Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

chương 125: không thần sứ vs bính hộ pháp(2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bát Quái Chưởng - Hồi Thiên”

Tránh né mãi cũng mất mặt, Chính Nam quyết định đỡ lấy đòn đánh này.

Liên tục xoay tròn bắn hết nguyệt quang ra bốn phía, Chính Nam từ trước đây rất lâu cũng đã phát huy được khả năng “phòng ngự tuyệt đối” của Hồi Thiên.

Nguyệt Vịnh mỉm cười nói: “Rốt cuộc không tránh né nữa sao. Vậy thì tiếp tục.”

“Nguyệt Dẫn - Đăng Nguyệt Địch”

Thay vì sử dụng nhiều tia nguyệt quang nhỏ, lần này Nguyệt Vịnh gom tất cả lại thành một đạo nguyệt quang cực lớn, nhìn như một cái sao chổi nhỏ đang rơi xuống.

Chính Nam lau mồ hôi, hắn cảm thấy nếu đỡ đòn này sẽ trở thành sai lầm lớn nhất trong đời hắn, và hắn chán ghét các sai lầm.

Chính Nam ngừng lại Hồi Thiên, hắn phải hạ gục Nguyệt Vịnh trước khi bị cô đứng từ xa “nuke” chết.

“Thuấn Thân Thuật”

Trước hết phải tránh ra khỏi phạm vị công kích của cái sao chổi nhỏ kia trước, sau đó là tiến hành áp sát.

“Nhu Bộ - Song Sư Quyền”

Kỳ dị bước chân kết hợp với hai bàn tay chân khí có hình hai đầu sư tử, nhìn Chính Nam từ xa giống như hai con sư tử đang xông tới Nguyệt Vịnh.

“Bát Quái - Không Chưởng”

“Hừ, muốn cận chiến, em cũng không sợ anh a.”

“Thần Liêm Phạt Quế”

Một đạo quang nhận từ câu liêm của Nguyệt Vịnh bắn ra va chạm với chưởng kình của Chính Nam phát ra một tiếng nổ vang, hai người xông qua dư chấn của vụ nổ, lao vào cận chiến với nhau.

Bên ngoài mọi người mộng bức!

Từ lúc Nguyệt Vịnh biến thân thì võ đài đã lâm vào trạng thái "mất điện", chỉ có lâu lâu lấp lóe ánh sáng và tiếng nổ vang.

Bây giờ thì nổ lớn rồi!

Trong kết giới, Tân Tinh bảng thứ "Tà Nguyệt" Nguyệt Vịnh, nổi danh là một Tế Tự thiên tài, vậy mà hiện tại lại đang dùng câu liêm của mình đánh cận chiến ngang ngửa với người mang hai đồng thuật như Chính Nam.

Không nhìn thấy sẽ không có ai tin a!

Có câu “Nhất thốn trường, nhất thốn cường”, ý nói trong chiến đấu, vũ khí càng dài thì càng có lợi.

Nguyệt Vịnh với lợi thế chiều dài của câu liêm, liên tục là người chủ động công kích, đồng thời vẫn giữ được khoảng cách đủ an toàn, bởi vì vũ khí của Chính Nam chỉ là một thanh kunai rất ngắn.

Thế nhưng cũng có câu “Thiên hạ võ công, duy nhanh không phá”.

Với sự linh hoạt, dẻo dai và lợi thế về đồng thuật, Chính Nam hoàn toàn đè lên đánh Nguyệt Vịnh khi hắn áp sát cô thành công.

Hắn để cô còn đứng tới hiện tại là vì muốn dạy cho Nguyệt Vịnh một bài học mà thôi!

Và hiện tại, Nguyệt Vịnh đã hối hận khi quá tự tin vào huyết mạch của mình mà để vướng vào tình huống này, cô muốn rút ra đã không kịp nữa.

Lợi dụng Nguyệt Vịnh có chút phân tâm, Chính Nam cúi người tránh khỏi một liềm phạt ngang của cô rồi xoay người gạt chân khiến cô mất trụ.

Thông thường thì người ta sẽ té trong trường hợp này, nhưng Nguyệt Vịnh thân thủ cũng không phải tầm thường. Mặc dù bị Chính Nam gạt chân trụ và đang trên đà té xuống nhưng cô cũng kịp chống một tay xuống làm trụ thay chân, cùng lúc đó hai chân ở trên trời của cô cũng đá về phía Chính Nam.

Chính Nam một tay bắt lấy chân của Nguyệt Vịnh, nhưng cảm thấy dưới chân sinh gió nên hắn nhấc một chân lên rồi giẫm xuống. Dưới chân hắn, câu liêm của Nguyệt Vịnh bị hắn giẫm chặt không có cách nào rút ra được, chân còn lại của cô tiếp tục làm ra động tác đá nhưng bị Chính Nam dùng tay còn lại bắt được luôn.

Nguyệt Vịnh cắn răng buông ra câu liêm của mình, lợi dụng chính bản thân Chính Nam đang giữ hai chân cô làm trụ để cong người lên dùng hai tay tấn công, mục tiêu chính là... tiểu Chính Nam.

Chính Nam trong lòng vã mồ hôi, Nguyệt Vịnh chiêu này thực sự hiểm a!

Hắn nắm lấy hai chân cô rồi bật mạnh về sau, dùng đà đó xoay người ném cô lên không rồi làm ra tư thế chuẩn bị.

Trước đó Chính Nam đã quy định là trong chiến đấu không được sử dụng phi hành khí, cho nên hiện tại Nguyệt Vịnh hoàn toàn không có điểm tựa để dừng lại xu hướng bay lên của mình cũng như phát lực đánh trả.

“Bát Quái - Lục Thập Tứ Chưởng”

Lúc Nguyệt Vịnh rơi xuống cũng là lúc cô phải đón nhận đòn kết liễu của Chính Nam.

Toàn bộ chưởng được đánh lên người Nguyệt Vịnh, nguyên khí và khí huyết của cô bị hạn chế tối đa, trạng thái Nguyệt Chi Thể và Tà Nguyệt Giới cũng không thể duy trì, Chính Nam cũng tản đi Vụ Ẩn Thuật vì trận đấu đã kết thúc.

Thấy kết giới và sương mù tản đi, mọi người đều tranh nhau xông lên đài nhìn.

Ở trung tâm võ đài, mọi người thấy rõ Nguyệt Vịnh mặt nạ tan vỡ, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra tia máu đang nằm im trên mặt đất, câu liêm của cô nằm bên cạnh.

Còn Chính Nam ngoại trừ quần áo có chút lộn xộn thì không có gì xê xích nhiều, gần như là toàn thịnh, chỉ có hắn tự mình biết rõ là tiêu hao bao nhiêu mà thôi.

Ngọc Ngân phú bà không lạ lùng gì với tình trạng hiện tại của Nguyệt Vịnh, bởi vì bản cô trải qua nhiều lắm rồi. Cô hỏi Chính Nam: “Anh đánh cô ấy bao nhiêu lần thế?”

Chính Nam giọng có chút tức tối nói: “ chưởng!”

Mọi người không hiểu vì sao hắn hằn học như vậy, chỉ có bản thân Nguyệt Vịnh biết nên cô có chút mất tự nhiên.

Tú Anh phú bà kiểm tra Nguyệt Vịnh chút rồi nói: “Không có tổn thương, chỉ là rất nhiều kinh mạch bị tắc nghẽn nên mất khả năng hoạt động. Này, cô dùng cả haisở trường mạnh nhất của mình mà vẫn thảm như vậy a?”

Nguyệt Vịnh khó khăn nói: “Biết sao được, một chữ Tà của tôi bị đôi mắt kia khắc chế hoàn toàn. Trận đấu dài như vậy vì hầu hết thời gian là anh ấy đứng im cho tôi đánh mà thôi, đáng tiếc là một lần cũng không trúng.”

Tú Anh phú bà chấn động, cả Tà Nguyệt Giới và Nguyệt Chi Thể đều được Nguyệt Vịnh sử dụng nhưng đánh Chính Nam không trúng một lần nào, này sao có thể?

Cô quay sang nhìn Chính Nam như nhìn cái quái vật.

Chính Nam toàn thân khó chịu nói: "Làm sao? Với trạng thái đó của Bính, chỉ cần trúng một đòn thì anh đảm bảo người nằm đó chính là anh á.”

Nguyệt Vịnh tò mò hỏi: “Em từ đầu đến cuối là bị anh dồn ép tới mức phải dùng tất cả mọi thứ, nhưng ngoại trừ dùng nguyên khí để tạo sương mù ra, em không thấy anh có bất kỳ tiêu hao gì a? Tại sao lại như vậy?”

Mọi người mộng bức, ép Tân Tinh Bảng thứ “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh dùng tất cả thủ đoạn, cuối cùng vẫn là thua thảm thế nhưng bản thân Chính Nam gần như không cần dùng nguyên khí?

Giả đi?

Chính Nam gật đầu nói: “Tại sao anh phải dùng nguyên khí khi lợi thế lớn nhất của anh chính là đôi mắt này. Anh có thể chỉ sử dụng nó và sức mạnh thân thể liên tục tránh né, để em cho rằng tất cả thủ đoạn của em đều vô dụng rồi lần lượt nóng lòng xuất ra át chủ bài, cuối cùng lại rơi vào bẫy cận chiến của anh, cũng chính là nơi đôi mặt này lợi hại nhất. Kết quả thì mọi người đều thấy a.”

Lam Chiến thở dài nói: “Ngay từ khi bước lên võ đài này, Bính hộ pháp đã bị Không đại nhân tính toán, từng chút từng chút bị dẫn vào kết cục đã được dựng sẵn.”

Nguyệt Vịnh hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra.

Từ đầu tiên bị Chính Nam dùng sương mù hạn chế tầm nhìn và ảo ảnh gây nhiễu loạn phán đoán, tới lúc bị hắn kéo xuống lòng đất buộc phải biến thân, cuối cùng vì toàn bộ công kích đều không trúng đích mà bị dẫn dụ chấp nhận cận chiến, hoàn toàn quên đi rằng đối phương mạnh nhất chính là khoản này.

Từ đầu đến cuối, tất cả những gì cô làm đều đã được đối phương vạch sẵn cho một con đường, con đường đi tới thất bại mà cô hồn nhiên không hay biết, cứ như vậy từng bước từng bước đi tới cuối cùng.

Thở dài một hơi, Nguyệt Vịnh khôi phục lại đấu chí, nói: “Lần này em thua tâm phục, khẩu phục, thế nhưng lần sau em nhất định sẽ thắng trở lại.”

Chính Nam trừng mắt cô nói: “Lần sau? Chờ em khôi phục cũng là chuyện của ngày sau rồi, lúc đó rồi nói tiếp.”

Chính Nam ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Tôi chỉ muốn mọi người cùng nhau giao lưu trong hòa bình và nhường nhịn a, tại sao mọi người phải làm như sinh tử chiến như vậy? Nhìn tình trạng của Giáp và Bính thì trong vòng ba ngày tới là không có khả năng tái chiến rồi.”

Giáp hộ pháp Vũ Vân ngập ngừng nói: “Em… em chỉ là muốn làm hết sức mình mà thôi.” - Nhìn thấy Tân Tinh Bảng thứ thiên tài bị Chính Nam “không chút hao tổn” đánh thành thảm như vậy, cô cũng không có giống như trước kia nhảy nhót trước mặt hắn, thậm chí cảm thấy có chút kính sợ.

Chính Nam gật đầu nói: “Là tôi không suy nghĩ chu toàn. Chuyện này tạm thời gác sang một bên đi, cho tới lúc tôi có phương án tốt hơn, mọi người ai có nhu cầu và thờ gian rảnh có thể tùy ý bắt cặp tập luyện. Mà, luyện tập thêm khi có thể nhưng đừng ảnh hưởng đến khả năng nhận nhiệm vụ bất ngờ, có được hay không?”

“Được” - Mọi người đều đồng ý với phương án này.

Chính Nam giải huyệt cho Nguyệt Vịnh rồi cùng Ngọc Ngân phú bà trở về Lý gia, kết thúc một ngày chiến đấu vất vả bằng trận chiến trên giường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio