"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Niệm Ninh lên tiếng: "Vào đi!"
"Cậu chủ, hợp đồng B này cậu muốn làm gì?" Tiêu Bình cúi đầu vừa lật xem hợp đồng vừa nói với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh chỉ chỉ Thẩm Ý Phong, nói: "Anh đưa cho cậu ta xem đi!"
Tiêu Bình ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới Thẩm Ý Phong ngồi cùng Diệp Niệm Ninh, cô trên dưới đánh giá Thẩm Ý Phong một phen, rồi sau đó mỉm cười đưa hợp đồng trong tay cho cậu ta.
"Xin chào, cậu xem một chút đi, cảm thấy không có vấn đề gì thì cứ ký tên."
Diệp Niệm Ninh nói xong liền nhìn nhìn Tiêu Bình, chỉ thấy Tiêu Bình mặc một thân váy đỏ liền áo, làm tôn lên dáng người cực tốt, chân dài lộ ra ngoài, còn mang một đôi giày cao gót màu đen đế hồng, thường thường vén một chút tóc rồi nở một nụ cười thật tươi không biết đã bắt đi bao nhiêu trái tim các chàng trai.
Nhưng đời không có người hoàn hảo, Tiêu Bình trời sinh đã có giọng nói khàn khàn, trông còn men hơn cả đàn ông, khi cô mở miệng sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác cô đang nam giả nữ, người trong công ty cũng bởi vì chuyện này mà đều thích gọi cô là anh Bình.
Sau khi nhìn thoáng qua, Diệp Niệm Ninh cười trêu ghẹo với Tiêu Bình nói: "Anh Bình anh ăn mặc đẹp như vậy là tính thông đồng với anh trai em sao?"
Tiêu Bình trợn trắng mắt, "Loại người có tính tự chủ lại cấm dục như tổng giám đốc, cho dù tôi cởi sạch trơn nằm trên giường nhất định anh ta cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì với tôi đâu, nói không chừng còn sẽ tiến hành đánh giá khách quan dáng người của tôi."
"Cũng có thể lắm."
Diệp Niệm Ninh nghĩ đến kiếp trước mãi cho đến khi cậu chết anh cậu cũng chưa từng nói tới đoạn tình cảm nào, liền cảm thấy vô cùng đáng tiếc, vì thế cậu lại tự cho bản thân thêm mục tiêu thứ ba trong đời người: Tìm cho mình một người chị dâu!
"Ký chủ, vậy mục tiêu thứ nhất và thứ hai là gì thế?" đột nhiên lên tiếng dọa Diệp Niệm Ninh nhảy dựng, Diệp Niệm Ninh vỗ vỗ ngực rồi sau đó nói: "Mục tiêu thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ đưa cậu về thế giới của cậu, mục tiêu thứ hai là nhận được giải nam ca sĩ xuất sắc nhất tại STARS."
"STARS, trong thế giới các cậu thì đây chính là giải thưởng công chính công khai công bằng nhất, trong đó nam ca sĩ xuất sắc nhất và nữ ca sĩ xuất sắc nhất là giải thưởng cao nhất trong giới âm nhạc, chỉ cần nhận được nó chẳng khác nào âm nhạc của cậu được cả thế giới công nhận."
"... Người anh em, cậu tra Baidu thì Baidu, đừng đọc ra hết có được không?"
"Tại sao không thể đọc?"
"Bởi vì làm như vậy sẽ có vẻ không hợp với cậu."
"Nhưng tôi vốn dĩ không phải thuộc thế giới này!"
"Nhập gia tùy tục nhập gia tùy tục, đạo lý đơn giản như vậy cậu không hiểu sao? Bây giờ cậu nên nhanh đi tìm hiểu văn hóa thế giới của bọn anh một lần rồi lại đến tìm anh tán gẫu, bằng không anh và cậu cũng không có gì để nói."
"Ồ. Được." rầu rĩ không vui offline. Truyện được copy tại tieuphong.wordpress.com
Diệp Niệm Ninh phục hồi tinh thần lại nhìn về phía Thẩm Ý Phong, hỏi: "Có vấn đề gì không? Không có vấn đề thì ký đi."
Thẩm Ý Phong gật gật đầu, sau đó trực tiếp ký tên mình xuống ở mục yêu cầu chữ ký, sau khi ký xong giao hợp đồng lại cho Tiêu Bình.
"Cậu chủ, chuyện đóng dấu này cần phải đợi tổng giám đốc đến..."
Lời Tiêu Binh còn chưa nói xong, Diệp Thanh Lâm liền đẩy cửa mà vào, tức thì ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Diệp Thanh Lâm.
Diệp Thanh Lâm gật đầu với Thẩm Ý Phong xem như chào hỏi, tiếp theo anh bước tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, cau mày nói với cậu: "Sao em không mặc áo khoác? Bên ngoài trời đang mưa gió, em thì lại lộ tay lộ chân không sợ lạnh sao!"
Diệp Niệm Ninh bĩu môi nhìn Diệp Thanh Lâm, làm nũng nói: "Em không muốn mặc mà~"
Soạt một cái, một chiếc áo khoác đáp xuống mặt cậu, cậu nắm lấy áo khoác nhìn nhìn Diệp Thanh Lâm đang lườm cậu, bị thuyết phục.
"Mặc vào." Diệp Thanh Lâm nói với Diệp Niệm Ninh bằng giọng điệu ra lệnh.
Hảo hán phải tránh cái thiệt trước mắt, không phải chỉ mặc cái áo thôi sao, chuyện nhỏ bao nhiêu! Đại trượng phu co được giãn được!
Diệp Niệm Ninh nhanh chóng mặc vào cái áo khoác anh trai cậu vừa cởi, sau đó cười hì hì nhìn anh cậu bảo: "Anh, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn thân em, tên là Thẩm Ý Phong."
"Thẩm Ý Phong?" Diệp Thanh Lâm nhướng mày nhìn Thẩm Ý Phong, thấy cậu ta gật đầu sau đó tiếp tục nói: "Cậu là người đã quay 《Một mặt gương 》kia sao?"
Thẩm Ý Phong kinh hỉ đứng lên nhìn Diệp Thanh Lâm, "Ngài biết tôi?"
"Có chút ấn tượng." Diệp Thanh Lâm quay đầu nhìn Tiêu Bình vẫn luôn phụng sự làm phông nền, lấy hợp đồng trong tay cô nói: "Cô đi ra ngoài trước đi. Trời lạnh mặc nhiều vào."
"Cảm ơn ông chủ quan tâm!" Tiêu Bình bị sự quan tâm đột ngột của Diệp Thanh Lâm dọa sợ, lập tức khom lưng cảm ơn.
Diệp Thanh Lâm liếc cô một cái, "Đừng nghĩ nhiều, tôi cảm thấy nếu cô bị cảm rồi sinh bệnh sẽ rất ảnh hưởng đến tiến độ công việc."
Tiêu Bình:... Tổng giám đốc ngài yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ gì nhiều đâu! Ngài không cần cố ý nhắc nhở tôi!
Đợi Tiêu Bình đi rồi Diệp Thanh Lâm mới ngồi vào ghế làm việc, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Ý Phong: " Trong《 Một mặt gương》kỹ thuật diễn của cậu đúng thật là rất không tồi, nhưng tôi không dám bảo đảm lúc ấy có phải là kỹ thuật diễn tốt nhất của cậu hay không.
Diệp Thanh Lâm tôi ngoại trừ vụ làm ăn lỗ vốn trên người Diệp Niệm Ninh ra, với những người khác chưa bao giờ làm loại chuyện tổn hại mình."
Không biết sao bị nhắc đến Diệp Niệm Ninh bất mãn hỏi Diệp Thanh Lâm: "Khi nào thì anh làm ăn lỗ vốn ở trên người em?"
"Từ nhỏ đến lớn." Diệp Thanh Lâm nhàn nhạt liếc cậu, rồi sau đó tiếp tục nói với Thẩm Ý Phong: "Cậu ký B thì đại biểu hiện tại công ty chúng tôi sẽ cho cậu sự xuất hiện và độ hot của nghệ sĩ tuyến hai, tôi có thể cho cậu ký B nhưng cậu phải đơn phương viết cho tôi một tờ giấy cam đoan."
Thẩm Ý Phong nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Lâm, hỏi: "Cam đoan cái gì?"
"Cam đoan trong vòng nửa tháng cậu sẽ thích ứng với màn ảnh, trong nửa năm tăng kỹ thuật diễn xuất lên, công ty tôi không thiếu những bình hoa xinh đẹp, cho nên nếu nửa năm sau kỹ thuật diễn của cậu không vượt qua biểu hiện trong《 Một mặt gương 》trước đó của cậu, tôi sẽ lập tức đưa cậu hợp đồng hạng C."
"Được, tôi sẽ viết." Thẩm Ý Phong dứt khoát đồng ý, nhận lấy giấy bút Diệp Thanh Lâm đưa cho cậu rồi bắt đầu viết.
Mà Diệp Thanh Lâm thì vừa lấy con dấu đóng hợp đồng vừa hỏi Diệp Niệm Ninh: "Em viết bài hát xong chưa?"
"Em đang nỗ lực viết!" Diệp Niệm Ninh mím môi nói, mấy ngày nay cậu vội này vội kia thật đúng là không nhớ rõ chuyện sáng tác bài hát này.
"Tống Tử Khiêm đã nói với anh đã một tháng rồi em chưa giao bài hát."
Diệp Niệm Ninh sờ sờ mũi, Tống Tử Khiêm là người đại diện mới của cậu, tuổi, cũng chỉ lớn hơn cậu một tuổi nhưng phong cách làm việc lại khác hoàn toàn với cậu.
Tống Tử Khiêm hiện tại tuy rằng là một người không tên không tuổi, nhưng sau này sẽ trở thành "Nâng ai người đó nổi" nổi danh trong vòng, kiếp trước Diệp Niệm Ninh không đổi đoàn đội cho nên cũng không có cơ hội tiếp xúc với Tống Tử Khiêm, nhưng nghe nói trong vòng ngắn ngủn năm Tống Tử Khiêm đã thay năm người nghệ sĩ, cũng tức là một năm nâng nổi một người, nâng đến nổi tiếng rồi sẽ vứt nghệ sĩ đó đưa cho người khác dẫn dắt còn mình thì lại đi dẫn người mới.
Rất nhiều người đều nói không hiểu tại sao Tống Tử Khiêm phải làm như vậy, Diệp Niệm Ninh cũng không hiểu, cậu vừa không hiểu Tống Tử Khiêm cũng không hiểu tại sao anh cậu lại muốn giao cậu cho Tống Tử Khiêm.
"Anh, em không muốn Tống Tử Khiêm." Diệp Niệm Ninh làm bộ dáng vẻ vô cùng đáng thương nói với Diệp Thanh Lâm.
Kỳ thật cũng không phải cậu không muốn, chủ yếu là do Tống Tử Khiêm người này quá cá tính, nhưng cậu không muốn bị Tống Tử Khiêm dẫn dắt một năm rồi sau đó lại bị vứt bỏ, như vậy rất mất mặt.
"Tống Tử Khiêm là người mới cũng rất có tiềm lực, cậu ta dẫn em thì có thể sẽ giúp sự nghiệp của em tiến cao một bước, hơn nữa phong cách làm việc của cậu ta nghiêm túc lại có trách nhiệm, sẽ không làm ra loại chuyện khốn nạn như Đỗ Nhược."
Diệp Niệm Ninh bĩu bĩu môi không phản bác, Đỗ Nhược chính là người đại diện trước kia của cậu, chuyện này nếu đem Đỗ Nhược và Tống Tử Khiêm ra so với nhau mà nói, thì quả thật Tống Tử Khiêm tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
"Tôi viết xong rồi, ngài xem một chút." Thẩm Ý Phong đưa giấy cam đoan cho Diệp Thanh Lâm, sau đó khẩn trương nhìn anh.
Diệp Thanh Lâm gật đầu ấn trên đó một dấu, sau đó nói với Thẩm Ý Phong: "Giấy cam đoan tôi giữ lại, cậu cầm hợp đồng đi đến phòng nghỉ lầu tìm Dương Thạc Minh, về sau anh ta sẽ là người dẫn dắt cậu."
"Được! Cảm ơn ngài!" Thẩm Ý Phong cúi đầu cảm ơn Diệp Thanh Lâm, Diệp Thanh Lâm nhìn cậu ta một cái rồi nói: "Sau này đừng gọi tôi là ngài nữa, tôi chỉ lớn hơn cậu tuổi mà thôi."