Thì ra nam nhân dùng mặt sau cũng có thể đạt đến cao trào.
Tinh dịch của Tiêu Địch dính vào người Tĩnh, còn tinh dịch của Tĩnh thì rơi trên mặt đất. Tình cảm mãnh liệt qua đi, Tiêu Địch ghé vào bụng của Tĩnh, trêu chọc cơ thể y.
“Nhìn anh như vậy, không ngờ là anh rất đẹp trai nha.”
“Đây là đang khen ngợi tôi sao? Cảm ơn em, khi nãy không thấy đau chứ?”
“Mặc dù không biết là làm sao, thế nhưng thật sự một chút cũng không đau, hiện tại em rất tin tưởng vào khoa học kỹ thuật trên tinh cầu của anh rồi đó.”
Sau khi thuốc ở mặt sau hết tác dụng, cơ thể của Tiêu Địch cũng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Bởi vì còn chưa tới buổi tối, Tiêu Địch chỉ nằm nghỉ ngơi một chút sau đó lập tức ngồi dậy. Cậu mang theo cái mông nhỏ trần trụi đi xuống đất, Tĩnh hỏi.
“Em không nghỉ ngơi một chút sao?”
“Lúc này mới chỉ là buổi trưa thôi, em đi vận động một chút, sau đó còn ăn cơm trưa nữa. Anh có thể giải trừ lệnh cấm của Thiên Tâm được không, em cần cậu ấy dẫn đường.”
Tĩnh nói một chuỗi dài giống như là đang đọc chú ngữ, sau đó Thiên Tâm lên tiếng.
“Phi thuyền J giải trừ lệnh cấm, Thiên Tâm có thể giúp cậu làm gì?”
“Tớ muốn tham quan phi thuyền, dù sao cũng phải tìm hiểu kỹ càng về nhà của mình chứ.”
“Ừm, cũng tốt thôi, xin mời đi theo Thiên Tâm, phi thuyền J có tổng cộng căn phòng, tùy theo công dụng mà phân chia khác nhau… .”
Thiên Tâm dẫn Tiêu Địch đi ra ngoài, Tĩnh nghĩ rằng dù sao trên phi thuyền của mình cũng không có gì nguy hiểm cho nên y không cần phải đi theo bọn họ. Lại nói, y cũng đã mệt gần chết rồi.
Tĩnh đang ngủ thì bị ba mẹ mình đánh thức, mở mắt liền thấy ba mẹ y đứng ở trước giường.
Tĩnh lập tức rời khỏi giường, nghi hoặc hỏi.
“Ba mẹ sao hai người lại tới đây?”
“Từ ngày con kết hôn vốn bọn ta định sẽ ghé thăm vợ của con một chút, thế nhưng ngày hôm sau hai đứa đã bị đưa vào tù cho nên phải chờ đến hiện tại, đồng thời chúng ta cũng muốn cho các con có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi. Bây giờ mới có thể nói với con, chúc mừng con trai, cuối cùng con cũng đã tìm ra được một người để chung sống cả đời rồi, dù có hơi muộn một chút nhưng bọn ta thật sự rất muốn chúc mừng con.”
“Không muộn đâu, cảm ơn ba mẹ.”
“Vợ con đâu rồi?”
“Hiện tại chắc là em ấy đang tham quan một nơi nào đó trên phi thuyền J này rồi.”
“Nghe con nói có vẻ đây là một vật nhỏ rất có sức sống.”
“Có cần con đi tìm em ấy về ngay không?”
“Không cần, chúng ta đã đem phi thuyền J tựa vào phi thuyền J rồi, bởi vì ba mẹ dự định ở lại đây mấy ngày với các con.”