Diệp Niệm Ninh vừa đến nhà hàng đã bị fan nhận ra, không còn cách nào khác cậu đành phải từ bỏ việc ngồi ở đại sảnh, chuyển sang nhờ nhân viên phục vụ dẫn cậu đến phòng riêng.
Tiến vào phòng, vừa đóng cửa lại, tiếng nhạc tao nhã mà nhà hàng mở đã bị ngăn cách bên ngoài. Diệp Niệm Ninh nhìn trái phải một chút, sau đó cầm lấy điện thoại lên gửi tin nhắn cho Cố Nghiên.
: Bây giờ anh đang ở đâu? Lát nữa anh đến nhà hàng thì nhớ là đi tìm phục vụ nhé, nhờ cô ấy đưa anh đến phòng riêng của tôi.
: Được. Bây giờ tôi đang ở trên xe, sẽ đến sớm thôi. Chờ tôi một chút.
: Ok.
"Bát Giới, cậu có thấy phấn khích không? Chút nữa thôi người nhà cậu sẽ đến đón cậu về nhà." Diệp Niệm Ninh buông điện thoại xuống rồi nhấp một ngụm nước, ra vẻ thoải mái hỏi.
bình tĩnh trả lời: "Không có gì để phấn khích cả."
"Này, hai ta cũng đã quen biết nhau lâu vậy rồi, cậu còn giả vờ gì nữa?"
Diệp Niệm Ninh không tin câu này của , còn cho là nó đang mắc cỡ.
"Tôi không giả vờ, tôi thật sự không cảm thấy phấn khích gì cả. Cùng hắn sống chung mấy trăm năm, khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, tôi còn chưa chơi cái gì đã bị hắn bắt về. Bây giờ tôi đang buồn rầu hết sức, còn phấn kích cái gì."
Sau khi nói xong còn thở một hơi rất dài, thật ra cũng không phải nó không muốn về. Chỉ là so với sống cùng tên bệnh thần kinh kia thì cuộc sống ở đây rõ ràng tốt hơn rất nhiều, với lại so sánh mà nói thì rất thoải mái.
Diệp Niệm Ninh cảm nhận được không hứng thú lắm, liền dừng lại, không hỏi thêm nữa, thay vào đó cười nói: "Cũng không biết chủ thần của cậu có đẹp trai hay không, nghe giọng của hắn cảm giác chắc sẽ là một người đàn ông rất có khí chất."
"Ừm, rất có khí chất. Nhưng có thể là do tôi nhìn hắn quen rồi, nên cảm thấy hắn xấu hơn so với đối tượng mang năng lượng rất nhiều."
thẳng thắn không kiêng dè làm cho Diệp Niệm Ninh có chút không biết nên tiếp lời thế nào, nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên một niềm mong chờ đối với bộ dạng của Cố Nghiên.
Nhìn lâu sẽ cảm thấy xấu hơn Thời Yến An rất nhiều? Không phải đang nói lúc mới nhìn sẽ thấy đẹp không thua gì Thời Yến An? Thậm chí còn đẹp trai hơn à?
Người này ấy à, đúng là kẻ mê cái đẹp, bất kể cảnh đẹp hay người đẹp.
"Cốc cốc cốc!"
Lúc cửa phòng bị gõ, vừa hay Diệp Niệm Ninh mới xong một trận game, cậu bỏ điện thoại lại vào túi, tiếp đó đứng lên nhìn ra cửa.
Người đầu tiên bước vào là nhân viên phục vụ, theo sau đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen.
Gần như là ngay lập tức Diệp Niệm Ninh biết người này chính là Cố Nghiên, cậu không nói gì, chỉ cẩn thận quan sát hắn.
Tuy rằng Cố Nghiên ăn mặc rất đơn giản, nhưng Diệp Niệm Ninh vẫn có thể cảm nhận được khí chất quý tộc trên người hắn. Người có loại khí chất này, Diệp Niệm Ninh đã gặp qua rất nhiều, cơ bản thì trên người mấy công tử nhà giàu ít nhiều gì đều sẽ có một chút.
Nhưng khí chất này của Cố Nghiên so ra còn tốt hơn với những người cậu từng gặp, giống như là hắn thật sự là người của hoàng thất vậy.
Đứng ở trước mặt hắn, Diệp Niệm Ninh nảy sinh ra một cảm giác hổ thẹn mình không bằng người khác.
"Xin chào, tôi tên là Cố Nghiên, là phụ huynh của Tiểu ." Cố Nghiên đến gần Diệp Niệm Ninh, mỉm cười vươn tay với cậu.
Lúc Diệp Niệm Ninh nghe thấy tên có chút bất ngờ, giống như trong dự đoán, cậu mím môi cười cười, có chút câu nệ bắt tay với Cố Nghiên, "Xin chào, tôi là Diệp Niệm Ninh."
"Ừm, cậu gọi món chưa?"
Cố Nghiên đi thẳng tới ngồi phía đối diện Diệp Niệm Ninh, không hiểu sao cậu cứ có cảm giác hai người họ như đang ngồi trên bàn đàm phán vậy.
"Chưa, anh gọi đi, tôi thế nào cũng được."
Diệp Niệm Ninh đưa thực đơn trên bàn cho Cố Nghiên, hắn cũng không khách sáo, cầm thực đơn lên chăm chú nhìn một chút, vừa xem vừa gọi tên mấy món ăn cho phục vụ ghi.
Đến khi cảm thấy đủ rồi hắn mới buông thực đơn xuống, "Cậu còn muốn gọi gì không?"
"Không cần đâu." Diệp Niệm Ninh lắc đầu, tiếp theo khẽ cười nói với nhân viên phục vụ: "Chỉ nhiêu đó thôi, cám ơn."
Phục vụ mỉm cười với cậu, nói với họ câu "xin đợi một lát" sau đó đi ra ngoài.
Cửa bị nhân viên phục vụ đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Niệm Ninh và Cố Nghiên, Diệp Niệm Ninh lặng lẽ đưa mắt nhìn Cố Nghiên, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Cậu Diệp, cảm ơn cậu đã chăm sóc Tiểu trong khoảng thời gian qua. Cậu có muốn điều gì không? Tôi có thể thực hiện cho cậu, xem như là quà cảm ơn."
Cố Nghiên tháo kính ra đặt sang một bên, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, khóe miệng nở nụ cười, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt đen như vực sâu.
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày, cậu đoán không ra Cố Nghiên đang suy nghĩ cái gì, tạm thời chỉ có thể dựa theo suy nghĩ của mình mà trả lời câu hỏi này.
"Quà cáp thì không cần đâu, chỉ sống nhờ trong cơ thể tôi, không thể nói là chăm sóc gì cả."
"Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa."
Cố Nghiên nói xong lại thoáng dừng chút, ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt Diệp Niệm Ninh. Cậu biết hắn không phải đang nhìn mình, mà là muốn thông qua cậu để nhìn .
"Tiểu , ra đây đi." Cố Nghiên thản nhiên nói.
Diệp Niệm Ninh có chút không rõ, ra đây? Làm sao ra đây được?
Chờ một hồi, Diệp Niệm Ninh ngay cả bóng dáng của cũng không nhìn thấy. Cậu vừa định hỏi Cố Nghiên thì phục vụ lại đẩy xe vào, cậu đành nuốt xuống lời vừa sắp thốt ra.
Phục vụ thấy hai người đều nhìn chằm chằm cô mà cũng không nói câu nào, trong lòng hơi căng thẳng, động tác lấy đồ ăn cũng nhanh hơn một chút. Sau khi để hết các món lên bàn, cô thở phào nhẹ nhõm, lễ phép nói với cả hai: "Xin hai vị cứ chậm rãi thưởng thức."
Tiếp đó, cô lại đẩy xe ra ngoài một lần nữa.
Diệp Niệm Ninh nhìn món ngon trước mặt, thoáng cái cũng không muốn hỏi Cố Nghiên nữa. Cậu trước tiên cầm lấy dao nĩa ăn bít tết, kết quả chưa ăn được hai miếng, chợt nghe giọng nói nén giận của Cố Nghiên nói về phía mình, "Ra đây, còn giận dỗi nữa là tôi sẽ mặc kệ cậu."
Không đúng, chính xác mà nói, thì những lời này là đang nói với .
"Ký chủ, tôi đi đây."
Diệp Niệm Ninh còn chưa hiểu ý trong lời của Cố Nghiên, thì đột nhiên nói với cậu một câu như vậy. Cậu nhẹ giọng ừ một tiếng. Trong nháy mắt đó cảm xúc không nỡ trong lòng bỗng bị khuếch đại lên vô hạn, đến cả cảm giác thèm ăn cũng không còn.
Mà ngay sau đó một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên, đến khi Diệp Niệm Ninh mở mắt lại thì đột nhiên phát hiện có một thiếu niên chừng mười mấy tuổi đứng trước mặt mình.
Còn là một thiếu niên giống Cố Nghiên bảy phần.
Cậu mờ mịt chớp chớp mắt, ngập ngừng hỏi: "?"
Thiếu niên nhìn sang, lộ ra một nụ cười khôn khéo với cậu, "Xin chào ký chủ, tôi là . Tôi và ký chủ đã phá vỡ ràng buộc, sau này ký chủ đã hoàn toàn tự do, sẽ không còn ai can thiệp vào cuộc sống của cậu. Hy vọng về sau ký chủ có thể sống một cuộc sống thật tốt."
Diệp Niệm Ninh còn chưa hết ngạc nhiên vì chuyện đột nhiên biến thành người, đã nghe nói những lời tạm biệt với mình.
Cậu xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói: "Cậu không phải là hệ thống à? Sao giờ cậu lại thành người rồi?"
bất lực nhìn về phía Cố Nghiên, tựa như không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
"Diệp tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi, nó cũng không phải là con người. Cơ thể này là tôi chế tạo cho nó, nhưng chỉ để thuận tiện cho nó hành động, suy nghĩ của nó thật ra vẫn chỉ là tư duy của hệ thống."
Cố Nghiên dùng ngón tay khẽ gõ mặt bàn, chờ sau khi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình rồi, hắn mới kiên nhẫn giải thích tình hình cho Diệp Niệm Ninh.
"Vậy anh là người sao? Hay thật ra anh cũng là một công nghệ cao."
Diệp Niệm Ninh nghe nói như vậy, cũng bắt đầu nảy sinh hoài nghi với Cố Nghiên, đừng nói chủ thần này cũng không phải người nha!
"Tôi là người, chẳng qua là một người sẽ mãi không chết."
"Sẽ không chết? Vậy thì chắc là anh rất cô đơn nhỉ." Diệp Niệm Ninh thuận miệng nói.
nghe thấy câu này này lòng khẽ lộp bộp một tiếng, tiếp đó liền lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Diệp Niệm Ninh.
Cố Nghiên ghét nhất là người khác nói hắn cô đơn.
Thế nhưng chính trong lòng hắn cũng cảm thấy mình rất cô đơn, cho nên Cố Nghiên mới nghiên cứu ra hệ thống như bọn nó.
Tuy nhiên, chuyện cô đơn này hắn chỉ cho chính mình biết. Cố Nghiên không cho phép người khác nói mình cô đơn, đặc biệt là nói trước mặt hắn.
Chuyện này thật ra có chút giống với người xấu xí đi trên đường, những người khác ở ngay trước mặt người đó nói hắn xấu xí. Tuy chính người đó biết rõ mình rất xấu, nhưng nếu bạn nói ra thì sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của người ta.
Nhưng biết chung quy chỉ là biết, Diệp Niệm Ninh chả hề hay biết về chuyện này.
Nhưng cho dù cậu không biết việc này, lúc nhìn thấy nháy mắt ra hiệu với mình, cậu cũng mơ hồ đoán được mình đã nói lời không nên nói, bèn vội vàng cúi đầu ăn bò bít tết trước mặt.
"Tôi không cô đơn, tôi còn có Tiểu và các anh chị em của nó." Mặc dù trong lòng Cố Nghiên cảm thấy rất không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười.
"À." Diệp Niệm Ninh không biết nên trả lời lại thế nào, chỉ đành cười gượng hai tiếng, "Vậy xem ra anh có rất nhiều con cái."