Từ sau khi nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Thời Yến An, cậu không còn dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Chỉ có những lúc Thời Yến An chủ động bắt chuyện với cậu, cậu mới bất đắc dĩ đưa mắt nhìn anh.
Cậu cứ có cảm giác như mình đã bỏ qua cái gì đó, nhưng chính cậu cũng nghĩ không ra là cái gì.
Vì vậy cậu dứt khoát không nghĩ đến nữa, cầm cốc bia lên uống cùng Thẩm Ý Phong.
Màn đêm như tấm lụa màu xám lặng lẽ buông xuống, bao trùm cả bầu trời.
Những ánh đèn đủ sắc màu phản chiếu trên mặt biển, mỗi lần cơn gió đi qua là lúc tạo nên những gợn sóng, ánh lên sắc bạc như ngàn vạn chiếc vảy cá lấp lánh giữa đại dương xanh.
"Nào! Cạn!" Thẩm Ý Phong đặt ly rượu đã uống lên bàn một cái cạch, sắc mặt đã đỏ bừng, lớn tiếng nói với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh cũng say, không chỉ say mà còn say quắc cần câu nữa.
Cậu xua xua tay, vừa nấc cụt vừa nói: "Thôi...!Hức...!Không uống nữa...!Mai rồi uống tiếp..."
"Cậu yếu như gà ấy...." Thẩm Ý Phong nói xong thì gục đầu xuống bàn ngủ mất, Diệp Niệm Ninh nhìn tên nhóc bên kia, cười cười, nói với Lý Tê Vũ: "Anh đưa cậu ấy...!về trước đi...!Mai rồi gọi lại sau..."
Lý Tê Vũ gật đầu, đoạn nhìn về phía Thời Yến An mới nhấp vài ngụm: "Vậy bọn tôi đi trước, tạm biệt!"
"Được." Chờ Lý Tê Vũ đưa Thẩm Ý Phong rời khỏi đó, Thời Yến An mới vẫy tay gọi bà chủ, "Tính tiền!"
"Của các vị là tệ chẵn."
"Ừm." Thời Yến An đứng lên vừa định lấy điện thoại ra quét mã, Diệp Niệm Ninh vội vàng ôm chặt lấy chân anh.
Anh cúi đầu xuống nhìn cậu, thấy Diệp Niệm Ninh đang chu miệng làm nũng: "Đừng đi mà, ôm miếng~~"
Âm thanh mềm mại như chạm vào trái tim của Thời Yến An.
Chợt như hũ mật trong trái tim anh đã vỡ ra rồi thì phải, thật ngọt quá đi mất!!!
"Chị có thể lấy tấm thẻ quét mã QR lại đây một chút được không?" Thời Yến An ho nhẹ một tiếng, vội vàng che giấu hết mấy chữ "ngọt" viết đầy trên mặt mới nói với bà chủ.
Bà chủ cười tủm tỉm cầm tấm thẻ lại, Thời Yến An lấy điện thoại ra quét mã, trong quầy đã vang lên âm thanh nhắc nhở.
Thời Yến An cất lại điện thoại vào túi, đang muốn đỡ Diệp Niệm Ninh đi, bà chủ đã nói: "Cậu đẹp trai à, bạn trai cậu uống say thì cậu phải cõng người ta về đi chứ! Còn đỡ làm cái gì? Đều là người một nhà, ngại ngùng gì chứ?"
"Em ấy..." Thời Yến An vừa mới nói hai chữ thì không nói nữa.
Hình như bị hiểu lầm như vậy cũng tốt lắm.
Bạn trai...!nghe thích thật.
Anh trầm mặc cõng Diệp Niệm Ninh đi ra tới đường lớn gọi xe.
Diệp Niệm Ninh cũng ngoan ngoãn dựa vào lưng anh, mắt nhắm nghiền, có lẽ đã ngủ rồi.
"Tích...!Xin kỷ chủ nhân cơ hội này hoàn thành nhiệm vụ." online nhắc nhở.
Diệp Niệm Ninh bị âm thanh đột nhiên vang lên của dọa hết hồn, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, trả lời: "Tôi biết rồi."
"Biết cái gì cơ?" Thời Yến An nghe được tiếng Diệp Niệm Ninh, ngạc nhiên hỏi lại.
"Không...!Không có gì đâu." Diệp Niệm Ninh lắc đầu nói.
Sau đó lại là một hồi trầm mặc dài đằng đẵng.
Sau khi xuống xe, Thời Yến An đang muốn cõng cậu, Diệp Niệm Ninh lại tự mình xuống xe.
Thời Yến An vội vàng đi đến bên cạnh nắm lấy tay cậu, sợ cậu ngã mất.
"Niệm Niệm, sao lúc nãy em lại không để ý tới tôi?" Thời Yến An nhìn sườn mặt tinh xảo của Diệp Niệm Ninh, cất giọng đầy tủi thân.
Vừa nãy lúc ở quán nước, dường như Diệp Niệm Ninh vẫn luôn cố ý xa cách anh, anh có thể cảm giác được, nhưng anh lại không biết vì sao.
Có lẽ nào...!Em ấy đã biết rồi không?
Diệp Niệm Ninh nghiêng đầu, ánh mắt mông lung nhìn Thời Yến An, tựa hồ nghe không hiểu anh đang nói gì.
"Sao lúc nãy em lại không để ý tới tôi?" Thời Yến An lặp lại câu hỏi vừa rồi.
"Tôi đâu có." Lần này Diệp Niệm Ninh hiểu rồi, cậu nhíu nhíu mày nói.
"Sao lại không? Rõ ràng là có mà! Lúc nãy em cứ phớt lờ tôi mãi." Thời Yến An dừng lại một chút, vẻ mặt anh trở nên đáng thương, "Em nói cho tôi biết nguyên nhân được không?"
Đây là lần đầu tiên Diệp Niệm Ninh nhìn thấy vẻ mặt này của Thời Yến An, cậu cười vươn tay, nhéo vài cái trên mặt Thời Yến An, đoạn nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh thích tôi không?"
Thời Yến An nghe được lời này thì rất sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nỉ non một tiếng "Phải."
Diệp Niệm Ninh không nghe được chữ phải này của Thời Yến An, ngược lại là tự mình trả lời: "Hừm, làm sao mà anh thích tôi được chứ? Tính tôi khó ở như vậy, trừ khi mắt anh mù, không thể nào thích tôi được."
"Tôi không..." Mù...!
Chữ sau cùng của Thời Yến An còn chưa kịp thốt nên lời, Diệp Niệm Ninh lại nói: "Có phải anh thích tôi không? Tôi nhìn là biết luôn! Cái tên tâm thần Thẩm Ý Phong kia còn nói ánh mắt anh nhìn tôi kỳ lạ...!Kỳ lạ chỗ nào, tôi thấy cũng giống như nhìn mọi người mà!"
"Diệp Niệm Ninh." Thời Yến An đột nhiên gọi tên đầy đủ của Diệp Diệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh không lên tiếng, ngơ ngác nhìn anh.
"Tôi thích em."
Vốn dĩ, nếu Thời Yến An không uống rượu thì anh nhất định sẽ suy nghĩ chuẩn bị việc tỏ tình thật cẩn thận chu đáo.
Thế nhưng lúc này, dưới tác dụng của cồn, lại thêm những lời của Diệp Niệm Ninh đã kích thích tâm tình của anh, khiến anh bật ra điều mà mình cất giấu trong lòng bấy lâu.
Anh không quan tâm ngày mai Diệp Niệm Ninh tỉnh rượu rồi có còn nhớ hay không, anh chỉ muốn nói cho cậu nghe những tình cảm đã đè nén trong tim anh suốt bao ngày.
"Yến An..." Diệp Niệm Ninh nhất thời cũng không biết phải trả lời anh như thế nào.
"Diệp Niệm Ninh, tôi thích em.
Tuy rằng thời gian chúng ta làm bạn chưa thể nói là lâu, nhưng tôi thật sự thích em.
Thích đến mức chỉ muốn viết tên em cạnh tên tôi trong sổ hộ khẩu."
"Ấy...!À thì..."
Vừa lúc hai người bước vào thang máy, Diệp Niệm Ninh lập tức dựa vào tường, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Tuy rằng cậu có hơi say, nhưng không có nghĩa cậu nghe không hiểu tiếng người!
Hơn nữa vừa rồi bất thình lình online cũng khiến cậu tỉnh táo hơn nhiều, men say đã không còn nặng nề nữa.
Cậu thật sự không ngờ Thời Yến An sẽ thích mình, cũng không hiểu rốt cuộc mình có điểm nào đáng để anh thích.
"Đinh!" một tiếng, thang máy đã lên tới nơi.
Trong đầu Diệp Niệm Ninh đang rối thành một nùi, đi không nhìn đường, nhất thời không chú ý đến bậc cửa thang máy, thế là vấp ngã.
Mà Thời Yến An sau khi thổ lộ với Diệp Niệm Ninh xong cũng đang vô cùng hồi hộp.
Anh cũng không mong Diệp Niệm Ninh có thể đồng ý ngay, chỉ hy vọng cậu đừng vì vậy mà xa lánh anh.
Thế nhưng vừa nghe "phịch" một tiếng, suy nghĩ của anh nháy mắt bị cắt ngang.
Anh cúi đầu nhìn, Diệp Niệm Ninh đang nằm dưới đất, hình như vừa rồi ngã không nhẹ.
Anh vội vàng ra khỏi thang máy, đỡ Diệp Niệm Ninh dậy.
Diệp Niệm Ninh nhìn Thời Yến An, chớp mắt một cái, nước mắt bắt đầu tuôn như mưa.
"Thời Yến An...!Oa oa...!Tôi đau..." Diệp Niệm Ninh dang hai tay ôm lấy cổ Thời Yến An.
Thời Yến An bị cậu ôm chặt đến mức suýt thì tắt thở, khó khăn lắm mới khiến Diệp Niệm Ninh thả lỏng ra một chút, anh mới an ủi nói: "Em đau ở đâu? Nói tôi nghe nào, tôi xem cho em nhé."
"Chỗ nào cũng đau hết...!Oa oa..."
Diệp Niệm Ninh bĩu môi, tủi thân khóc òa lên.
Thời Yến An lấy một tờ khăn giấy nhăn nhúm từ trong túi áo ra, lau nước mắt cho Diệp Niệm Ninh xong thì bế cậu lên đi về phòng.
"Em có mang theo thẻ phòng không?" Thời Yến An nhẹ giọng hỏi.
"...!Tôi không biết." Diệp Niệm Ninh dựa đầu vào ngực Thời Yến An, khóc nức nở trả lời.
Lúc này, cậu đã hoàn toàn quên chuyện Thời Yến An tỏ tình lúc nãy.
Với cậu mà nói, đứng trước đau đớn, thì xấu hổ nào có là cái đinh gì.
Thời Yến An mím môi, lướt qua phòng Diệp Niệm Ninh, đi thẳng tới cửa phòng mình, gian nan lấy thẻ phòng ra.
Sau khi mở cửa phòng, anh ôm Diệp Niệm Ninh đến sô pha, chờ Diệp Niệm Ninh ngồi xuống mới chạy tới đóng cửa, thuận tiện lấy túi thuốc từ trong vali ra.
Anh ngồi xuống bên cạnh Diệp Niệm Ninh, kiểm tra kỹ càng.
Cũng may, ngoại trừ một cục u trên trán đều không có vấn đề gì lớn.
"Tôi đau lắm..." Diệp Niệm Ninh giơ đôi mắt chó con nhìn Thời Yến An.
Thời Yến An giơ tay xoa đầu cậu, đau lòng nhíu mày, "Nhịn một chút được không? Giờ tôi bôi thuốc cho em nhé."
Diệp Niệm Ninh không trả lời Thời Yến An, chỉ ôm gối dựa vào ghế nhỏ giọng nức nở.
Thời Yến An nhìn cậu thở dài, sau đó nhấc điện thoại bàn trong phòng gọi cho lễ tân: "Xin chào, tôi ở phòng .
Bạn của tôi vừa mới bị ngã, cô có thể hỗ trợ gọi nhân viên mang một túi chườm đá lên giúp tôi không?"
"Vâng thưa tiên sinh.
Xin anh chờ một lúc."
Sau khi cúp điện thoại, Thời Yến An lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong hộp thuốc ra, bóp một chút trên đầu tăm bông, dịu dàng bôi lên trán Diệp Niệm Ninh.
"Cốc cốc cốc!"
Thời Yến An cũng vừa mới bôi thuốc cho Diệp Niệm Ninh xong, anh đứng lên đi tới mở cửa.
Nhân viên khách sạn nhìn thấy anh lập tức nói: "Chào tiên sinh, đây là túi chườm đá mà ngài yêu cầu."
Thời Yến An gật đầu, nhận lấy túi chườm đá từ tay nhân viên, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn."
Đóng cửa lại, Thời Yến An bỏ gần hết mấy túi đá vào tủ lạnh, sau đó dùng băng gạc quấn một túi đá lại, nhẹ nhàng đặt lên trán Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh đang mơ mơ màng màng định nhắm mắt thì bị túi chườm đá kích thích.
Cậu mơ hồ nhìn Thời Yến An: "Lạnh..."
"Chịu lạnh một lúc là được.
Niệm Niệm, em cố nhịn một chút." Thời Yến An không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, đành phải khô khan nói.
Cũng mau Diệp Niệm Ninh uống say nên rất nghe lời, không làm loạn với Thời Yến An.
"Tích...!Xin ký chủ tranh thủ thời gian hôn đối tượng mang năng lượng."
Thấy thời gian đã sắp hết, vẫn luôn offline đợi hoài mà không thấy nhiệm vụ hoàn thành đành phải ngoi lên nhắc nhở.
"Ồ..."
Có lẽ Diệp Niệm Ninh ngã đến ngu luôn rồi, sau khi nghe được lời này của , trực tiếp dán môi tới hôn lên má Thời Yến An một cái thật mạnh.
"Chụt~~"
Editor: Thế nào thế nào, các bấy bì có thấy kích thích hơmmm o(≧▽≦)o.