Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

chương 33: hạ từ yên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi ra viện, Diệp Niệm Ninh liền lập tức tới studio tiếp tục quay quảng cáo, cậu đã chậm trễ mấy ngày rồi, cần phải nhanh chóng đuổi kịp tiến độ mới được.

Trong mấy ngày cậu nỗ lực quay quảng cáo này Kiều Dư Phồn và Khương Vi Ân cũng không có xuất hiện nữa, ngay cả chỉnh sửa hợp đồng cũng là do trợ lý của Kiều Dư Phồn đưa tới.

Chừng ba ngày sau, Diệp Niệm Ninh đã quay xong toàn bộ nội dung của quảng cáo rồi, bao gồm cả ảnh tuyên truyền, chắc vài ngày nữa là có thể ra mắt.

"Đi mau đi mau! Tôi đã liên hệ xong với đoàn ekip ở nước Y, bọn họ đã đến, ngay cả cộng sự của cậu cũng đã dạo chơi hai ngày ở nước Y rồi." Tống Tử Khiêm kéo vali ra khỏi khách sạn, vừa đi còn vừa thúc giục.

"Cộng sự?" Diệp Niệm Ninh ngồi ở ghế sau trên xe taxi nghi hoặc nhìn Tống Tử Khiêm, cậu mới vừa được biết cái MV này phải hai người quay.

Tống Tử Khiêm vỗ đầu một cái, lấy một phần kế hoạch từ balo ra đưa cho Diệp Niệm Ninh, "Quên nói với cậu, MV lần này là cậu và từ Hạ Từ Yên cùng nhau quay, cậu biết Hạ Từ Yên không? Là một người rất nổi tiếng trên mạng."

Diệp Niệm Ninh nhận lấy hồ sơ kế hoạch lắc đầu, "Nữ hả?"

"Không phải, là một cậu bé. Cậu có thể lên Ngân Hà tìm kiếm thử xem, cậu ấy là một người làm video ngắn, hình như năm nay mới vừa trưởng thành thôi."

"Ồ."

Nghe cái tên Hạ Từ Yên này cậu còn tưởng rằng là một cô gái chứ.

Ngân Hà là một app đăng video ngắn rất hot. Bình thường lúc rảnh rỗi Diệp Niệm Ninh cũng sẽ lên đây chia sẻ sinh hoạt hằng ngày của mình. Dĩ nhiên, chủ yếu vẫn là lên livestream.

Mà kiếp trước cậu cũng chưa từng nghe qua cái tên Hạ Từ Yên này, có lẽ là do giới khác nhau đi, nhưng Hạ Từ Yên có thể ở trên app này thu hút được hàng ngàn fans thì nhất định không dễ dàng, phải cần rất nhiều nỗ lực mới có thể đi từ con số không đến hiện tại, cậu không biết, nhưng cậu tỏ vẻ bội phục.

Sau khi nghe xong lời Tống Tử Khiêm nói, cậu lập tức ném hồ sơ kế hoạch sang một bên, cầm điện thoại mở app Ngân hà, gõ trên thanh tìm ba chữ "Hạ Từ Yên", xuất hiện trên đầu chính là tài khoản của Hạ Từ Yên.

Tùy ý lướt nhìn trang chủ của cậu ta, hầu như toàn là video ngắn, ngẫu nhiên mới thấy mấy cái video biến hình này nọ. Ngoại hình ấy hả, là kiểu mềm mại mong manh khiến người ta vừa nhìn thấy thì sẽ dâng lên ý muốn bảo vệ.

Cậu đối với kiểu ngoại hình này đã vô cảm, nhưng nghĩ lại là cộng sự hợp tác với nhau, liền tùy tay nhấp theo dõi Hạ Từ Yên, cậu không ngờ rằng cái theo dõi nho nhỏ này sẽ làm oanh động lớn thế nào trên mạng.

Lúc đến nước Y đã là giờ tối, mà ba người Diệp Niệm Ninh, Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đều đã ngủ một giấc trên máy bay, lần này trở về khách sạn chắc phải đến một hai giờ mới ngủ được, cho nên Diệp Niệm Ninh liền đề nghị đi ăn món ăn đặc sắc của nước Y, hai người còn lại tất nhiên là không có bất kỳ ý kiến gì.

"Hạ Từ Yên cũng chưa ngủ, hay là gọi cậu ta đi cùng đi, vừa lúc để hai người các cậu quen biết nhau trước một lúc." Tống Tử Khiêm nhìn Diệp Niệm Ninh hỏi.

Diệp Niệm Ninh dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Tống Tử Khiêm, "Sao anh biết cậu ta chưa ngủ?"

"Đừng nghĩ vớ vẩn, vừa rồi tôi vẫn luôn bàn chuyện công việc cùng cậu ta." Tống Tử Khiêm quơ quơ điện thoại trong tay, nhún vai nói.

"Tôi không nghĩ vớ vẩn, tôi chỉ tò mò mà thôi." Trên mặt Diệp Niệm Ninh lộ ra nụ cười giảo hoạt như có như không, tiểu tinh linh tinh quái.

"Được được được. Vậy rốt cuộc có gọi cậu ta không?" Tống Tử Khiêm không biết giận hỏi.

"Gọi đi, cậu ta cũng ở khách sạn này sao?"

"Ừm, ngay ở dưới lầu."

"Vậy anh cứ nói với cậu ta, chúng ta ở đại sảnh chờ cậu ta."

"Được." Tống Tử Khiêm vừa gửi tin nhắn vừa đi theo Diệp Niệm Ninh, vô thức ngẩng đầu thoáng nhìn, thấy Diệp Niệm Ninh không đeo khẩu trang và đội mũ, cau mày, nói với Trần Ngư Nhi đang ăn đồ ăn vặt bên cạnh: "Ngư Nhi, em về phòng lấy khẩu trang và mũ cho cậu ấy đi."

"Lấy mũ lưỡi trai hay là mũ ngư dân vậy?" Trần Ngư Nhi hỏi.

"Mũ ngư dân đi." Diệp Niệm Ninh quay đầu lại bảo Trần Ngư Nhi.

Trần Ngư Nhi làm thủ thế OK, rồi vội vàng chạy về phòng, mà Diệp Niệm Ninh cùng Tống Tử Khiêm thì dừng bước đứng tại chỗ chờ cô.

"Đã ở nước ngoài mà còn đội mũ và đeo khẩu trang hả? Tiếng tăm của tôi đâu có lớn tới vậy đâu?" Diệp Niệm Ninh duỗi tay vò vò tóc mình, mặt tỏ vẻ không hề gì.

"Người Hoa ở nước Y rất nhiều, vì tránh tạo thành phiền phức không đáng có, vẫn là mang theo đi."

Vừa lúc Trần Ngư Nhi cầm mũ và khẩu trang chạy tới, Tống Tử Khiêm thuận tay nhận lấy, đội mũ lên đầu Diệp Niệm Ninh, lại nhét khẩu trang vào tay cậu.

Diệp Niệm Ninh bĩu bĩu môi, đành chịu đeo khẩu trang lên.

Khi đi đến đại sảnh, ánh mắt Tống Tử Khiêm sáng lên, vẫy vẫy tay với chàng trai đang đứng ở cửa, chàng trai kia thấy bọn họ đến cũng vội vàng cười cười chạy tới.

"Chào anh Tống, chào Ngư Nhi." Đầu tiên là chàng trai chào hỏi Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi, sau đó mới khẩn trương chào Diệp Niệm Ninh: "Chào tiền bối, em là Hạ Từ Yên."

Nói xong, Hạ Từ Yên còn cúi người một góc ° tiêu chuẩn chào Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh bị hành động này của cậu ta dọa cho hoảng sợ, vội vàng xua tay nói: "Đừng đừng đừng, anh chỉ lớn hơn cậu hai ba tuổi mà thôi, cậu gọi tôi anh Niệm là được rồi."

"Dạ được ạ, anh Niệm." Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Hạ Từ Yên mà Diệp Niệm Ninh ngứa tay, ma xui quỷ khiến, Diệp Niệm Ninh đã duỗi tay niết mặt người ta.

Một giây, hai giây, ba giây...

Cuối cùng vẫn là Tống Tử Khiêm đập tay Diệp Niệm Ninh một phát cậu mới phản ứng lại, "Cậu làm gì vậy? Buông tay đi chứ!"

Diệp Niệm Ninh rụt vuốt lại, không được tự nhiên khụ một tiếng, nhìn Hạ Từ Yên đang đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói một câu: "Xúc cảm không tồi."

Hạ Từ Yên thoáng cái ngại ngùng không thôi, đỏ mặt nhỏ giọng đáp lại một câu: "Anh Niệm thích mặt em là vinh hạnh của em."

Lời xin lỗi của Diệp Niệm Ninh còn chưa ra khỏi miệng, bỗng chốc đã nghẹn lại ở cổ họng, cậu kinh ngạc liếc nhìn Hạ Từ Yên, lại dòm dòm Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi cũng đồng dạng kinh ngạc, nuốt nuốt nước miếng, đem câu xin lỗi kia nuốt vào trong bụng.

Ôi lạy chúa!

Thái độ ấy vừa rồi của Hạ Từ Yên có vẻ như muốn rất hoanh nghênh còn vờ từ chối đấy à?

Không phải là Hạ Từ Yên cho rằng tui muốn quy tắc ngầm cậu ta đó chứ? Không thể nào không thể nào?

"Anh Niệm, anh uống sữa chua không?" Đôi mắt Hạ Từ Yên sáng lấp lánh nhìn Diệp Niệm Ninh, tay cầm sữa chua đã duỗi tới ngực Diệp Niệm Ninh rồi.

Em trai à!

Cậu đưa sữa chua không cần phải duỗi tay dài như vậy đâu?

Cái này là cậu ép tui nhận đó nha!

Trong lòng Diệp Niệm Ninh đầy câu phun tào, mặt lại xấu hổ mỉm cười, nhận sữa chua mà Hạ Từ Yên đưa qua, cũng lễ phép nói câu: "Cảm ơn."

Hạ Từ Yên thoáng cái lại đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không cần cảm ơn đâu, anh Niệm anh thích là tốt rồi."

Mặc dù khi nói những lời này giọng cậu ta thật sự rất nhỏ, nhưng trong xe lại yên tĩnh, nên vẫn đủ để tất cả mọi người nghe được.

Diệp Niệm Ninh trầm mặc mở cửa sổ xe ra, gió lạnh thổi vào trong xe, cũng thổi đi bao suy nghĩ kỳ quái trong đầu những người còn lại ra ngoài trừ Hạ Từ Yên.

"Hắt xì~" Tiếng hắt xì nhỏ xíu vang lên, Diệp Niệm Ninh vội đóng cửa sổ xe lại, đến hỏi Hạ Từ Yên bên cạnh, "Xin lỗi, quên hỏi cậu."

"Không sao đâu anh Niệm, anh muốn hóng gió thì cứ hóng đi, em đều có thể, em nghe anh." Hạ Từ Yên nhích lại ngồi gần Diệp Niệm Ninh chút, giọng nói mềm mềm mại mại, lại còn mang theo ngữ khí nũng nịu chỉ thuộc về cậu ta.

Người trong xe nghe mà đều nhanh chóng nổi da gà.

"Cái đó... Từ Yên đúng không?"

"Dạ." Hạ Từ Yên nghe Diệp Niệm Ninh gọi cậu ta, liền ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn mặt Diệp Niệm Ninh.

"Từ Yên..." Diệp Niệm Ninh nói còn chưa dứt câu, Hạ Từ Yên đã lên tiếng ngắt lời: "Anh Niệm, anh gọi em là Yên Yên đi~"

Diệp Niệm Ninh hít sâu một hơi, ở trong lòng mặc niệm ba lần "Tui không tức giận" sau mới ổn định cảm xúc của bản thân, "Được rồi Yên Yên. Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không được lễ phép lắm không?"

"Anh Niệm, anh hỏi vấn đề gì cũng đều lễ phép hết nha!"

Diệp Niệm Ninh tự động xem nhẹ cái chữ "Nha" cuối cùng trong lời Hạ Từ Yên, hỏi thẳng: "Giọng của cậu vốn chính là như vậy sao?"

"Dạ, anh Niệm anh không thích giọng em hả?" Hạ Từ Yên chớp chớp mắt nhìn về phía Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh châm chước cách dùng từ một hồi, cố gắng hết sức tránh tổn thương đến tâm hồn nhỏ yếu kia của Hạ Từ Yên, "Cũng được."

Hạ Từ Yên cười xán lạn, "Vậy là tốt rồi, em còn tưởng anh Niệm không thích chứ."

"Không..." Diệp Niệm Ninh bất lực nói.

"Anh Niệm, nếu anh không thích em thì nhất định phải nói cho em biết nha, em sẽ cố gắng hết sức để khiến anh thích." Hạ Từ Yên cắn môi dưới, trong mắt toát ra sự dè dặt làm Diệp Niệm Ninh cảm thấy có chút không đành lòng.

Thôi quên đi, dù sao lúc hợp tác xong có lẽ cũng sẽ không gặp lại nữa, cứ vậy trước đi.

Diệp Niệm Ninh thở dài trong lòng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại Hạ Từ Yên.

Hạ Từ Yên cúi đầu, đôi tay cầm điện thoại, độ sáng màn hình được điều chỉnh tới thấp nhất, ngón tay gõ bàn phím, đăng một bài Weibo.

Từ Yên V: Hôm nay gặp được tiền bối @ Bố Ninh Online dỗi, trong mấy ngày tới sẽ còn hợp tác cùng tiền bối, ngẫm lại đã cảm thấy vui vẻ. Hiện tại chúng tôi đang xuất phát đi ăn bữa cơm đó nha!

Định vị: Nhà ăn nào đó ở nước Y.

Đăng Weibo xong, khóe miệng Hạ Từ Yên nhếch lên một độ cong, tất cả ánh sao trong mắt đều biến mất hầu như không còn, thay vào đó chính là đầy ắp tính toán.

"Rốt cuộc cũng tới rồi! Em sắp đói chết mất thôi!" Trần Ngư Nhi xuống xe đầu tiên, trong giọng nói tràn đầy gấp gáp không chờ nổi.

"Đi thôi đi thôi, ăn nhanh về nhanh, buổi tối ở đây rất lạnh, biết vậy đã mặc áo khoác rồi." Tống Tử Khiêm chà chà tay mình, sải bước cùng Trần Ngư Nhi vào nhà hàng trước.

Diệp Niệm Ninh và Hạ Từ Yên cùng xuống xe, cậu chưa ăn gì trên máy bay, cho nên bây giờ người đói nhất trong bốn người hẳn là cậu.

"A!" Tiếng Hạ Từ Yên vang lên từ phía sau, Diệp Niệm Ninh dừng bước chân lại xoay người nhìn cậu ta, hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Từ Yên xua xua tay, đỏ mặt thẹn thùng nói: "Anh Niệm, áo em bị cửa xe kẹp lại rồi."

Diệp Niệm Ninh cau mày, cậu đi tới trước mặt Hạ Từ Yên, cúi người xuống thử kéo áo ra, nhưng mãi không được.

"Chậc."

Diệp Niệm Ninh có hơi không kiên nhẫn, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Tống Tử Khiêm: "Tử Khiêm, anh cầm chìa khóa xe ra đây một lát, áo Hạ Từ Yên bị cửa xe kẹp lại rồi, anh quay lại mở cửa đi."

"Hả?" Đang chuẩn bị ăn Tống Tử Khiêm thở dài một hơi, "Anh ra ngay."

Trần Ngư Nhi uống nước giải khát nhìn Tống Tử Khiêm hỏi, "Sao vậy anh Tống?"

"Áo của Hạ Từ Yên bị cửa xe kẹp lại, anh ra mở cửa đây, em ăn trước đi, không cần chờ tụi anh đâu."

"À à, được."

Tống Tử Khiêm cầm chìa khóa xe lên vội vội vàng vàng chạy ra ngoài nhà ăn, sau khi mở cửa xe ra, bất đắc dĩ nói với Diệp Niệm Ninh và Hạ Từ Yên: "Đi vào thôi."

"Ừm." Diệp Niệm Ninh đáp lại, quay đầu nhìn Hạ Từ Yên đang cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: "Nhìn đường đi, bạn nhỏ."

Bước chân Hạ Từ Yên dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Diệp Niệm Ninh, tim bỗng nhiên đập nhanh một nhịp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio