Chính Nam híp mắt giải thích: “Tú Anh đã trượt trên các ngón chân của mình để điều chỉnh tốc độ của bản thân thật chuẩn xác, sau đó khi tới điểm cần dừng, cô ấy đã dùng phần gót để làm trụ, xoay chuyển toàn bộ trọng tâm vào mông của mình để tạo thành một cú va chạm cực mạnh.
Nếu tốc độ quá chậm, vùng mông của Tú Anh sẽ hạ xuống đất giữa hai chân Nguyệt Vinh khi cố ấy có đủ thời gian để nhận ra những gì đang xảy ra. Nhưng nếu tốc độ quá cao, bản thân Tú Anh sẽ lại rơi vào bẫy phản đòn của đối thủ như trận mở màn.
Kinh nghiệm sẽ trở thành một thứ rất đáng sợ nếu được vận dụng chuẩn xác.”
Trên phao số , chiến cuộc diễn ra cũng cực kỳ “thảm khốc”.
Lúc này Vũ Tuyết phú bà với việc “phải thắng để tự quyết” đang dồn dập tấn công Ngọc Ngân phú bà. Khi thì tấn công thấp, khi thì cao, lúc chính diện, lúc lại xoay tròn tấn công sườn.
Bị tấn công dồn dập là vậy, nhưng Ngọc Ngân phú bà vẫn rất bình tĩnh xử lý từng đòn, từng đòn một. Cô tránh né, phản đòn, đối cứng đều có.
Chính Nam cau mày nói: “Trận này sẽ huề nếu cứ diễn ra như thế này. Nhưng Vũ Tuyết chắc chắn sẽ không chấp nhận một kết cục bất lợi như vậy a.”
Vũ Tuyết phú bà cũng biết là mình phải làm gì đó. Cô lùi ra mép phao đấu rồi chạy đà thật nhanh, sau đó làm động tác tương tự Tú Anh phú bà, trượt trên các ngón chân, dùng mông tấn công chính diện.
Ngọc Ngân phú bà khá bất ngờ, đối thủ của cô sẽ không ngốc tới mức dùng một đòn chính diện đơn giản như vậy chứ. Dù sao thì cô cũng phải có phương án đối phó đòn tấn công nhìn bình thường nhưng sẽ không bình thường này.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng ngắn.
Còn m… m… m…
Khi khoảng cách va chạm chỉ còn chưa tới m, Vũ Tuyết phú bà bắt đầu biến chiêu.
Cô bắt đầu bằng gót chân phải đạp mạnh xuống phao đấu giúp tốc độ tăng lên thêm một chút, tiếp theo là gót chân trái lại đạp, tiếp tục tăng lên tốc độ.
Ngọc Ngân phú bà mỉm cười, nghĩ: “Nếu chỉ như vậy, cô không thể thắng trận này đâu.” - Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế phản công.
Đang lúc mọi người cho rằng Vũ Tuyết phú bà đã hết bài thì diễn biến mới lại xuất hiện.
Cô lại giẫm mạnh phao đấu bằng gót chân phải rồi xoay người lại. Trong một khoảnh khắc mọi người đã nghĩ rằng cô chuyển hướng tấn công bằng ngực, nhưng không, Vũ Tuyết phú bà lại hơi cong người, hóp bụng lại, vừa vặn tránh qua đòn xoay người phản công của Ngọc Ngân phú bà.
Ngọc Ngân phú bà biến sắc, cô đã quá tự tin vào phán đoán của mình mà không tính được hết mọi khả năng. Nhưng đồng thời cô cũng khá bất ngờ khi đối thủ giống như đã đoán được cô sẽ phản đòn từ đâu.
Lúc này Vũ Tuyết phú bà đã vòng qua được Ngọc Ngân phú bà, toàn bộ trước mặt của đối thủ không chút phòng ngự đã lộ ra. Cô nở nụ cười chiến thắng trước khi giẫm mạnh xuống sàn lấy sức đẩy Ngọc Ngân phú bà chới với bằng ngực, rồi nhanh chóng kết thúc bằng một đòn mông chính diện, đẩy đối thủ của cô xuống nước.
Vũ Vân lập tức hào hứng cổ vũ: “Chị hai quá tuyệt, tranh thủ giành chức vô địch chị ơi!”
Tú Anh phú bà và Nguyệt Vịnh nhìn nhau cười khổ. Mọi cố gắng của hai người đã không còn ý nghĩa khi trên phao đấu số đều là các tuyển thủ đã có điểm sau lượt trận, còn hai người chỉ có điểm.
Trận chung kết đã không có phần của hai người nữa.
Chính Nam vỗ tay nói: “Một pha kết thúc đầy toan tính nhưng rất thực dụng và chuẩn xác của Vũ Tuyết đã giúp chúng ta xác định ra hai tuyển thủ lọt vào trận chung kết ngày hôm nay.
Mọi người cho một tràng pháo tay chào đón Ngọc Ngân và Vũ Tuyết.”
Năm người khán giả vỗ tay, la ó, huýt sáo một trận làm hai người trên phao mặt đen thui. Cảm giác giống làm trò khỉ được dân chúng tán thưởng.
Chính Nam chờ mọi người hú hét xong mới tiếp tục nói: “Mặc dù môn thể thao này khá mới nhưng không thể không thừa nhận là mọi người học và trở nên chuyên nghiệp khá nhanh. Đặc biệt là tình huống tránh phản đòn cuối cùng vừa rồi của Vũ Tuyết, cô ấy đã rất khôn ngoan lợi dụng thói quen phản đòn từ bên phải của Ngọc Ngân để tính toán đủ khoảng cách vòng qua, anh có lời khen nhé.”
Ngọc Ngân phú bà bừng tỉnh, thì ra thói quen dùng chân thuận làm trụ để xoay người phản công của cô bị đối phương bắt được bài. Không trách trong tình huống quyết định đó cô lại đánh không trúng.
Vũ Tuyết cười gật đầu, được Chính Nam khen trước mặt mọi người khiến cô đặc biệt tự hào.
Chính Nam tiếp tục nói: “Thế nhưng như vậy sẽ khiến trận chung kết mà chúng ta chờ mong trở nên quá nhàm chán. Vì thế anh đã quyết định thay đổi một chút thể thức trận chung kết.”
Ngọc Ngân phú bà và Vũ Tuyết phú bà nhìn nhau. Thay đổi đến vào giờ chót như thế này khá khó cho hai cô làm quen a. Nhưng mà, dù thế nào thì ai cũng tin rằng mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng nên không lên tiếng phản bác.
Chính Nam thấy hai người không phản đối mới tiếp tục: “Bởi vì vòng và chỉ giới hạn mọi người ở việc sử dụng thân thể nên số lượng kỹ thuật và động tác của mọi người bị giới hạn khá nhiều. Cho nên anh quyết định, trận chung kết sẽ cho phép hai người sử dụng chân khí trong thi đấu.
Nghe kỹ, là chân khí, không phải nguyên khí, nhưng không được phép dùng chân khí tấn công đối thủ trực tiếp, tức là vẫn phải thông qua mông và ngực tiếp xúc mới được. Như vậy, hai người ai có ý kiến gì không?”
“Em không có ý kiến gì.” - Ngọc Ngân phú bà lên tiếng trước. Nếu như luật này được thông qua, cô hoàn toàn có thể ẩn thân ở trên phao đấu, như vậy là một lợi thế rất lớn.
“Em cũng không có ý kiến.” - Vũ Tuyết phú bà cũng rất tự tin vào khả năng chiến thắng của mình, nhất là khi cô lại là Thủy - Hỏa - Thổ hệ pháp sư.
Chính Nam gật đầu nói: “Nếu cả hai đều không phản đối thì mời hai tuyển thủ vào vị trí. Trận chung kết… chính thức bắt đầu!”
Trên phao đấu, Ngọc Ngân phú bà trầm giọng nói: “Mặc dù không biết phần thưởng là gì nhưng tôi sẽ tranh thủ mọi cơ hội để mạnh lên, cho nên tôi nhất định phải thắng trận đấu này!”
Vũ Tuyết phú bà cũng đầy nghiêm túc: “Tôi cũng sẽ không thua. Tôi cũng có nợ máu phải trả, có em gái để chăm lo. Không có lý do gì để thua cả!”
“Độn Ẩn Thuật”
“Hàn Băng Hộ Giáp”
Vừa được Chính Nam cho phép, hai cô ngay lập tức đã sử dụng lợi thế của mình từ lúc trận đấu bắt đầu. Mặc dù là được sử dụng chân khí nhưng quy định cũ vẫn luôn có hiệu lực, tức là chỉ có thể dùng mông và ngực để tấn công đối thủ, đồng thời bất kỳ phần cơ thể nào ngoài “chân” chạm mặt phao sẽ ngay lập tức bị xử thua.
Bởi vì được phép sử dụng chân khí nên vị thế của hai người bây giờ đã đổi cho nhau. Vũ Tuyết phú bà từ một người quen dùng tốc độ vờn quanh đối thủ bây giờ lại đứng im chờ đối thủ tấn công để phản đòn. Còn Tú Anh phú bà lại trở thành người vờn đấu thủ.
Chính Nam khẽ lắc đầu thở dài: “Tính sai, tính sai rồi.”
Tú Anh phú bà tò mò hỏi: “Có gì sai sót sao?”
Chính Nam gật đầu đáp: “Ban đầu anh nghĩ việc cho phép sử dụng chân khí là công bằng cho cả hai, nhưng hiện tại mới thấy như vậy có chút không công bằng với Ngọc Ngân.
Thuật ẩn thân của cô ấy chỉ là giúp cô ấy không bị nhìn thấy mà thôi, chứ không phải làm một người sống sờ sờ thật sự biến mất. Bây giờ chỉ cần Ngọc Ngân động đậy một cái thì phao nhất định sẽ lắc lư, Vũ Tuyết sẽ rất nhanh đoán được Ngọc Ngân đang ở đâu và tiến hành công kích.”
Tú Anh phú bà gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không sai. Nhưng anh không tính tới chuyện nếu cô ấy quá bất lợi thì có thể trốn yên tĩnh ở một bên sao?”
Chính Nam liếc Tú Anh phú bà, giải thích: “Đúng vậy, nhưng rồi sao nữa. Như anh đã nói là cô ấy chỉ không bị nhìn thấy chứ không phải thật sự biến mất, có nghĩa là Vũ Tuyết hoàn toàn có thể công kích phao đấu, ép Ngọc Ngân phải hiện thân a. Trận đấu này rất khó cho Ngọc Ngân.”
Vũ Vân ánh mắt đầy chờ mong nhìn lên phao đấu. Nếu như Chính Nam phân tích không sai, như vậy cán cân thắng lợi đã có chút nghiêng về phía chị cô rồi.
Ngọc Ngân phú bà cũng đã sớm nhận ra bất lợi của mình, nhưng ngay từ ban đầu cô đã không có ý kiến, vậy thì hiện tại cũng chỉ có thể cố hết sức tránh đi bất lợi này mà thôi.
Lại nói, bất lợi cũng không có nghĩa là % cô phải thua, cho nên, vẫn là chờ có người té xuống mới nói chắc được.
Vũ Tuyết phú bà đang đứng im bỗng nhiên lại động, cô tấn công thẳng vào vị trí mà Ngọc Ngân phú bà đang ẩn thân mặc dù nơi đó không hề có động tĩnh gì.
Ngọc Ngân phú bà hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh tránh thoát đòn tấn công này, chỉ là cô đã bị buộc phải hiện thân. Cô nhìn xuống chân mình, vẻ mặt bừng tỉnh.
...