“Đó là hội chứng tâm thần, triệu chứng khá giống nhưng không phải là những gì Vũ Tuyết phú bà đang trải qua.”
Trang khịt mũi khinh thường Chính Nam một cái rồi nói tiếp: “Vận mệnh của cô ấy và ký chủ được cột chung vào với nhau từ lần áp chế Oán Linh Minh Chú, nên khi vận mệnh của ký chủ phát sinh biến đổi lớn thì ảnh hưởng tới cô ấy thôi."
"Biến đổi lớn? Là tôi và Tú Anh sao?"
"Không sai. Ký chủ và Trần Mai Tú Anh phú bà phát sinh quan hệ thì quỹ tích vận mệnh bản thân thay đổi, đồng thời khiến cho "người cùng thuyền" là Vũ Tuyết phú bà cảm giác như bị thiên địa bài xích. Không có gì đáng ngại, chỉ cần ngày là sẽ không sao.”
Chính Nam sững sờ: “Còn có cách giải thích như vậy?”
Trang phú bà ít thấy nghiêm túc nói: “Tất nhiên. Vận mệnh mặc dù hư vô mù mịt nhưng nó luôn tồn tại ở đó. Cái gọi là “hiệu ứng cánh bướm” chính là để mô tả một hành động nhỏ gây lệch đi quỹ tích vận mệnh dẫn tới những hậu quả lớn không tưởng tượng nổi.”
Chính Nam đã hiểu rõ vấn đề, nhưng hắn không thể nói với Vũ Tuyết phú bà như vậy a. Cho nên, chỉ có thể tới một lời nói dối thiện chí: “Không có gì đâu. Em chỉ là bị mắc một loại hội chứng tâm lý gọi là “Hội chứng rối loạn lo âu”. Có thể là do thức ăn và nước uống hôm qua không phù hợp với thể chất của em nên nó tạo cho em cảm giác như vậy thôi. Một, hai ngày tới sẽ ổn.”
Vũ Tuyết phú bà mặc dù nghe không hiểu Chính Nam nói gì nhưng hắn đã khẳng định cô sẽ ổn thì chắc chắn sẽ là như vậy. Lần trước “thứ kia” bị hắn nhìn một cái không phải cũng đã không xuất hiện trở lại sao.
Cô mỉm cười xinh đẹp, nói: “Như vậy thì em yên tâm. Mà bây giờ anh có rảnh không?”
Chính Nam gật đầu: “Rảnh, so với trước đây còn rảnh hơn nhiều.” - Mặc dù nói nhiệm vụ ít đi sẽ giảm điểm nhận vào nhưng bù lại hắn có thêm thời gian rảnh rỗi với các phú bà hơn.
Vũ Tuyết phú bà lưỡng lự: “Em muốn… muốn rủ anh qua phòng thực chiến luyện tập thêm. Tâm bên kia em đã sắp xếp cho cô ấy khá nhiều bài tập tu luyện nên giờ em cũng rảnh. Anh…”
Chính Nam lập tức đáp ứng cô: “Được, đi thôi. Cũng lâu rồi không có đánh một trận thả cửa, nếu em đã có hứng thú thì anh cũng không thể từ chối được a.”
Vũ Tuyết phú bà mừng thầm trong lòng. Cô vốn không phải là kiểu người giỏi ăn nói, sáng nay chủ động tới tìm Chính Nam đã là lấy hết can đảm, cho nên bây giờ chỉ có thể viện cớ “tu luyện” để được bên cạnh hắn nhiều hơn.
Chính Nam vào nhà thay một bộ đồ rồi hai người cùng nhau sánh vai đi tập luyện.
…
Trong phòng thực chiến lúc này chỉ có một mình Vũ Vân đang ngồi xem Chính Nam và Vũ Tuyết phú bà tiến vào sàn đấu.
Vũ Tuyết phú bà chính là cố ý gọi em gái mình tới xem cô và Chính Nam giao đấu để học hỏi thêm kinh nghiệm thực chiến. Cô biết mặc dù không nói ra nhưng Vũ Vân luôn buồn khi đều phải ngồi ngoài mỗi lần có nhiệm vụ.
Trong sân, Chính Nam mỉm cười nhìn Vũ Tuyết phú bà, nói: “Lần này anh sẽ đánh thật nhé, sẽ có chút đau nhưng hi vọng em không nên giận anh mới được.”
Vũ Tuyết phú bà gật đầu nói: “Tất nhiên. Em rủ anh luyện tập là để bản thân mình tiến bộ hơn nên anh không cần vì sợ em đau hay mất mặt mà nhường em.”
Chính Nam gật đầu, trong lòng lẩm bẩm: “Trang, kích hoạt [ Quái Lực ].”
“Tiêu hao điểm kỹ năng kích hoạt [ Quái Lực ] thành công. Vì đây không phải là kỹ năng mà chỉ là phương pháp sử dụng nguyên khí nên chỉ có cấp.”
Lượng lớn thông tin tràn vào đầu khiến Chính Nam sững sờ trong giây lát. Rất nhanh sắp xếp lại mọi thứ, Chính Nam nói: “Bắt đầu được rồi chứ?”
“Akatsuki!”
Vũ Tuyết phú bà la lớn rồi bắt đầu ra đòn. Biết được sở trường của Chính Nam là cận chiến, trước khi tấn công cô cần phải làm một chút thủ đoạn bảo vệ mình trước đã.
“Bàn Thạch Hộ Giáp”
“Sa Chi Thủ Hộ”
“Nguyên Khí Hộ Thể”
Một loạt kỹ năng phòng ngự được Vũ Tuyết phú bà sử dụng đủ thấy cô xem trọng khả năng cận chiến của Chính Nam như thế nào.
Chính Nam đứng nhìn Vũ Tuyết phú bà làm tất cả chuẩn bị mới bắt đầu xông lên.
“Thay vì chuẩn bị nhiều phòng ngự như vậy, em nên tìm ra phương pháp để mình không bị cuốn vào lối đánh của anh mới là cách thông minh nhất.” - Nói, Chính Nam giẫm mạnh xuống đất rồi xông thẳng tới phía cô.
Vũ Tuyết phú bà không trả lời Chính Nam mà lẩm nhẩm niệm chú.
“Liệt Hỏa Phù”
Một tấm phù được nguyên khí của Vũ Tuyết phú bà đốt cháy bay thẳng về phía Chính Nam nhưng bị hắn dễ dàng tránh qua.
Cô cũng không hi vọng gì đòn vừa rồi có tác dụng vì đôi mắt của Chính Nam quá mạnh trong thực chiến. Nhưng cô cần thời gian chuẩn bị đại chiêu, cho nên chỉ có thể một bên niệm chú, một bên dùng những chiêu bình thường nhất làm giảm tốc độ của hắn.
Đạt tới Không Minh Kỳ thì tu luyện giả đã có thể dễ dàng nhất tâm nhị dụng, vừa dùng một chiêu này vừa chuẩn bị một chiêu khác không có gì là quá khó hiểu.
“Dũng Tuyền”
“Liệt Hỏa Phù”
“Dũng Tuyền”
...
Chỉ hơn m đường từ nơi Chính Nam đứng tới chỗ Vũ Tuyết phú bà đang đứng mà mưa bom bão đạn liên tục nổ ra. Không thể không nói chiến thuật của Vũ Tuyết phú bà khá thô nhưng thực dụng, bởi vì Chính Nam thật sự đã bị chậm lại.
Nhưng như vậy vẫn là chưa đủ.
“Có vẻ em niệm chú không đủ nhanh rồi.” - Chính Nam cười nói.
“Quái Lực - Bát Quái - Thủ Phá Sơn”
Chính Nam né qua một Liệt Hỏa Phù rồi bật lên không, vung tay đánh một quyền thẳng xuống Vũ Tuyết phú bà đang đứng.
Một quyền này hắn vận dụng Quái Lực vào Nhu Quyền để đánh ra, hiệu quả như thế nào bản thân Chính Nam cũng không biết, thế nhưng chắc chắn là sẽ không đơn giản.
Vũ Tuyết phú bà sớm đã tính tới việc này, cho nên cô đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.
“Súc Địa Thuật”
Cô chỉ đơn giản là bước một chân qua bên phải.
Nhưng một bước chân này đã đủ để cho Vũ Tuyết phú bà ngay lập tức xuất hiện bên ngoài m, tránh thoát khỏi đòn đánh của Chính Nam.
Chính Nam cũng không muốn chính diện đánh trúng phú bà của mình bằng một chiêu thức mà bản thân còn chưa nắm rõ uy lực nên cũng không có bất kỳ tiếc nuối hay lo lắng gì.
Và cú đấm của hắn cứ vậy rơi xuống mặt đất.
Bụp!
Trên khán đài, Vũ Vân đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn thấy một vụ nổ nhỏ nhưng kết quả cú đấm của Chính Nam giống như không có chút lực nào, bụi cũng không có bắn lên.
Vũ Tuyết phú bà cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Chính Nam nhường cô nên không có phát lực.
“Anh không cần nhường em…”
Rắc! Rắc! Tạch! Tạch!
Bỗng nhiên mặt đất nứt ra một khe nhỏ, sau đó nó bắt đầu bò ra xung quanh theo hình mạng nhện.
Ầm!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên. Lấy Chính Nam làm trung tâm, toàn bộ mặt đất bán kính m bị cú đấm của hắn đánh lún xuống thành hình lòng chảo sâu gần m, đá vụn trong hố còn như ẩn như hiện tự động xếp thành hình Bát Quái.
Cả Thanh Vân Sơn đều khẽ run rẩy.
Vũ Vân há hốc mồm, đánh rơi cả thức ăn trong miệng xuống đất.
Vũ Tuyết phú bà mặc dù đã dùng kỹ năng bảo mệnh của mình vẫn không thoát ra khỏi phạm vi dư chấn.
Cô sững sờ quên cả niệm chú, chỉ biết lắp ba lắp bắp: “Vừa rồi… anh… anh dùng bao nhiêu nguyên khí?”
Chính Nam nhảy ra khỏi hố, gãi đầu nói: “Lần đầu dùng thử chiêu mới. Không biết hiệu quả thế nào nên anh không dùng nguyên khí, thuần túy sức mạnh cơ bắp.
Không tệ a, nếu dùng nguyên khí có thể mạnh hơn nhiều.”
Chính Nam mặc dù lần đầu thử nghiệm nên không biết tiết chế sức mạnh, nhưng sự kết hợp giữa [ Quái Lực ] và [ Nhu Quyền ] quả nhiên là rất khả quan.
Vũ Tuyết phú bà sợ hãi than: “Không dùng nguyên khí, tức là không cần thời gian chuẩn bị, không cần niệm chú, tất cả mọi thứ đều thuấn phát mà anh đã có thể đánh thành như vậy…”
Chính Nam lắc đầu nói: “Không hẳn. Muốn đạt được hiệu quả như thế này anh sẽ phải vận dụng rất nhiều khối cơ bắp để ra đòn, có thể không cần chuẩn bị thật nhưng sẽ không thể dùng quá nhiều lần bởi vì gánh nặng lên cơ thể rất lớn.”
Vũ Tuyết phú bà cười khổ.
Trúng một đòn như thế này đã đủ để chết không toàn thây, vậy mà Chính Nam còn lo là trong chiến đấu không thể dùng quá nhiều lần.
Thế nhưng cô nhất định sẽ không lùi bước.
“Chúng ta tiếp tục, em sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.” - Vũ Tuyết phú bà siết chặt nắm đấm nói.
Chính Nam hài lòng gật đầu, hắn rất ủng hộ tinh thần này của Vũ Tuyết phú bà.
Hai người lại tiếp tục luyện tập hăng say, không để ý trên khán đài đã có mặt thêm Ngọc Ngân phú bà, Tú Anh phú bà, Nguyệt Vịnh, Lam Phụng đang quan chiến.
Mấy người chính là dò theo đầu mối vụ chấn động vừa rồi mà tìm tới đây.