Soo: Chú ý nga: chữ màu xanh lá là của tác giả đó nga...ô ta edit chương này mà cứ cười qài =]]
Ba tháng sau -----
Tại sân bay New York, có thể bắt gặp một người nhìn thoáng qua chỉ mới hơn tuổi, làn da nam nhân ngăm đen, trên vai mang một cái túi du lịch thật lớn mà chỉ có thể có ở nhà bảo tàng tài năng, hấp dẫn tất cả ánh mắt của bao nhiêu người xem ở đây, nhìn thì có vẻ người lớn nếu như bỏ đi bộ quần áo lỗi thời cùng vóc dáng sợ sệt như một đứa con nít lên ba [ ta chém=]] ].
Nhìn một đống ký hiệu lạ lẫm xếp thành văn tự [ ý anh là mấy từ tiếng anh khó hiểu], y có cảm giác muốn trở về nhà, nhìn theo con chim khổng lồ bằng thiếc đã bay đi rất xa, chính mình đem mình đến một nơi vĩnh viễn không có đường lui, chỉ có một đám người kỳ quái xung quanh.
Ở trong thôn, Hồ như thế là quái dị, đến nơi này tựa hồ chính mình lại biến thành người quái dị.
Nguyên lai thế giới thực lớn a! Nghĩ đến có thể đi đến Bắc Kinh chính là đi đến trung tâm thế giới, Hồ Hải cho tới bây giờ không nghĩ tới Mĩ Quốc là cái gì này nọ, nghe được đứa con của mình muốn chính mình đi tới Mĩ Quốc, toàn bộ người trong thôn ai ai cũng nở nụ cười chê bai y cả một tháng trời, kết quả chính mình được ngồi trên một cái tiểu ô tô nghênh ngang rời khỏi thôn, mọi người ai cũng trợn tròn cả mắt, đối với bọn họ mà nói cái tiểu ô tô này thực là một hoàng đế tài năng a.
Thế nên càng đừng nói đến phi cơ.
Đến Bắc Kinh phía trước đều mù mịt, Hồ Hải chạy nhanh đi tắm rửa thật sạch mà cả đời y chưa từng tắm thoải mái như vậy, hưởng thụ một hồi đánh răng, thích thú biết được cái gì gọi là xa xỉ.
Thay đổi kiện hoa đáng cả đồng tiền!!! [ chú ý là đồng tiền! xu ~ có thể ở trong thôn sống tháng ]à còn mua quần lót nữa chứ.
Ngồi trên phi cơ, Hồ Hải có cảm giác không còn muốn sống nữa, thật đáng sợ!!!
Chân chính đứng ở sân bay, Hồ Hải mới cảm giác được sợ hãi gấp bội, cảm thấy nơi này so với cái thôn kia rất lớn, chẳng lẽ cái thôn kia chính là nơi nhỏ nhất trên đời a?!
Nắm chặt túi xách, đi đến phía trước được hai bước thì dừng lại, chân có chút nhuyễn, liền đem túi xách ném xuống dưới, đặt mông ngồi thừ trên đống hành lí.
[ Hồ......] y có chút sợ hãi, bất giác nghĩ đến đứa con của mình ~
“Hồ.” Nhỏ giọng kêu một chút, nhiều người ầm ỹ như vậy liền tất yếu át đi cả thanh âm của y.
“Hồ!” Hô to một tiếng, đã muốn bắt đầu có chút ủy khuất, nơi này hảo lớn a ~
“Tiểu ba!” Ước Hàn hưng phấn, cuối cùng cũng tìm được rồi, theo trí nhớ của hắn mà tìm được tiểu ba xưa kia.
Trời ạ, tiểu ba đã thay đổi rồi, trở nên thành thục rất nhiều, đen rất nhiều, còn có chút cường tráng, bất quá vẫn là lùn. [là ngươi chính mình rất cao!]
Không đợi Hồ Hải phản ứng, Ước Hàn đã chạy tới ôm lấy y, vòng tay ôm thật chặt, hắn thân ái tiểu ba, đời này hắn sẽ không bao giờ bạc đãi y.
Cũng không ngượng ngùng, ở trước mặt mọi người dùng sức hôn Hồ Hải, cổ, mặt, môi.
Dừng lại ở môi rất lâu rất lâu, bởi vì không biết ăn cái gì Hồ Hải vẫn là một hương vị đó, Ước Hàn cảm thấy thật đặc biệt ngọt, ngọt đến nỗi làm cho người ta không nỡ bỏ qua.
“Ô ô!...” Hồ Hải sợ hãi liều mạng giãy dụa, trong thôn y dù gì cũng là một nam tử rất có lực, nhưng cái tên căn bản to con như thế này vẫn là giãy không ra được.
“Tiểu ba, ta là Hồ, xem có phải rất đẹp trai không.”
Cảm giác được Hồ Hải giãy dụa, ý thức được có chút không ổn, Ước Hàn rất nhanh liền buông ra, nhìn Hồ Hải cười tủm tỉm.
Thấy được bóng dáng của Hồ - đứa con của mình, Hồ Hải quang quác một tiếng không hề hình tượng khóc lên, Ước Hàn hoảng sợ, đành phải ôm Hồ Hải an ủi y.
Đợi cho Hồ Hải khóc xong rồi, thì cả hai đã đứng ở bên trong nhà trọ của Ước Hàn.
Thưởng thức phong cách trang hoàng có chút độc đáo này, đối một cái đèn bàn cũng có thể sinh ra hứng thú, nhìn thời gian bây giờ là giữa trưa, Ước Hàn gọi Hồ Hải vào đi tắm.
“Tiểu ba, ta hôm nay được nghỉ, ngươi đi tắm rửa đi, tẩy xong rồi thì cứ ngủ một giấc.”
Nghe lời, Hồ Hải đi vào, chưa được hai phút lại đi ra.
“Ta không biết dùng...”
Cảm thấy buồn cười Ước Hàn đi vào phòng tắm, kiên nhẫn giúp Hồ Hải giải thích đâu là máy tính tự động điều khiển vòi nước, chỉ cần đứng ở phía dưới là nước sẽ tự động chảy xuống, đâu là bồn tắm mát xa lớn, hắn nói chỉ cần Hồ Hải nằm ở bên trong, nó sẽ tự động mát xa, giúp thư giãn gân cốt.
Trong lúc chờ đợi, Ước Hàn đã xuống bếp làm một vài món thức ăn, hôm nay hắn cố ý làm mấy món ăn Trung Quốc.
Nghe được tiếng bước chân Ước Hàn quay qua hỏi.“Tắm có được không? Ăn cơm đi.”
Nhìn nhìn cái áo tắm quá lớn Hồ Hải đang mặc ở trên người, Ước Hàn nhịn không được phì cười, tóc còn chưa có lau khô, Ước Hàn đành phải bước tới sửa sang áo tắm của hắn, đột nhiên mơ hồ thấy y căn bản không có mặc quần lót, hắc hắc làn da phơi nắng thật sự đều đều, thể mao [lông đó đó=]] ] không giống với người Châu Âu như vậy nồng đậm, mà là đặc biệt sạch sẽ, nhất là phía dưới, ít ít mà còn thưa thớt, có thể nhìn rõ toàn bộ nơi riêng tư, làm cho Ước Hàn có chút kích động, nhanh nhanh sửa lại áo tắm, xoa xoa sấy khô mái tóc Hồ Hải.
Không cẩn thận đụng đến môi Hồ Hải, nhịn không được chế trụ cằm y hôn lên đó.
Hồ Hải có chút không biết làm sao, ở sân bay nhìn thấy rất nhiều người gặp mặt sẽ hôn môi, có phải hay không đây là phong tục a? Tuy rằng có chút không quen, nhưng vẫn là không dám cự tuyệt.
Nâng thắt lưng Hồ Hải lên, đem y tựa vào trên ghế sô pha, tinh tế thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng y.
Tay không tự chủ được vuốt ve cái chân bóng loáng lộ ra của Hồ Hải, làm cho Hồ Hải thần kinh đột nhiên có chút buộc chặt, quăng đi cái gì gọi là phong tục, mặt đỏ ngăn chặn cái tay đang sờ nghịch của Ước Hàn, cảm giác được cái tay kia thực thô to như thế nào.
“Gì vậy!?”
“Lâu rồi chưa có phương thức chào hỏi.” [ Mới ở sân bay mà lâu .o ]
“Nhưng mà sờ chân, thực khó chịu.”
“Nơi này thân nhân nào mà chẳng sờ. Sau này sẽ quen thôi.” Ước Hàn bắt đầu cảm thấy lừa lừa tiểu ba này cũng không có gì là sai. [ô đểu:-s]
Nghĩ đến nơi này cùng cái thôn kia không đồng dạng gì nhiều lắm, Hồ Hải tin tưởng mà gật gật đầu.
“Ăn cơm đi, đều đã nguội hết rồi.”
“Hảo, ăn!” Lần đầu tiên ăn các món thịt, hương vị rất kỳ quái, nhưng mà nó rất ngon a.“Cái này không có trong thôn.”
“Ngươi vẫn còn ăn mấy loại rau củ này nọ sao?” Ước Hàn có chút đau lòng, nhớ rõ chính mình hồi đó phải ăn khoai lang khoai tây các thứ linh tinh, ngay cả đồ ăn là từ trên núi lấy xuống mà cũng chỉ có rau dại, chính mình xác định một ngụm cũng không muốn ăn.Hắn thực sự không nghĩ tới tiểu ba vẫn tiếp tục ăn mấy cái thứ không đáng nuốt như vậy.
Hồ Hải gật gật đầu xem như trả lời, bởi vì miệng nhồi cả một đống thức ăn khó mà nói nói.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì không tốt, Ước Hàn nhíu nhíu lông mày.“Tiểu ba, ngươi đã kết hôn chưa?”
“Kết hôn là gì?” Nghe không hiểu từ ngữ hiện đại, Hồ Hải ngẩn cả người.
“Chính là cưới vợ!” Cuối cùng cũng tìm được từ ngữ xa xưa đồng nghĩa để giải thích.
“Úc,úc. Ta cả đời không có khả năng có một người vợ a.”
[ yên tâm a......]
“Vì cái gì?” Trong lời nói đương nhiên có một ít trái lương tâm, làm cho tiểu ba cảm thấy mình thực sự là vì y suy nghĩ, an ủi.
“Trong thôn chán ghét ta, nói ta sao không cùng cha mẹ chết đi, chiếm trong thôn một mẫu ba phần, để cho người nào cuộc sống không tốt mà sống, không có tiền ai giới thiệu vợ cho ta a?”
Nghĩ đến các thế lực trong thôn cùng nhau đàn áp tiểu ba, tâm tình hạ đến cực điểm, đột nhiên cảm giác được Hồ Hải còn không có nghỉ ngơi, xoay người hỏi, lại nhìn đến Hồ Hải đã nằm trên mặt bàn ngủ say sưa, trên mép còn vung vãi một chút đồ ăn.