Hôm nay trời không quá nắng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đường, gió cũng nhè nhẹ thổi, không hề mang chút không khí khô nóng nào.
Diệp Niệm Ninh dừng xe ngoài cửa tiệm bánh ngọt, sau đó vào tiệm nói với phục vụ: "Xin chào, phiền anh chuẩn bị cho tôi ly trà sữa và cái bánh kem nhỏ."
Phục vụ kinh ngạc một hồi, sau đó vội vàng nói: "Tiên sinh xin ngài chờ một chút, tôi đi gọi chủ cửa hàng đến."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, tháo khẩu trang xuống, sau đó ngồi trên ghế cầm menu lên xem thử.
Hôm nay cậu muốn đến thăm ban Thẩm Ý Phong một chút. Từ lúc Thẩm Ý Phong biết cậu tới thành phố H thì mỗi ngày đều lải nhải muốn cậu đến phim trường chơi. Cậu lừa Thẩm Ý Phong nói là không rảnh, trên thực tế là muốn lén đến cho Thẩm Ý Phong một bất ngờ.
"Xin chào tiên sinh, tôi là chủ của cửa hàng này, xin hỏi là ngài muốn đặt phần trà sữa và bánh kem nhỏ đúng không?" Một người đàn ông mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen đi đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, mặt mở nụ cười hỏi.
Diệp Niệm Ninh đẩy kính râm, gật đầu nói: "Đúng vậy, có được không?"
"Được thì có thể được đó, chỉ là không biết ngài muốn đặt loại trà sữa và bánh kem nhỏ nào?"
"Tiệm của các anh có tổng cộng bao nhiêu loại trà sữa và bánh kem nhỏ?"
"Trà sữa có loại, bánh kem nhỏ thì loại, cửa hàng của chúng tôi còn có sữa đông hai tầng và nước trái cây vv."
" loại trà sữa mỗi loại làm ly, còn lại ly thì làm thêm một loại sữa đông lạnh hai tầng mà các anh bán đi, bánh kem nhỏ thì mỗi loại làm phần."
Người đàn ông đưa hóa đơn trong tay cho phục vụ, "Được."
"Khi nào các anh có thể làm xong?"
"Có lẽ phải mất hơn ba tiếng. Vì nguyên liệu không đủ nên hiện giờ chúng tôi phải mua thêm."
Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra nhìn xem, hiện tại là giờ, hơn ba tiếng thì phải làm đến giờ, cậu cau mày, "Tầm hai giờ chiều anh có thể đưa mấy thứ này đến sở điện ảnh của đoàn phim《 Kinh thành điều 》cho tôi được không?"
"Được, nhưng muốn vào sở điện ảnh cần phải có giấy chứng nhận công tác thì tôi mới có thể vào được."
"Số điện thoại của anh là bao nhiêu?"
"Hả?"
Trong lúc nhất thời người đàn ông không phản ứng lại kịp, Diệp Niệm Ninh liền hỏi lại lần nữa.
"xxxxxxxx."
Chuông điện thoại vang lên, là Diệp Niệm Ninh gọi qua, "Đây là số điện thoại của tôi. Anh lưu lại đi, khi nào tới sở điện ảnh rồi thì gọi cho tôi."
"Được."
"Tổng cộng bao nhiêu tiền?" Diệp Niệm Ninh đứng lên đi đến quầy thu ngân quét mã thanh toán, người đàn ông vội vã cầm máy tính lên tính toán.
Thanh toán xong, Diệp Niệm Ninh liền xoay người đi, lúc đi tới cửa cậu bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng trước quầy hàng, "Anh tên là gì?"
"Tôi là Hứa Quan Đường."
Diệp Niệm Ninh khẽ cười một chút, rồi sau đó đẩy cửa rời đi.
Hứa Quan Đường?
Hình như cậu nghe qua cái tên này ở đâu rồi.
Nhưng mà nghe qua ở đâu nhỉ?
Tại sao cậu không có ấn tượng?
Ngay cả với Đường Giai Nhiễm cũng giống như vậy, rõ ràng cậu từng gặp Đường Giai Nhiễm rồi, nhưng lại không nhớ là gặp ở đâu.
Trở lại trên xe, Diệp Niệm Ninh hỏi : "Bát Giới, ký ức của anh có phải có vấn đề gì hay không?"
"Ký chủ, não cậu bị úng nước, ký ức hỗn loạn cũng rất là bình thường." trịnh trọng trả lời.
"... Nói lung tung! Não cậu mới úng nước!"
"Ký chủ, cậu đã quên là cậu chết đuối rồi sao? Hơn nữa, não tôi không có khả năng sẽ úng nước, nếu có nước vậy thì tôi sẽ báo hỏng."
Diệp Niệm Ninh hít sâu một hơi, quyết định không tiếp tục cái đề tài này với nữa, "Cậu có thể nói cho tôi biết Hứa Quan Đường và Đường Giai Nhiễm có liên quan gì với kiếp trước của tôi không?"
"Có thể, nhưng mà ký chủ cậu cần phải hoàn thành một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?"
"Hiện tại xin mời ký chủ lập tức gọi cho đối tượng mang năng lượng, và nói với đối tượng mang năng lượng một câu 'Anh có thể hôn tôi một cái không?'? Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được mức năng lượng là , hơn nữa tôi cũng sẽ nói cho ký chủ biết tất cả những chuyện về Hứa Quan Đường và Đường Giai Nhiễm."
"Hình như anh không có nói làm nhiệm vụ bây giờ mà? Anh chỉ hỏi thử nhiệm vụ là cái gì mà thôi, sao cậu lại trực tiếp phát nhiệm vụ cho anh?!"
"Ký chủ hỏi nội dung nhiệm vụ thì cũng đồng nghĩa với việc ký chủ đã đồng ý phát nhiệm vụ."
"Tại sao cậu không nói với anh chuyện này?"
"Quên mất."
"Tôi mẹ nó..." Diệp Niệm Ninh nghẹn một đống lời thô tục đang muốn tuôn ra, thì bị một câu của dội ngược về, "Xin mời ký chủ lập tức bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, sau mười phút còn chưa gọi cho đối tượng mang năng lượng, tôi sẽ khấu trừ mười năm tuổi thọ của cậu."
Diệp Niệm Ninh mỉm cười giơ ngón giữa lên với , sau đó lấy điện thoại ra, nhìn ba chữ "Thời Yến An" trên danh bạ, ngón tay lại chậm chạp không nhấn xuống.
Mẹ nó đây là loại nhiệm vụ biếи ŧɦái gì vậy chứ?
Lại còn muốn cậu nói với Thời Yến An 'Anh có thể hôn tôi một cái không'?
Nếu như chọc giận Thời Yến An, anh ta trực tiếp ném Kẹo Sữa cho mình thì phải làm sao đây?
"Ký chủ, mời cậu nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ."
Diệp Niệm Ninh còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên lên tiếng làm cậu hoảng sợ không thôi, tay cậu trượt một cái, gọi qua số điện thoại của Thời Yến An.
"Tút tút tút..."
", anh đ cả nhà cậu!"
"Tôi không có nhà."
"Cậu..." Diệp Niệm Ninh nói còn chưa nói xong, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền tới giọng của Thời Yến An, "Alo, Niệm Niệm?"
"A... À thì... , anh ăn cơm chưa?"
Diệp Niệm Ninh lập tức điều chỉnh thái độ, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một tí xíu lấy lòng.
"Chưa, tôi mới vừa dậy thôi."
"Hôm nay anh trực ca tối hở?"
"Không, ca sáng, chờ xong thì tôi đi làm."
"Ừm, à thì... Chính là... ờm..." Diệp Niệm Ninh lắp bắp, Thời Yến An cau mày hỏi: "Có chuyện gì? Làm sao vậy?"
Diệp Niệm Ninh nhắm mắt lại cắn cắn môi dưới, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Thời Yến An, anh có thể hôn tôi một cái không?"
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời Yến An không trả lời, Diệp Niệm Ninh luống cuống. Chắc không phải anh đang bận bứng Kẹo Sữa ra cửa sổ để ném xuống đó chứ?
"Cậu đang chơi trò đại mạo hiểm đấy à?"
Thần sắc Thời Yến An phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh thừa nhận là lúc nghe thấy lời vừa rồi của Diệp Niệm Ninh, anh đã có một loại xúc động muốn lập tức vọt tới trước mặt Diệp Niệm Ninh trao cho cậu một nụ hôn. Nhưng mà, đó chỉ là xúc động mà thôi.
Anh cũng hiểu nhất định là vì nguyên nhân nào đó mà Diệp Niệm Ninh bị bắt nói lời này với anh. Dù sao, cảm tình Diệp Niệm Ninh dành cho anh, anh hiểu rất rõ, chính là tình cảm giữa bạn bè với nhau.
"Ừm, anh tức giận đấy à? Không phải tôi cố ý lấy anh ra làm trò đùa đâu." Diệp Niệm Ninh cảm giác được dường như Thời Yến An cũng không vui lắm, sợ Thời Yến An hiểu lầm cậu lấy anh ra làm trò đùa, vội vàng giải thích: "Tôi cũng không có bạn bè gì nhiều, bọn họ muốn tôi gọi điện thoại tôi liền nghĩ tới anh đầu tiên. Xin lỗi đã khiến anh tức giận."
"Tôi không sao, cứ như vậy đi, tôi đi làm."
"Ồ, tạm biệt."
Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh thở dài một hơi.
"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được mức năng lượng là . Xin hỏi ký chủ muốn biết tin tức gì về Hứa Quan Đường và Đường Giai Nhiễm?"
"Hai người bọn họ có liên quan gì với kiếp trước của anh?"
"Không có liên quan gì, một người là đàn anh của cậu một người là fans của cậu."
"Kiếp trước có phải anh đã gặp bọn họ ở đâu rồi không?"
"Đúng, một người từng gặp ở trường học, người còn lại ở buổi fan meeting."
"Vậy sau khi anh chết hai người bọn họ thế nào?"
"Một người trở thành diễn viên phái thực lực trong giới giải trí, còn người kia thì qua đời."
"Gì? Ai qua đời?"
"Đường Giai Nhiễm."
"Tại sao cô ta lại qua đời?"
"Bệnh trầm cảm."