Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

chương 87: huyết ma giáo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, một khu vực vắng người trong Huyết Ma Giáo, Một người thanh niên mặc đồ màu tím đỏ đang bị ba người mặc đồ đen vây quanh.

- Phu quân, người để Khuynh Thành tìm kiếm vất vả quá.

Một người trong số ba người mặc đồ đen nói, sau đó cũng kéo mũ của mình xuống. Một gương mặt vô cùng xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành hiện ra. Người này chính là Mộ Khuynh Thành, hai người áo đen khác chắc chắn cũng sẽ là Bối Ngọc Nhi và Bối Vi Nhi. Mà người thanh niên quần áo màu tím đỏ thì chính là Thiên Tà.

Thiên Tà cười khổ nhìn ba nàng, nói:

- Ba vị mỹ nữ, chúng ta lại gặp lại. Mộ Đại mỹ nữ, bản Công tử nhắc lại, bản Công tử không phải Phu quân của nàng.

- Dâm..... Không phải. Thiên Tà, tiểu thư nhà ta chọn trúng ngươi là phúc phận không biết bao nhiêu đời của ngươi, ngươi lại còn không đồng ý sao? Hừ, lần này xem ngươi làm sao chạy chốn.

Bối Ngọc Nhi và Bối Vi Nhi cũng tháo mũ xuống. Bối Vi Nhi lao tới, ôm lấy một cánh tay của hắn, nói.

Thiên Tà cảm thấy tay mình bị hai viên đạn thịt to lớn bao vây, cảm giác mềm mại khiến hắn không tự chủ được mà nóng người lên.

- Khục.... Khục. Bản Công tử tại sao phải chạy. Các ngươi dù sao cũng không làm gì được bản Công tử.

Thiên Tà ho khan một tiếng, nói. Nhưng ánh mắt hắn vẫn len lén quan sát bộ ngực lớn của Bối Vi Nhi. Trong đầu suy nghĩ những hình ảnh dâm đãng.

- Được rồi, tại sao các người biết bản Công tử sẽ đến đây mà mai phục từ trước vậy.

Thiên Tà ánh mắt lưu luyến rời khỏi bộ ngực lớn của Bối Vi Nhi, miệng hỏi. Vấn đề này hắn cũng vô cùng thắc mắc. Vừa rồi khi hắn xâm nhập vào Huyết Ma Giáo cũng đã là trời tối, quá trình xâm nhập vô cùng thành công, không nghĩ tới đến chỗ này thì bị ba người này bao vây. Mà bị bao vây cũng là do hắn chủ quan khinh địch. Không dò xét bốn phía mà là chọn cách xâm nhập như một người bình thường, bắc thang leo tường....

Mộ Khuynh Thành mỉm cười nhìn hắn, hé miệng nói:

- Khuynh Thành biết Phu quân yêu thích mỹ nữ. Mà nơi này nghe nói có rất nhiều cô gái bị bắt tới, trong đó chắc chắn sẽ không thiếu mỹ nữ. Phu quân làm sao có thể bỏ qua, nên mai phục ở đây, không nghĩ tới Khuynh Thành đoán đúng.

- Không nghĩ tới... Không nghĩ....

Thiên Tà chưa kịp nói xong thì Mộ Khuynh Thành đã lao tới ôm lấy hắn, nói:

- Khuynh Thành không phản đối việc Phu quân đi tìm mỹ nữ. Nhưng Phu quân phải đưa Khuynh Thành đi cùng. Khuynh Thành biết việc nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường. Nhất là Nam nhân có bản lĩnh. Thê thiếp càng đông, chứng tỏ người Nam nhân đó bản lĩnh càng lớn, không phải sao?

Thiên Tà hơi dùng sức một chút, nhưng không đẩy được Mộ Khuynh Thành ra ( Đẩy cho có thôi nha). Hắn cũng mặc kệ nàng ôm lấy mình, nói:

- Mộ Đại mỹ nữ, không phải ta đã nói là ta không phải Phu quân của nàng sao. Nàng cần gì....

Thiên Tà chưa kịp nói hết, Mộ Khuynh Thành lại cắt lời hắn:

- Khuynh Thành không biết mình làm sai chỗ nào khiến Phu quân không thích, chỉ cần Phu quân nói Khuynh Thành có chỗ nào không tốt, Khuynh Thành chắc chắn sẽ sửa. Khuynh Thành mặc dù không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng Khuynh Thành tin tưởng trên trời đất này không có ai xinh đẹp hơn Khuynh Thành. Phu quân, xin hãy chấp nhận Khuynh Thành.

Mộ Khuynh Thành nói xong, hai tay cũng kéo đầu hắn xuống, ép vào ngực mình.

Thiên Tà đầu óc kịch liệt vận chuyển, sau vài phút, cuối cùng hắn cũng làm ra quyết định cuối cùng của mình. Nàng không phải chỉ là Song Huyết Mạch thôi sao, có phiền phức gì bản Tà Đế đỡ cho nàng không phải là được rồi sao. Cùng lắm là lại giết lên Thiên Giới một trận, làm thịt mấy thằng cháu trai gây sự đó. Suy nghĩ thông suốt, hắn cũng vọng tay qua ôm lấy nàng, nói:

- Khuynh Thành, nàng muốn ép ngạt bản Công tử sao? Bản Công tử mà chết thì nàng lại sống một mình cả đời rồi.

Mộ Khuynh Thành nghe hắn nói vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, nói:

- Phu quân không thích như vậy sao? Hơn nữa nếu như Phu quân mà chết, Khuynh Thành chắc chắn sẽ không sống một mình trên thế gian này.

Mộ Khuynh Thành cũng không biết, nàng tại sao lại để ý đến Thiên Tà như vậy. Ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn, trong lòng nàng đã không kìm chế được muốn yêu hắn, gả cho hắn, thành người của hắn. Có lẽ nàng đã trúng tiếng sét tình ái.

Thiên Tà cố gắng hít mùi thơm trên cơ thể nàng, nói:

- Nàng yên tâm đi, bản Công tử cũng không dễ chết như vậy. Vừa mới thu được vài vị mỹ nữ đã chết rồi, như vậy không phải quá mất mặt sao?

- Phu quân, thơm không?

- Ân... Rất thơm...

- Khuynh Thành nói cho Phu quân biết một bí mật.

Mộ Khuynh Thành nói câu này, khuôn mặt hơi đỏ lên. Nàng nhìn về phía Bối Ngọc Nhi và Bối Vi Nhi nãy giờ đang quan sát hai người. Bối Ngọc Nhi nhanh chóng hiểu ý, nói:

- Tiểu thư, chúng ta đi quan sát xung quanh. Có động tĩnh gì sẽ thông báo cho Tiểu thư.

Bối Ngọc Nhi nói xong rồi kéo Bối Vi Nhi đi ra chỗ khác. Bối Vi Nhi mặc dù không hiểu gì, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo.

Đợi hai người đi ra xa, Mộ Khuynh Thành đẩy Thiên Tà ra, sau đó hơi cắn răng một cái, kéo vạt áo sang hai bên, rồi cởi bỏ dây Yếm của mình. Yếm hồng từ từ trượt xuống dưới, một mảnh tuyết trắng hồng hiện ra.

Thiên Tà nhìn xem ngây người, bộ ngực của Mộ Khuynh Thành mặc dù không quá to lớn, nhưng vô cùng tròn trịa, căng mọng. Bên trên hai đỉnh núi tuyết là hai hạt đậu đỏ, vô cùng mê người. Đây chắc chắn là một bộ ngực đẹp nhất mà Thiên Tà từng gặp.

Mộ Khuynh Thành thấy hắn say mê, yêu thích nhìn bộ ngực của mình, trong lòng nàng vô cùng hài lòng, vui vẻ. Hai tay ôm lấy đầu hắn ép vào ngực mình, nói:

- Phu quân, mùi thơm trên người Khuynh Thành là từ.... Từ nơi này phát ra ( khá kỳ lạ nhưng ta nghĩ là từ ngực, chỗ này có hơi vô lý nhưng mà đã là truyện thì chả chỗ nào có lý) .

Thiên Tà nghe vậy, hắn cũng cố gắng hít sâu một chút, sau đó lại hơi hít bên trên, dưới bộ ngực, nhưng những chỗ đó mặc dù cũng thơm, nhưng không nồng đậm bằng trước ngực.

Thiên Tà cảm thấy kỳ lạ, hắn tách ra khỏi ngực nàng, suy nghĩ một chút. Mộ Khuynh Thành thấy vậy, nghĩ tới hắn không thích, nàng vội vàng nói:

- Phu quân không thích mùi này sao? Vậy thì Khuynh Thành sẽ phá hủy nó.

Mộ Khuynh Thành nói xong, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, vung tay định chém xuống ngực mình.

Thiên Tà hoảng hốt, vội vàng ngăn cản nàng, nói:

- Khuynh Thành, nàng làm gì vậy?

- Chỉ cần Phu quân không thích thứ gì, Khuynh Thành nhất định sẽ phá hủy nó, khiến nó biến mất mãi mãi. Ngay cả chỗ này cũng không ngoại lệ.

Mộ Khuynh Thành nói xong chỉ vào ngực mình. Thiên Tà vội vàng ôm lấy nàng, nói:

- Ai nói ta không thích. Ta chỉ là đang suy nghĩ xem vì sao những chỗ khác trên người nàng không thơm như ngực nàng vậy. Trời đất này việc kỳ lạ thật đúng là không thiếu.

- Thật sự.... Phu quân thật sự không ghét....

- Tất nhiên, ta nói cho nàng biết. Nếu nàng đã gọi ta là Phu quân, vậy thì nàng là người của ta. Nếu nàng là người của ta thì mọi thứ trên thân thể nàng đều là của ta, ta không cho phép nàng huỷ hoại bất cứ thứ gì. Trước đây ta không quan tâm, nhưng từ bây giờ ta tuyệt đối không cho phép, biết không?

Mộ Khuynh Thành nghe vậy, nước mắt không tự chủ được mà trào ra, nàng liên tục gật đầu, nói:

- Mọi việc đều nghe theo Phu quân.

Thiên Tà cười cười xoa đầu nàng, nói:

- Đã mọi việc đều nghe theo ta thì từ bây giờ không cho phép mặc cái này nữa.

Nói xong lấy luôn chiếc Yếm hồng của nàng, giơ lên trên không trung.

Mộ Khuynh Thành vội vàng giật lại, nói:

- Chuyện này.... Như vậy.... Không được... Như vậy người khác....

- Không phải vừa rồi nàng nói mọi việc nghe theo ta sao.

Thiên Tà giả bộ giận dỗi, nói. Mộ Khuynh Thành cắn răng, nói:

- Không mặc thì không mặc. Nếu người nào khác ngoài Phu quân nhìn thấy, Khuynh Thành sẽ giết người đó. Ân..... Phu quân...

Mộ Khuynh Thành đột nhiên kêu lên một tiếng, thân thể nàng cũng hơi run lên.

Thiên Tà lúc này đã cúi xuống ngậm lấy một bên núm vú hồng hồng của nàng vào miệng liếm mút. Lâu rồi không chạm vào mỹ nữ như hắn quả thật có chút không chịu nổi. Từ lúc tu luyện bộ Hồng Hoang Long Thương Ngự Nữ thì sức đề kháng của hắn đối với mỹ nữ của hắn càng lúc càng kém. Vài ngày không chạm vào nữ nhân là trong lòng hắn khó chịu.

Mộ Khuynh Thành lúc này cũng đã vô cùng thoải mái, có thể nói là lần đầu trong đời nàng có cảm giác như vậy.

Đang lúc hai người say mê thì Bối Ngọc Nhi và Bối Vi Nhi chạy lại, nói:

- Có người đến, chúng ta mau tìm chỗ lấp.

Thiên Tà nghe vậy cũng không khỏi phải ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vô tận tiếc nuối. Mộ Khuynh Thành thấy vậy, nàng nở nụ cười, nói:

- Phu quân, chúng ta còn nhiều thời gian mà.

Thiên Tà gật gật đầu, kéo nàng đi

đến phía sau một tảng đá lớn. Mộ Khuynh Thành từ lúc thấy Bối Ngọc Nhi và Bối Vi Nhi xuất hiện đã phất áo choàng lên che phủ lấy xuân quang của mình.

Không lâu sau, vài ba bóng người đi tới chỗ mà đám người Thiên Tà đứng lúc trước, dưới ánh trăng, có thể thấy đó là một người nữ nhân, hai người nam nhân. Cả ba đều lén lút, như ăn trộm vậy. Trong ba người chỉ có nữ nhân kia là Hóa thần cảnh sơ kỳ, còn lại hai người nam nhân đều là Hóa thần cảnh hậu kỳ. Mặc dù bọn họ đều mặc đồ của Huyết Ma Giáo, nhưng dựa vào cách hành xử, đi lại, Thiên Tà đoán chắc bọn họ là gian tế, đột nhập vào Huyết Ma Giáo để cứu người. Huyết Ma Giáo đại điển sắp tới, bắt nhiều thiếu nữ như vậy, chắc chắn có không ít người căm phẫn.

Ba người quan sát kỹ càng, thấy xung quanh không có một bóng người nào khác, nữ nhân kia mở miệng nói:

- Các vị, Huyết Ma Giáo thực lực mạnh mẽ, chắc các vị cũng biết. Dựa vào ba người chúng ta căn bản không cứu được người. Không biết hai vị có kế hoạch gì không?

Một người nam nhân nói:

- Ta có một kế. Chính là chủng ta dùng kế điệu hổ ly sơn. Hai người chúng ta thu hút sự chú ý của Huyết Ma Giáo, cô nhân lúc đó tiến vào cứu người.

Nữ tử kia lập tức lắc đầu phản đối:

- Không được. Huyết Ma Giáo thực lực mạnh mẽ, dù cho hai người có dẫn dụ được vài người đi, nhưng không ai dám chắc bọn chúng có để lại những người thực lực mạnh mẽ thủ hộ không. Hơn nữa nếu dùng kế hoạch này, hai người chắc chắn sẽ chạy không thoát, mà cũng không cứu được người. Đến lúc đó không phải mất công vô ích, hy sinh oan uổng.

Nghe vậy cả hai người nam nhân đều nhíu mày. Kế hoạch này có vẻ như thật không ổn. Nữ tử tiếp tục nói:

- Chuyện này không thể hành sự lỗ mãng được. Xem ra chỉ có thể cứu người ở trong lúc bọn họ tổ chức Huyết Ma Đại hội.

Người nam nhân khác cũng gật đầu, nói:

- Đúng vậy, ta đã điều tra được Huyết Ma Đại hội có ba phần chính. Thứ nhất là toàn bộ đệ tử Huyết Ma Giáo bái tế thần linh, cầu phúc. Thứ hai là bắt đầu chém giết tất cả các thiếu nữ, lấy máu của họ để tạo thành Huyết trì. Cuối cùng là toàn bộ đệ tử nhảy xuống Huyệt trì tắm rửa, tu luyện. Sau khi hoàn thành xong những việc trên thì lần đại hội này coi như hoàn thành. Như vậy chúng ta chỉ có thể cứu người ở lúc bọn họ bái tế thần linh, nếu như lúc đó thất bại, thì sẽ không còn có cơ hội nào nữa.

- Yên tâm đi. Chắc chắn sẽ thành công.

Người nam nhân vẫn im lặng từ đầu đến giờ nói. Có vẻ như hắn rất tự tin.

- Biểu đệ...

Mộ Khuynh Thành nghe thấy giọng của người nam nhân này, nàng buột miệng nói nhỏ.

Thiên Tà nghi ngờ nhìn nàng, hỏi:

- Biểu đệ của nàng sao?

- Ân... Có vẻ như hắn là Mộ Nam, con trai của Cô Cô.

Thiên Tà gật gật đầu nói:

- Vậy chúng ta có lên ra gặp bọn họ một chút không, dù sao cũng là Biểu đệ của nàng.

Mộ Khuynh Thành lắc đầu:

- Không cần, chúng ta theo dõi họ là được rồi.

- Tốt.

Thiên Tà cũng không phản đối, hắn cũng có chút hứng thú với việc cứu người của ba người kia. Dựa theo hắn cảm nhận, Huyết Ma Giáo Hóa thần cảnh không ít, mà Đại Thừa cảnh giới cũng có một người. Hắn cũng muốn xem ba người Hóa thần cảnh làm sao để cứu được người. Tuy nói lợi dụng lúc tế bái, nhưng Thiên Tà cũng không có chút tin tưởng nào về việc bọn họ có thể cứu được người, thời gian tế bái có thể là thời gian Huyết Ma Giáo buông lỏng cảnh giác, cũng có thể là thời gian bọn họ cảnh giác cao nhất, ai mà biết được.

( Không có ai bình luận, chán quá. Mọi người hăng hái lên nào. Cứ im lặng như vậy lại làm nản lòng tác giả.)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio