Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

chương 18: tiểu thí ngưu đao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đóng lại tất cả mọi thứ lại, Chính Nam trong lòng thở dài: “Chiến đấu là không khả thi, bản lĩnh mình tới đâu tự mình biết, kỹ năng dã ngoại cũng không có, đi vào rừng giờ này không khác gì đi tìm chết.

Kéo độ thiện cảm của Gia Nguyệt lên cũng không thể được, điểm chứ không phải điểm, cảm tình không phải cứ vồ vập là sẽ thành công. Aiz, nên làm sao đây, chẳng lẽ cứ như vậy để mất một chuỗi nhiệm vụ ngay ở giai đoạn đầu tiên?

Trang tiểu thư, Trang đại nhân, Trang phú bà… cầu hộ giá!!!”

“Tích… xét thấy ký chủ thật sự lâm vào bế tắc, Trang cho ký chủ một cơ hội.”

“Ồ, haha, thật sự linh nghiệm a!?” - Chính Nam kém chút nhảy dựng lên rồi: “Trang, cơ hội như thế nào?”

“Tích… tuyên bố lâm thời nhiệm vụ [ Tiểu Thí Ngưu Đao ]. Mô tả nhiệm vụ: “Tiểu bạch kiểm lâm vào thế khó, vậy thì chỉ còn cách tìm phú bà trợ giúp”. Nhiệm vụ yêu cầu: [ Trong vòng tiếng, tăng độ thiện cảm của một phú bà lên điểm ]. Phần thưởng: [ điểm cấp ]. Phạt: [ Rút lui cấp độ, hủy bỏ vĩnh viễn tính năng “nhiệm vụ lâm thời” ].”

“Ai u! Anh Nam, anh làm gì thế!?” - Gia Nguyệt phú bà la lên một tiếng rồi ngồi bật dậy nhìn chằm chằm Chính Nam.

“A! Anh xin lỗi.” - Chính Nam lúc này mới hoàn hồn lại: “Vừa rồi suy nghĩ một số chuyện suy nghĩ sững sờ, xin lỗi em.”

“Hừ! Suy nghĩ tới ai mà làm rớt cả nĩa vào mặt người ta.” - Gia Nguyệt phú bà hừ lạnh: “Hay lai nghĩ tới bà chị lễ tân lúc sáng…”

“Nói bậy nói bạ.” - Chính Nam đưa tay gõ đầu Gia Nguyệt phú bà: “Em chuẩn bị đi học đi, sắp tới giờ rồi đấy.”

“Em không muốn đi học.” - Gia Nguyệt phú bà nhõng nhẽo: “Em ở nhà anh Nam dạy em luyện đan cũng được mà~”

“Gia Nguyệt!” - Chính Nam cau mày: “Lớn rồi cái gì nên làm, cái gì không nên làm em phải tự hiểu rõ a. Lại nói, nếu em nghỉ học, gia chủ sẽ cho rằng anh dạy hư em, cấm chúng ta gặp nhau thì phải làm sao?”

Gia Nguyệt phú bà mặt đầy không tình nguyện: “Được rồi, em nghe lời anh.”

Tách được khỏi Gia Nguyệt phú bà, Chính Nam lúc này mới chửi ầm lên: “Trang, bước ra đây cho tôi! Tăng điểm thiện cảm trong tiếng!? Thiệt thòi Trang nghĩ ra được cái nhiệm vụ này. Nếu trong tiếng tôi tăng được điểm thiện cảm với Gia Nguyệt thì đã không bế tắc như bây giờ.”

“Tích… trong nhiệm vụ không có bất kỳ chi tiết nào nhắc tới Lý Gia Nguyệt phú bà.”

“Nếu không phải Gia Nguyệt…” - Chính Nam bỗng nhiên im bặt, sau đó sững sờ, cuối cùng là cau mày: “Không phải Gia Nguyệt, hay là nói, không nhất thiết phải là Gia Nguyệt…”

“Thì ra là thế, thì ra là thế!” - Chính Nam gật gù: “Nếu đã như thế, chỉ có thể như vậy.”

Chính Nam chạy ra đóng kín cửa phòng, ngồi khoanh chân trên mặt đất, nói: “Trang, tăng nghề [ Luyện Dược Sư ] lên cấp .”

“Tích… tiêu hao điểm nghề tăng nghề [ Luyện Dược Sư ] lên cấp thành công.”

Quá trình quán đỉnh diễn ra trong khoảng tiếng đồng hồ mới hoàn thành, lúc này Chính Nam mới từ từ tỉnh lại, tự mình lẩm bẩm: “Cấp Luyện Dược Sư, có lẽ là sẽ đủ a.”

Luyện Dược Sư công hội, văn phòng Phó hội trưởng: “Tiểu Nam, mới có mấy tiếng không gặp làm sao lại chạy tới đây kiếm lão rồi?” - Đường Khang vừa rót trà vừa hỏi.

“Đường đại sư, làm ơn đừng gọi tôi là tiểu Nam.” - Chính Nam cười khổ: “Có việc quan trọng muốn nhờ ngài giúp đỡ đây.”

“Việc quan trọng?” - Đường Khang ngồi xuống đối diện Chính Nam, cau mày hỏi: “Cậu nói thử xem, nếu giúp được lão sẽ giúp.”

“Ở đây tôi có đan phương của một loại cấp đan dược, gọi Liệt Dương Phần Không Đan.” - Chính Nam phe phẩy một tờ giấy trong tay: “Tác dụng… trong thời gian ngắn tăng khả năng khống hỏa lên thành. Ngài biết tầm quan trọng của việc khống hỏa đối với Luyện Dược Sư a?”

Đường Khang lập tức vồ lấy tờ giấy nhưng bị Chính Nam nhanh tay hơn rút lại. Hắn hắng giọng: “Ít nhất cậu phải cho lão xem đan phương là thật hay giả chứ?” - Nói như vậy nhưng hắn thật sự tìm không ra lý do Chính Nam phải lừa hắn, cho nên đan phương kia % là hàng thật.

“Có lý.” - Chính Nam cười như không cười: “Để cho công bằng, tôi sẽ nói ra yêu cầu của mình trước, nếu ngài đồng ý thì tôi sẽ đọc tên các loại dược liệu cần thiết cho ngài suy nghĩ thử. Sau khi việc thành tôi sẽ đưa toàn bộ đan phương bao gồm cả các bước luyện chế, khống hỏa, thời cơ,... cho ngài. Thế nào?”

Đường Khải không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu: “Cậu cứ nói đi, chỉ cần không lật trời lão sẽ cố hết sức giúp cậu.”

“Không tới mức như vậy a.” - Chính Nam tươi cười: “Chỉ là tôi cần gặp riêng Diệp tiểu thư…”

“Không được!” - Đường Khải dứt khoát từ chối: “Cậu biết Diệp tiểu thư là ai không?”

“Là ai?” - Chính Nam tò mò: “Không phải là một cái luyện đan thiên tài thôi sao?”

“Đương nhiên không phải.”- Đường Khải thờ dài, uống một ngụm nước trà, thấp giọng nói: “Công hội chúng ta chỉ là cấp phân hội bởi vì Hội trưởng là cấp Luyện Dược Sư, cái này cậu biết chứ?”

Chính Nam gật đầu.

“Diệp tiểu thư là thiên kim của Diệp gia. Ông nội của Diệp tiểu thư, Diệp Thiên Thu là Hội trưởng của một cái cấp phân hội” - Đường Khải hai mắt đầy hâm mộ, giọng nói cũng có chút run run.

“Cấp phân hội!? Chẳng lẽ nói…” - Chính Nam có chút cà lăm.

“Không sai.” - Đường Khải gật đầu: “Chính là một vị Dược Tông.”

“Dược Tông a.” - Chính Nam lẩm bẩm: “Là có thể giúp người ta Độ Kiếp sao?”

Không khí trong phòng có chút chùng xuống bởi vì cả người đều đang tính toán thiệt hơn khi chuyện có thể liên quan tới một vị Dược Tông.

“Đường đại sư, tôi vẫn nghĩ cần phải gặp Diệp tiểu thư một chút.” - Chính Nam lên tiếng phá vỡ im lặng: “Lại nói, tôi cũng không có ý định làm gì bất lợi cho Diệp tiểu thư, có gì mà phải sợ a.”

“Lão mạo muội hỏi, cậu muốn gặp Diệp tiểu thư làm gì?” - Đường Khải cũng không cho rằng Chính Nam có thể làm gì bất lợi cho Diệp Liên Hoa, dù sao tu vi hắn còn treo ở đó, chưa kịp động tay động chân đã chết mấy lần rồi.

“Không thể nói.” - Chính Nam lắc đầu: “Tuy nhiên tôi có thể đảm bảo với ngài là không có bất kỳ ý định xấu xa hay mạo hiểm nào nhắm vào Diệp tiểu thư cả. Tôi chỉ đơn giản là muốn gặp cô ấy thôi.”

“Cậu không phải…” - Đường Khải vẻ mặt kỳ quặc: “Không phải là… xem trọng Diệp tiểu thư chứ? Tôi nói với cậu…”

“Bớt đoán già đoán non.” - Chính Nam phì cười: “Ngài nói một câu, giúp hay không giúp để tôi còn biết đường.”

“Được a.” - Đường Khải cũng bật cười: “Lão dẫn cậu tới phòng Diệp tiểu thư, đan phương thuộc về lão. Chuyện sau đó lão không liên quan, thế nào?”

“Lão hồ ly!” - Chính Nam trong lòng thầm mắng, ngoài mặt cười gật đầu: “Như vậy là được rồi.”

Chính Nam đi theo Đường Khải lên mấy tầng lầu, từ trên này hắn có thể quan sát được thật xa nhưng vẫn không thấy tường thành Hà thành đâu cả.

Tới trước cửa một căn phòng, Đường Khải nói khẽ: “Lão nói, nếu cậu thật sự xem trọng Diệp tiểu thư…”

“Gõ cửa, gõ cửa đi.” - Chính Nam đen cả mặt: “Ngài có muốn đan phương nữa hay không?”

“Được, được. Đừng gấp.” - Đường Khải chỉnh lại quần áo rồi gõ cửa phòng ba cái.

“Có chuyện gì?” - Trong phòng vang lên tiếng Diệp Liên Hoa.

“Đại nhân, Chính Nam có việc muốn gặp ngài.” - Đường Khải giọng cực kỳ cung kính.

“Chính Nam!? Là chàng trai sáng nay mới khảo thí cấp Luyện Dược Sư a?” - Diệp Liên Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: “Tìm bản tiểu thư làm gì. Bản tiểu thư rất bận, không có thời gian cùng một cái tân tấn cấp Luyện Dược Sư nói nhảm.”

Đường Khải quay qua nhìn Chính Nam khẽ nhún vai biểu hiện bất lực.

“Diệp tiểu thư, tôi có một thứ rất hay muốn cho cô xem. Nếu cô không muốn gặp tôi thì sau này hối hận ráng chịu nha.” - Chính Nam tự mình lên tiếng.

“Xì! Bản tiểu thư việc gì phải hối hận.” - Diệp Liên Hoa cũng là ngạo khí phần: “Chỉ là một cái tân tấn cấp Luyện Dược Sư…”

“Thất truyền đan phương có hứng thú hay không a?” - Chính Nam không có thời gian cùng Diệp Liên Hoa dài dòng, trực tiếp tung quả bom nặng ký.

“Này, cậu đã hứa…” - Đường Khải gấp, Chính Nam mà cầm Liệt Dương Phần Không Đan đan phương đưa cho Diệp Liên Hoa thì hắn toi công rồi.

Cửa phòng bỗng nhiên bật tung ra, Diệp Liên Hoa cũng cùng lúc lên tiếng: “Vào đi, một mình.”

Chính Nam và Đường Khải liếc nhau. Hắn nhét đan phương vào tay Đường Khải rồi tự mình bước vào phòng, để lại Đường Khải mặt đầy mộng bức sau cánh cửa đã đóng sầm lại.

Trong phòng, Chính Nam đưa mắt nhìn quanh một vòng, trống không.

“Diệp tiểu thư, cô đang ở đâu thế?” - Chính Nam không có xông loạn mà đứng tại chỗ gọi.

“Đi vào trong đi.” - Diệp Liên Hoa đáp: “Bản tiểu thư đang dở tay.”

“Vậy thì xin phép.” - Chính Nam cất bước đi vào. Qua hai ba căn phòng trống, Chính Nam đứng trước một căn phòng cuối cùng, hắn nhìn thấy Diệp Liên Hoa đang ngồi xếp bằng trước một lò luyện đan.

“Cô nàng này đang luyện Chân Khí Đan a. Thủ pháp không sai, khống hỏa cũng không sai, đúng là con nhà nòi.” - Chính Nam liếc mắt đã nhìn ra Diệp Liên Hoa đang làm gì.

Thấy Chính Nam bước vào cũng không nói gì mà chỉ yên lặng ngồi một bên nhìn, Diệp Liên Hoa khá là hài lòng. Cô lại tập trung hoàn thành nốt lò đan dược của mình.

Khoảng phút sau, Diệp Liên Hoa hét lớn một tiếng rồi vỗ vào thân lò luyện đan, nắp là bật tung ra, lộ ra bên trong viên thượng phẩm Chân Khí Đan, mùi thơm nức mũi. Cô hơi nghiêng đầu nhìn qua Chính Nam, cho rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ và khâm phục của hắn, thế nhưng sự thật lại không phải như vậy.

“Vẻ mặt hững hờ kia là gì? Tên này giả vờ cao lãnh với bản tiểu thư sao?” - Diệp Liên Hoa lấy ra năm viên đan dược bỏ vào bình ngọc, lơ đễnh hỏi Chính Nam: “Cậu nói là có thất truyền đan phương muốn cho tôi xem thử sao? Là cấp mấy đan phương?”

“Khoan hãy nói về đan phương, trước hết tôi muốn hỏi cô một chuyện.” - Chính Nam ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Cô nghĩ một lần luyện ra viên thượng phẩm Chân Khí Đan đã là cực hạn của mình hay chưa?”

“Ồ, còn nhận ra là thượng phẩm Chân Khí Đan a. Không tệ.” - Diệp Liên Hoa nhìn thẳng Chính Nam, tò mò hỏi: “Cậu hỏi như vậy là có ý gì?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio