Gia Nguyệt phú bà lau mồ hôi trán, vẻ mặt ngạo nghễ nhưng trong mắt không giấu được thất vọng, nhìn Chính Nam: “Thế nào, bản tiểu thư có lợi hại hay không?”
Chính Nam không đành lòng làm cô bé thất vọng, hắn mỉm cười vỗ tay nói: “Nhị tiểu thư quá lợi hại, tiểu nhân thật sự phục nhị tiểu thư sát đất. Cầu bao nuôi!”
Gia Nguyệt phú bà nghe Chính Nam khen trong lòng cực kỳ thoải mái, cô bé hai tay chống hông cười híp cả mắt: “Haha, sau này chỉ cần ngươi làm đồ ăn ngon cho bổn cung, bổn cung bao nuôi ngươi, haha.”
Chính Nam lật cái bạch nhãn: “Em xong rồi thì nghỉ ngơi đi, tới lượt anh.” - Nói, hắn đi tới khay dược liệu lựa vài cây xấu nhất, sau đó bắt đầu luyện đan.
Gia Nguyệt phú bà thấy Chính Nam lựa toàn dược liệu chất lượng thấp nhất, còn muốn lên tiếng nhắc nhở. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ mình thua cuộc không được Chính Nam nấu cho ăn nữa, cô bé quyết định không nói, nghẹn tới khuôn mặt nhỏ cũng đỏ hồng.
Chính Nam dĩ nhiên không có ý định một lần bộc lộ toàn bộ thực lực của mình, hắn chỉ là muốn luyện thử một lò hạ phẩm đan trước làm nóng người.
Bằng vào thực lực của mình, Chính Nam chỉ mất phút đã luyện xong một lò hạ phẩm Thối Thể Đan, một lần thành đan đạt tối đa viên.
Gia Nguyệt phú bà dụi dụi mắt, cô bé cảm thấy những gì vừa xảy ra trước mặt mình là hoàn toàn không chân thật: “Chỉ nhìn một lần liền luyện thành công, lại còn một lò tiêu chuẩn viên. Anh còn dám nói trước đây anh chưa từng luyện đan?”
Chính Nam vô tội, nói: “Đây thật sự là lần đầu tiên anh luyện đan, có thể là anh may mắn mà thôi.” - Đây là đúng là lần đầu hắn luyện đan a.
Gia Nguyệt phú bà mặt đầy nghi ngờ nhưng cũng chấp nhận lời giải thích của Chính Nam, bởi vì ngoài “may mắn” ra, cô bé cũng không nghĩ tới lời giải thích nào tốt hơn.
Nghĩ tới Chính Nam có thể yêu cầu mình làm vài việc kỳ quặc, lại có thể mượn cớ không làm đồ ăn cho mình, Gia Nguyệt phú bà cắn răng, tròng mắt xoay một vòng, hai tay lại chống hông, lớn tiếng nói: “Ván này không tính, em luyện ra là trung phẩm đan, anh chỉ luyện ra hạ phẩm đan, bán viên hạ phẩm đan đi mới mua được viên trung phẩm đan mà thôi, không tính. Chúng ta đấu lại.”
Vì ăn vặt, Gia Nguyệt phú bà quyết tâm không cần mặt. Ban đầu nói là thành đan hay không thành đan, bây giờ cứng rắn sửa thành giá trị đan dược.
Chính Nam cũng không lật tẩy cô mà rất “vô tư” hùa theo: “Được a, anh cũng không tin anh luyện không ra trung phẩm đan. Tới, làm lại.”
…
Một giờ sau, “Em luyện thành viên trung phẩm đan, anh chỉ luyện thành viên, không tính, lại!”
“Được a, lại thì lại.”
Lại qua thêm một giờ, “Không tính Không tính! Em luyện thành thượng phẩm đan, anh chỉ có viên trung phẩm đan, mang ra ngoài đổi cũng không ai đổi.”
“Tốt a, lại tới.”
một giờ nữa lại lặng lẽ trôi qua.
Gia Nguyệt phú bà lúc này khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt long lanh nước, cô bé cắn chặt răng không cho nước mắt chảy ra, hai bàn tay nhỏ nắm chặt.
Chính Nam nhìn trong lò luyện đan của mình viên thượng phẩm Thối Thể đan, đầy mặt bất đắc dĩ: “Được rồi, không khóc. Ngày mai anh sẽ làm đồ ăn sáng cho em mà.”
Gia Nguyệt phú bà la lên: “Em không thèm!”, sau đó tức giận bừng bừng mở cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa quẹt nước mắt.
Chính Nam một mình trong phòng luyện đan nhìn theo bóng lưng nhỏ kia, hắn bật cười: “Đúng là trẻ con.” - Nhìn hai phần dược liệu trên khay, Chính Nam đi ra đóng lại cửa phòng, sau đó tiếp tục luyện đan, lần này hắn muốn luyện hoàn mỹ Thối Thể đan.
“Trang, tỉ lệ thành đan hoàn mỹ Thối Thể đan của tôi là bao nhiêu?”
“Tích… ký chủ đừng giả ngu, Thiên Đạo luyện dược sư có % tỉ lệ thành đan mọi loại đan dược cùng cấp, mọi phẩm chất.”
Chính Nam thì thầm: “Cưỡng ép trang bức thất bại, haiz. A.I chính là A.I, không có chút hài hước gì.”
...
Một nơi khác bên trong Lý gia.
“Gia chủ, Chính Nam đã trở về phòng của mình.”
“Ồ, Gia Nguyệt lại cùng Chính Nam lăn lộn cả ngày sao?” - Một giọng nam trầm thấp vang lên đáp lời.
Lý Anh Tuấn, đương đại Lý gia gia chủ, gương mặt chữ điền, lông mày thô rậm, nhiều năm làm gia chủ cho hắn một luồng uy thế người bề trên không thể nghi ngờ.
Trong bóng tối đi ra một người, khuôn mặt che kín như ninja, toàn thân đồ đen, khí tức hoàn toàn không có, nếu không phải hắn mở miệng nói chuyện, cũng không ai dám chắc đây là một người sống hay một bộ thi thể.
Người áo đen đi tới trước mặt Lý Anh Tuấn, quỳ xuống một chân, nói: “Đúng vậy, gia chủ. Nhị tiểu thư dẫn Chính Nam vào phòng luyện đan từ buổi sáng, lại yêu cầu phần dược liệu Thối Thể Đan, sau đó tới trưa chỉ có một mình Nhị tiểu thư đi ra trước, lúc ra còn có vẻ rất tức giận, thuộc hạ còn thấy Nhị tiểu thư lau nước mắt.”
Lý Anh Tuấn im lặng nghe, tới đoạn Lý Gia Nguyệt vừa đi vừa lau nước mắt, hắn trầm giọng hỏi: “Gia Nguyệt phải chịu ủy khuất gì sao?”
“Báo cáo gia chủ, Nhị tiểu thư cũng không phải là chịu ủy khuất gì cả, thuộc hạ thấy giống như là rất tức giận bỏ đi mà thôi.”
Lý Anh Tuấn hơi cau mày suy nghĩ, sau đó nói: “Đã không phải là chịu tổn thương hay ủy khuất gì vậy cũng không cần can thiệp.”
“Thuộc hạ biết phải làm sao.” - Vệ Tam lúc này lại lui vào bóng tối, một chút khí tức ba động cũng không có.
Nhìn Vệ Tam rời đi, Lý Anh Tuấn lông mày giãn ra, ánh mắt thâm thúy nhìn bầu trời.
...
“Trang, nếu chỉ dựa vào các nhiệm vụ hiện có thì tôi chắc chắn là không thể nào lên được tới cấp trong vòng ngày a. Thật sự là chỉ có con đường duy nhất để kiếm điểm là làm nhiệm vụ thôi sao?” - Chính Nam vừa đánh răng vừa càm ràm.
“Tích… ký chủ có thể ra ngoài tìm thêm phú bà, dù sao ký chủ cũng còn điểm mị lực..”
“Vẫn là Gia Nguyệt đáng tin.” - Xin xỏ thất bại, Chính Nam phải chuyển sang hướng khác. Trước mắt vẫn là phải tập trung vào Gia Nguyệt phú bà.
Ghé qua nhà bếp một lúc, Chính Nam thẳng huớng phòng luyện đan.
Vừa thấy Chính Nam bước vào, Gia Nguyệt phú bà lập tức xụ mặt xuống, hai cái má nhỏ phồng lên, cực kỳ đáng yêu.
Chính Nam bật cười, đưa tay xoa đầu Gia Nguyệt phú bà, nói: “Ai chọc Nhị tiểu thư tức giận, nói cho anh biết, anh giúp Nhị tiểu thư đánh hắn.”
Gia Nguyệt phú bà nghiêng đầu né, hừ một tiếng rồi khoanh tay trước ngực, quay lưng về phía Chính Nam.
Chính Nam cười lắc đầu, lấy đồ ăn trong balo hệ thống ra bày trên bàn, liếc nhìn Gia Nguyệt phú bà lưng nhỏ, khóe miệng cong lên nụ cười gian xảo.
Gia Nguyệt phú bà chờ Chính Nam xin lỗi mình mãi không thấy, lại nghe sau lưng lộp cộp tiếng chén dĩa, mặc dù tò mò muốn quay đầu lại nhưng cô bé cắn răng nhịn xuống.
Chính Nam hôm nay chuẩn bị hai tô phở bò và hai phần Donut tráng miệng. Không thể nói là quá thịnh soạn nhưng đủ chất và đặc biệt thích hợp với Gia Nguyệt phú bà.
Dọn xong thức ăn ra bàn, Chính Nam lại gần Gia Nguyệt phú bà, cho cô bé một cái công chúa ôm, nhẹ nhàng nói: “Đừng giận anh nữa mà, lại đây cùng nhau ăn sáng nè, anh làm món ăn mới cho em ăn thử đây.”
Cảm thấy mình bị bế bổng lên từ phía sau, Gia Nguyệt phú bà đang muốn giãy dụa, nhưng nghe Chính Nam thì thầm dịu dàng như vậy, lại nhìn thấy trên bàn bày thức ăn sẵn sàng, màu sắc và mùi hương đều cuốn hút không chịu nổi, cô bé vẫn cứng rắn hừ một cái: “Ai thèm… ực… ăn thức ăn của anh, đồ đáng ghét… ực.”
“Được được, đều là anh sai, anh xin lỗi. Xin tiểu công chúa tha lỗi cho nô tài, tiểu công chúa dùng bữa sáng nhé!”
“Hừ, nể tình anh xin lỗi thật lòng như vậy em mới ăn đấy nhé, không phải là em muốn ăn hay gì đâu.”
“Dạ dạ, anh biết rồi.”
...
Ăn sáng xong hai người bắt đầu cùng nhau luyện đan. Đáng nói là từ một người muốn dạy Chính Nam luyện đan, Gia Nguyệt phú bà, bây giờ lại trở thành “học trò” của hắn.
Hai ngày sau đó, vẫn là Chính Nam dạy, Gia Nguyệt phú bà học. Không giống chính là bây giờ Gia Nguyệt phú bà nhìn Chính Nam bằng ánh mắt cực kỳ sùng bái, đơn giản chính là fan Kpop nhìn thần tượng.
Chỉ trong vòng ba ngày, dưới sự dạy dỗ của Chính Nam, Gia Nguyệt phú bà đã có thể % luyện ra thượng phẩm Thối Thể đan, đây có thể nói là không thể tin nổi. Điều này khiến cô bé hưng phấn không được, ngay lúc đó còn nhảy cẫng lên hôn lên má Chính Nam một cái, làm hắn ngẩn ngơ mất một lúc.
Cũng không phải Chính Nam cao minh cỡ nào, mà là Gia Nguyệt phú bà căn cơ rất tốt, lại có thiên phú siêu cường. Hắn chỉ là giúp cô bé sửa lại một chút chi tiết nhỏ cùng những thói quen sai lầm trong khống hỏa và lựa chọn thời điểm thêm dược liệu mà thôi.
Mặc dù nói ra có vẻ đơn giản, nhưng như thế trong mắt Gia Nguyệt phú bà cũng là một sự tiến bộ vượt bậc rồi. Vì việc này mà cô bé cũng cùng cha mình khoe khoang mấy ngày nay.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng màu hồng, một người vui thì phải có mấy người buồn.
Hà thành có một trường học, đây là chi nhánh của Thiên Hà thư viện dùng để sàng lọc những thiên tài từ mọi nơi trên đại lục, đều gọi chung là phân viện, mỗi tòa thành đều có một phân viện.
Lúc này tại Hà thành phân viện, trong một phòng học: “Hôm nay Lý Gia Nguyệt lại không tới học sao? Có ai biết là chuyện gì đang xảy ra hay không?”
Một ông lão râu dài, tóc trắng đập bàn lớn tiếng quát mắng, trong phòng tất cả mọi người im lặng cúi đầu, không ai dám ho he một tiếng.
Ông lão quét mắt một vòng, trong mắt tràn đầy đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn một bộ nổi giận bừng bừng: “Không ai biết sao? Mọi người đều là bạn học, tại sao Lý nhị tiểu thư nghỉ học mấy ngày nay không ai biết lý do hết vậy?”
...