Nghe Diệp Thanh Lâm nói, Hứa Quan Đường là anh em tốt của ảnh. Tuy rằng hai người không có thời gian gặp gỡ thường xuyên, nhưng chỉ cần ảnh tới thành phố H hoặc là Hứa Quan Đường tới thủ đô, hai người nhất định phải gặp nhau một lần.
"Vậy những anh em khác của anh đâu? Em nhớ rõ thời anh còn đi học không phải có ba bốn người anh em gì đó sao?" Diệp Niệm Ninh một tay cầm đùi gà một tay cầm ly nước trái cây, vừa ăn vừa hỏi.
"Khụ khụ!"
Hứa Quan Đường lớn tiếng ho khan một tiếng, sau đó nhét một khối bánh tùng vào miệng Diệp Niệm Ninh, rồi nói: "Em trai em ăn nhiều một chút, gầy quá!"
Diệp Niệm Ninh biết mình đã hỏi điều không nên hỏi, bèn vội vàng mím môi, chuyên tâm ăn hết đồ ăn của mình.
Một bữa cơm ăn từ giờ đến giờ, mấy người họ thấy thời gian cũng đủ rồi liền đứng dậy rời đi.
"Diệp Niệm Ninh, em đi đâu thế?" Diệp Thanh Lâm ngồi trên xe khi thấy Diệp Niệm Ninh vẫn mãi chưa chịu lên, bèn cất tiếng hỏi.
Diệp Niệm Ninh chỉ chỉ Hứa Quan Đường, cười nói: "Em đi cùng anh Hứa, vừa nãy không phải đã đặt bánh ngọt ở tiệm của anh ấy sao, chờ xong rồi thì em đưa đồ đến gặp Thẩm Ý Phong luôn. Anh về khách sạn với Tử Khiêm trước đi, chắc ăn xong bữa chiều ở đó thì em mới về."
"Em mới quen biết bao lâu với Thẩm Ý Phong kia? Mà vừa tặng quà vừa thăm ban lại còn chống lưng."
Diệp Thanh Lâm nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không quá coi trọng tình bạn giữa Diệp Niệm Ninh và Thẩm Ý Phong.
"Ai nha, em và cậu ta là nhất kiến như cố đó chứ sao!" Diệp Niệm Ninh nháy mắt ra hiệu cho Tống Tử Khiêm đang ngồi ghế lái, sau khi nhận được tín hiệu Tống Tử Khiêm liền vội vàng nói: "Tôi đã nói chờ tôi xong sẽ đặt bữa chiều tại nhà hàng của anh Hứa giúp cậu thì phải, phần đúng không?"
()Mới quen đã thân, gặp lần đầu đã quen thân.
Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt với hai người họ sau đó liền xoay người ngồi trên xe của Hứa Quan Đường.
Khí trời trong xanh, bầu trời không có lấy một áng mây, cái nắng như muốn thiêu đốt mặt đất. Trên đường phần lớn người đi bộ đều mang ô che nắng, ai nấy cũng không muốn ở ngoài nắng như vậy dù chỉ là một giây.
Lúc Diệp Niệm Ninh và Hứa Quan Đường trở lại tiệm bánh ngọt, nhân viên của cửa hàng đã đem tất cả đồ đặt trong thùng xốp, có thể là vì để tránh cho bánh kem bị tan ra, mỗi một thùng xốp còn đi kèm thêm hai túi chườm đá.
"Phục vụ của các anh xịn ghê nha!" Diệp Niệm Ninh đưa mấy thùng xốp vào cốp xe, phần bánh kem và trà sữa, lấy bảy thùng xốp, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đương nhiên sẽ khác nhau.
"Đó là tất nhiên, đặc biệt cậu còn là em trai của anh, phục vụ càng phải nâng lên một level!"
Hứa Quan Đường vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại liền vang lên, anh nói với Diệp Niệm Ninh một tiếng, sau đó đi sang một bên nhận máy.
Chờ khi anh nhận điện thoại xong quay lại, biểu tình liền từ hihi haha biến thành vội vàng nghiêm trọng, Diệp Niệm Ninh nghĩ có thể là anh ta có việc gấp gì đó, liền nói: "Nếu không thì anh chỉ cần cho em mượn xe, tự em đi là được."
"Tự em làm xong được sao? Cứ để anh đưa em tới đó trước đi."
"Uầy, có mấy thùng xốp thôi mà, có cái gì mà không thể làm xong, anh cứ yên tâm bận việc của anh đi. Hay là anh không muốn cho em lái xe của anh?"
"Ôi em trai của anh, em đang nói cái gì vậy? Xe này của anh đều có thể cho em mà còn sợ em lái sao? Đơn giản là anh sợ em không xử lý được mà thôi."
"Em làm được mà, anh đi nhanh đi, đừng đứng ở đây dông dông dài dài nữa. Anh còn nói nhiều như vậy nữa không chỉ làm chậm trễ chuyện của anh mà cũng sẽ làm chậm trễ chuyện của em đó."
"Được được được, anh đi trước, em tự đi thì đi chậm chút!" Dứt lời, Hứa Quan Đường liền đội nón, cưỡi lên một chiếc moto rời đi.
Diệp Niệm Ninh nhìn bóng lưng Hứa Quan Đường cười cười, chờ khi dọn xong rồi liền lên xe tiến thẳng về sở điện ảnh.
Quy mô của sở điện ảnh tại thành phố H không nhỏ hơn bao nhiêu so với thủ đô. Hiện nay cũng đã xây dựng bốn trường quay lớn và ba trường quay loại nhỏ, cùng với rất nhiều khu tham quan hấp dẫn. Mà có thể là do địa thế lưng dựa núi lớn, thế nên nó càng thích hợp quay phim cổ trang hơn so với hai sở điện ảnh ở thủ đô, rất nhiều đoàn phim cổ trang cơ bản đều tập trung tại nơi này.
Các sở điện ảnh lớn tại nước Z này đều có một yêu cầu cứng nhắc, chính là không cho phép bất kỳ người nào không có giấy chứng nhận công tác tiến vào, vì thế thời điểm Diệp Niệm Ninh xuống xe liền gặp phải tình huống bị các fans vây kín.
"A a a a! Là Niệm Niệm!"
"Niệm Niệm em yêu anh!"
"Niệm Niệm, anh có thể cho em chữ ký không?"
"Niệm Niệm, em muốn sinh khỉ con cho anh!"
"......"
Sự cuồng nhiệt của các fans hoàn toàn lấn át giọng nói của Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho đạo diễn《 Kinh thành điều 》.
"Alo, đạo diễn Trịnh, cháu là Niệm Ninh!" Diệp Niệm Ninh gân cổ lên nói với đầu dây bên kia.
"Niệm Ninh hả, làm sao vậy?" Trịnh Duệ nói một tiếng với phó đạo diễn, sau đó đi sang một bên trò chuyện với Diệp Niệm Ninh.
"Cháu đã tới ngoài sở điện ảnh rồi, ngài có thể nhờ hai người đến đây giúp cháu dọn đồ đạc xuống không? Cháu có mua trà sữa và bánh kem đến cho mọi người!"
"Được được được, bây giờ tôi sẽ bảo người đến."
"Cảm ơn đạo diễn Trịnh!"
Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh bắt đầu chụp ảnh ký tên cùng các fans, nhưng không còn cách nào khác fans quá nhiều mà thời gian lại quá ngắn, chờ đến khi nhân viên công tác mà Trịnh Duệ phái ra tới, cậu chỉ mới ký tên xong cho / fans.
Sau khi chào hỏi cùng fans cậu liền đi theo sau nhân viên công tác vào sở điện ảnh. Đoàn phim《 Kinh thành điều 》ở một trường quay lớn, có một số nhân viên công tác nhìn thấy Diệp Niệm Ninh hầu như đều lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa phấn khích, Diệp Niệm Ninh hướng về phía họ cười cười, xem như đánh tiếng chào hỏi.
"Đạo diễn Trịnh, cháu tới rồi!" Diệp Niệm Ninh đi đến bên cạnh Trịnh Duệ cười nói.
Trịnh Duệ vội vàng đứng dậy chào đón, sau đó cầm loa hô với các diễn viên đang quay phim, "Nghỉ ngơi một lát, đoàn phim của chúng ta có một thầy đến thăm ban!"
"Ngài gọi cháu là thầy cháu không dám nhận đâu ạ!" Diệp Niệm Ninh vội vàng xua tay nói.
Trịnh Duệ là một đạo diễn điện ảnh tuyến một chuyên nghiệp, ông quay điện ảnh không một bộ nào là có điểm thấp hơn . Hơn nữa mắt nhìn người của ông cũng rất sắc sảo, giữa đám người ông thật sự chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể biết vai diễn đó hợp với người nào nhất. Với cả khi ông dẫn người cũng sẽ dẫn đến nổi tiếng, cũng được xem như là một truyền kỳ trong giới.
Mà vì sao Diệp Niệm Ninh lại quen biết với Trịnh Duệ? Đó là bởi vì lúc cậu mới vừa debut Trịnh Duệ có tới tìm cậu mời diễn, lúc ấy cậu trẻ người non dạ, một lòng một dạ chỉ có ca hát, không nghĩ nhiều đã từ chối.
Nếu có thể quay lại lúc ấy, cậu nhất định phải đáp ứng lời mời kia, nói không chừng anti-fan có thể sẽ ít hơn bây giờ một tí.
"Cái này có gì mà không dám nhận. Đúng rồi, hiện tại Ý Phong đang ở trong phòng hóa trang bổ trang lại, cậu đến gặp cậu ta đi."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Dạ. Vậy mấy thứ kia đạo diễn Trịnh ngài bảo người phân chia đi nhé. Còn có cơm chiều hôm nay cháu đã gọi người đặt rồi, đạo diễn Trịnh ngài cũng đừng bảo người chuẩn bị."
"Đã đặt bữa chiều? Lần này cậu đến thăm ban đã tiêu hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Ai nha không có việc gì, số tiền nhỏ mà thôi."
"Người trẻ tuổi thật không tiếc tiền, được, cậu mau đi đi." Trịnh Duệ cười tủm tỉm nhìn Diệp Niệm Ninh, sau đó bảo những người xung quanh phân chia đồ trong thùng xốp ra.
Diệp Niệm Ninh tâm trạng hớn hở lấy bánh kem và trà sữa từ thùng xốp ra đi về hướng phòng hóa trang, kết quả còn chưa đi tới phòng hóa trang cậu đã chạm mặt người mà mình không ngờ sẽ gặp được ở đây.
"Cố Tầm Hạc?!"