hưng phấn vừa rồi đã tan thành mây khói, cô không dám tưởng tượng, cũng không dám vượt qua khoảng cách giữa bọn họ.

Cô cảm thấy bản thân đã rất cố gắng, rất giỏi rồi, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi là có thể chạm đến thành công.

Nhưng có những người sinh ra đã thành công.

Thẩm Tứ lên sân khấu nhận thưởng lần nữa, khóe môi chàng trai hơi cong lên, sải bước lên sân khấu nhận thưởng.

“Mọi người phải học tập tinh thần của bạn Thẩm Tứ nhé, thành tích của bạn Thẩm Tứ là do ông trời ban cho à? Tất nhiên không phải, là do bạn Thẩm luôn cố gắng chăm chỉ học hành. Trong lúc các em còn mải chơi thì bạn Thẩm đang cố gắng, lúc các em ra ngoài dạo phố, bạn Thẩm cũng đang cố gắng, lúc các em chơi game, bạn Thẩm vẫn đang cố gắng…”

Hiệu trưởng lảm nhảm không ngớt, nước miếng bay tứ tung.

Học sinh dưới sân khấu không nhịn được cười, bất cứ ai có tìm hiểu về Thẩm Tứ đều biết trình độ chơi game của Thẩm Tứ cực cao, thuộc loại dù đồng đội có kém cỏi đến đâu cũng có thể thắng được.

Huống hồ, Thẩm Tứ vốn chẳng thích học.

Giờ tự học buổi tối làm qua loa vài bài, sau khi tan học sẽ không động đến bất cứ tài liệu học tập nào. Có lẽ hiệu trưởng cũng biết, chỉ là đang cổ vũ các bạn bình thường khác nên kết luận thiên phú là sự cố gắng mà thôi.

Chàng trai nâng cúp giải thưởng, tay cầm bằng khen vinh dự.

Giáo viên dưới sân khấu chụp ảnh.

Những làn sóng mạnh mẽ không ngừng bùng phát trong lòng Diệp Thư Từ.

Cô từng có suy nghĩ muốn vượt qua Thẩm Tứ nhưng giờ đây chỉ cảm thấy vinh dự cùng anh.

Chàng trai mà cô yêu là ánh sáng chói mắt nhất thế giới.

Có thể thích một người xuất sắc như vậy, thật tốt.

Mấy hàng cuối trong hội trường lớn bỗng nhiên trở nên ồn ào, Diệp Thư Từ quay đầu lại nhìn mấy hàng cuối.

Trong đám đông, một nữ sinh thân hình cao ráo ở hàng cuối cùng đứng dậy, cô gái đeo kính gọng đen, bởi vì kích động nên má cô ấy hơi đỏ.

“Thẩm Tứ, tớ thích cậu! Cảm ơn một người xuất sắc như cậu đã soi sáng con đường của tớ. Cậu có biết không, tớ đã yêu thầm cậu rất rất lâu rồi, mặc dù tớ biết không có khả năng nhưng tớ vẫn muốn bày tỏ lòng mình với cậu…”

“Tớ thật sự rất thích cậu!”

Chắc chắn tất cả học sinh đều cảm thấy hưng phấn khi trông thấy tỏ tình, họ không hẹn mà cùng nhau hô…: “Cố lên, cố lên!”

Ngay cả Khương Hiểu cũng tham gia vào đội ngũ của lớp 5.

Ánh sáng từ đèn sợi đốt màu trắng trở nên chói mắt, bóng người ngổn ngang, bên tai như có tiếng trống ồn ào bất tận. Cổ họng Diệp Thư Từ bỗng nhiên nghẹn ngào không nói thành lời.

Từ đầu đến cuối cô không thể hô ‘cố lên’.

Cuối cùng, trò hề này kết thúc một cách vội vàng, chủ nhiệm lớp cô gái đó đã đưa cô ấy đi, nói là sẽ phê bình giáo dục, sau đó sẽ gọi phụ huynh và viết kiểm điểm.

Sau này, khi Diệp Thư Từ nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.

Cô hâm mộ sự dũng cảm của cô gái ấy.

Cô luôn cảm thấy bản thân không đủ tốt, muốn đợi tới khi bản thâm mình tốt hơn chút nữa rồi mới bày tỏ lòng mình. Nhưng thế nào mới được gọi là tốt? Rốt cuộc tiêu chuẩn của tốt và không tốt là gì?

Thẩm Tứ lên sân khấu hai lần, giáo viên đứng dưới sân khấu chụp được không ít ảnh. Buổi tối hôm đó, Diệp Thư Từ cầm điện thoại đợi trang web của trường và tài khoản công chúng đưa tin về lễ tuyên dương này.

Cô nghĩ, nếu có bài báo nào liên quan, vậy thì chắc chắn sẽ đăng kèm theo ảnh của Thẩm Tứ hôm nay.

Cô rất mong đợi vào những bức ảnh này, đây là lần đầu tiên bọn họ chụp chung với nhau.

Cho dù có rất nhiều bạn học làm nền nhưng đây thật sự là tấm ảnh thân mật nhất của bọn họ, cũng là tấm ảnh duy nhất.

Diệp Thư Từ đợi suốt mấy ngày mà không có.

Cô cũng ngại không muốn đi tìm chủ nhiệm lớp xin ảnh, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định hỏi Thi Tiểu Lôi.

Giờ giải lao, các bạn khác đều đã ra ngoài chơi, Thi Tiểu Lôi đang đứng trước bàn sửa soạn lại nhiệm vụ mà chủ nhiệm lớp giao cho cô ấy. Diệp Thư Từ nín thở, đi về phía cô ấy.

“Lớp trưởng, cậu có ảnh của lễ tuyên dương hôm nọ không?”

Thi Tiểu Lôi hơi ngạc nhiên: “Cậu cần ảnh hôm đó làm gì?”

Diệp Thư Từ nở một nụ cười không chút sơ hở, thuận theo nói: “Không phải có tớ trong ảnh à? Sắp tốt nghiệp rồi, tớ muốn giữ làm kỷ niệm.”

Suy cho cùng thì Diệp Thư Từ rất ít khi nói dối, cho dù đã lặp đi lặp lại trong đầu rất nhiều lần nhưng hơi thở vẫn hơi loạn, hàng mi run rẩy đã bán đứng nhịp tim của cô.

“Vậy hả.” Thi Tiểu Lôi nói: “Nhóm lớp vẫn chưa gửi, để mai tớ hỏi thử xem.”

Diệp Thư Từ gật đầu, nói cảm ơn.

Cô liếc thấy sau lưng có một bóng người quen thuộc bước tới.

Diệp Thư Từ quay người nhưng không thấy gì hết, cô đứng trên hành lang một lát rồi mới quay lại phòng học. Lúc này cô mới phát hiện, lúc nãy căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi.

Không biết Thẩm Tứ đã quay về chỗ ngồi từ lúc nào.

Diệp Thư Từ vừa ngồi xuống đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Tôi có.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio