Diệp Niệm Ninh và Diệp Thanh Lâm tranh luận về chuyện của Kẹo Sữa phải đến hai mươi phút, cuối cùng đến khi đồ ăn giao tới mới khiến hai người họ bình tĩnh lại.
"Em ứ thèm nói chuyện với anh, hừ!" Diệp Niệm Ninh lấy món ăn trong túi ra đặt trên bàn làm việc, cầm một chiếc hamburger lên và bắt đầu ăn.
Diệp Thanh Lâm nhìn theo bóng cậu, đau đầu xoa huyệt thái dương: "Em ăn đi, anh đi họp."
Diệp Niệm Ninh không để ý đến anh, đợi anh ra khỏi cửa rồi mới đứng lên, một tay cầm hamburger, một tay cầm coca, chậm rì rì đi theo phía sau.
Diệp Thanh Lâm cảm nhận được, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Diệp Niệm Ninh đang đứng ngay đằng sau, cách mình không xa. Trong lòng anh tuy tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không mở miệng hỏi. Mọi người đều đang chờ ở phòng họp, anh không thể chậm trễ hơn nữa, đành phải nhanh chân bước vào.
Diệp Niệm Ninh thấy Diệp Thanh Lâm đã vào phòng họp, bèn kéo một chiếc ghế ra ngồi ngay trước cửa phòng. Tuy là ban nãy cậu rất giận Diệp Thanh Lâm, nhưng giận thì giận, cậu vẫn phải đi theo anh mình. Lấy chuyện giận dỗi so với tính mạng của anh cậu ra so sánh với nhau, cái nào nặng cái nào nhẹ cậu vẫn biết.
Sau khi nhanh chóng giải quyết xong chiếc hamburger trên tay, cậu liền quay về văn phòng còn cầm theo cả túi thức ăn tới. Cậu vừa ăn vừa thầm phỉ nhổ trong lòng, chỉ nói với cậu hôm nay anh cậu sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại không nói cụ thể là nguy hiểm gì. Vậy nên xem ra, nói hay không nói thì cũng chẳng khác gì.
Nếu mà không nói, chắc là giờ này cậu vẫn đang say nồng ngon giấc ở nhà, ngủ đến trời đất cũng không biết ấy chứ.
Mà nói cho cậu, thì cậu lại loạn hết cả lên, cứ lo rằng chỉ cần không chú ý một chút thôi là anh cậu sẽ đi bán muối luôn.
"Haiz!"
Diệp Ninh thở ra một hơi thật dài, lại đưa mắt nhìn đống đồ ăn trong tay, không hiểu sao tự nhiên lại không muốn ăn nữa.
"Tinh tinh!"
Điện thoại vang lên mấy tiếng, Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra nhìn, là Thời Yến An gửi tin nhắn WeChat cho cậu, hỏi cậu trưa nay có muốn cùng đi ăn trưa không.
( Bảo Bối ): Xin lỗi anh yêu, hôm nay em muốn ở bên cạnh anh em một ngày. Anh tự ăn đi nhé, nhớ ăn nhiều chút. Moa moa.jpg
( Ông xã tương lai ): Hửm? Lại không muốn ăn cơm cùng anh à... Mấy ngày rồi em không chịu ăn với anh gì cả... Ấm ức.jpg
( Bảo Bối ): Chồng ơi ~ Anh chịu khó ấm ức nốt lần này nữa thôi, có được không? Hôm nay em thật sự có chuyện rất quan trọng, đợi xong chuyện này em sẽ đền cho anh nha!
( Ông xã tương lai ): Được rồi, nói rồi đó, phải đền cho anh đấy!
( Bảo Bối ): Ok ok!
( Ông xã tương lai ): Bây giờ anh phải vào phòng khám rồi, không nói nữa, em nhớ ăn uống đầy đủ đó. Yêu em.jpg
( Bảo Bối ): Anh làm việc đi, em sẽ tự chăm sóc mình, anh cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó, đừng để mệt quá!!!
( Ông xã tương lai ): Ok ok!
Nói chuyện phiếm với Thời Yến An xong, tâm trạng của Diệp Niệm Ninh đã tốt hơn một chút. Cậu đứng lên bỏ rác vào thùng rác cách đó không xa, lại trở về ghế ngồi.
Ngồi không biết bao lâu, đến khi Diệp Niệm Ninh sắp nằm bò ra đất mà ngủ, cửa phòng họp mới mở ra. Cậu nghe thấy âm thanh thì mông lung mở mắt, kết quả lại phát hiện mình đang ngồi ngủ trên ghế trong một tư thế cực kỳ quái dị, một chân gác lên ghế, một chân duỗi thẳng, hai tay ôm ngực. Nếu không phải cậu kịp tỉnh lại, không chừng xíu nữa cậu sẽ từ từ trượt xuống đất với cái tư thế kỳ quặc này mất.
Cậu vươn tay ra sau gáy xoa bóp một chút, chờ Diệp Thanh Lâm ra liền cầm ghế lên lẽo đẽo đi theo phía sau anh.
Lúc sắp đến văn phòng, Diệp Thanh Lâm đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại, nhìn Diệp Niệm Ninh đầy hoài nghi: "Có phải em thiếu tiền không?"
"Không phải! Em thì làm sao mà thiếu tiền được?"
"Vậy em cứ đi theo anh làm cái gì? Anh có thiếu vệ sĩ đâu!"
"Anh cứ kệ em, dù sao thì hôm nay em cũng phải đi theo anh!"
Diệp Niệm Ninh đẩy cửa văn phòng, đặt chiếc ghế xuống xong, rồi quay lại lẽo đẽo đi sau Diệp Thanh Lâm.
Diệp Thanh Lâm cau mày, thật sự không thể nào hiểu được hành động của cậu.
"Được rồi được rồi, thua em luôn."
Diệp Thanh Lâm vào văn phòng, bỏ hết tài liệu và hợp đồng vừa họp xong vào ngăn kéo, khóa lại xong thì lập tức rút một chùm chìa khóa xe từ một ngăn kéo khác ra: "Đi thôi, đi đón Kẹo Sữa đã."
"Được!"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy lời này lập tức trở nên kích động. Đã lâu lắm rồi cậu không được gặp Kẹo Sữa, tính sơ sơ thì cũng đã hơn hai tháng rồi, không biết Kẹo Sữa có nhớ cậu không nữa...
Lúc hai người đến nhà Tống Tử Khiêm, Tống Tử Khiêm đang nấu cơm, thấy hai người tới thì quyết định làm thêm hai món.
"Kẹo Sữa ở trong cái phòng cuối cùng kia kìa, hai người qua xem nó đi. Còn có đồ uống ở trong tủ lạnh, đồ ăn vặt ở trong ngăn kéo chỗ bàn trà, muốn ăn cái gì cứ tự nhiên lấy nhé, tôi nấu ăn tiếp đã."
Tổng Tử Khiêm tùy tiện dặn dò đôi câu rồi lại cầm nồi đi vào bếp. Diệp Thanh Lâm và Diệp Niệm Ninh nhìn nhau vài giây rồi cũng đi vào bếp. Diệp Niệm Ninh đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hai người, vừa cảm thán hai người họ thật xứng đôi vừa đi đến phía căn phòng trong cùng.
"Kẹo Sữa?"
Diệp Niệm Ninh mở cửa. Trong phòng hơi tối, cậu gọi thử một câu, đợi nghe được tiếng của Kẹo Sữa mới vào phòng bật đèn lên.
Kẹo Sữa nhìn thấy cậu thì vô cùng hưng phấn, cứ chạy vòng vòng quanh chân cậu mãi.
Diệp Niệm Ninh ngồi xổm xuống, giơ tay ôm lấy Kẹo Sữa. Cậu cảm nhận được Kẹo Sữa hình như nhẹ đi so với trước đây, bỗng nhiên cảm thấy có chút xót, lại hơi hơi muốn khóc.
"Kẹo Sữa, ba xin lỗi, không phải ba cố tình không tới thăm con đâu. Hôm nay ba mới biết con phẫu thuật xong còn bị bệnh, nếu ba mà biết sớm thì đã đưa con về nhà rồi. Xin lỗi con, con có thể tha thứ cho ba không?"
"Gâu gâu~"
Kẹo Sữa không hiểu tiếng cậu, nhưng nó lại hiểu được cảm xúc của cậu. Nó ghé vào chân Diệp Niệm Ninh, không ngừng dụi đầu vào lòng cậu, dường như đang an ủi.
Diệp Niệm Ninh khẽ cười, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng lại pha lẫn chua xót.
Diệp Niệm Ninh ở trong phòng chơi với Kẹo Sữa một lúc, Diệp Thanh Lâm đã gọi cậu ra ăn cơm.
Cậu vừa ăn sáng xong không bao lâu, kỳ thật cũng không đói lắm. Nhưng nghĩ đến chuyện mình còn chưa bao giờ được thử qua tay nghề của Tống Tử Khiêm, cậu liền tự giác đi vào phòng bếp lấy cho mình nửa chén cơm.
"Tử Khiêm, trình độ nấu nướng của anh đỉnh quá nha!"
Diệp Niệm Ninh chỉ vừa nếm thử một miếng, ánh mắt đã sáng lên. Không phải tâng bốc đâu, với cậu mà nói, đồ ăn do Tống Tử Khiêm nấu xác thật cũng không kém đồ ăn của những nhà hàng năm sao ngoài kia.
Tổng Tử Khiêm cười nói: "Tất nhiên rồi! Tôi từng học mà!"
"Anh từng học á? Học từ khi nào?" Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, tò mò hỏi.
"Hồi còn học cấp ba, anh học với một đầu bếp. Lúc ấy được nghỉ, anh ở đó làm phụ bếp một thời gian."
"Vậy à!"
Diệp Niệm Ninh gật đầu, tìm hiểu xong thì cúi đầu im lặng ăn cơm.
"Hai hôm nữa nhớ mang Kẹo Sữa đến bệnh viện kiểm tra lại, chắc là ổn rôi. Chỉ có điều cảm xúc của nó vẫn không tốt lắm, cậu chịu khó dỗ dành nó xíu." Tổng Tử Khiêm nói với Diệp Niệm Ninh.
"Em biết rồi, em sẽ chú ý."
Bầu không khí bữa cơm cũng không còn xấu hổ nữa, ba người câu được câu mất trò chuyện một hồi, rất nhanh đã ăn xong.
"Niệm Niệm, cậu đưa Kẹo Sữa xuống dưới trước đi, tôi muốn nói chuyện với anh cậu một chút."
Tống Tử Khiêm tìm sợi dây dắt chó đưa cho Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh tuy cũng hơi lo lắng cho anh cậu, nhưng Tống Tử Khiêm đã nói vậy rồi, cậu cũng không thể nào ăn vạ được, đành phải dắt Kẹo Sữa xuống lầu trước.
Lúc vào thang máy, Diệp Niệm Ninh cảm thấy mi mắt mình đang nháy liên tục, có cảm giác không lành, nhưng cậu vẫn giơ tay ấn nút.
Nhưng lúc thang máy đang đi xuống, cứ đi thẳng thì sẽ tới được tầng trệt. Trong lòng cậu nôn nóng vạn phần, chỉ có thể cầu nguyện ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.
Chỉ là chuyện đời luôn không được như mong muốn. Diệp Niệm Ninh vừa ra khỏi cửa thang máy đã nghe thấy một đám người đang xôn xao.
"Cháy rồi! Cháy rồi! Mau gọi !"
"Ôi trời, nhà ai cháy thế?"
"Hình như là nhà tiểu Tống! ... Là nhà của tiểu Tống đấy, ở tầng !"
"Rốt cuộc mấy người đã gọi chưa thế?"
"Tiểu Tống có ở nhà không?"
"Có! Một tiếng trước tôi còn gặp cậu ấy trước cửa tiểu khu, thấy cậu ấy mới đi mua đồ ăn về!"
Tiếng bàn tán xôn xao hết đợt này đến đợt khác. Lúc Diệp Niệm Ninh nghe được mấy chữ "hỏa hoạn", "tiểu Tống", "tầng " liền cảm giác máu trong người thoáng chốc đông cứng lại.
Cậu không ngừng ấn thang máy, nhưng đợi được hai giây thì đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Cậu để cho Kẹo Sữa tự cắn sợi dây của mình, nói một câu với nó "Kẹo Sữa, chờ ba". Còn chưa dứt lời, cậu đã vội vàng chạy về phía cầu thang bộ.
Diệp Niệm Ninh chạy ba bậc hai bước, hận không thể mọc cánh mà bay lên ngay lập tức.