Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

chương 24: trần mai tú anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cmn!"

"Đúng là “của biếu là của lo mà của cho là của nợ”, đồ miễn phí có khác, không khác gì đồ bình thường.” - Chính Nam chửi ầm lên bởi vì những trang bị này không hề có thuộc tính gì cả, nói cách khác, theo thuật ngữ Game Online thì đây chính là “trang bị trắng” trong truyền thuyết.

Tác dụng thì nhiều, là vứt đi, là về bán cho NPC!

“Mà thôi, có còn hơn không.” - Chính Nam thở dài cất trang bị vào balo trở lại, tâm hắn mệt mỏi: “Trang, tăng Tam Thân Thuật lên cấp luôn đi.”

“Tích… tiêu hao điểm kỹ năng tăng [ Tam Thân Thuật ] lên cấp thành công.”

...

phút sau, tại lầu cửa hàng Phúc Đạt: “Ồ, không phải Dược Lão nói là ngày sau mới tới sao, chẳng lẽ xảy ra vấn đề rồi?” - Lê Nhân Doanh khá bất ngờ khi thấy Chính Nam xuất hiện vào thời điểm này.

Chính Nam cười nói: “Sư phụ em gần đây đang nghiên cứu phát triển một thủ pháp luyện đan mới cho nên cần khá nhiều dược liệu, vì vậy ông ấy mới sớm hoàn thành hẹn ước với quý cửa hàng. Em có mang đan dược tới cho anh kiểm tra đây.”

Chính Nam lấy ra bình đan dược đặt lên bàn, sau đó mỉm cười ra hiệu cho Lê Nhân Doanh kiểm tra.

Lê Nhân Doanh mở ra bình đầu tiên, bên trong có viên đan dược màu đỏ, tỏa ra thoang thoảng mùi thuốc: “Cấp Liệu Thương đan, hoàn mỹ.”

Tiếp tục mở ra bình thứ , lần này đan dược có màu xanh lam nhạt, hít một hơi khiến tinh thần thoải mái: “Cấp Thanh Tâm Đan, hoàn mỹ.”

Mỗi lần mở ra bình đôi mắt Lê Nhân Doanh càng sáng.

Kiểm tra xong Giải Độc Đan, Tật Phong Đan và Ích Cốc Đan, ánh mắt hắn nhìn Chính Nam đã hoàn toàn thay đổi.

Lê Nhân Doanh cười nói: “Dược Lão thật sự là kỳ nhân, cấp đan dược mặc dù không khó luyện nhưng để đạt tới hoàn mỹ thì cấp luyện dược sư cũng chưa chắc có thể thoải mái làm được a.”

Chính Nam vẫn nụ cười bất biến, gật đầu: “Đúng vậy. Sư phụ từng nói luyện đan cũng giống như tu luyện vậy, nếu chỉ chăm chăm muốn leo lên tầng cao hơn mà không quan tâm tới nền móng, cuối cùng cũng chỉ là tự hạn chế độ cao của mình mà thôi.”

Lê Nhân Doanh chấn động, lời này làm sao nghe giống như phản phác quy chân, lá rụng về cội như vậy a. Hắn không biết rằng những lời vừa rồi hoàn toàn là Chính Nam mở mắt nói mò, toàn là từ kiếp trước đọc truyện thấy được mà thôi.

Lê Nhân Doanh cũng không muốn bàn thêm về chủ đề này, hắn là thương nhân, thứ hắn quan tâm nhất chính là tiền lời: “Như vậy, Dược Lão muốn bán đan dược này như thế nào? Lợi nhuận chia ra sao?”

Chính Nam biết mấu chốt đã đến rồi, hắn nghiêm mặt nói: “Dược liệu, tuyên truyền, mặt bằng và bán hàng do Phúc Đạt chịu trách nhiệm, đan dược do sư phụ em chịu trách nhiệm. Lợi nhuận chia - .”

Lê Nhân Doanh ngập ngừng: “Như vậy có ít quá không? Mặc dù bên anh chịu trách nhiệm nhiều khâu hơn nhưng phần quan trọng nhất vẫn là Dược Lão a.”

Chính Nam vẻ mặt cổ quái: “Ý em là sư phụ em , Phúc Đạt á. Anh có bị nhầm không?”

Lê Nhân Doanh đập bàn một cái, đứng lên trừng mắt nói: “Em nói là bên anh phải làm từng đó chuyện, cuối cùng lợi nhuận chỉ được %? Sao em không đi ăn cướp đi?”

Chính Nam vẻ mặt hờ hững nói: “Nghe ra thì có vẻ nhiều nhưng anh đừng quên, nếu như không có đan dược của sư phụ em, Phúc Đạt vẫn là Phúc Đạt, vẫn là cửa hàng kinh doanh đan dược, vũ khí, thiên tài địa bảo như bao lâu nay vẫn thế. Nhưng khi những đan dược này được đẩy ra ngoài, như vậy danh tiếng của Phúc Đạt không chỉ là ở Hà thành đơn giản như vậy, thị trường khả năng sẽ bành trướng lên gấp lần, thậm chí hơn nữa."

"Anh nói có đúng hay không!?”

Lê Nhân Doanh bình tĩnh ngồi xuống, vừa rồi hắn cũng chỉ là giả vờ tỏ ra quá khích mà thôi, bây giờ đã không cần thiết nữa, bởi vì hắn biết, hôm nay hắn gặp đối thủ rồi.

Trầm ngâm một lúc, Lê Nhân Doanh nói: “Người ngay không nói chuyện mờ ám, - bên anh chấp nhận được, nhưng anh cần bên em phải đảm bảo không có cửa hàng thứ tham gia vào thỏa thuận này. Em hiểu ý anh nói chứ?”

Chính Nam mỉm cười: “Em và sư phụ là luyện dược sư, không phải là doanh nhân. Cái bên em cần là dược liệu chứ không phải tiền, vì vậy anh yên tâm. Anh đừng nghĩ rằng % lợi nhuận là miễn cưỡng, bởi vì…”

Chính Nam lại lấy từ trong balô hệ thống ra một viên đan dược màu trắng ngà. Nằm trong lòng bàn tay hắn, viên đan dược kia vẫn chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí tẩm bổ chính bản thân mình.

Lần này Lê Nhân Doanh thật sự là thất thố, hắn đứng phắt dậy, vươn tay muốn bắt lấy đan dược nhưng bị Chính Nam nhanh hơn bước thu trở về. Lê Nhân Doanh nuốt một ngụm nước miếng, khô khốc nói: “Cấp hoàn mỹ Hư Linh Đan?”

Chính Nam mỉm cười gập đầu: “Thành quả mới của sư phụ em, giống như cấp đan dược, hiện tại sư phụ đã có thể lượng sản cấp hoàn mỹ đan dược.”

Lê Nhân Doanh cau mày, lượng sản cấp hoàn mỹ đan dược có thể gây ra oanh động không sai, nhưng lượng sản cấp hoàn mỹ đan dược đã là khái niệm hoàn toàn khác.

Không giống với Luyện Thể Kỳ chỉ lấy rèn luyện thân thể và sử dụng nắm đấm để chiến đấu, Linh Hư kỳ đã sơ bộ cảm nhận được “khí” và đã có thể bước đầu hấp thu thiên địa linh khí để rèn luyện thân thể cũng như cùng người chiến đấu.

Một cái bất nhập lưu thế lực như Hà thành, với Nguyên Anh Kỳ(x) là cao tầng, chủ chiến lực là Hòa Hợp Kỳ(x) và Linh Hư Kỳ(x) là tương lai. Nếu như thế lực này nhận được rất nhiều cấp hoàn mỹ Hư Linh Đan tới bồi dưỡng chiến lực dự bị của mình, như vậy thì không tới năm, nó hoàn toàn có thể vươn mình trở thành nhị lưu thế lực bằng cách thôn tính các tam lưu thế lực khác chỉ với phương pháp đơn giản là lấy thịt đè người.

Giải thích thì có vẻ dài dòng, nhưng nói tóm lại có thể hiểu thành bằng vào lượng lớn cấp hoàn mỹ đan dược, thế lực có thể tạo ra lượng lớn binh chủng dự bị có thể thay đổi cục diện chiến tranh nếu như thế lực đó cùng thế lực tương đương xảy ra va chạm.

Chưa nói tới đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Vừa rồi Chính Nam đã nói sư phụ hắn đang phát triển một loại thủ pháp luyện đan mới, như vậy chẳng lẽ sẽ xuất hiện tình huống cấp , thậm chí cấp đan dược cũng có thể lượng sản ra hoàn mỹ phẩm chất.

Lê Nhân Doanh đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hắn phát hiện tình hình đã ngoài tầm kiểm soát. Chính Nam ngồi ở nơi đó mỉm cười nhưng cho hắn áp lực cực kỳ lớn.

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, bước vào là một cô gái khoảng tuổi, một bộ váy dài đỏ tươi, cộng thêm son môi và trang sức đều là màu đỏ, nhìn thoáng qua như cải hỏa tinh linh đang nhảy nhót, cực kỳ bắt mắt. Theo sau cô gái là người quen của Chính Nam, không phải ai khác, chính là Lan.

Chính Nam cau mày nhìn Lê Nhân Doanh, vừa rồi mới nói không muốn có bên thứ , hiện tại có người không gõ cửa mà vào. Phúc Đạt cũng quá chợ búa chứ?

Lê Nhân Doanh không rảnh để ý Chính Nam, hắn đứng lên cung kinh nói: “Đại tiểu thư.”

Cô gái kia nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi mở miệng nói với Lan: “Em ra ngoài trước đi.”

Lan cung kính khom người: “Vâng ạ.” - Trước khi đi cô bé còn đưa mắt nhìn về phía Chính Nam, sau đó mới ra ngoài đóng lại cửa phòng.

Trong phòng, Lê Nhân Doanh đứng lên nhường ghế cho cô gái kia ngồi rồi lên tiếng giới thiệu: “Nam, đây là…”

“Để tôi tự giới thiệu.” - Cô gái kia lên tiếng ngắt lời.

“Vâng.” - Lê Nhân Doanh cũng không tỏ ra tức giận chút nào.

Cô gái nhìn Chính Nam, nhoẻn miệng cười: “Cậu là Chính Nam chứ. Tự giới thiệu với cậu, tôi là Trần Mai Tú Anh.”

Chính Nam hoàn toàn bị nụ cười kia hấp dẫn không tự chủ được. Vừa rồi còn ở xa không có nhìn rõ, hiện tại tiếp xúc ở cự li gần, hắn phải đánh giá lại sự thành thục vũ mị của nữ nhân này.

Trên khuôn mặt, đôi mắt đẹp mọng nước tựa như không lúc nào không hấp dẫn nam nhân, ánh mắt hắn không dấu vết nhìn qua đôi tay ngọc thon dài ưu nhã. Mặc dù kiếp trước là thời đại internet bùng nổ, bản thân hắn cũng là Neet suốt ngày lượn lờ trên internet, cái gì cũng thấy qua, cái gì cũng gặp qua, nhưng hắn cũng suýt nữa bị khe ngực hãm sâu kia hút vào, vòng eo như rắn nước lay động, hấp dẫn vạn phần, làm cho người ta hận không thể đè lên trên đất mà phát tiết dục vọng.

Đáng sợ hơn nữa là khi Chính Nam sử dụng Thiên Nhãn quan sát yêu tinh này.

“Phú bà: Trần Mai Tú Anh - Nhân tộc - tuổi

Đẳng cấp: (Không Minh Kỳ tầng )

Độ thiện cảm:

Đánh giá: Cấp SR”

Thấy Chính Nam không trả lời mình mà chỉ trừng mắt nhìn mình, Tú Anh cực kỳ khó chịu. Cô cảm thấy đôi mắt kia không phải chỉ là nhìn mình đơn giản như vậy, nó giống như có thể nhìn xuyên thấu hết thảy mọi thứ.

Lê Nhân Doanh cũng lắc đầu cười khổ nhìn Chính Nam, hắn biết vị đại tiểu thư này mị lực lớn cỡ nào, nhất là đối với những thanh niên trẻ tuổi như Chính Nam.

“E hèm!” - Lê Nhân Doanh tằng hắng một cái phá vỡ im lặng.

Chính Nam cũng giật mình tỉnh lại, gãi đầu nói: “Trần Mai Tú Anh a, tên thật đẹp. Qua năm nữa tôi cũng tuổi, không biết thành tựu bản thân có bằng được / Trần đại tiểu thư hay không nữa, nghĩ lại thật buồn.”

Tú Anh cau mày: “Tôi cũng chưa nói mình bao nhiêu tuổi, làm sao cậu biết tôi lớn hơn cậu tuổi?”

Chính Nam cũng không phải loại thấy gái là tng trùng xông lên não. Lại nói, kiếp trước gái đẹp cỡ nào hắn chưa thấy qua, thanh thuần như IU, quyến rũ như Kate Upton, hay vẻ đẹp không năm tháng như Jang Nara đều không lạ, không có gì thất thố.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio