"Ôi! Sao có thể như vậy?" Tiếng kêu của a hoàn Cẩm Sắt đánh vỡ sự yên tĩnh trong biệt viện. "Vương gia, không hay rồi!"
"Chuyện gì?" Uẩn Triệt ở trong phòng thản nhiên hỏi.
Cẩm Sắt nơm nớp lo sợ trả lời: "Cây hoa anh đào của ngài, tối hôm qua vẫn còn xanh tốt, không biết vì sao, trong một đêm cả cây và lá đều biến mất cả rồi?"
Lời nói của Cẩm Sắt còn chưa dứt, Uẩn Triệt đã bước nhanh ra khỏi cửa phòng, quần áo vẫn chưa mặc xong.
Thấy lá rụng và nhánh cây khô tràn ngập trên mặt đất, chàng hoảng sợ đến ngây dại, vội vàng hỏi "Niềm vui mới" đang thướt tha bước ra khỏi phòng. "Tiểu Anh, nàng có chỗ nào không khỏe sao?"
"Đừng lo lắng, không có gì đâu." Nàng ấy cười nhạt, khe khẽ nói: "Vì nóng lòng biến hóa thành người nên thiếp đã làm hao tổn rất nhiều chân khí, đến nỗi tổn thương cả nguyên khí, tịnh dưỡng một thời gian sẽ phục hồi thôi ạ."
Uẩn Triệt nhìn những nhánh cây khô ngập tràn của ta, rồi lại nhìn dung nhan rạng rỡ của nàng ấy, dường như có chút không tin, "Thực sự là không có chuyện gì chứ? Có phải là ở cùng ta nên tổn thương đến thân thể của nàng?"
Nghe đến câu như thế, trong lòng ta không nén được muôn vàn cảm giác, vui buồn lẫn lộn, vui là vì Uẩn Triệt vẫn luôn nghĩ cho ta, lo lắng cho ta, buồn chính là ta và chàng bầu bạn mấy năm, sao chàng lại hồ đồ như thế, cũng không thể đến nông nổi nhận một cô gái không liên quan gì thành ta được.
Lẽ nào...
Nghênh đón ánh sáng chói mắt, ta tỉ mỉ quan sát "Tiểu Anh" bên cạnh chàng, làn da nàng ấy trắng như tuyết, trắng nõn trong sáng long lanh, trên người còn có mùi hương làm say mê lòng người, dường như là mùi hương của hoa lan, chúng làm ta không khỏi nhớ đến cây mặc lan trước cửa sổ ở biệt viện.
Ta đến Vương phủ, cây mặc lan đó chưa hề nở hoa, mấy ngày không chú ý, vậy mà gốc cây đó lại phóng thích nảy nở vô cùng xinh đẹp. Hóa ra chính là mặc lan nàng, khó trách nàng ấy lại biết tâm ý của Uẩn Triệt, lừa gạt người có tâm hồn trong sáng như chàng.
"Uẩn Triệt, chàng đã nhận nhầm người rồi, thiếp mới chính là Tiểu Anh của chàng! Thiếp mới là..." Ta cố gắng nhắc nhở Uẩn Triệt, nhưng đáng tiếc là tiếng nói của ta khản đặc, Uẩn Triệt căn bản không nghe thấy được, chàng nửa quỳ trên nền đất nhặc lá rụng của ta lên, cẩn thận cất chúng đi, động tác của chàng dịu dàng như thế, chân thành như thế.
"Ngươi không cần kêu nữa, chàng không nghe được đâu." Theo tiếng nói phát ra, ta nhìn lại, thanh âm đó phát ra từ chậu mặc lan bên cửa sổ kia.
"Chàng nghe được, chỉ cần chàng dùng tâm để nghe, nhất định chàng sẽ nghe được." Trước đây, ta và chàng đã từng nói chuyện như thế, chàng đều nghe được cả.
"Ngươi cho rằng, hiện giờ, trái tim của chàng còn ở chỗ ngươi sao?"
"Ngươi!" Ta tức giận đến mức nắm chặt mười ngón tay, biết rõ là vô dụng, nhưng ta vẫn tập hợp toàn bộ công lực lại, công kích về phía nàng ấy.
Chỉ một thoáng, gió lạnh nổi lên khắp bốn phía đình viện vắng vẻ, cát bụi tung bay, đáng tiếc là khi hạ xuống người nàng chúng lại hóa thành sương mù, tan biến không còn một chút dấu vết.
"Vô dụng thôi, ngươi căn bản không thể gây tổn thương được ta." Nàng thản nhiên nói.
"Ngay cả khi ta chết cùng ngươi, ta cũng sẽ không để cho ngươi tổn thương đến Uẩn Triệt."
Mặc Lan bỗng nhiên nở nụ cười: "Làm sao ta có thể làm tổn thương chàng? Ta sẽ thay ngươi yêu thương chàng..."
"Ngươi?!" Ta hít một hơi thật sâu, công lực tích tụ ở lòng bàn tay nhẹ nhàng tản đi.
"Trước khi ngươi đến Vương phủ, Vương gia chỉ chú ý đến một mình ta, dốc lòng chăm sóc ta, nhưng từ khi chàng mang ngươi về, thì không còn nhìn ta một lần nào nữa." Nàng ấy thở dài khe khẽ, "Nếu ngươi thực sự có thể làm chàng hạnh phúc thì không nói làm gì, nhưng ngươi chỉ là một gốc cây mà thôi, ngay cả khi Vương gia thề thốt cả đời sẽ không cưới ai ngoài ngươi, ngươi cũng chỉ có thể khiến chàng tiếc nuối cả đời mà thôi... Ngươi nghĩ rằng, ta bằng lòng làm vật thay thể của người khác, thích nghe chàng luôn miệng gọi 'Tiểu Anh', nhưng ta thực sự không đành lòng nhìn Vương gia cô độc suốt đời, vì thế ta mới hóa thân thành người, chỉ vì ta hiểu rõ tâm nguyện của Vương gia."
"Nhưng ngươi sẽ hại chết chàng! Hàn khí của ngươi chưa loại trừ, âm khí chưa tiêu tán, nếu ở cùng chàng sẽ làm chàng bị thương."
"Ta biết, ta cũng đã nhắc nhở Vương gia rất nhiều lần, nhưng chàng nói là chàng không bận tâm, chàng còn nói... Chỉ cần có thể ôm," Nàng ấy dừng lại một lúc, mới nói tiếp: "Có thể ôm nàng trong lòng, ngay cả khi chỉ cho ta sống một ngày nữa, đời này ta cũng không tiếc nuối!"
Ta cười khổ, cười Uẩn Triệt ngốc nghếch, cũng cười Mặc Lan ngu xuẩn, càng cười bản thân không hiểu trái tim của Uẩn Triệt, ta cho rằng suy nghĩ của chàng cũng giống như ta, không cầu một đêm vợ chồng, chỉ cầu sớm chiều bầu bạn, vẫn tưởng thứ chàng mong muốn là một ngày vui vẻ. Sớm biết như thế, năm đó, ta đã để chàng được toại nguyện, tội gì để chàng mang ta về Vương phủ, tự nguyện để chàng chặt đứt linh mạch, phí đi mấy trăm năm tu luyện.
"Tiểu Anh, nếu ngươi yêu Vương gia, thì hãy thành toàn cho chàng đi."
Thành toàn?! Nói thì dễ lắm, bảo ta ngày ngày nhìn người đàn ông ta yêu âu yếm một người con gái khác, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhưng lại hoàn toàn không biết sự thật, ta không làm được, thật sự không làm được.
Mặc Lan lại hỏi: "Ngươi xem, hiện giờ có phải chàng rất hạnh phúc đúng không?"
Ta yên lặng nhìn Uẩn Triệt bên cạnh, chàng đã nhặt hết lá rụng hộ ta, ngoái đầu lại nhìn Mặc Lan đứng ở phía sau chàng, vẻ mặt chan chứa ý cười. Gần một năm rồi, đáy mắt cô đơn của chàng rất ít khi để lộ ý cười rõ ràng như thế.
Mặc Lan nói không sai, ta yêu chàng thì sao chứ, ta không cho chàng được điều chàng muốn. Ngay cả khi chàng bằng lòng bên ta suốt đời, điều ta có thể cho chàng, cũng đã định trước chỉ là một đời tiếc nuối.
Mà thôi, chỉ cần chàng hạnh phúc, cho dù đó là hạnh phúc giả tạo đi chăng nữa, cũng tốt hơn là không có gì.
Lời tác giả: Bây giờ đã hiểu chưa?
HOÀN