Nhưng nếu nàng đã biết người đêm đó là hắn. Lấy tính cách của nàng, chắc hẳn phải ngượng ngùng, hổ thẹn, thậm chí còn cảm thấy đau khổ bứt rứt, chứ sao có thể thản nhiên đối mặt với bọn họ như thế?
Theo sự ngó lơ ngày càng rõ rệt của Diệp Nha, Tiết Tùng đau đầu, hắn quyết định sau khi ăn xong nhất định phải tìm cơ hội hỏi Tiết Thụ một chút, xem có phải nhị đệ đã lỡ miệng nói ra hay không.
Tuy nhiên, Diệp Nha không cho hắn cơ hội đó. Vừa ăn xong, nàng đã đi theo Tiết Thụ như hình với bóng, Tiết Thụ rửa chén, nàng ngồi kế bên nhìn, sau đó nói với Tiết Bách: “Tam đệ, lát nữa ta với A Thụ sẽđến nhà nhị thẩm, hỏi xem ngày mai cả nhà nhị thúc có đi chung với chúng ta không, sẵn tiện ở lại trò chuyện với Xuân Hạnh và Hổ Tử, chắc sẽ về trễ chút.”
“Ừ, đệ biết rồi.”
Tiết Bách trả lời, âm thầm liếc Tiết Tùng, thấy hắn ngồi ở cửa bắc nhìn sân sau, không khỏi lắc đầu, nàng biểu hiện rất rõ ràng, nàng đang giận đại ca, đại ca còn làm như không có chuyện gì xảy ra, thậtlà... Bất quá, sao nàng lại giận đại ca nhỉ? hắn đã quan sát nãy giờ, vẻ mặt nhị ca rất tự nhiên, chắckhông phải là nhị ca lỡ miệng đâu. Hay là đại ca đã lén trêu chọc nàng mà hắn không biết? Nếu thật như thế, thì hắn chỉ cần đứng một bên xem trò hay là được rồi, dáng vẻ giận dỗi của hai người thật thú vị.
Chỉ có điều, Tiết Bách đã không phát hiện, hai tay Tiết Tùng giấu trong tay áo đã nắm chặt thành quyền.
Diệp Nha mặc kệ Tiết Tùng nghĩ gì, nàng cùng Tiết Thụ đi tới nhà nhị thúc. Có khuyên thế nào phu thê Lâm thị cũng không chịu đi chung, nhưng Xuân Hạnh cùng Hổ Tử lại cực kỳ hưng phấn, lôi kéo nàng hỏi rất nhiều thứ. Diệp Nha trò chuyện hăng say với hai tỷ đệ, mãi tới giờ cơm trưa mới về nhà. Sau bữa trưa, nàng gọi Tiết Thụ về phòng, nàng ngồi trên gường may y phục mùa đông cho hắn, Tiết Thụ nằm bên cạnh nói chuyện với nàng, nói tóm lại, hai người một tấc cũng không rời. Căn bản không để cho Tiết Tùng có cơ hội chặn đường nàng hoặc Tiết Thụ.
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh, Diệp Nha quả thực đã đánh giá thấp tính kiên nhẫn của Tiết Tùng.
Buổi tối trước khi ngủ, nàng đi nhà vệ sinh một lát, sau khi múc nước rửa tay sạch sẽ, nàng vén mành cỏ tranh chuẩn bị về phòng. Còn chưa bước được năm bước, đã thấy một bóng người cao lớn đứng dưới mái hiên, chìm trong bóng tối, yên lặng nhìn về phía nàng.
Mặt Diệp Nha đỏ lên, sao hắn có thể như vậy?
Truyện convert hay : Lăng Thiên Chiến Tôn