Thanh âm quá lớn đã đánh thức Tiêu Địch đang ngủ say, Tiêu Địch ngồi dậy thì đột nhiên nhìn thấy dáng người to lớn của Tĩnh, theo trực giác phản xạ né ra phía sau một chút, rồi mới nhớ tới hiện tại mình đang ở trên phi thuyền của người ta.
“Thực xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”
“Không sao, tôi nghĩ Thiên Tâm cũng sẽ không để ý đâu, cậu rất mệt mỏi sao?”
“Ngày hôm qua sau khi anh rời đi, tôi đã bị cảnh sát quốc gia thẩm tra suốt cả một đêm.”
“Bọn họ muốn biết chuyện gì?”
“Trời biết, cuối cùng cũng không nói gì cả, chính là lấy đi mất món đồ chơi mà anh đưa cho tôi, Thiên Tâm nói cái đó gọi là cúc áo thoát khỏi lực hấp dẫn, đồng thời còn nói tôi có thể hỏi xin anh lại, nếu không phiền thì anh có thể cho tôi một cái nữa được không?”
Tin tưởng lời Thiên Tâm nói là có thể xin lại được, Tiêu Địch mang theo vẻ mặt tươi cười, pha lẫn với chút mong đợi, Tĩnh dùng bàn tay to sờ sờ đầu của Tiêu Địch, gỡ xuống một viên cúc áo từ trên người mình đặt vào lòng bàn tay đưa tới trước mặt Tiêu Địch.
Tiêu Địch đưa tay nhận lấy, ngón tay lướt qua lòng bàn tay của Tĩnh.
Đột nhiên bốn phía phát ra ánh sáng đỏ lòe lòe, như là xuất hiện cảnh báo nào đó. Tiêu Địch nhảy xuống giường khẩn trương hỏi.
“Xảy ra chuyện gì sao? Sao không thấy Thiên Tâm nói chuyện?”
Biểu tình của Tĩnh có chút xấu hổ, tức giận trừng đối tượng không có mặt ở đây.
Tĩnh nghĩ thầm. Làm sao có chuyện gì được, chẳng qua sinh lí của nó nổi lên phản ứng hưng phấn. Đột nhiên lại tiến hành kiểm tra, thế nhưng bởi vì có chỉ lệnh không thể phát ra âm thanh, thế nên mới dùng phương thức này để nhắc nhở việc xấu hổ của y đây mà.
“Không sao cả, vừa rồi sợ ảnh hưởng đến cậu đang nghỉ ngơi nên tôi bảo Thiên Tâm giữ im lặng thôi, loại việc này rất bình thường nên không có chuyện gì đâu.”
“Cúc áo thoát khỏi lực hấp dẫn này dùng để làm gì vậy hả?”
“Chuyện này hãy để Thiên Tâm đến so sánh cho cậu biết, Thiên Tâm, hủy bỏ lệnh im lặng, làm công tác giảng giải của cậu đi.”
“Cúc áo thoát khỏi lực hấp dẫn là một loại trang bị giúp người mặc thoát khỏi sức hút của Trái Đất, ở bên ngoài phi thuyền đè cái nút này xuống có thể di chuyển trên không trung, nếu con người sử dụng thì hiệu quả sẽ bất đồng, cho nên nếu cùng một vật thể ở cùng độ cao có thể cũng sẽ có chút sai lệch, cái cúc trên tay cậu kia có thể giúp cậu lơ lửng cách mặt đất m.”
“Trời ạ, phải nhanh cất vào nếu không lại để bọn họ thấy được, như vậy liền bị mấy người đó vừa nhìn thấy liền muốn tịch thu.”
Tiêu Địch cẩn thận cất đồ vật vừa nhận được vào trong túi áo.
“Bây giờ những người còn lại đang ở đâu vậy?”
“Thiên Tâm đang dẫn bọn họ đi thăm quan.”
“Tĩnh tướng quân, dường như những vị khách đến từ địa cầu này không được thân thiện cho lắm.”
Tĩnh nghĩ nhất định Thiên Tâm đã phát hiện được chuyện gì đó.
“Thiên Tâm, buổi tối rồi nói sau.”
Buổi tối chính là lúc y họp với hai người kia.
“Tĩnh tướng quân, có cần chuẩn bị cơm trưa cho những vị khách đến từ địa cầu không?”
“Đã gần giữa trưa rồi sao? Mời khách nhân đến phòng ăn dùng cơm đi.”
“Nhận lệnh, cậu bé đi theo tớ nào.”
“Thiên Tâm bên này không cần cậu, tôi sẽ dẫn cậu ấy qua, đến đây đi.”
Tĩnh vươn một bàn tay, Tiêu Địch chìa tay ra nắm lấy ba ngón tay của Tĩnh, sau đó lại cảm thấy buồn cười, cảm giác như chính mình được quay trở về thời thơ ấu khi mà mình nắm tay người lớn đi trên đường, hình như hai người trưởng thành đi cùng một chỗ cũng không cần phải nắm tay mà đi, bình thường cậu cùng bạn học của mình đều là kề vai sát cánh, nếu không chính là một trước một sau cãi nhau ầm ĩ.
Tiêu Địch ngưỡng mộ độ cao của Tĩnh, muốn mình kề vai sát cánh với người có cánh tay lớn như vậy là điều không thể.
“Anh đi trước đi tôi theo sau là được.”
Tĩnh đi về phía trước ba bước đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Địch.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nhìn không thấy cậu làm tôi có cảm giác cậu đã biến mất rồi.”
Tĩnh có một loại cảm giác lo lắng giống như cha mẹ nhìn không thấy đứa nhỏ của mình, vóc dáng thấp đi ở phía sau nhìn không tới sẽ làm người đi trước như y lo lắng.
“Vậy để tôi đi trước cho.”
Tiêu Địch đi về phía trước ba bước thì ngừng lại, quay đầu lại nói.
“Tôi không biết đường a.”
“Xin thứ lỗi vì tôi đã thất lễ.”
Tĩnh ôm Tiêu Địch vào trong lòng.
“Từ thời trung học tôi đã cao một thước bảy nên không còn ai dùng tư thế này ôm tôi nữa.”
“Vậy coi như đây là vinh hạnh của tôi rồi.”
Tiêu Địch mỉm cười với Tĩnh, Tĩnh sửng sốt một chút, ánh sáng đỏ lại phát ra bốn phía xung quanh bọn họ.