giờ tối, sau khi Diệp Niệm Ninh giải quyết ổn thỏa hết mọi chuyện, mới có thời gian nằm xuống giường nghỉ ngơi.
"Bát Giới, cậu nói xem Hứa Độ như vậy, vẫn có khả năng khôi phục lại trình độ viết nhạc trước đây của cậu ta chứ?"
Diệp Niệm Ninh chơi điện thoại một hồi, cảm thấy không thú vị, đành phải bàn chuyện của Hứa Độ cùng .
"Có thể khôi phục được, nhưng có lẽ phải mất vài năm. Ký ức hiện tại của cậu ta chỉ dừng ở năm tuổi, mà ở thế giới song song thì năm tuổi cậu ấy chưa từng viết bài hát《 Phong 》này."
"Vậy cậu ta ở thế giới song song, khi nào thì viết bài hát《 Phong 》vậy?" Diệp Niệm Ninh tò mò hỏi.
"Ký chủ, ở thế giới song song đó Hứa Độ là một diễn viên, và cũng không biết viết nhạc."
"À? Là thế à?"
Diệp Niệm Ninh cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng rất tò mò, lần này cậu không chỉ tò mò về Hứa Độ ở thế giới song song, mà còn tò mò tất cả mọi thứ trong thế giới song song kia.
"Đúng vậy ký chủ."
", cậu có thể nói cho anh biết được không, ở thế giới song song kia anh là dạng người thế nào?" Diệp Niệm Ninh tràn đầy mong chờ hỏi , vốn dĩ đang muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cậu lại ma xui quỷ khiến đồng ý.
Khó có được lúc ký chủ nũng nịu với nó, vậy nó sẽ nói cho cậu ấy biết, dù sao cuối cùng cũng phải nói ra thôi.
"Ở thế giới song song, sự nghiệp của cậu rất thành công, gia đình mỹ mãn, cha mẹ không qua đời, còn trở thành một minh tinh lúc tuổi còn trẻ."
"Tốt vậy sao? Anh thật hâm mộ."
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài, cậu không hâm mộ vị trí minh tinh kia, chỉ hâm mộ ở thế giới song song cha mẹ cậu vẫn còn trên đời.
"Ký chủ, cậu muốn xem cả đời cậu ở thế giới song song không?"
"Hả? Cái này phải làm sao mới xem được?"
"Chỉ cần cậu muốn, thì có thể xem."
Diệp Niệm Ninh vừa định đồng ý, bỗng nhận ra có gì đó không đúng, "Sao cậu lại đột nhiên đối xử tốt với anh vậy?"
trầm mặc một hồi, sau đó hỏi: "Chẳng lẽ không thể đối xử tốt với ký chủ sao?"
"Tất nhiên là có thể rồi!"
Diệp Niệm Ninh mỉm cười trả lời, cái hệ thống này, não vẫn còn rất thông minh.
"Vậy bây giờ mời ký chủ nhắm mắt lại."
"Được."
Diệp Niệm Ninh nghe lời nhắm mắt lại, ngay lập tức, cậu cảm nhận được dường như trước mặt có từng tia sáng mãnh liệt hiện lên.
Thời điểm lần nữa mở mắt ra, cậu nhìn thấy mình đang đứng trong một căn phòng kỳ lạ, căn phòng này nhìn sơ qua thì khá giống phòng khách sạn của cậu, cái gì cũng có. Nhưng điểm kỳ lạ là ở chỗ, đối diện chiếc giường có một màn hình siêu lớn.
", đây là tình huống gì?"
"Ký chủ, nơi đây là không gian ảo. Ở chỗ này cậu sẽ không cảm thấy đói khát và buồn ngủ, cho nên hiện tại cậu chỉ cần yên tĩnh xem màn hình phát nội dung là được." nói xong rồi biến mất, Diệp Niệm Ninh gọi nó vài tiếng nó cũng không hiện lên nữa.
Ngay sau đó màn hình lại đột nhiên sáng lên, mặc dù cậu khá sợ, nhưng vẫn tập trung tinh thần nghiêm túc xem.
Vừa bắt đầu, thứ xuất hiện đầu tiên trên màn hình chính là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, trong ngực còn ôm một đứa bé đang mặc tã lót.
Lúc Diệp Niệm Ninh nhìn thấy đôi vợ chồng này thoáng sửng sốt một chút, sau đó nước mắt bất giác rơi xuống, đây chính là cha mẹ trong trí nhớ của cậu!
Mà đứa bé kia hẳn là cậu.
Nhanh chóng xem qua cuộc sống từ tiểu học cho tới thời cấp của cậu trong thế giới đó, cũng không có gì nhấp nhô, cha mẹ cũng sống rất tốt.
Chỉ có điều, chú thím hai và cả anh trai lại mãi không xuất hiện, là không có sao?
Vào năm cấp , cậu ở thế giới song song quen biết Hứa Độ.
Hứa Độ này là trẻ mồ côi, biết nấu ăn và còn là học bá, mà Diệp Niệm Ninh lại là một đứa học tra, chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Vì bọn họ là bạn cùng bàn, nên Hứa Độ thường xuyên phụ đạo môn học cho Diệp Niệm Ninh, thường tới lui thế là hai người quen nhau.
Mà Hứa Độ cũng rất thích dính lấy Diệp Niệm Ninh, từ khi tới trường đến lúc tan trường, gần như là hình với bóng.
Vốn Diệp Niệm Ninh cho rằng ở thế giới kia, cùng lắm cậu và Hứa Độ chỉ trở thành một đôi thôi, nhưng luôn có vài chuyện ngoài dự đoán.
Vốn dĩ cậu và Hứa Độ là một đôi, nhưng sau này cậu lại cắm sừng Hứa Độ. Mà tuesday khiến cậu cắm sừng thế mà lại là Thời Yến An!
Sau khi Hứa Độ biết được chân tướng, vì không chấp nhận được mà đã lựa chọn giam cầm cậu, nhốt trong phòng để cậu chỉ có thể nhìn thấy một người là Hứa Độ.
Ừm... Nói cho dễ hiểu này gọi là hắc hóa, nói cao sang thì gọi là bệnh kiều.
Có điều mức độ hắc hóa của Hứa Độ vẫn còn khá nhẹ, cũng chưa biến thành cái loại cuồng ngược đãi kia, chỉ đơn giản là nhốt cậu lại mà thôi.
Sau khi cậu bị nhốt, từ không ngừng phản kháng lại biến thành Hứa Độ nói gì nghe nấy, thậm chí còn yêu Hứa Độ một lần nữa.
Cuối cùng là, cậu và Hứa Độ làm bạn đến già, cả đời đều chỉ có nhau.
Video chiếu rất nhanh, từ lúc Diệp Niệm Ninh nhìn thấy Thời Yến An làm tuesday thì căn bản không dám xem tiếp nữa.
Không ngờ tới mà, không ngờ tới mà, ở thế giới song song kia cậu vậy mà là tên tra nam, mà sau này hình như còn mơ mơ hồ hồ trải nghiệm hội chứng Stockholm.
Hội chứng Stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
"Ký chủ, cậu cảm thấy cuộc sống ở thế giới song song thế nào?" kịp thời online, nghiêm túc hỏi.
Diệp Niệm Ninh nhìn chằm chằm mũi chân mình, sau một lúc lâu mới không biết xấu hổ thốt ra một câu.
"Không gì tốt để đánh giá hết. Chỉ là bỗng anh không còn hâm mộ thế giới đó nữa. Thôi được rồi, câu mau đưa anh về như cũ đi, ngày mai anh còn phải bay, nên muốn ngủ sớm chút."
Diệp Niệm Ninh nói hết mấy câu này giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, cảm thấy thái độ của cậu rất bình thường, nên cũng không hỏi nhiều.
"Được ký chủ."
Những vệt sáng lại hiện lên, khi Diệp Niệm Ninh mở mắt ra lần nữa thì đã quay về căn phòng trong khách sạn, cậu khẽ liếc nhìn thời gian trên điện thoại, mới trôi qua năm phút.
"Bát Giới, tại sao Hứa Độ lại từ thế giới song song tới đây vậy? Hiện tại vì sao Hứa Độ lại chết chứ? Rõ ràng kiếp trước cũng không phải như vậy."
Trước khi sắp ngủ, Diệp Niệm Ninh hỏi ra câu hỏi muốn hỏi nhất trong lòng mình.
"Ký chủ, những gì tôi vừa cho cậu xem thật ra chỉ là chuyện ở thế giới song song trong kiếp trước của cậu mà thôi, thế giới song song của hiện tại là thế nào, chính tôi cũng không biết được. Mà thế giới này có cậu trọng sinh và tôi đến đây đều đã phá vỡ quy tắc của thế giới, có lẽ, thế giới song song cũng sẽ vì nguyên nhân nào đó mà thay đổi, nên tình hình hiện giờ tương đối mà nói thì khá bình thường, chẳng qua chỉ là hiệu ứng cánh bướm mà thôi."
Nghe giải thích xong, sự hoang mang trong lòng Diệp Niệm Ninh cuối cùng cũng đã được cởi bỏ, nhưng tảng đá lớn trong lòng cậu vẫn không vì vậy mà rơi xuống.
Hiệu ứng cánh bướm sao...
Sáng hôm sau, Diệp Niệm Ninh bị Tống Tử Khiêm đánh thức. Sau đó cậu mơ màng ăn xong bữa sáng, ngồi lên xe, qua kiểm tra an ninh, cuối cùng ngồi trên máy bay đi tới thành phố H.
Thật ra ban đầu bọn họ còn muốn ở thành phố Y thêm một ngày, vì Lý Tuyên đã từng nói là muốn Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ thử diễn tập một lần.
Nhưng ngay trong đêm Hứa Độ mất trí nhớ đã rời khỏi thành phố Y về thủ đô, Mạnh Cảnh giải thích cho Lý Tuyên đây là di chứng do tai nạn giao thông của Hứa Độ, cần phải quay về kiểm tra. Sau khi Lý Tuyên biết chuyện thì dứt khoát dời thời gian diễn tập của Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ chậm mấy ngày.
"Này Niệm Niệm, cậu đoán xem, Mạnh Cảnh có đem chuyện này báo lên cấp cao trong công ty bọn họ không?" Tống Tử Khiêm dùng khuỷu tay khẽ chạm vào Diệp Niệm Ninh, thấp giọng hỏi.
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, sau đó nói: "Em cảm thấy không đâu. Mạnh Cảnh và Hứa Độ quen nhau lâu như vậy, về tình về lý, anh ấy cũng sẽ cho qua chuyện này. Dù sao nếu công ty của họ mà biết chuyện, sự nghiệp ca hát của Hứa Độ rất có thể sẽ dừng lại ở đây."
"Quả thật vậy. Hơn nữa Hứa Độ là do Mạnh Cảnh đào được, cả hai đã cùng nhau phấn đấu từ lúc còn là người mới cho tới bây giờ, ít nhất cũng hợp tác bảy tám năm rồi. Tình nghĩa nhiều năm bày ra trước mắt như thế, không có khả năng Mạnh Cảnh sẽ bỏ đá xuống giếng."
"Ừm. Đúng rồi, Mạnh Cảnh có đẩy việc ghi hình《 Young Idol 》 không?"
"Có đẩy. Chắc là muốn dành ra thời gian để cho Hứa Độ tiến hành huấn luyện khép kín."
"Huấn luyện cái gì? Là hát thế nào hay viết nhạc làm sao à?"
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, nếu như muốn huấn luyện thì phải tìm thầy dạy, thế chẳng phải sẽ có thêm một người biết chuyện của Hứa Độ à.
"Chắc là cả hai. Chủ yếu là bây giờ Hứa Độ không quen biết với ai trong giới giải trí cả, ngoại trừ huấn luyện những cái đó thì việc quan trọng hơn vẫn là phải làm cậu ta nhận ra tất cả mọi người."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, không nói gì.
Tống Tử Khiêm liếc nhìn cậu, tò mò hỏi, "Niệm Niệm, cậu nói xem tại sao Hứa Độ không nhớ ai mà chỉ nhớ mỗi mình cậu vậy?"
"À?"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu hỏi này thì ngẩn người một chút, sau đó nhún vai, tùy tiện trả lời, "Có thể vì trước khi cậu ta ngất đi, người duy nhất nhìn thấy là em thôi."