Nguyệt Vịnh hai con mắt biến thành hình trái tim, tuyên bố “không ngần ngại giết chết “tiểu Võ Thần” Ngô Đức Võ nếu hắn dám công khai đối đầu Tà Nguyệt Tông” vừa rồi của Chính Nam quá bá đạo, quá ngầu, tới mức để con nai tơ trong lòng cô nhảy loạn không ngừng.
Chính Nam cũng không phải là nói suông mạnh miệng.
Ngô Đức Võ cũng chỉ là một tên Nguyên Anh Kỳ tầng , cứ cho là hắn mới có đột phá lên Nguyên Anh Kỳ tầng , thậm chí tầng , Chính Nam cũng có thể giết chết hắn như thường.
Trong lúc bất tri bất giác, Chính Nam cũng đã bước vào hàng ngũ thiên tài đương đại.
...
Lại thương thảo thêm vài vấn đề khác, Chính Nam chính thức tuyên bố: “Trong thời gian này tất cả mọi nhiệm vụ đều tạm ngưng, để đệ tử đều ở lại trong tông yên tâm tu luyện một quãng thời gian trước, ít nhất là cho đến khi Ngô Đức Võ có động tĩnh cụ thể.”
Mọi người tan họp, trở về với vị trí của mình, để lại một mình Chính Nam trong phòng họp ngẩn người. Hắn cũng không phải thật ngẩn người mà là đang lật cây kỹ năng cũng như cửa hàng để tìm phương án đối phó Ngô Đức Võ tốt nhất.
“Nên bắt sống, bởi vì thông tin về em trai hắn và Thiên Đạo tông đều có giá trị a.” - Người sống luôn có giá trị hơn người chết.
“Trang, kích hoạt “Tứ Tử Viêm Trận”, thứ này có thể coi là vũ khí chiến lược được.”
“Tiêu hao điểm kỹ năng, kích hoạt và nâng cấp [ Tứ Tử Viêm Trận ] lên cấp thành công.”
[ Tứ Tử Viêm Trận ] xuất hiện trong Naruto bào lần mà Orochimaru tấn công làng lá. Bộ Tứ làng Âm Thanh đã sử dụng thuật này để vây Đệ Tam Hokage bên trong, buộc ông phải tử đấu với Orochimaru.
Chính Nam nâng [ Tứ Tử Viêm Trận ] lên tới cấp , đồng nghĩa với Không Minh Kỳ viên mãn trở xuống là không có cách nào có thể phá trận từ bên trong.
Buổi tối hôm đó, sau khi cùng Ngọc Ngân phú bà xã giao một trận, Chính Nam tự mình ra ngoài khảo sát địa hình rồi cho xây dựng Thiên Thê.
...
Sáng hôm sau, toàn bộ đệ tử Thanh Vân Tông lại một lần nữa được tập trung tại quảng trường trung tâm.
Trên đài cao, Lam Phụng lớn giọng nói: “Xin chào mọi người, chúc mọi người ngày mới tốt lành.
Hôm nay tôi tập trung mọi người lại đây là có một chuyện muốn thông báo với mọi người. Như mọi người đang nhìn thấy, bia đá phía sau lưng tôi chỉ có vài người có điểm tích lũy và con số này cũng không lớn.
Mọi người có biết vì sao không?”
Bên dưới đám đệ tử đều im lặng, các thành viên Akatsuki cũng nghiêm túc lắng nghe.
Lam Phụng liếc mọi người một vòng rồi nói: “Là vì tu vi mọi người quá thấp!
Tôi biết mọi người hằng ngày đều có công việc phải làm, có người phải nấu cơm, có người phải giặt quần áo, có người phải làm việc này, việc kia… rất nhiều lý do khiến cho thời gian tu luyện của mọi người bị rút ngắn, thậm chí là còn lại rất ít.
Mọi người không nói nhưng tôi biết, ai cũng có giấc mộng của mình, không ai muốn mãi mãi được người khác bảo vệ, đúng không?”
“Đúng!” - Đám đông bên dưới đồng thanh.
“Ai cũng muốn trở thành phương cường giả, muốn được người người kính ngưỡng, đời đời lưu tên, đúng không?”
“Đúng!”
Lam Phụng hài lòng gật đầu: “Giấc mơ của ai thì người đó phải tự mình tới hoàn thành, tôi chỉ có thể làm người dẫn đường cho mọi người mà thôi.
Vì vậy hôm nay tôi muốn giới thiệu cho mọi người một con đường, một trợ giúp để mọi người tiến bước nhanh hơn tới giấc mơ của mình. Chính Nam!”
"Cảm ơn Tông chủ! Mọi người theo tôi."
Nói xong, Chính Nam truyền âm cho các phú bà rồi cùng nhau đi ra ngoài cầu thang dẫn vào cổng Thanh Vân Tông, là đi ra chứ không phải bay ra.
Gần đệ tử Thanh Vân Tông, bao gồm cả Ngân Lang chiến đội đều tò mò đi theo.
Từ lần Chính Nam thông báo mở cửa [ Ôn Tuyền ] rộng rãi cho mọi người sử dụng, hình tượng của hắn trong lòng các cô đều đã lớn bằng tấm bia đá trong quảng trường rồi.
Đặc biệt là khi có ai đó rò rỉ thông tin, nói rằng toàn bộ công trình đó là do Đại sư huynh tự mình hoàn thành, mục đích chính là để cho các cô, những đệ tử tầng dưới chót này có một nơi để khôi phục thể lực nhanh hơn, để có thể tu luyện được nhiều thời gian hơn thì hình tượng cao lớn kia càng trở nên lấp lánh, long lanh.
Ra tới bậc thang, Chính Nam nói: “Mọi người có thể nhìn thấy bậc thang quen thuộc hàng ngày mọi người đều đi đúng không? Nhưng tôi bật mí cho mọi người biết, bậc thang này đã không phải là bậc thang mà mọi người đi ngày hôm qua nữa.
Ngân Lang chiến đội toàn bộ bước ra!”
cô gái mặc trang phục bó sát màu trắng bạc, phía sau có hình đầu sói đứng ra thành hai hàng ngang, Thanh Tâm đứng phía trước nhất, đồng thanh nói: “Có mặt!”
Chính Nam gật đầu nói: “Tâm, em ở lại. người còn lại xếp thành hai hàng dọc, từ phía dưới bước đều lên trên này.”
người mặc dù không hiểu vì sao Chính Nam lại ra mệnh lệnh kỳ quái như vậy nhưng các cô đều thực hành không hỏi một lời.
Thành viên Akatsuki và chúng đệ tử đều tò mò nhìn theo người đang bước đều xuống cầu thang.
Có vẻ không có gì đặc biệt a!?
[ Thiên Thê ] không phải là kiến trúc riêng như [ Ôn Tuyền ], nó bản chất là một bộ họa tiết chìm được hệ thống phác thảo sẵn rồi giao cho Chính Nam, hắn chỉ là dùng điểm tích lũy “mua” lại bộ họa tiết này rồi dán vào bậc thang cũ mà thôi.
Ngân Lang chiến đội xuống tới dưới cùng của bậc thang rồi bắt đầu bước lên. Đối với , bậc thang này mà nói, các cô mở hết tốc lực có thể chỉ mất phút để chạy lên, còn bước đều như hiện tại sẽ hết khoảng phút, không có gì khó khăn.
bậc thang đầu, mọi chuyện vẫn rất dễ dàng, không có gì khác biệt.
Qua bậc thang thứ , các cô đều đã nhận ra không đúng. Có thứ gì đó vô hình đang đè nặng lên vai các cô, bước chân đều đặn trước đó đã bắt đầu xuất hiện sai nhịp.
Bậc thang thứ , áp lực vô hình càng lớn hơn nữa, mỗi bước chân các cô đều như gánh thêm gấp , lần trọng lượng, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
Mọi người ở phía trên vẻ mặt kỳ quái, không phải là đi bậc thang sao, tại sao đi một nửa lại chậm lại nhiều như vậy, biểu tình thở hổn hển kia là cái gì, mồ hôi kia là thật hay giả?
Vũ Tuyết phú bà giọng đầy nghi ngờ: “Bậc thang này có vấn đề?”
Từ bậc thang trở lên, đội hình Ngân Lang chiến đội đã hoàn toàn loạn, có người gồng mình bước từng bước tiến lên, có người kỳ quái cứ ở tại chỗ dậm chân bước, mồ hôi nhễ nhại.
Chính Nam nói: “Ngân Lang chiến đội, đồng loạt lặp lại theo tôi."
"Giải!"
“Giải!”
Áp lực vô hình biến mất, Ngân Lang chiến đội thở hổn hển tại chỗ, mồ hôi long lanh trên trán, thấm ướt vạt áo các cô khiến Chính Nam một trận tâm ý viên mã.
“Khụ... khụ... Mọi người nhanh lên trên này rồi nói cảm nghĩ của bản thân thử.”
“Áp lực rất lớn, từ sau bậc đã bắt đầu cảm nhận được rõ rệt.” - Một cô gái nói.
“Có thời điểm cảm giác như mình giậm chân tại chỗ, bởi vì dù có cố gắng cách mấy cũng không thể tiến tới gần mọi người phía trên này thêm được.” - Một cô gái khác nhận định.
“Sau khi nghe Đại sư huynh niệm “Giải”, cả cơ thể lâng lâng thoải mái, giống như trút bỏ được gánh nặng vậy.” - Một người khác phát biểu.
Chính Nam nhớ cô gài này hình như tên là... Phương, cô là người đi được xa nhất trong người.
Chính Nam gật đầu nói: “Mọi người đều nghe chứ.
Để tôi hệ thống lại cho mọi người rõ, bậc thang này không phải là bậc thang mà mọi người đi hàng ngày, nó đã được tôi cải tạo qua, từ nay về sau sẽ được gọi là [ Thiên Thê ].
Tác dụng thì Ngân Lang chiến đội đã cảm nhận qua nhưng tôi vẫn sẽ nói lại một lần.
Thứ nhất, [ Thiên Thê ] ra đời là để cho tất cả mọi người có một nơi để luyện thể, tùy theo tu vi từng người mà nó sẽ tạo cho mọi người áp lực theo từng bậc thang mọi người đi qua, nhờ vậy mọi người có thể biết được cực hạn của mình là ở đâu và có mục tiêu để vượt qua.
Thứ hai, khi đi tới cực hạn của mình, người bên trong [ Thiên Thê ] sẽ xuất hiện một ảo giác khiến họ cảm thấy mình vẫn đang bước lên nhưng thực chất là đang dậm chân tại chỗ tiếp tục đi, cho tới khi nào đột phá được cực hạn đó mọi người mới có thể thực sự tiến lên được.
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất. Khi mọi người cảm thấy mình đã không thể tiếp tục được nữa thì chỉ cần niệm “Giải”, áp lực và ảo cảnh sẽ biến mất, trả lại bậc thang bình thường, thân thương, không áp lực.”
Vũ Tuyết phú bà cau mày: “Tóm lại là những bậc thang này bị anh thiết kế trọng lực trận và ảo trận để giúp mọi người luyện thể, đúng không?”
...