Vừa nghe được hai người thần bí kia là Huyền - Hoàng nhị lão, mấy chục người phía sau đều lùi lại hai bước.
Không có cách, hai người này nổi danh dùng độc, thậm chí đã từng vì “lỡ tay” mà độc chết cả một cái trấn nhỏ mấy ngàn người.
Bị người nhận ra, Huyền - Hoàng nhị lão cũng không che giấu nữa mà lật ra mũ trùm đầu.
Huyền lão là anh, khuôn mặt gầy gò, làn da vàng như nghệ, đôi mắt hõm sâu, tóc chỉ có loe ngoe mấy sợi, nhìn giống như sắp chết tới nơi nhưng là cái hàng thật giá thật Lý Sương sơ kỳ.
Hắn cười the thé nói: “Nguyệt Nhi trưởng lão a, ngài tuổi cũng không ít hơn tôi, thế nhưng mà dung nhan như gái vậy. Người khác không biết sẽ tưởng là ngài trẻ đẹp, nhưng mà thân là một cái mấy trăm tuổi lão yêu bà, ngài không nên ra ngoài lừa gạt trai trẻ như mấy người đằng sau tôi đâu. Đó mới là chuyện xấu.”
“Mày nói ai là lão yêu bà! Con chó này! Hôm nay mày chết chắc rồi!”
Nguyệt Nhi trưởng lão lập tức xù lông, có vẻ như tuổi tác và dung nhan là kẽ hở lớn trong lòng bà.
Nguyệt Vịnh vội vàng ôm lấy Dì của mình, nhỏ giọng nói: “Dì đừng bị họ khích tướng a, chỉ cần chúng ta đấu võ mồm với họ tiếng, chờ mẹ tới thì không ai có thể thoát được hết.”
Nguyệt Nhi trưởng lão hít sâu mấy hơi, ổn định tâm tình rồi nở nụ cười xinh đẹp.
“Haha, tao có như thế nào thì ít nhất tao đứng ở đây không làm gì cũng có người vì ngưỡng mộ danh tiếng và nhan sắc tao mà tới.
Tu luyện là để trường thọ và tự làm chủ vận mệnh mình, nhưng mà với cái vận mệnh xấu mạt rệp như hai đứa chúng mày thì có muốn chết Diêm Vương cũng không dám thu nữa. Đồ cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ! Tao nghĩ là hai đứa chúng mày không cần tu luyện vẫn trường thọ thôi.
Nói không phải khen chứ tên của chúng mày còn làm trẻ sơ sinh nín khóc, người nghe người chạy a, cứ nhìn đám người đằng sau thì thấy rõ nhất.
Ôi! Có người không nhịn được mùi của chúng mày đã bắt đầu nôn mửa rồi kia kìa.
Đáng thương, tao đứng tận đây còn phải phong bế khứu giác để khỏi bị hai đứa chúng mày hun chết, mấy người kia hẳn là cũng phải có người muốn chết rồi á.
Ê Dương Quang, mày dám nói với tao là mày không phong bế khứu giác không?”
“Hắc… haha.” - Nguyệt Vịnh nín cười không nổi mà phì ra thành tiếng.
Người khác có thể không biết chứ bà Dì này của cô, cô biết rõ, độc mồm độc miệng thì mấy thím ngoài chợ phải gọi bằng sư phụ.
Phía bên kia Dương Quang sắc mặt lúng túng.
Hắn quả thật phải phong bế khứu giác, thậm chí vị giác cũng phong bế bởi vì aura của Huyền - Hoàng nhị lão quả thật có chút… khó tiếp thu.
Huyền - Hoàng nhị lão nghiến răng nghiến lợi, mặt đen như đáy nồi.
Xấu không phải là hai người sinh ra đã như vậy, nhưng do tu luyện độc công cần thời gian dài tiếp xúc với độc trùng, độc thảo... khiến hai người càng ngày càng giống quỷ hơn.
Thế nhưng không ai muốn bị người khác vạch trần khuyết điểm a, nhất là ở đây có tới cả trăm con mắt đang nhìn.
“Hừ, đúng là cái lão yêu bà, sống lâu thành tinh, độc công của tao cũng không độc bằng miệng mày." - Huyền lão coi như nhận thua.
"Nói nhiều vô dụng, hôm nay được Dương Quang nhị trưởng lão mời, anh em tao quyết định xuống núi dạy cho Tà Nguyệt Tông đám gà mái chúng mày một bài học. Để coi đến lúc nằm dưới háng tao, mày còn nói được nhiều như vậy không hay là chỉ lo thở, haha.” - Hoàng lão “nhan sắc” cũng không kém anh mình, bị nói đụng tới tự ái liền muốn ra tay đánh người.
Dương Quang cũng không muốn nhiều lời.
Nơi này cách Nguyệt thành không phải là rất xa, nếu bất thình lình Nguyệt Nga tông chủ chạy tới đây thì hắn cũng không còn mạng để về, nói gì tới đan dược và gái gú.
Ba lão già liếc nhau một cái rồi lớn tiếng la lớn: “Xông lên, bắt lấy đám Tà Nguyệt Tông gà mái kia, ai bắt được là của người ấy.”
Nguyệt Nhi trưởng lão cũng la lớn: “Bày trận, chuẩn bị chiến đấu.”
Nguyệt Vịnh vẻ mặt đầy lo lắng, ba cái Lý Sương kỳ đã khó làm, không ngờ Dương Quang còn kiếm ở đâu tới một đám ô hợp mấy chục người, quả thực là chó cắn áo rách.
"Ơ! Tưởng ai tụ tập ở đây bắt nạt phụ nữ, thì ra là người quen.
Dương Quang a, mày đúng là... càng sống càng trở về!"
Một giọng nói trẻ trung mang theo đầy khinh thường và châm chọc vang lên, đồng thời một bóng người mang áo đen, mây đỏ hiện thân trên bầu trời, hai tay liên tục làm kỳ quái ấn pháp.
“Hỏa Độn - Hỏa Long Thuật”
Chính Nam dồn hết một nửa chân khí của mình thổi ra một con Hỏa Long cực lớn.
Hỏa Long bay thẳng về phía đám đông đang lao tới đoàn người Tà Nguyệt Tông, là có hình thù rõ ràng Hỏa Long, không phải là ví von.
Bản thân Hỏa Độn - Hỏa Long Thuật chỉ là một cách chơi chữ, chứ trong Naruto chưa có ai từng thấy qua Rồng a, làm sao biết Rồng như thế nào được.
Nhưng Chính Nam thì khác.
Hắn không chỉ thấy qua Rồng, còn đánh qua, thậm chí còn đang nuôi dưỡng một con đây, cho nên Hỏa Độn - Hỏa Long Thuật từ tay Chính Nam phát ra mới chân chính toát ra được cái thân và cái thần của Hỏa Long.
Mặc dù có đánh lén hiềm nghi nhưng không thể phủ nhận một đòn Hỏa Độn - Hỏa Long Thuật này của Chính Nam có tính chấn nhiếp rất lớn, bởi vì khi lửa tản đi, đám ô hợp kia đã trụi mất một mảng lớn, người chết không la hét, không đau đớn và không còn vết tích.
Tú Anh phú bà, Vũ Tuyết phú bà, Nguyệt Vinh, Dương Quang,... hai bên đám người đều há hốc mồm.
Thủ đoạn giết người này cũng quá… tàn bạo chứ!?
Không phải là chết không toàn thây mà là chân chân chính chính chết không... còn thây!
Nguyệt Vịnh nuốt ngụm nước miếng nói thầm: “Hôm đó nếu từ trong sương mù anh ấy làm một chiêu này…”
Chính Nam đứng dậy vỗ vỗ tro bụi trên người, cười nói: “Dương Quang trưởng lão, lâu rồi không gặp, mày vẫn là vô lại như ngày nào. Mấy chục người đàn ông hợp nhau khi dễ mấy người phụ nữ ở đây, ngày đó làm sao vợ mày lại chịu cưới mày a, cái thứ không biết tôn trọng phụ nữ.
Không phải là mày bỏ thuốc rồi ép bà ấy gạo nấu thành cơm chứ!? Mà tao nghĩ có khi thật là như vậy cũng nên, dù sao “bạn” của mày cũng là chuyên gia dùng mấy thủ đoạn như vậy mà, đúng không?”
Nhìn thấy “kẻ thù” của mình xuất hiện phá kế hoạch của mình, còn liên tục sỉ vả hắn, Dương Quang mặt đỏ bừng, không nói một lời liền xông lên tấn công Chính Nam.
Chính Nam lập tức bay lên trời, cười nói: “Lần trước không phải tao đã nói rồi sao, muốn đánh tao thì mày phải biết bay đã, haha.”
Dương Quang nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày có giỏi cứ ở trên đó, chờ tao giết hết đám gà mái này sẽ tới tìm mày.” - Nói, hắn lại dẫn đầu đám người tấn công Tà Nguyệt Tông đoàn người.
Chính Nam cười nói: “Muốn ỷ mạnh hiếp yếu? Tao cũng không sợ mày a.”
Từ trên bầu trời một chiếc thuyền bay chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người.
Nguyệt Vịnh vẻ mặt sung sướng nói: “Anh ấy mang cả “Khởi Nguyên chiến hạm” tới, lần này được cứu rồi.”
Nguyệt Nhi trưởng lão há hốc mồm nhìn cái thuyền bay khổng lồ đang dần hiện hình, lắp bắp nói: “Đó… đó là cái gì!? Thuyền… thuyền có thể bay… bay được sao!?”
Nguyệt Vịnh kéo tay Nguyệt Nhi trưởng lão rồi la lớn: “Mọi người chạy mau, chạy ra khỏi tầm bắn của nó, nhanh lên.”
Phía bên đối diện, mọi người đều ngơ ngác nhìn không rời mắt cả “tòa thành” bay trên trời hiện hình, chỉ có Dương Quang và Huyền Hoàng nhị lão tu vi cao hơn nghe được Nguyệt Vịnh la hét.
Ba người nhìn nhau rồi quay đầu chạy thật nhanh.
Nhớ tới mấy ngày trước hai tông môn trong một đêm bị người san bằng, Dương Quang chỉ hận không có thêm hai cái chân để chạy được nhanh hơn.
Chíu! Bùm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một cột sáng từ Khởi Nguyên chiến hạm chiếu xuống phía đám người đang ngơ ngác nhìn, sau đó liên tiếp tiếng nổ kinh thiên động địa.
Lần này Chính Nam chỉ sử dụng , trung phẩm linh thạch làm đạn để mở Linh Pháo nên cũng không quá đau lòng, nhưng mà hắn đang bị ba vị phú bà nhìn chằm chằm chất vấn: “Anh mang theo Khởi Nguyên chiến hạm còn dám bắt mọi người qua đêm dã ngoại, bay mấy ngày đêm như vậy?”
Lam Chiến từ trong phòng điều khiển thò đầu ra giải cứu Chính Nam: “Không phải như vậy đâu ba vị thần sứ. Không đại nhân vừa hồi nãy mới bóp vỡ truyền tin phù ra lệnh cho thuộc hạ điều khiển Khởi Nguyên chiến hạm tới.”
Chính Nam gật đầu nói: “Ban đầu anh cũng không muốn sử dụng nó, nhưng nhìn thấy Huyền - Hoàng nhị lão thì anh biết chuyện này ngoài tầm kiểm soát rồi, cho nên mới phải mang Khởi Nguyên chiến hạm tới a. Thứ này bay một lần cũng hao không ít linh thạch, anh cũng không phải như Hắc Vô Thường nói giàu như vậy đâu.”
Ba vị phú bà trừng mắt Chính Nam một cái rồi tha cho hắn, để hắn âm thầm cho Lam Chiến một ngón tay cái khích lệ.
Lam Chiến không biết hành động đó có ý gì nhưng cảm thấy đặc biệt tốt.
Chính Nam và ba vị phú bà lại bay xuống xem xét hiện trường, chỉ thấy một cái hố to bên trong toàn là tàn chi, nội tạng và mùi thịt cháy khét trong không khí.
Hắn cằn nhằn với Trang phú bà: “Trang, không có loại nào giống tia Gamma hay Phản Vật Chất sao, thật sự khó chịụ!”
Trang phú bà xù lông đáp: “Được voi đòi tiên đúng không? Muốn súng Gamma hay bom Phản Vật Chất thì sang truyện Khoa Huyễn đọc, đây là truyện Huyền Huyễn, đừng mong có mấy thứ như vậy xuất hiện.”
...